Chương 399: Tôi có thể vào trong
Tiếu Ngạo Dư Sinh
11/06/2021
Đến cả Dương Chấn có lẽ cũng đã quên rằng mình đã từng cứu một người phụ nữ như vậy từ lâu rồi.
Dù sao anh đã làm quá nhiều nhiệm vụ, những nhiệm vụ cứu người giống như vậy, rốt cuộc đã có bao nhiêu lần, cứu bao nhiêu người, anh cũng không rõ nữa rồi.
Cho dù có nhớ được Diệp Tình Nhi thì cũng sao chứ?
Giờ đây, trong lòng anh chỉ có một người phụ nữ, đó chính là Tần Nhã. . Truyện Lịch Sử
Huống chi, nhan sắc của Tần Nhã lại không hề thua kém Diệp Tình Nhi, mà ngược lại còn xinh đẹp hơn.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng.
Mấy ngày nay, Giang Bình có sóng gió nổi lên, rất nhiều người từ nơi khác đều đã đến.
Các khách sạn cao cấp ở Giang Bình đều đã được đặt hết từ ba ngày trước, thậm chí đến cả một số khách sạn nhỏ cũng đã bị đặt sạch không còn phòng trống.
Ngày hôm nay, không có bất cứ điều gì khác thường so với mọi ngày, Dương Chấn đích thân đưa Tiếu Tiếu đến trường mẫu giáo, lại đưa Tần Nhã đến công ty, sau đó mới lái xe rời đi về phía thành phố.
Hội võ Giang Bình được tổ chức ở sân vận động thành phố.
Hôm nay không chỉ là hội võ Giang Bình mà cũng là hội võ Nam Dương.
Trong sân vận động rộng lớn của thành phố, người đông như trảy hội.
“Dương Chấn!”
Dương Chấn vừa dừng xe, chợt có một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên.
Chỉ thấy một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen vừa hay đỗ ở ngay bên cạnh.
Diệp Mạn mặc một chiếc sườn xám màu đen, chậm rãi bước xuống xe, theo sau đó là Lương Tiến.
Tuy Dương Chấn không thích người phụ nữ này, thậm chí còn có chút chán ghét, nhưng người phụ nữ này dù gì cũng là mẹ ruột của Tần Nhã.
Chỉ cần bà ta không quá quá đáng, Dương Chấn cũng không phải là không thể chấp nhận người mẹ vợ này.
Dương Chấn khẽ gật đầu với Diệp Mạn, xem như chào hỏi.
Diệp Mạn có chút kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn rất uy nghiêm, lạnh lùng nhìn Dương Chấn nói: “Sao cậu lại đến đây? Biết đây là nơi nào không?”
Dương Chấn bình tĩnh nhìn bà ta: “Đây là nơi nào, với lí do tôi đến đây, có quan hệ gì sao?”
Diệp Mạn bị Dương Chấn chặn họng như vậy, có chút tức giận nói: “Đây là hội võ Giang Bình, do Hiệp hội Võ đạo tổ chức, hôm nay ở đây không chỉ có người Giang Bình mà còn có người Nam Dương.”
“Những người có thể vào sân vận động không giàu có cũng quyền quý, nghe nói đến cả bên chợ đen bán vé cũng đã tăng giá đến ba trăm triệu một vé, mà còn là vị trí ở gần cuối.”
“Một tên vô dụng chỉ ăn không đợi chết, việc gì cũng dựa vào Tần Nhã như cậu, có tư cách gì vào đây?”
“Tiền con gái tôi vất vả kiếm được, chẳng lẽ là để cậu tiêu pha phung phí như vậy à?”
Sắc mặt Dương Chấn uy nghiêm, vô cùng tức giận.
Từ đầu đến cuối, bà ta đều không nhìn thẳng vào mặt Dương Chấn.
Hơn nữa bà ta cũng chỉ điều tra về Tần Nhã, mọi thứ của Dương Chấn mà ta không hề biết rõ.
Chỉ biết, năm năm trước Tần Nhã bị hãm hại, xảy ra chuyện ngoài ý muốn với bảo vệ của công ty, có một đứa con gái.
Theo bà ta thấy, Dương Chấn chính là một tên vô dụng.
Dương Chấn nhíu mày, sắc mặt vô cảm nhìn bà ta: “Dương Chấn tôi làm việc, sao phải giải thích với bà?”
