Chàng Rể Chiến Thần

Chương 691: Tin dữ liên tục

Tiếu Ngạo Dư Sinh

09/08/2021

Dương Chấn không có quan tâm đối phương mà đi đến bên cạnh ao nước, vẻ mặt bình tĩnh mà nhìn sang chủ tịch Kim: “Chào chủ tịch Kim, tôi là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn, Dương Chấn!”

Ở Yên Đô, gần như không có ai không biết tập đoàn Nhạn Chắn, nhưng biết chủ tịch tập đoàn Nhạn Chấn là ai, lại chả có mấy người.

Lúc này, Dương Chấn đột nhiên xuất hiện, nói mình chính là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn, điều này khiến chủ tịch Kim và bạn của ông ta nhất thời đều sững sờ.

Hai người im lặng một hồi, rồi gần như là cùng lúc cười lớn lên.

“Cười chết tôi rồi, một thằng oắt con mà cũng dám tự xưng là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chắn ư?”

Chủ tịch Kim cười lớn mà nói: “Nếu như cậu là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn thì ông đây chính là gia chủ của Bát môn Yên Đô rồi.”

Người đàn ông trung niên trên giường massage cũng cười nói: “Nhóc con, nếu như cậu đến để làm trò hề thì chúng tôi không cần, nhân lúc tâm trạng chúng tôi còn tốt mà mau cút đi!”

Hai người căn bản không có đặt Dương Chấn vào trong mắt, bởi vì Dương Chấn quá trẻ, bọn họ căn bản không tin, người trẻ như vậy lại là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Chấn.

Tập đoàn Nhạn Chắn rất nhiều năm trước đã vào top Global 500 rồi, xí nghiệp khổng lồ như vậy, sao có thể do một thanh niên trẻ nắm giữ chứ?

Dương Chấn vốn không tức giận, chỉ nhàn nhạt cười một cái: “Chủ tịch Kim, nhà họ Tiết rốt cuộc đã hứa với ông lợi ích lớn thế nào? Mà để ông từ bỏ người bạn hợp tác lớn như tập đoàn Nhận Chắn chứ?”

Soạt!

Câu nói này của Dương Chấn vừa thốt ra, sắc mặt chủ tịch Kim lập tức thay đổi, vẻ mặt đầy chắn kinh.

Người đàn ông trung niên nằm trên giường massage ở bên cạnh cũng đột nhiên ngồi dậy, cũng vô cùng kinh ngạc.

Đặc biệt là chủ tịch Kim, nội tâm càng chắn kinh hơn.

Bởi vì nhà họ Tiết đã từng cảnh cáo, không cho phép bọn họ tiết lộ mối quan hệ với nhà họ Tiết với thế giới bên ngoài.

Ngay cả người bạn tốt nhất của ông ta là Lưu Long cũng không rõ chuyện này, mà Dương Chấn lại biết.

Lưu Long chính là người trung niên trên giường massage, từ phản ứng của chủ tịch Kim có thể thấy, là Dương Chấn nói đúng rồi.

“Nhóc con, cậu đừng có mà nói bậy! Ông đây huỷ hợp tác với tập đoàn Nhạn Chắn, đều là tự ông đây quyết định, không có liên quan gì đến ai hết.”

Chủ tịch Kim vội vàng phủ nhận mối quan hệ với nhà họ Tiết.

Dương Chấn nhàn nhạt cười một cái: “Ông không chịu thừa nhận, cũng không sao, hôm nay tôi đến tìm ông, chỉ vì một chuyện.”

“Chuyện gì?” Chủ tịch Kim theo bản năng mà hỏi.

Khoé miệng Dương Chấn nhướng lên một độ cong giễu cọt: “Thu mua Chấn Long Kiến Tài!”

Nghe Dương Chấn nói muốn thu mua Chấn Long Kiến Tài, chủ tịch Kim và Lưu Long đều sững sờ.

Qua một hồi, chủ tịch Kim mới hồi thần, vẻ mặt lạnh lẽo mà nói: “Nhóc con, cậu rốt cuộc là ai? Nói muốn mua Chắn Long Kiến Tài ở ngay trước mặt tôi, cậu có chắc là không đùa không?”

