Chương 429: Sỉ nhục nhà họ vương
Tiếu Ngạo Dư Sinh
17/06/2021
Đương nhiên Dương Chấn cũng nghĩ đến những lời hùng hồn mình từng nói.
Nhưng anh chỉ dùng để trút giận sự bất công với gia tộc lúc mới bị đuổi ra khỏi Yên Đô thôi.
Vẫn không tới mức phải khiến gia tộc Vũ Văn biến mất, nhưng khiến một số người hối hận vẫn rất cần thiết.
Một ngày nào đó, anh sẽ đích thân bước vào gia tộc Vũ Văn, đi tìm người đàn ông đó, hỏi trước mặt ông ta xem tại sao lúc trước lại nhẫn tâm đuổi anh còn nhỏ tuổi và người mẹ có sức khỏe yếu ớt của mình ra khỏi gia tộc?
Đuổi ra khỏi gia tộc thì cũng thôi đi, tại sao còn phải ép họ rời khỏi Yên Đô, cả đời không được bước vào Yên Đô một bước?
Nếu người đàn ông đó không thể cho anh một lời giải thích hợp lý, dù anh có tiêu diệt cả gia tộc Vũ Văn thì thế nào?
“Yên tâm đi, giữa tôi và gia tộc Vũ Văn vẫn chưa tới mức một sống một chết, lần này tôi đến Yên Đô chỉ vì Ngải Lâm!”
Sau một lúc im lặng, Dương Chấn bỗng lên tiếng.
Anh sẽ tới gia tộc Vũ Văn, nhưng bây giờ không phải là lúc.
Lần này chỉ vì Ngải Lâm!
Hơn nữa, Ngải Lâm bị ép gả vào nhà họ Vương là do anh làm liên lụy.
Chắc chắn nhà họ Hoàng biết mối quan hệ của Ngải Lâm với anh, cho nên mới cố ý làm vậy để ép anh xuất hiện.
Ngoài ra, Ngải Lâm còn là bạn rất thân của anh, Mã Tuân lại là anh em tốt của anh.
Nếu giữa hai người họ không có hy vọng gì, chỉ cần Ngải Lâm bằng lòng lấy người khác, anh cũng sẽ chúc mừng.
Nhưng cả hai đều có tình cảm với nhau, lúc này Ngải Lâm lấy chồng chắc chắn không phải là điều cô ta mong muốn.
Còn có nhà họ Hoàng nhúng tay vào, anh nhất định phải đích thân giải quyết chuyện này.
“Cảm ơn anh Chấn!”
Mã Tuân biết ơn nói.
Anh rất rõ Yên Đô có ý nghĩa như thế nào với Dương Chấn. Nếu như có thể, Dương Chấn thà rằng cả đời cũng không bước vào nơi đau lòng ấy.
Bây giờ tại anh mà anh ấy không thể không đích thân làm trái lòng mình.
Nếu để mấy tên ở biên giới phía Bắc biết chắc chắn sẽ ghen tị cho coi.
Sáng sớm hôm sau, đúng chín giờ sáng, tại sân bay quốc tế Yên Đô, một chiếc máy bay chở khách Boeing 747 chậm rãi hạ cánh.
Một bóng người trẻ tuổi từ từ bước ra.
Lần nữa bước chân lên mặt đất của thành phố này, thân thể Dương Chấn khó mà kìm chế được run rẩy.
Vô số ký ức hiện lên trong tâm trí anh như một thước phim tua nhanh.
Có tốt đẹp, nhưng nhiều hơn nữa là bi thương.
“Yên Đô, tôi về rồi!”
Dương Chấn hít sâu một hơi không khí trong lành, cảm xúc phức tạp trong mắt dần dần biết mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.
Đã qua nhiều năm, lần nữa bước vào Yên Đô, mọi thứ ở đây đã trở nên khác so với mười tám năm trước.
Ở đâu cũng có thể nhìn thấy những tòa nhà cao hàng trăm tầng.
Thành phố trung tâm của nước Cửu Châu này thực sự rất phồn hoa.
Nhưng dù nơi đây có tốt đến đâu cũng không thể thay đổi được sự tổn thương mà nó đã gây ra cho anh và mẹ anh.
“Đệch, thằng ngu ở đâu tới thế, mày con mẹ nó bị mù hả? Dám va vào bố, chán sống rồi à?”
