Chương 454: Tố chấp thấp kém
Tiếu Ngạo Dư Sinh
22/06/2021
Tống Húc Dương mặc bộ đồ vest màu lam đậm, bên trong là áo sơ mi trắng, thắt caravat.
Ông ta đeo mắt kính gọng vàng, rất giống một lãnh đạo cấp cao cực kỳ lịch thiệp.
Nhưng giờ, hai tay ông ta lại không ngừng đập bàn làm việc của Lạc Khải, vẻ mặt đầy dữ tợn, không hề tương xứng với bộ đồ ông ta đang mặc.
Nhất là sau lưng ông ta còn có mấy người có dáng dấp giống hệt lưu manh.
Nếu là người bình thường, e rằng đã khiếp sợ trước khí chất côn đồ mà ông ta đang biểu hiện ra.
Mặt Lạc Khải lạnh lẽo, vẫn ngồi trên vị trí của mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Húc Dương: “Xin hỏi ông đang giữ chức vụ gì?”
Tống Húc Dương vốn đang tức giận, bỗng nghe thấy Lạc Khải hỏi một câu như thế, nên nhất thời sửng sốt, vô thức đáp lại: “Ông đây là phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Chấn.”
“Ông chỉ là phó tổng giám đốc, còn tôi đây mới là tổng giám đốc công ty.”
“Ông đây sa thải mấy con chó không nghe lời, cũng phải báo cáo với phó tổng giám đốc như ông à?”
“Mẹ kiếp Tống Húc Dương, ông đây nhịn ông lâu rồi nhé, ông thật sự cho rằng tôi là mèo bệnh à?”
Lạc Khải đứng phắt dậy, hoàn toàn nổi giận, trước giờ ông chưa bao giờ nói tục, mà giờ cũng tức đến mức thốt ra những lời “tục tĩu”.
Ông như biến thành người khác, Tống Húc Dương ức hiếp ông lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Khải tức đến thế.
Tống Húc Dương nhất thời sửng sốt.
Mấy giây sau, ông ta mới nổi giận quát: “Lạc Khải, ông thật sự đề cao bản thân mình rồi.”
“Tôi nói cho ông biết, trước khi ông xuất hiện, tôi chính là tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Chấn, ông đây đã giữ chức đó mười mấy năm rồi, mẹ nó, ông nghĩ ông là cái thá gì?”
“Ông thật sự cho rằng ông dựa vào đứa con rơi bị gia tộc Vũ Văn vứt bỏ đó, là có thể đấu với tôi à?”
“Ông đây mới là thân tín được dòng chính gia tộc Vũ Văn đào tạo, ngày nào tôi còn ở đây, thì ông đừng hòng nắm giữ tập đoàn Nhạn Chấn.”
“Đừng nói là sa thải người của tôi, cho dù là một con ruồi trong tập đoàn Nhạn Chấn, ông cũng đừng hòng đập chết nó, khi chưa có sự cho phép của tôi.”
Tố chất của Tống Húc Dương cực kỳ kém, cứ mở miệng là nói những lời thô tục.
Tất nhiên ông ta hống hách như vậy là vì có chỗ dựa, bằng không làm sao dám đấu với Lạc Khải?
Dù gì, Lạc Khải cũng là người được cử tới để đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn, điều này chứng tỏ, ông là người của Dương Chấn.
Dù gì Dương Chấn cũng là người trong gia tộc Vũ Văn.
Từ đầu đến cuối, Dương Chấn như người không liên quan, chỉ ngồi bên cạnh quan sát thái độ hống hách ngang ngược của Tống Húc Dương, anh muốn xem thử, rốt cuộc thân tín được gia tộc Vũ Văn đào tạo, có thể hống hách đến mức nào?
Lạc Khải tức đến mức toàn thân run rẩy, ông là người có học vấn cao, lúc nãy tức giận thốt ra mấy câu thô tục, là do bị ép đến mức bất đắc dĩ.
Nếu để ông mắng với Tống Húc Dương cứ mở miệng là nói tục, thì ông thật sự không phải là đối thủ của ông ta.