“Ông thấy tôi có giống đang đùa với ông không?” Dương Chấn mỉm cười híp mắt mà nói.



Không biết tại sao, hai người chủ tịch Kim và Lưu Long lại cảm thấy nụ cười của Dương Chấn có một loại cảm giác khiến người ta rùng mình.

“Cút”

Chủ tịch Kim lập tức bạo nộ, quát: “Khi ông đây sáng lập Chấn Long Kiến Tài, mẹ nó chắc cậu còn chưa sinh ra nữa quá? Muốn thu mua công ty của ông đây, cậu cũng xứng sao?”

“300 ngàn tỷ!”

Dương Chấn trực tiếp lên tiếng.

Nghe tháy lời của Dương Chấn, sắc mặt chủ tịch Kim chợt âm trầm đến cực điểm, giá trị thị trường của Chấn Long Kiến Tài, đã đạt đến 900 ngàn tỷ rồi, mà Dương Chấn lại muốn dùng có 300 ngàn tỷ để thu mua Chấn Long Kiến Tài.

“Nhóc con, tôi cho cậu một cơ hội xin lỗi cầu xin tha, nếu không, tôi sẽ khiến cậu hối hận đã đến thế giới này!”

Chủ tịch Kim nói với khuôn mặt lạnh lẽo.

Vẻ mặt Dương Chấn vô cảm mà nói: “240 ngàn tỷ!”

Chủ tịch Kim và Lưu Long nhìn Dương Chấn giống như là đang nhìn tên ngốc vậy.

“Nhóc con, mẹ nó não cậu có lỗ sao? Cậu là con cái nhà ai? Mau gọi cho ông già cậu, kêu ông ta tới đón cậu về nhà đi.”

Vẻ mặt Lưu Long mỉa mai mà nói.

Vẻ mặt chủ tịch Kim cũng đen sầm, nói: “10 giây, cút ra ngoài cho tôi!”

Dương Chấn tiếp đó lại nói: “150 ngàn tỷ!”

Lúc này, chủ tịch Kim hoàn toàn bạo nộ, đột nhiên lấy ra một khẩu súng từ trong cái khăn tắm ở bên cạnh, trực tiếp nhắm vào đầu Dương Chấn: “Cậu muốn chết sao?”

Nhìn thấy đối phương lấy súng ra, Dương Chấn vẫn không có bắt kỳ sợ sệt nào, chỉ là ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

“Xem ra, chủ tịch Kim thật sự không định cho tôi thu mua Chấn Long Kiến Tài rồi, nếu đã như vậy, thì tôi cứ đợi xem, đợi sau khi giá trị thị trường của Chắn Long Kiến Tài rút lại thật nhiều, tôi lại tìm chủ tịch Kim bàn bạc.”

Dương Chấn nói xong, thật sự đứng dậy rời đi.

“Một tên oắt con, cũng dám đùa với ông đây, mẹ nó cậu có đủ tư cách ư?”

Nhìn thấy Dương Chấn đi, chủ tịch Kim tưởng Dương Chấn sợ rồi, cười lạnh mà nói.

Sau đó, lấy một điều thuốc ra ngậm trong miệng.

“Phựt”

Cây súng mà ông ta mới chĩa vào đầu Dương Chấn đột nhiên phun ra lửa, châm điều thuốc thơm.

“Ha hai”

Lưu Long sững sờ một hồi, đột nhiên cười lớn, nói: “Hoá ra, đây chỉ là một cái bật lửa, tôi còn tưởng là súng thật nữa chứ.”

Chủ tịch Kim chậm rãi nhả ra một làn khói thuốc, cười híp mắt nói: “Cái thứ đồ chơi này, không phải ai cũng hù được, vậy lây ra để hù tên oắt con hồi nãy là được rồi.”



Lưu Long đột nhiên nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Nói qua cũng phải nói lại, ông huỷ hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, thật sự là có sự ủng hộ của nhà họ Tiết ở đằng sau sao?”

Chủ tịch Kim biết không che giấu được nữa, bèn gật đầu, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Chuyện này, ông không được nói lung tung ra ngoài, nếu như đề người nhà họ Tiết biết thì chỉ e hai nhà chúng ta đều sẽ bị liên luy cực lớn.”