Dương Chấn vừa định cất bước rời đi thì bị người khác va vào lưng, ngay sau đó vang lên một giọng nói chửi rủa gắt gỏng.
Anh quay đầu lại thì nhìn thấy một thanh niên mặc đồ đắt tiền đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt kiêu căng.
Thanh niên đeo tai nghe không dây, cầm điện thoại trong tay, mặc bộ quần áo phong cách hiphop, cách ăn mặc vô cùng thời thượng.
Đường rất rộng mà thanh niên này còn có thể va vào Dương Chấn.
Hiển nhiên là do vừa rồi cậu ta cúi đầu chơi điện thoại, không nhìn đường nên mới va vào Dương Chấn.
Lúc này cậu ta lại mắng ngược Dương Chấn bị mù nên va vào mình.
“Hình như cậu lầm một việc rồi đó, tôi ở đằng trước, cậu đi tới từ phía sau, sao tôi va vào cậu được?”
Dương Chấn lạnh lùng nói: “Dù có mù thì cũng là cậu chứ nhỉ?”
“Đệch! Còn dám cãi lại? Bố mày nói mày bị mù là mày bị mù, nói mày va vào tao là mày va, biết bố là ai không hả?”
“Tao đây là Vương Vũ, là người của nhà họ Vương ở Yên Đô, ông nội tao là gia chủ nhà họ Vương, Vương Nguyên!”
“Đắc tội phải tao, tao sẽ khiến mày không sống nổi ở Yên Đô một ngày, mày tin không?”
Thanh niên tên Vương Vũ tỏ ra rất kiêu ngạo và đắc ý, vô cùng quen thuộc nói ra thân phận của mình.
Cậu ta cố tình lớn tiếng nói như thể sợ người khác không biết rõ thân phận của mình.
Mà thật sự cậu ta đã thành công thu hút người xung quanh vây xem.
Sau khi nghe đối phương tự giới thiệu, vẻ mặt Dương Chấn rất kỳ lạ.
Bởi vì gia tộc Ngải Lâm bị ép gả vào chính là nhà họ Vương, gia chủ là Vương Nguyên.
Vương Vũ cũng nói mình là người của nhà họ Vương, ông nội cậu ta là gia chủ nhà họ Vương, tên Vương Nguyên.
Hiển nhiên, nhà họ Vương của Vương Vũ chính là gia tộc mà hôm nay Dương Chấn sẽ tới.
Không ngờ anh lại gặp được con cháu nhà họ Vương tại sân bay.
Đúng là “duyên phận”.
“Nghe giọng của người trẻ tuổi này chắc là người từ nơi khác đến, e là vẫn chưa biết địa vị của nhà họ Vương tại Yên Đô nhỉ?”
“Đắc tội nhà họ Vương, chỉ sợ người trẻ tuổi này không còn hy vọng rời khỏi Yên Đô.”
“Chàng trai tên Vương Vũ của nhà họ Vương kia được gọi là Tiểu Ma Vương ở Yên Đô, nghe nói cậu ấy là cháu trai được gia chủ nhà họ Vương yêu thương nhất đấy.”
“Người trẻ tuổi, cậu mới đến Yên Đô, chắc vẫn chưa biết năng lực của nhà họ Vương. Người thông minh nên biết thức thời, cậu mau xin lỗi đi, nói không chừng còn có đường sống.”
“Đúng, cậu mau xin lỗi đi, mất mặt vì chút chuyện nhỏ ấy cũng không sao, mất mạng thì không đáng đâu.”
Mâu thuẫn của hai người nhanh chóng thu hút một số người vây xem.
Thậm chí còn có ông lão hơi lớn tuổi bước tới nói cho Dương Chấn biết địa vị của nhà họ Vương tại Yên Đô, tốt bụng khuyên anh xin lỗi.
Vương Vũ cực kỳ thích cảm giác được mọi người chú ý này, trên mặt cậu ta đầy kiêu ngạo và đắc ý, cậu ta khoanh tay, cười tủm tìm nhìn chằm chằm vào Dương Chấn: “Nhóc con, bây giờ đã biết tao là ai chưa?”
“Nể tình mày là người nơi khác, chưa biết thân phận của tao, tao có thể cho mày một cơ hội sống sót.”
“Quỳ xuống cầu xin tao, giữa chúng ta sẽ hết nợ.”
“Nếu không tao sẽ khiến mày không sống nổi qua ngày hôm nay!”