“Tôi có thể không so đo với ông về chuyện ông sa thải người của tôi, nhưng tại sao ông lại bao che người đã đánh cháu tôi, ông phải giải thích chuyện này cho tôi, bằng không hôm nay ông đừng hòng rời khỏi tập đoàn Nhạn Chấn.”
Tống Húc Dương tự châm cho mình một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, rồi phả vào mặt Lạc Khải, thái độ cực kỳ phách lối.
“Phó tổng giám đốc Tống, chính hai thằng ranh này đã đánh cháu ông.”
Lạc Khải chưa kịp mở miệng, đội trưởng đội bảo vệ đứng sau Tống Húc Dương đã giơ tay chỉ về phía Dương Chấn và Mã Tuân, rồi lên tiếng.
Lúc này Tống Húc Dương mới quay đầu nhìn Dương Chấn và Mã Tuân, ánh mắt ông chỉ lướt qua người Mã Tuân rồi dừng trên người Dương Chấn.
“Nhóc con, cậu đã đánh cháu tôi đúng không?”
Tống Húc Dương mở miệng hỏi, giọng điệu rất bình tĩnh, tốt hơn rất nhiều so với thái độ ngông cuồng khi mới đối mặt với Lạc Khải.
“Hóa ra là tên chó điên sủa loạn đó là cháu ông, thảo nào chú nào cháu nấy.”
Dương Chấn khẽ cười, híp mắt nói: “Tôi chỉ đánh cậu ta chứ không giết.”
“Rầm!”
Tống Húc Dương nhất thời nổi giận, đập mạnh xuống bàn, đỏ mắt quát: “Mẹ nó, mày bảo ai là chó?”
“Ngày nào chúng ta cũng gặp tên ngốc, nhưng hình như hôm nay hơi nhiều thì phải?”
Dương Chấn bật cười quay đầu nhìn Mã Tuân ở bên cạnh hỏi.
Mã Tuân mỉa mai nhìn Tống Húc Dương, rồi mới lên tiếng: “Quả thật rất nhiều, nhưng hình như tên ngốc này càng làm người khác chán ghét hơn.”
“Nếu đã chán ghét, không bằng để ông ta biến mất đi?” Dương Chấn lạnh nhạt nói.
“Để em đi dọn đống rác này cho, anh Chấn đợi em một lát.”
Mã Tuân mỉm cười đứng dậy, đi thẳng về phía Tống Húc Dương.
Đến lúc này, Tống Húc Dương mới nhận ra Dương Chấn và Mã Tuân không hề đơn giản.
Đội trưởng đội bảo vệ và vệ sĩ luôn đứng sau ông ta cũng vội đứng chắn trước mặt ông ta.
“Ranh con, cậu có biết đây là nơi nào không, mà dám đắc tội với ông đây?”
“Nếu cậu dám đắc tội với tôi, hôm nay tôi sẽ khiến cậu không thể rời khỏi tập đoàn Nhạn Chấn.”
“Mẹ kiếp, cậu đánh người của ông đây ở tập đoàn Nhạn Chấn, giờ ngay cả ông đây cũng dám ra tay, hai cậu chán sống rồi đúng không?”
Tống Húc Dương trốn sau lưng đội trưởng đội bảo vệ và vệ sĩ, nhất thời lại trở nên hống hách, hung dữ nói: “Các cậu xông lên hết cho tôi, cắt đứt tay chân hai thằng nhãi này trước.”
Có mệnh lệnh của Tống Húc Dương, đội trưởng đội bảo vệ và vệ sĩ liền xông về phía Mã Tuân.
Mắt Mã Tuân tràn đầy khinh thường, thậm chí còn không dùng hết sức, mặt không cảm xúc nhìn hai người đang ngày càng tới gần.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Lúc hai người này vừa xông tới, chân Mã Tuân bỗng nhúc nhích, nháy mắt đã né tránh nắm đấm mạnh mẽ của vệ sĩ.
Cùng lúc đó, anh đỡ lấy nắm đấm đang vung tới của đội trưởng đội bảo vệ.