Diệp Mạn lập tức thấy kinh ngạc, không ngờ Dương Chấn lại dám nói chuyện với mình như vậy.
Lúc bà ta tỉnh táo lại, Dương Chấn đã rời đi rồi.
“Khốn nạn!”
Diệp Mạn tức giận nói: “Tôi nhất định sẽ khiến nó chia tay với con gái tôi, con gái tôi đã được định sẵn trở thành người phụ nữ nắm giữ vận mệnh của nhà họ Diệp, ít nhất cũng phải là thanh niên tài tuấn như Giang Bình vương mới có tư cách cưới con bé.”
“Một tên ở rể như cậu thì có tư cách gì ở cùng con gái tôi?”
Cho dù bà ta có tức giận hơn đi chăng nữa, lời này cũng không được Dương Chấn nghe thấy.
Lương Tiến có chút lo lắng trong lòng, mấy ngày này ở Giang Bình, ông ta đã bị Diệp Mạn trách mắng bao nhiêu lần nhưng không dám chen miệng vào.
Thật ra, trong lòng ông ta cũng có một nỗi nghi hoặc, một người trẻ tuổi như vậy có thể dễ dàng đánh bại ông ta, sao lại chỉ có thể đơn giản là một người ở rể như vậy được?
Thậm chí ông ta còn nhiều lần nghi ngờ, Dương Chấn chính là Giang Bình vương.
Ông ta cũng từng đề nghị với Diệp Mạn, điều tra Dương Chấn trước xem sao.
Nhưng Diệp Mạn lại nói: “Một tên phế vật, có gì cần phải điều tra?”
“Cô!”
Dương Chấn vừa rời đi, một bóng dáng yểu điệu đột nhiên xuất hiện.
“Cô, cô sao vậy? Ai đã chọc cô tức giận vậy?”
Diệp Tình Nhi thấy sắc mặt Diệp Mạn vô cùng khó coi, nghi hoặc hỏi.
Diệp Mạn lắc đầu: “Không nói nữa! Bị một con kiến chọc tức! Tình Nhi, chúng ta mau vào đi! Hôm nay, Giang Bình vương cũng sẽ xuất hiện đó.”
Nghe thấy ba chữ Giang Bình vương, Diệp Tình Nhi lại cảm thấy phiền phức, thậm chí còn bắt đầu thấy căm hận người đàn ông chưa từng gặp mặt này.
Nếu không phải anh ta, gia tộc sao có thể ép cô đến Giang Bình, tiếp xúc với đối phương được?
Phía bên kia, Dương Chấn đã đi về phía sân vận động, chuẩn bị vào trong.
“Dương Chấn!”
Anh đang chuẩn bị vào sân vận động, một giọng nói đầy vẻ kinh ngạc đột nhiên vang lên phía sau anh.
Dương Chấn thấy nghi hoặc nhìn về phía sau.
Chỉ thấy một nam hai nữ đang đi về phía anh.
Ba người này vô cùng trẻ trung, người đàn ông mặc một bộ đồ Armani, trên tay hai người phụ nữ là một chiếc túi xách LV.
Một người phụ nữ trong đó đang khoác tay người đàn ông.
“Vương Dũng, không ngờ lại là cậu!”
Thấy người đàn ông, gương mặt Dương Chấn lập tức hiện lên nụ cười tươi rói.
“Dương Chấn, không ngờ lại thật sự là cậu!”
Vương Dũng “haha” cười lớn, thấy Dương Chấn thì vô cùng kích động, chủ động tiến đến, ôm Dương Chấn một cái.
Vương Dũng và Dương Chấn là bạn học cấp ba, hai người từng là bạn cùng bàn.
Lúc đó, vì Dương Chấn một lòng học tập, nhưng hoàn cảnh lại không tốt, thường xuyên bị người ta bắt nạt.
Còn Vương Dũng, lúc đó cũng xem là bá một phương trong trường học, thường xuyên giúp đỡ Dương Chấn, mới khiến anh yên bình trải qua cuộc sống cấp ba.
Nói ra thì, hai người đã gần mười năm không gặp rồi.
Không ngờ, Vương Dũng vừa nhìn đã nhận ra anh.
“Dương Chấn, sao cậu lại đến đây?”
Vương Dũng cười hỏi.