Vẻ mặt Vương Vũ kiêu ngạo, giọng điệu và thái độ vô cùng nghênh ngang, cậu ta còn tuyên bố muốn bắt Dương Chấn quỳ xuống cầu xin mình, trong lời nói tràn đầy uy hiếp.
Mọi người xung quanh đều có vẻ mặt kinh ngạc, rất nhiều người nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt thương hại.
Chọc ai không chọc?
Lại chọc phải Tiểu Ma Vương này, chẳng phải muốn chết sao?
Ánh mắt Dương Chấn dần tối sầm, anh tới Yên Đô là để giải quyết việc hôn nhân của Ngải Lâm, nhưng anh chưa tới nhà họ Vương đã gặp người nhà họ Vương tại sân bay, đối phương còn dám bắt anh quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Người trẻ tuổi, mau xin lỗi đi! Nếu không cậu sẽ chết thật đấy!”
“Đúng đó, đừng hành động theo cảm tính, nếu mất mạng thì không đáng.”
“Lần này coi như là một bài học, con cháu gia tộc ở khắp nơi trong Yên Đô, nhất định phải cần thận hơn!”
Nhiều người tốt bụng vội vàng khuyên nhủ.
Dù sao Dương Chấn nhìn cũng còn trẻ, nếu bị giết vị chút chuyện nhỏ này thì thật bất hạnh.
“Nhóc con, tao bắt mày quỳ xuống cầu xin tao, mày con mẹ nó điếc hả? Nếu để tao mất hứng thú thì dù mày có dập nát đầu, tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Thấy Dương Chấn vẫn không quỳ xuống xin tha, Vương Vũ lập tức phẫn nộ hơn.
Xung quanh toàn là người vây xem, cậu ta là cháu trai được gia chủ nhà họ Vương yêu thương nhất, đương nhiên không thể mất mặt.
Theo cậu ta, Dương Chấn không lập tức quỳ xuống xin tha đã coi như làm cậu ta mất thể diện.
“Cậu thật kiêu ngạo.”
Dương Chấn chẳng những không giận mà còn nở nụ cười, sát ý lập lòe trong mắt, anh cười tủm tỉm nói: “Nhà họ Vương thì thế nào? Vì cậu là người nhà họ Vương nên có thể tùy ý làm bậy, rõ ràng mình sai mà lại muốn ép người khác quỳ xuống sao?”
“Con mất dậy là lỗi của ba!”
“Chẳng lẽ ba cậu chưa dạy cậu đạo lý làm người phải khiêm tốn à?”
“Đừng nói người nhà họ Vương ai cũng không được dạy dỗ như cậu đấy?”
Dương Chấn cười khẩy, chất vấn cậu ta ngay trước mặt mọi người.
Ầm!
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều khiếp sợ!
Trong mắt những người này, nhà họ Vương là một con quái vật khổng lồ.
Không ngờ Dương Chấn lại sỉ nhục người nhà họ Vương không được dạy dỗ ngay trước mặt công chúng.
“Nhóc con, mày nói gì?”
Vương Vũ lập tức nổi giận, vẻ mặt cực kỳ âm u.
Cậu ta đã lớn từng này mà đây là lần đầu gặp được chuyện như vậy, một người trẻ tuổi cùng thế hệ với mình lại dám sỉ nhục nhà họ Vương ngay trước công chúng.
Không phải chỉ sỉ nhục một người nào đó, mà là sỉ nhục toàn bộ người của nhà họ Vương.
“Tôi nói, người nhà họ Vương đều là một đám khốn kiếp, không được dạy dỗ, chẳng lẽ tôi nói sai rồi à?”
Dương Chấn trêu tức, trong mắt tràn đầy chế giễu.
Nếu cậu đã là người của nhà họ Vương, tôi trêu cậu thì thế nào?
“Tao phải giết mày!”
Vương Vũ hoàn toàn giận dữ, xông thẳng về phía Dương Chấn.
Đúng lúc này, một người cao lớn đột nhiên đi tới.
“Rầm!”
Một tiếng vang rất lớn, ngay lúc mọi người đang kinh hãi, Vương Vũ bị văng ra ngoài, hộc ra một búng máu.
Tất cả đều im lặng!
Mọi người đều trợn mắt ngoác mồm nhìn cảnh tượng này.
“Anh Chấn!”
Mã Tuân kính cẩn đứng trước mặt Dương Chấn.
Người vừa đá văng Vương Vũ chính là anh ta!