“Cậu định làm gì?”
Đội trưởng đội bảo vệ cảm nhận được nắm đấm của mình đang bị Mã Tuân giữ chặt, anh ta muốn thoát ra nhưng hoàn toàn không được, nên nhất thời biến sắc.
“Răng rắc.” . Truyện Kiếm Hiệp
Anh ta vừa dứt lời, tiếng gãy xương giòn tan đã vang lên.
Rồi cả cánh tay anh ta bị bẻ một góc 90 độ về hướng ngược lại.
“Á…”
Một giây sau, cơn đau mãnh liệt truyền tới cánh tay bị gãy, rồi không ngừng lan ra khắp người, đội trưởng đội bảo vệ không khỏi hét lên.
“Chỉ mới như vậy mà anh đã không nhịn được rồi?”
Mã Tuân cười khinh thường, lúc nói, anh đã giữ lấy cánh tay còn lại của đội trưởng đội bảo vệ.
“Cậu muốn chết!”
Đúng lúc này, vệ sĩ vừa mới công kích hụt bỗng hoàn hồn, xoay người đấm mạnh vào huyệt Thái dương của Mã Tuân.
Mã Tuân như không cảm nhận được, khóe miệng còn nở nụ cười tà mị, rồi dùng sức kéo mạnh cánh tay của đội trưởng đội bảo vệ.
“Bịch!”
“Răng rắc.”
Một tiếng va chạm nặng nề và tiếng xương gãy cùng vang lên.
Tiếng va chạm là của vệ sĩ Tống Húc Dương, đã đấm vào cánh tay đội trưởng đội bảo vệ.
Còn tiếng gãy xương là từ cánh tay của đội trưởng đội bảo vệ khi bị đấm gãy.
Mọi chuyện đều xảy ra trong tích tắc, Tống Húc Dương hoàn toàn không phản ứng kịp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một cánh tay của đội trưởng đội bảo vệ bị vệ sĩ của mình đấm gãy.
Đội trưởng đội bảo vệ hét lên thảm thiết, rồi hai mắt trợn trắng, đau đến mức ngất lịm.
Ông ta đeo mắt kính gọng vàng, rất giống một lãnh đạo cấp cao cực kỳ lịch thiệp.
Nhưng giờ, hai tay ông ta lại không ngừng đập bàn làm việc của Lạc Khải, vẻ mặt đầy dữ tợn, không hề tương xứng với bộ đồ ông ta đang mặc.
Nhất là sau lưng ông ta còn có mấy người có dáng dấp giống hệt lưu manh.
Nếu là người bình thường, e rằng đã khiếp sợ trước khí chất côn đồ mà ông ta đang biểu hiện ra.
Mặt Lạc Khải lạnh lẽo, vẫn ngồi trên vị trí của mình, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tống Húc Dương: “Xin hỏi ông đang giữ chức vụ gì?”
Tống Húc Dương vốn đang tức giận, bỗng nghe thấy Lạc Khải hỏi một câu như thế, nên nhất thời sửng sốt, vô thức đáp lại: “Ông đây là phó tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Chấn.”
“Ông chỉ là phó tổng giám đốc, còn tôi đây mới là tổng giám đốc công ty.”
“Ông đây sa thải mấy con chó không nghe lời, cũng phải báo cáo với phó tổng giám đốc như ông à?”
“Mẹ kiếp Tống Húc Dương, ông đây nhịn ông lâu rồi nhé, ông thật sự cho rằng tôi là mèo bệnh à?”
Lạc Khải đứng phắt dậy, hoàn toàn nổi giận, trước giờ ông chưa bao giờ nói tục, mà giờ cũng tức đến mức thốt ra những lời “tục tĩu”.
Ông như biến thành người khác, Tống Húc Dương ức hiếp ông lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Khải tức đến thế.
Tống Húc Dương nhất thời sửng sốt.
Mấy giây sau, ông ta mới nổi giận quát: “Lạc Khải, ông thật sự đề cao bản thân mình rồi.”