Dương Chấn đang định trả lời, người phụ nữ vẫn luôn khoác tay Vương Dũng kia đột nhiên bật cười một tiếng: “Anh đúng là không có mắt nhìn, chắc chắn là anh ta làm việc ở đây rồi.”
Dương Chấn ăn vận vẫn luôn rất tùy tiện, mà hôm nay những người đến tham gia hội võ đều là người của các gia tộc lớn của hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương.
Mọi người ăn mặc vô cùng lịch sự, trang trọng, dáng vẻ này của Dương Chấn, quả thực không giống đến tham gia hội võ.
Vương Dũng kinh ngạc, anh ta hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của Dương Chấn như thế nào, lập tức giúp Dương Chấn giải vây: “Như vậy đi, hai anh em chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi, hôm nay cậu đừng làm việc nữa, theo tôi vào xem hội võ đi.”
Nói xong, anh ta cầm ví tiền ra, lấy một tấm vé vào sân vận động, cười nói: “Vừa hay tôi đang dư một vé, cho cậu một tấm!”
“Vương Dũng, anh làm gì vậy?”
Không ngờ Dương Chấn vẫn chưa nhận lấy, vé đã bị người bạn gái bên cạnh giành lấy: “Một tấm vé chợ đen đã tốn ba trăm triệu rồi, huống chi, tấm vé này còn là vị trí trung tâm, ít nhất cũng phải sáu trăm triệu chứ?”
“Chúng ta cũng không phải bọn buôn lậu phiếu, vốn là vé thừa, giữ lại làm gì?”
Vương Dũng có chút không vui, nhưng cũng không dám giận dữ với bạn gái.
Bạn gái Vương Dũng trừng anh ta một cái, không vui nói: “Ai nói tấm vé này là thừa? Em đã đồng ý với bạn em, phải cho cậu ấy rồi.”
Vương Dũng tức giận, đang định nổi giận, Dương Chấn vội nói: “Không sao, không cần đâu! Tự tôi có thể vào được!”
Anh và Vương Dũng tuy có giao tình, nhưng cũng đã là chuyện của gần mười năm về trước rồi.
Đối với tình hình của Vương Dũng, anh cũng hiểu rất rõ, gia cảnh không ra sao cả.
Nhìn người phụ nữ bên cạnh Vương Dũng, rõ ràng là một cô gái nhà giàu, Vương Dũng ở trước mặt người phụ nữ này quả thật không có chút tự tin gì cả.
“Dương Chấn, tấm vé này rẻ nhất cũng bị bán đến ba trăm triệu rồi, không có vé thì chắc chắn không thể vào nổi đâu.”
Vương Dũng có chút không cam lòng nói: “Cậu đừng vội, tôi nghĩ cách cho cậu!”
Đối với sự giúp đỡ nhiệt tình của Vương Dũng, Dương Chấn vẫn cảm thấy rất ấm áp, không ngờ bao nhiêu năm không gặp, lúc gặp lại, Vương Dũng vẫn giống ngày xưa, một khi anh gặp phiền phức, anh ta luôn là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ.
Chỉ là, anh của bây giờ thật sự không có phiền phức gì cả.
“Haha!”
Bạn gái Vương Dũng đột nhiên cười khẩy: “Người ta đã nói rồi, anh ta có thể đi vào, anh còn giúp đỡ cái gì nữa?”
“Cậu ấy không có vé, sao mà vào được?”
Vương Dũng có chút không vui nói.
“Nếu may mắn, vẫn có thể trà trộn vào, vậy thì chẳng cần tiêu tốn một cắc tiền nào rồi.”
Người phụ nữ trang điểm xinh đẹp còn lại lạnh lùng chế giễu.
Vương Dũng nhíu mày, sắc mặt lo lắng, không nói lời nào, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, đưa cho Dương Chấn nói: “Trong tấm thẻ này có ba trăm triệu, cậu tìm đội bán lậu, mua một tấm vào đó.”
Nói xong, anh ta lại dặn dò: “Đây là hội võ của hai tỉnh, nhân viên bảo vệ đều rất ghê gớm, cậu đừng thật sự tính trà trộn vào trong đó nhé! Gây ra án mạng đó.”
“Vương Dũng, anh ăn của tôi, ở của tôi, bây giờ lại dám đưa tiền mà tôi đưa cho anh, đưa cho người khác ngay trước mặt tôi? Lá gan anh lớn thật đó!”