Nhưng anh chỉ dùng để trút giận sự bất công với gia tộc lúc mới bị đuổi ra khỏi Yên Đô thôi.
Vẫn không tới mức phải khiến gia tộc Vũ Văn biến mất, nhưng khiến một số người hối hận vẫn rất cần thiết.
Một ngày nào đó, anh sẽ đích thân bước vào gia tộc Vũ Văn, đi tìm người đàn ông đó, hỏi trước mặt ông ta xem tại sao lúc trước lại nhẫn tâm đuổi anh còn nhỏ tuổi và người mẹ có sức khỏe yếu ớt của mình ra khỏi gia tộc?
Đuổi ra khỏi gia tộc thì cũng thôi đi, tại sao còn phải ép họ rời khỏi Yên Đô, cả đời không được bước vào Yên Đô một bước?
Nếu người đàn ông đó không thể cho anh một lời giải thích hợp lý, dù anh có tiêu diệt cả gia tộc Vũ Văn thì thế nào?
“Yên tâm đi, giữa tôi và gia tộc Vũ Văn vẫn chưa tới mức một sống một chết, lần này tôi đến Yên Đô chỉ vì Ngải Lâm!”
Sau một lúc im lặng, Dương Chấn bỗng lên tiếng.
Anh sẽ tới gia tộc Vũ Văn, nhưng bây giờ không phải là lúc.
Lần này chỉ vì Ngải Lâm!
Hơn nữa, Ngải Lâm bị ép gả vào nhà họ Vương là do anh làm liên lụy.
Chắc chắn nhà họ Hoàng biết mối quan hệ của Ngải Lâm với anh, cho nên mới cố ý làm vậy để ép anh xuất hiện.
Ngoài ra, Ngải Lâm còn là bạn rất thân của anh, Mã Tuân lại là anh em tốt của anh.
Nếu giữa hai người họ không có hy vọng gì, chỉ cần Ngải Lâm bằng lòng lấy người khác, anh cũng sẽ chúc mừng.
Nhưng cả hai đều có tình cảm với nhau, lúc này Ngải Lâm lấy chồng chắc chắn không phải là điều cô ta mong muốn.
Còn có nhà họ Hoàng nhúng tay vào, anh nhất định phải đích thân giải quyết chuyện này.
“Cảm ơn anh Chấn!”
Mã Tuân biết ơn nói.
Anh rất rõ Yên Đô có ý nghĩa như thế nào với Dương Chấn. Nếu như có thể, Dương Chấn thà rằng cả đời cũng không bước vào nơi đau lòng ấy.
Bây giờ tại anh mà anh ấy không thể không đích thân làm trái lòng mình.
Nếu để mấy tên ở biên giới phía Bắc biết chắc chắn sẽ ghen tị cho coi.
Sáng sớm hôm sau, đúng chín giờ sáng, tại sân bay quốc tế Yên Đô, một chiếc máy bay chở khách Boeing 747 chậm rãi hạ cánh.
Một bóng người trẻ tuổi từ từ bước ra.
Lần nữa bước chân lên mặt đất của thành phố này, thân thể Dương Chấn khó mà kìm chế được run rẩy.
Vô số ký ức hiện lên trong tâm trí anh như một thước phim tua nhanh.
Có tốt đẹp, nhưng nhiều hơn nữa là bi thương.
“Yên Đô, tôi về rồi!”
Dương Chấn hít sâu một hơi không khí trong lành, cảm xúc phức tạp trong mắt dần dần biết mất, thay vào đó là vẻ lạnh lùng.
Đã qua nhiều năm, lần nữa bước vào Yên Đô, mọi thứ ở đây đã trở nên khác so với mười tám năm trước.
Ở đâu cũng có thể nhìn thấy những tòa nhà cao hàng trăm tầng.
Thành phố trung tâm của nước Cửu Châu này thực sự rất phồn hoa.
Nhưng dù nơi đây có tốt đến đâu cũng không thể thay đổi được sự tổn thương mà nó đã gây ra cho anh và mẹ anh.
“Đệch, thằng ngu ở đâu tới thế, mày con mẹ nó bị mù hả? Dám va vào bố, chán sống rồi à?”
Dương Chấn vừa định cất bước rời đi thì bị người khác va vào lưng, ngay sau đó vang lên một giọng nói chửi rủa gắt gỏng.
Anh quay đầu lại thì nhìn thấy một thanh niên mặc đồ đắt tiền đang nhìn chằm chằm mình với vẻ mặt kiêu căng.