“Tôi nói cho ông biết, trước khi ông xuất hiện, tôi chính là tổng giám đốc tập đoàn Nhạn Chấn, ông đây đã giữ chức đó mười mấy năm rồi, mẹ nó, ông nghĩ ông là cái thá gì?”
“Ông thật sự cho rằng ông dựa vào đứa con rơi bị gia tộc Vũ Văn vứt bỏ đó, là có thể đấu với tôi à?”
“Ông đây mới là thân tín được dòng chính gia tộc Vũ Văn đào tạo, ngày nào tôi còn ở đây, thì ông đừng hòng nắm giữ tập đoàn Nhạn Chấn.”
“Đừng nói là sa thải người của tôi, cho dù là một con ruồi trong tập đoàn Nhạn Chấn, ông cũng đừng hòng đập chết nó, khi chưa có sự cho phép của tôi.”
Tố chất của Tống Húc Dương cực kỳ kém, cứ mở miệng là nói những lời thô tục.
Tất nhiên ông ta hống hách như vậy là vì có chỗ dựa, bằng không làm sao dám đấu với Lạc Khải?
Dù gì, Lạc Khải cũng là người được cử tới để đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc tập đoàn, điều này chứng tỏ, ông là người của Dương Chấn.
Dù gì Dương Chấn cũng là người trong gia tộc Vũ Văn.
Từ đầu đến cuối, Dương Chấn như người không liên quan, chỉ ngồi bên cạnh quan sát thái độ hống hách ngang ngược của Tống Húc Dương, anh muốn xem thử, rốt cuộc thân tín được gia tộc Vũ Văn đào tạo, có thể hống hách đến mức nào?
Lạc Khải tức đến mức toàn thân run rẩy, ông là người có học vấn cao, lúc nãy tức giận thốt ra mấy câu thô tục, là do bị ép đến mức bất đắc dĩ.
Nếu để ông mắng với Tống Húc Dương cứ mở miệng là nói tục, thì ông thật sự không phải là đối thủ của ông ta.
“Tôi có thể không so đo với ông về chuyện ông sa thải người của tôi, nhưng tại sao ông lại bao che người đã đánh cháu tôi, ông phải giải thích chuyện này cho tôi, bằng không hôm nay ông đừng hòng rời khỏi tập đoàn Nhạn Chấn.”
Tống Húc Dương tự châm cho mình một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, rồi phả vào mặt Lạc Khải, thái độ cực kỳ phách lối.
“Phó tổng giám đốc Tống, chính hai thằng ranh này đã đánh cháu ông.”
Lạc Khải chưa kịp mở miệng, đội trưởng đội bảo vệ đứng sau Tống Húc Dương đã giơ tay chỉ về phía Dương Chấn và Mã Tuân, rồi lên tiếng.
Lúc này Tống Húc Dương mới quay đầu nhìn Dương Chấn và Mã Tuân, ánh mắt ông chỉ lướt qua người Mã Tuân rồi dừng trên người Dương Chấn.
“Nhóc con, cậu đã đánh cháu tôi đúng không?”
Tống Húc Dương mở miệng hỏi, giọng điệu rất bình tĩnh, tốt hơn rất nhiều so với thái độ ngông cuồng khi mới đối mặt với Lạc Khải.
“Hóa ra là tên chó điên sủa loạn đó là cháu ông, thảo nào chú nào cháu nấy.”
Dương Chấn khẽ cười, híp mắt nói: “Tôi chỉ đánh cậu ta chứ không giết.”
“Rầm!”
Tống Húc Dương nhất thời nổi giận, đập mạnh xuống bàn, đỏ mắt quát: “Mẹ nó, mày bảo ai là chó?”
“Ngày nào chúng ta cũng gặp tên ngốc, nhưng hình như hôm nay hơi nhiều thì phải?”
Dương Chấn bật cười quay đầu nhìn Mã Tuân ở bên cạnh hỏi.
Mã Tuân mỉa mai nhìn Tống Húc Dương, rồi mới lên tiếng: “Quả thật rất nhiều, nhưng hình như tên ngốc này càng làm người khác chán ghét hơn.”