Bạn gái của Vương Dũng lập tức nổi giận, không hề giữ mặt mũi cho Vương Dũng.
Dù sao anh đã làm quá nhiều nhiệm vụ, những nhiệm vụ cứu người giống như vậy, rốt cuộc đã có bao nhiêu lần, cứu bao nhiêu người, anh cũng không rõ nữa rồi.
Cho dù có nhớ được Diệp Tình Nhi thì cũng sao chứ?
Giờ đây, trong lòng anh chỉ có một người phụ nữ, đó chính là Tần Nhã. . Truyện Lịch Sử
Huống chi, nhan sắc của Tần Nhã lại không hề thua kém Diệp Tình Nhi, mà ngược lại còn xinh đẹp hơn.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng.
Mấy ngày nay, Giang Bình có sóng gió nổi lên, rất nhiều người từ nơi khác đều đã đến.
Các khách sạn cao cấp ở Giang Bình đều đã được đặt hết từ ba ngày trước, thậm chí đến cả một số khách sạn nhỏ cũng đã bị đặt sạch không còn phòng trống.
Ngày hôm nay, không có bất cứ điều gì khác thường so với mọi ngày, Dương Chấn đích thân đưa Tiếu Tiếu đến trường mẫu giáo, lại đưa Tần Nhã đến công ty, sau đó mới lái xe rời đi về phía thành phố.
Hội võ Giang Bình được tổ chức ở sân vận động thành phố.
Hôm nay không chỉ là hội võ Giang Bình mà cũng là hội võ Nam Dương.
Trong sân vận động rộng lớn của thành phố, người đông như trảy hội.
“Dương Chấn!”
Dương Chấn vừa dừng xe, chợt có một giọng nói đầy kinh ngạc vang lên.
Chỉ thấy một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen vừa hay đỗ ở ngay bên cạnh.
Diệp Mạn mặc một chiếc sườn xám màu đen, chậm rãi bước xuống xe, theo sau đó là Lương Tiến.
Tuy Dương Chấn không thích người phụ nữ này, thậm chí còn có chút chán ghét, nhưng người phụ nữ này dù gì cũng là mẹ ruột của Tần Nhã.
Chỉ cần bà ta không quá quá đáng, Dương Chấn cũng không phải là không thể chấp nhận người mẹ vợ này.
Dương Chấn khẽ gật đầu với Diệp Mạn, xem như chào hỏi.
Diệp Mạn có chút kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn rất uy nghiêm, lạnh lùng nhìn Dương Chấn nói: “Sao cậu lại đến đây? Biết đây là nơi nào không?”
Dương Chấn bình tĩnh nhìn bà ta: “Đây là nơi nào, với lí do tôi đến đây, có quan hệ gì sao?”
Diệp Mạn bị Dương Chấn chặn họng như vậy, có chút tức giận nói: “Đây là hội võ Giang Bình, do Hiệp hội Võ đạo tổ chức, hôm nay ở đây không chỉ có người Giang Bình mà còn có người Nam Dương.”
“Những người có thể vào sân vận động không giàu có cũng quyền quý, nghe nói đến cả bên chợ đen bán vé cũng đã tăng giá đến ba trăm triệu một vé, mà còn là vị trí ở gần cuối.”
“Một tên vô dụng chỉ ăn không đợi chết, việc gì cũng dựa vào Tần Nhã như cậu, có tư cách gì vào đây?”
“Tiền con gái tôi vất vả kiếm được, chẳng lẽ là để cậu tiêu pha phung phí như vậy à?”
Sắc mặt Dương Chấn uy nghiêm, vô cùng tức giận.
Từ đầu đến cuối, bà ta đều không nhìn thẳng vào mặt Dương Chấn.
Hơn nữa bà ta cũng chỉ điều tra về Tần Nhã, mọi thứ của Dương Chấn mà ta không hề biết rõ.
Chỉ biết, năm năm trước Tần Nhã bị hãm hại, xảy ra chuyện ngoài ý muốn với bảo vệ của công ty, có một đứa con gái.
Theo bà ta thấy, Dương Chấn chính là một tên vô dụng.
Dương Chấn nhíu mày, sắc mặt vô cảm nhìn bà ta: “Dương Chấn tôi làm việc, sao phải giải thích với bà?”
Diệp Mạn lập tức thấy kinh ngạc, không ngờ Dương Chấn lại dám nói chuyện với mình như vậy.