Thanh niên đeo tai nghe không dây, cầm điện thoại trong tay, mặc bộ quần áo phong cách hiphop, cách ăn mặc vô cùng thời thượng.
Đường rất rộng mà thanh niên này còn có thể va vào Dương Chấn.
Hiển nhiên là do vừa rồi cậu ta cúi đầu chơi điện thoại, không nhìn đường nên mới va vào Dương Chấn.
Lúc này cậu ta lại mắng ngược Dương Chấn bị mù nên va vào mình.
“Hình như cậu lầm một việc rồi đó, tôi ở đằng trước, cậu đi tới từ phía sau, sao tôi va vào cậu được?”
Dương Chấn lạnh lùng nói: “Dù có mù thì cũng là cậu chứ nhỉ?”
“Đệch! Còn dám cãi lại? Bố mày nói mày bị mù là mày bị mù, nói mày va vào tao là mày va, biết bố là ai không hả?”
“Tao đây là Vương Vũ, là người của nhà họ Vương ở Yên Đô, ông nội tao là gia chủ nhà họ Vương, Vương Nguyên!”
“Đắc tội phải tao, tao sẽ khiến mày không sống nổi ở Yên Đô một ngày, mày tin không?”
Thanh niên tên Vương Vũ tỏ ra rất kiêu ngạo và đắc ý, vô cùng quen thuộc nói ra thân phận của mình.
Cậu ta cố tình lớn tiếng nói như thể sợ người khác không biết rõ thân phận của mình.
Mà thật sự cậu ta đã thành công thu hút người xung quanh vây xem.
Sau khi nghe đối phương tự giới thiệu, vẻ mặt Dương Chấn rất kỳ lạ.
Bởi vì gia tộc Ngải Lâm bị ép gả vào chính là nhà họ Vương, gia chủ là Vương Nguyên.
Vương Vũ cũng nói mình là người của nhà họ Vương, ông nội cậu ta là gia chủ nhà họ Vương, tên Vương Nguyên.
Hiển nhiên, nhà họ Vương của Vương Vũ chính là gia tộc mà hôm nay Dương Chấn sẽ tới.
Không ngờ anh lại gặp được con cháu nhà họ Vương tại sân bay.
Đúng là “duyên phận”.
“Nghe giọng của người trẻ tuổi này chắc là người từ nơi khác đến, e là vẫn chưa biết địa vị của nhà họ Vương tại Yên Đô nhỉ?”
“Đắc tội nhà họ Vương, chỉ sợ người trẻ tuổi này không còn hy vọng rời khỏi Yên Đô.”
“Chàng trai tên Vương Vũ của nhà họ Vương kia được gọi là Tiểu Ma Vương ở Yên Đô, nghe nói cậu ấy là cháu trai được gia chủ nhà họ Vương yêu thương nhất đấy.”
“Người trẻ tuổi, cậu mới đến Yên Đô, chắc vẫn chưa biết năng lực của nhà họ Vương. Người thông minh nên biết thức thời, cậu mau xin lỗi đi, nói không chừng còn có đường sống.”
“Đúng, cậu mau xin lỗi đi, mất mặt vì chút chuyện nhỏ ấy cũng không sao, mất mạng thì không đáng đâu.”
Mâu thuẫn của hai người nhanh chóng thu hút một số người vây xem.
Thậm chí còn có ông lão hơi lớn tuổi bước tới nói cho Dương Chấn biết địa vị của nhà họ Vương tại Yên Đô, tốt bụng khuyên anh xin lỗi.
Vương Vũ cực kỳ thích cảm giác được mọi người chú ý này, trên mặt cậu ta đầy kiêu ngạo và đắc ý, cậu ta khoanh tay, cười tủm tìm nhìn chằm chằm vào Dương Chấn: “Nhóc con, bây giờ đã biết tao là ai chưa?”
“Nể tình mày là người nơi khác, chưa biết thân phận của tao, tao có thể cho mày một cơ hội sống sót.”
“Quỳ xuống cầu xin tao, giữa chúng ta sẽ hết nợ.”
“Nếu không tao sẽ khiến mày không sống nổi qua ngày hôm nay!”
Vẻ mặt Vương Vũ kiêu ngạo, giọng điệu và thái độ vô cùng nghênh ngang, cậu ta còn tuyên bố muốn bắt Dương Chấn quỳ xuống cầu xin mình, trong lời nói tràn đầy uy hiếp.