“Nếu đã chán ghét, không bằng để ông ta biến mất đi?” Dương Chấn lạnh nhạt nói.
“Để em đi dọn đống rác này cho, anh Chấn đợi em một lát.”
Mã Tuân mỉm cười đứng dậy, đi thẳng về phía Tống Húc Dương.
Đến lúc này, Tống Húc Dương mới nhận ra Dương Chấn và Mã Tuân không hề đơn giản.
Đội trưởng đội bảo vệ và vệ sĩ luôn đứng sau ông ta cũng vội đứng chắn trước mặt ông ta.
“Ranh con, cậu có biết đây là nơi nào không, mà dám đắc tội với ông đây?”
“Nếu cậu dám đắc tội với tôi, hôm nay tôi sẽ khiến cậu không thể rời khỏi tập đoàn Nhạn Chấn.”
“Mẹ kiếp, cậu đánh người của ông đây ở tập đoàn Nhạn Chấn, giờ ngay cả ông đây cũng dám ra tay, hai cậu chán sống rồi đúng không?”
Tống Húc Dương trốn sau lưng đội trưởng đội bảo vệ và vệ sĩ, nhất thời lại trở nên hống hách, hung dữ nói: “Các cậu xông lên hết cho tôi, cắt đứt tay chân hai thằng nhãi này trước.”
Có mệnh lệnh của Tống Húc Dương, đội trưởng đội bảo vệ và vệ sĩ liền xông về phía Mã Tuân.
Mắt Mã Tuân tràn đầy khinh thường, thậm chí còn không dùng hết sức, mặt không cảm xúc nhìn hai người đang ngày càng tới gần.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Lúc hai người này vừa xông tới, chân Mã Tuân bỗng nhúc nhích, nháy mắt đã né tránh nắm đấm mạnh mẽ của vệ sĩ.
Cùng lúc đó, anh đỡ lấy nắm đấm đang vung tới của đội trưởng đội bảo vệ.
“Cậu định làm gì?”
Đội trưởng đội bảo vệ cảm nhận được nắm đấm của mình đang bị Mã Tuân giữ chặt, anh ta muốn thoát ra nhưng hoàn toàn không được, nên nhất thời biến sắc.
“Răng rắc.” . Truyện Kiếm Hiệp
Anh ta vừa dứt lời, tiếng gãy xương giòn tan đã vang lên.
Rồi cả cánh tay anh ta bị bẻ một góc 90 độ về hướng ngược lại.
“Á…”
Một giây sau, cơn đau mãnh liệt truyền tới cánh tay bị gãy, rồi không ngừng lan ra khắp người, đội trưởng đội bảo vệ không khỏi hét lên.
“Chỉ mới như vậy mà anh đã không nhịn được rồi?”
Mã Tuân cười khinh thường, lúc nói, anh đã giữ lấy cánh tay còn lại của đội trưởng đội bảo vệ.
“Cậu muốn chết!”
Đúng lúc này, vệ sĩ vừa mới công kích hụt bỗng hoàn hồn, xoay người đấm mạnh vào huyệt Thái dương của Mã Tuân.
Mã Tuân như không cảm nhận được, khóe miệng còn nở nụ cười tà mị, rồi dùng sức kéo mạnh cánh tay của đội trưởng đội bảo vệ.
“Bịch!”
“Răng rắc.”
Một tiếng va chạm nặng nề và tiếng xương gãy cùng vang lên.
Tiếng va chạm là của vệ sĩ Tống Húc Dương, đã đấm vào cánh tay đội trưởng đội bảo vệ.
Còn tiếng gãy xương là từ cánh tay của đội trưởng đội bảo vệ khi bị đấm gãy.
Mọi chuyện đều xảy ra trong tích tắc, Tống Húc Dương hoàn toàn không phản ứng kịp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy một cánh tay của đội trưởng đội bảo vệ bị vệ sĩ của mình đấm gãy.
Đội trưởng đội bảo vệ hét lên thảm thiết, rồi hai mắt trợn trắng, đau đến mức ngất lịm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.