Lúc bà ta tỉnh táo lại, Dương Chấn đã rời đi rồi.
“Khốn nạn!”
Diệp Mạn tức giận nói: “Tôi nhất định sẽ khiến nó chia tay với con gái tôi, con gái tôi đã được định sẵn trở thành người phụ nữ nắm giữ vận mệnh của nhà họ Diệp, ít nhất cũng phải là thanh niên tài tuấn như Giang Bình vương mới có tư cách cưới con bé.”
“Một tên ở rể như cậu thì có tư cách gì ở cùng con gái tôi?”
Cho dù bà ta có tức giận hơn đi chăng nữa, lời này cũng không được Dương Chấn nghe thấy.
Lương Tiến có chút lo lắng trong lòng, mấy ngày này ở Giang Bình, ông ta đã bị Diệp Mạn trách mắng bao nhiêu lần nhưng không dám chen miệng vào.
Thật ra, trong lòng ông ta cũng có một nỗi nghi hoặc, một người trẻ tuổi như vậy có thể dễ dàng đánh bại ông ta, sao lại chỉ có thể đơn giản là một người ở rể như vậy được?
Thậm chí ông ta còn nhiều lần nghi ngờ, Dương Chấn chính là Giang Bình vương.
Ông ta cũng từng đề nghị với Diệp Mạn, điều tra Dương Chấn trước xem sao.
Nhưng Diệp Mạn lại nói: “Một tên phế vật, có gì cần phải điều tra?”
“Cô!”
Dương Chấn vừa rời đi, một bóng dáng yểu điệu đột nhiên xuất hiện.
“Cô, cô sao vậy? Ai đã chọc cô tức giận vậy?”
Diệp Tình Nhi thấy sắc mặt Diệp Mạn vô cùng khó coi, nghi hoặc hỏi.
Diệp Mạn lắc đầu: “Không nói nữa! Bị một con kiến chọc tức! Tình Nhi, chúng ta mau vào đi! Hôm nay, Giang Bình vương cũng sẽ xuất hiện đó.”
Nghe thấy ba chữ Giang Bình vương, Diệp Tình Nhi lại cảm thấy phiền phức, thậm chí còn bắt đầu thấy căm hận người đàn ông chưa từng gặp mặt này.
Nếu không phải anh ta, gia tộc sao có thể ép cô đến Giang Bình, tiếp xúc với đối phương được?
Phía bên kia, Dương Chấn đã đi về phía sân vận động, chuẩn bị vào trong.
“Dương Chấn!”
Anh đang chuẩn bị vào sân vận động, một giọng nói đầy vẻ kinh ngạc đột nhiên vang lên phía sau anh.
Dương Chấn thấy nghi hoặc nhìn về phía sau.
Chỉ thấy một nam hai nữ đang đi về phía anh.
Ba người này vô cùng trẻ trung, người đàn ông mặc một bộ đồ Armani, trên tay hai người phụ nữ là một chiếc túi xách LV.
Một người phụ nữ trong đó đang khoác tay người đàn ông.
“Vương Dũng, không ngờ lại là cậu!”
Thấy người đàn ông, gương mặt Dương Chấn lập tức hiện lên nụ cười tươi rói.
“Dương Chấn, không ngờ lại thật sự là cậu!”
Vương Dũng “haha” cười lớn, thấy Dương Chấn thì vô cùng kích động, chủ động tiến đến, ôm Dương Chấn một cái.
Vương Dũng và Dương Chấn là bạn học cấp ba, hai người từng là bạn cùng bàn.
Lúc đó, vì Dương Chấn một lòng học tập, nhưng hoàn cảnh lại không tốt, thường xuyên bị người ta bắt nạt.
Còn Vương Dũng, lúc đó cũng xem là bá một phương trong trường học, thường xuyên giúp đỡ Dương Chấn, mới khiến anh yên bình trải qua cuộc sống cấp ba.
Nói ra thì, hai người đã gần mười năm không gặp rồi.
Không ngờ, Vương Dũng vừa nhìn đã nhận ra anh.
“Dương Chấn, sao cậu lại đến đây?”
Vương Dũng cười hỏi.
Dương Chấn đang định trả lời, người phụ nữ vẫn luôn khoác tay Vương Dũng kia đột nhiên bật cười một tiếng: “Anh đúng là không có mắt nhìn, chắc chắn là anh ta làm việc ở đây rồi.”
Dương Chấn ăn vận vẫn luôn rất tùy tiện, mà hôm nay những người đến tham gia hội võ đều là người của các gia tộc lớn của hai tỉnh Giang Bình và Nam Dương.
Mọi người ăn mặc vô cùng lịch sự, trang trọng, dáng vẻ này của Dương Chấn, quả thực không giống đến tham gia hội võ.
Vương Dũng kinh ngạc, anh ta hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của Dương Chấn như thế nào, lập tức giúp Dương Chấn giải vây: “Như vậy đi, hai anh em chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi, hôm nay cậu đừng làm việc nữa, theo tôi vào xem hội võ đi.”
Nói xong, anh ta cầm ví tiền ra, lấy một tấm vé vào sân vận động, cười nói: “Vừa hay tôi đang dư một vé, cho cậu một tấm!”
“Vương Dũng, anh làm gì vậy?”
Không ngờ Dương Chấn vẫn chưa nhận lấy, vé đã bị người bạn gái bên cạnh giành lấy: “Một tấm vé chợ đen đã tốn ba trăm triệu rồi, huống chi, tấm vé này còn là vị trí trung tâm, ít nhất cũng phải sáu trăm triệu chứ?”
“Chúng ta cũng không phải bọn buôn lậu phiếu, vốn là vé thừa, giữ lại làm gì?”
Vương Dũng có chút không vui, nhưng cũng không dám giận dữ với bạn gái.
Bạn gái Vương Dũng trừng anh ta một cái, không vui nói: “Ai nói tấm vé này là thừa? Em đã đồng ý với bạn em, phải cho cậu ấy rồi.”
Vương Dũng tức giận, đang định nổi giận, Dương Chấn vội nói: “Không sao, không cần đâu! Tự tôi có thể vào được!”
Anh và Vương Dũng tuy có giao tình, nhưng cũng đã là chuyện của gần mười năm về trước rồi.
Đối với tình hình của Vương Dũng, anh cũng hiểu rất rõ, gia cảnh không ra sao cả.
Nhìn người phụ nữ bên cạnh Vương Dũng, rõ ràng là một cô gái nhà giàu, Vương Dũng ở trước mặt người phụ nữ này quả thật không có chút tự tin gì cả.
“Dương Chấn, tấm vé này rẻ nhất cũng bị bán đến ba trăm triệu rồi, không có vé thì chắc chắn không thể vào nổi đâu.”
Vương Dũng có chút không cam lòng nói: “Cậu đừng vội, tôi nghĩ cách cho cậu!”
Đối với sự giúp đỡ nhiệt tình của Vương Dũng, Dương Chấn vẫn cảm thấy rất ấm áp, không ngờ bao nhiêu năm không gặp, lúc gặp lại, Vương Dũng vẫn giống ngày xưa, một khi anh gặp phiền phức, anh ta luôn là người đầu tiên đứng ra giúp đỡ.
Chỉ là, anh của bây giờ thật sự không có phiền phức gì cả.
“Haha!”
Bạn gái Vương Dũng đột nhiên cười khẩy: “Người ta đã nói rồi, anh ta có thể đi vào, anh còn giúp đỡ cái gì nữa?”
“Cậu ấy không có vé, sao mà vào được?”
Vương Dũng có chút không vui nói.
“Nếu may mắn, vẫn có thể trà trộn vào, vậy thì chẳng cần tiêu tốn một cắc tiền nào rồi.”
Người phụ nữ trang điểm xinh đẹp còn lại lạnh lùng chế giễu.
Vương Dũng nhíu mày, sắc mặt lo lắng, không nói lời nào, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, đưa cho Dương Chấn nói: “Trong tấm thẻ này có ba trăm triệu, cậu tìm đội bán lậu, mua một tấm vào đó.”
Nói xong, anh ta lại dặn dò: “Đây là hội võ của hai tỉnh, nhân viên bảo vệ đều rất ghê gớm, cậu đừng thật sự tính trà trộn vào trong đó nhé! Gây ra án mạng đó.”
“Vương Dũng, anh ăn của tôi, ở của tôi, bây giờ lại dám đưa tiền mà tôi đưa cho anh, đưa cho người khác ngay trước mặt tôi? Lá gan anh lớn thật đó!”
Bạn gái của Vương Dũng lập tức nổi giận, không hề giữ mặt mũi cho Vương Dũng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.