Mọi người xung quanh đều có vẻ mặt kinh ngạc, rất nhiều người nhìn Dương Chấn bằng ánh mắt thương hại.
Chọc ai không chọc?
Lại chọc phải Tiểu Ma Vương này, chẳng phải muốn chết sao?
Ánh mắt Dương Chấn dần tối sầm, anh tới Yên Đô là để giải quyết việc hôn nhân của Ngải Lâm, nhưng anh chưa tới nhà họ Vương đã gặp người nhà họ Vương tại sân bay, đối phương còn dám bắt anh quỳ xuống cầu xin tha thứ.
“Người trẻ tuổi, mau xin lỗi đi! Nếu không cậu sẽ chết thật đấy!”
“Đúng đó, đừng hành động theo cảm tính, nếu mất mạng thì không đáng.”
“Lần này coi như là một bài học, con cháu gia tộc ở khắp nơi trong Yên Đô, nhất định phải cần thận hơn!”
Nhiều người tốt bụng vội vàng khuyên nhủ.
Dù sao Dương Chấn nhìn cũng còn trẻ, nếu bị giết vị chút chuyện nhỏ này thì thật bất hạnh.
“Nhóc con, tao bắt mày quỳ xuống cầu xin tao, mày con mẹ nó điếc hả? Nếu để tao mất hứng thú thì dù mày có dập nát đầu, tao cũng sẽ không bỏ qua cho mày đâu.”
Thấy Dương Chấn vẫn không quỳ xuống xin tha, Vương Vũ lập tức phẫn nộ hơn.
Xung quanh toàn là người vây xem, cậu ta là cháu trai được gia chủ nhà họ Vương yêu thương nhất, đương nhiên không thể mất mặt.
Theo cậu ta, Dương Chấn không lập tức quỳ xuống xin tha đã coi như làm cậu ta mất thể diện.
“Cậu thật kiêu ngạo.”
Dương Chấn chẳng những không giận mà còn nở nụ cười, sát ý lập lòe trong mắt, anh cười tủm tỉm nói: “Nhà họ Vương thì thế nào? Vì cậu là người nhà họ Vương nên có thể tùy ý làm bậy, rõ ràng mình sai mà lại muốn ép người khác quỳ xuống sao?”
“Con mất dậy là lỗi của ba!”
“Chẳng lẽ ba cậu chưa dạy cậu đạo lý làm người phải khiêm tốn à?”
“Đừng nói người nhà họ Vương ai cũng không được dạy dỗ như cậu đấy?”
Dương Chấn cười khẩy, chất vấn cậu ta ngay trước mặt mọi người.
Ầm!
Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều khiếp sợ!
Trong mắt những người này, nhà họ Vương là một con quái vật khổng lồ.
Không ngờ Dương Chấn lại sỉ nhục người nhà họ Vương không được dạy dỗ ngay trước mặt công chúng.
“Nhóc con, mày nói gì?”
Vương Vũ lập tức nổi giận, vẻ mặt cực kỳ âm u.
Cậu ta đã lớn từng này mà đây là lần đầu gặp được chuyện như vậy, một người trẻ tuổi cùng thế hệ với mình lại dám sỉ nhục nhà họ Vương ngay trước công chúng.
Không phải chỉ sỉ nhục một người nào đó, mà là sỉ nhục toàn bộ người của nhà họ Vương.
“Tôi nói, người nhà họ Vương đều là một đám khốn kiếp, không được dạy dỗ, chẳng lẽ tôi nói sai rồi à?”
Dương Chấn trêu tức, trong mắt tràn đầy chế giễu.
Nếu cậu đã là người của nhà họ Vương, tôi trêu cậu thì thế nào?
“Tao phải giết mày!”
Vương Vũ hoàn toàn giận dữ, xông thẳng về phía Dương Chấn.
Đúng lúc này, một người cao lớn đột nhiên đi tới.
“Rầm!”
Một tiếng vang rất lớn, ngay lúc mọi người đang kinh hãi, Vương Vũ bị văng ra ngoài, hộc ra một búng máu.
Tất cả đều im lặng!
Mọi người đều trợn mắt ngoác mồm nhìn cảnh tượng này.
“Anh Chấn!”
Mã Tuân kính cẩn đứng trước mặt Dương Chấn.
Người vừa đá văng Vương Vũ chính là anh ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.