Lưu Long hiểu sự quan trọng của vấn đề, vội vàng gật đầu nói: “Ông cứ yên tâm, miệng của tôi kín thế nào, ông là rõ nhất.”

Sau khi Dương Chấn rời khỏi Ngự Thuỷ Uyễn thì gọi đi một cuộc: “Ngày mai cổ phiếu mở sàn, đánh vào giá trị cổ phiếu của Chắn Long Kiến Tài cho tôi!”

Ngày hôm sau, chủ tịch Kim đến Chấn Long Kiến Tài đúng giờ.

Bên trong văn phòng, Lưu Long cũng đã đến, cười ha ha nói: “Chủ tịch Kim, tối qua ngủ ngon chứ?”

Chủ tịch Kim hiểu ý của Lưu Long, tối qua ông ta đưa theo hai mỹ nữ tóc vàng rời khỏi Ngự Thuỷ Uyễn, buổi sáng suýt chút đã không dậy nỗi rồi.

Chủ tịch Kim ha hả cười to một tiếng: “Cũng được! Cũng được!”

Sau khi hai người nói cười một lát thì Lưu Long đột nhiên mở miệng nói: “Chủ tịch Kim, ông nói xem, tập đoàn Nhạn Chắn mắt đi sự hợp tác của Chắn Long Kiến Tài, thì dự án Cửu Châu Thành của bọn họ còn có thể kiên trì được mấy ngày chứ?”

Chủ tịch Kim hiểu ý của Lưu Long, đây chính là muốn moi chút thông tin có ít từ chỗ ông ta đây mà.

Ông ta mỉm cười thần bí một cái: “Tôi đoán, sống không tới 3 ngày!”

“Ba ngày?”

Lưu Long có chút kinh ngạc, với giá trị thị trường của tập đoàn Nhạn Chấn, sụp đỗ trong ba ngày, thật không dễ.

“Nếu như chủ tịch Lưu đồng ý giúp đỡ thì nói không chừng hai ngày thôi cũng có thể khiến tập đoàn Nhạn Chấn phá sản rồi.”

Chủ tịch Kim cười híp mắt mà nói.

Lưu Long sững sờ một hồi, sau đó ha hả cười to: “Chủ tịch Kim quá xem trọng tôi rồi!”

Ông ta tuy cũng muốn ôm đùi của nhà họ Tiết, nhưng sau khi gặp Dương Chấn ở Ngự Thuỷ Uyễn tối qua, ông ta đột nhiên có chút bắt an.

Nếu nhà họ Tiết đã muốn lợi dụng chủ tịch Kim để ra tay với tập đoàn Nhạn Chắn, vậy há không phải nói, tập đoàn Nhạn Chắn có tư cách khiến nhà họ Tiết nghiêm túc sao?

Một xí nghiệp, vậy mà lại bị một Vương tộc để mắt, không cần nghĩ cũng biết, đằng sau của tập đoàn Nhạn Chắn, cũng tuyệt đối không đơn giản.

“Chủ tịch Kim, không hay rồi! Không hay rồi! Giá trị thị trường của Chấn Long Kiến Tài rơi mạnh!”

Chính vào lúc này, thư ký của chủ tịch Kim hoảng loạn mà xông vào văn phòng, thậm chí ngay cả cửa cũng chả kịp gõ, vẻ mặt kinh hoảng mà nói.

“Chủ tịch Kim không hay rồi, Chân Long Kiến Tài bị vạch trần tin tức xi măng không đạt tiêu chuẩn, một toà nhà bị đình công bị đỗ sụp chính là dùng xi măng của Chấn Long Kiến Tài, đã bị thời sự đưa tin, bây giờ lên tin đầu đề rồi!”

Sau đó, lại có người xông vào văn phòng, kinh hoảng mà nói.

“Chủ tịch Kim, không hay rồi, kho của Chắn Long Kiến Tài bị phong toả điều tra rồi!”

Chủ tịch Kim còn chưa kịp hồi thần thì liên tiếp có người xông vào văn phòng, truyền đến hết một tin dữ này đến tin dữ khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Chiến Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook