Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 945: Âu Dương Nguyệt

A Hào

13/12/2020

Nói xong, Lâm Ẩn quay đầu đi về phía cái bàn ở xa.

Lời này không phải lời nói trong lúc tức giận của Lâm Ân, mà là suy nghĩ thật sự trong lòng anh. Có lẽ thực lực của cao thủ bên ngoài không bằng trong bí cảnh, nhưng nhiệt huyết của người luyện võ thì không thể để mất được.

Còn như những cao thủ anh gặp được trong bí). Nếu không có chí tiến thủ và quyết tâm của người luyện võ, chỉ dựa vào điều kiện và tài nguyên trời cao ưu ái thì khó mà trở thành kẻ mạnh.

Loại ăn hại này giết hay không giết cũng không ảnh hưởng tới đại cục.

Thấy Lâm Ẩn rời đi, đám người Lê Nhàn mới coi như thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó trong lòng lại dâng lên cảm giác nhục nhã. Lâm Ẩn vốn có thể giết bọn họ, nhưng giờ lại tha cho bọn họ, là vì hoàn toàn không để bọn họ vào mắt sao?

“Hừ!”.

Kim Huyền đi xuống cầu thang từ lầu năm, hừ lạnh một tiếng, quát to với Lê Nhàn:

“Đồ vô dụng, còn không đi, ở lại đây cho mất mặt xấu hổ sao?”.

Nói xong, liền đi xuống dưới lầu.

Lê Nhàn dùng ánh mắt oán độc nhìn Lâm Ẩn, sau đó đi theo phía sau Kim Huyền, xuống dưới lầu.

“Ha ha ha!”.

Chỗ cầu thang truyền đến tiếng cười to của Tần Triều, ông ấy bước nhanh về phía Lâm Ẩn, cười nói: “Lâm Ẩn, một trận thành danh rồi, sau ngày hôm nay, trong gia tộc sẽ không còn ai phản đối chuyện cậu chiếm một vị trí nữa”.

Ông ấy không hề nghi ngờ thực lực của Lâm Ẩn chút nào, chỉ là ông tư cho Lâm Ẩn vị trí kia dứt khoát như vậy, người khác không có vị trí tất nhiên sẽ không phục. Bây giờ Lâm Ẩn đánh bại Lê Nhàn, người có thực lực chỉ đứng sau Hiên Viên Long và Hiên Viên Bằng, cho dù là những ông ấy già trong gia tộc cũng không thể nói gì nữa.

“Vừa rồi để những người đó làm mất vui, nào nào nào, chúng ta thử một chút đặc sản của Đăng Thiên Lâu đi!”.

Tần Triều tự mình ngồi đối diện Lâm Ẩn, vẫy hai người phụ vụ tới, gọi rất nhiều món ăn Lâm Ẩn không biết.

Chẳng mấy chốc, đồ ăn đã được mang lên, sáu món một canh.

Trên cơ bản lấy thịt làm chủ đạo.

“Ăn thôi, mấy món này không phải ở Đăng Thiên Lâu thì không ăn được đâu, chỉ là hơi đắt chút thôi”, Tần Triều hơi tiếc hận nói.

Lâm Ẩn cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng thịt, đưa vào trong miệng.

Thịt rất dai mềm, hơn nữa thơm nồng tươi ngon, trong thịt còn có nước sốt đặc quánh tràn ra.

“Đây là thịt gì?”.

Loại thịt này khác với bất kỳ loại thịt nào mà anh đã từng ăn ở bên ngoài.



“Đây là thứ rất tốt, có tên gọi là thịt hươu lông trắng, là thứ đại bổ”, Tần Triều ra vẻ đàn ông đều có thể hiểu.

Lâm Ẩn hơi kinh ngạc, xem ra hôm nay tâm trạng của Tần Triều không tồi. Khi mới gặp nhau, ông ấy còn đề phòng anh khắp nơi, chứ đừng nói tới chuyện nói đùa với anh thế này.

“Chưa từng nghe nói”.

Lâm Ẩn lắc đầu nói.

Anh đã đọc không ít điển tích ở nhà họ Lăng, cũng xem một ít sách giới thiệu về dị thú, nhưng chưa từng đọc giới thiệu về loài hươu lông trắng này.

“Cậu chưa nghe nói về nó thì cũng bình thường thôi. Hươu lông trắng toàn thân trắng như tuyết, còn có một đôi cánh trắng, to hơn nhiều so với bò thông thường. Nó có hàm răng sắc nhọn và tính tình hung bạo. Nó không thua kém gì cao thủ Thần cảnh bình thường, chính loài loài có một không hai ở Thiên Vực, chỉ có thể ăn được ở đây mà thôi.

Tần Triều cười nói: “Thịt con hươu này lại là hươu đã bước nửa bước vào Nhân Tiên cảnh, giá cả rất đắt tiền, nhưng tiền nào của nấy, cậu cứ ăn nhiều một chút sẽ biết”.

Lâm Ẩn gật đầu.

Cho dù Tần Triều không nói anh cũng cảm nhận được.

Vừa rồi anh mới chỉ ăn một miếng thịt hươu này mà đã cảm thấy cơ thể hơi hơi nóng lên, ngay cả tốc độ chân nguyên chuyển động trong cơ thể cũng nhanh hơn không ít.

Nếu ăn thường xuyên, tốc độ tu luyện tất nhiên sẽ nhanh hơn nhiều.

Nhưng nhìn dáng vẻ đau lòng kia của Tần Triều, là biết bàn ăn này có giá trị không rẻ.

Lâm Ẩn cũng không khách khí với Tần Triều, cúi đầu ăn mạnh.

“Hầy, cậu chừa cho tôi một chút chứ!”.

Tần Triều thấy thế, cũng ăn rất nhiệt tình.

Ăn được một nửa, một người quen của Tần Triều lên lầu, nằng nặc muốn kéo ông ấy lên lầu năm nói chuyện. Tần Triều từ chối không được, chỉ có thể cười xin lỗi Lâm Ẩn, đi lên lầu cùng người nọ.

Lâm Ẩn thật ra cũng không sao cả, một mình ăn uống như thường.

“Anh Lâm, trùng hợp quá, không ngờ lại gặp anh ở đây!”.

Chợt một bóng dáng thướt tha đi đến trước mặt anh, ngăn cản tầm mắt anh.

Lâm Ẩn ngầng đầu nhìn, rõ ràng là cô gái lần trước bên cạnh Hiên Viên Bằng.

Không thể không nói, cô gái trước mặt này rất xinh đẹp, không hề thua kém Li Mộng tiên tử chút nào. Cho dù là Trương Kỳ Mạt đang dùng suối Sinh Mệnh cũng không theo kịp người phụ nữ này.

Lâm Ẩn liếc nhìn cô gái, nhẹ giọng nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”.

Đối mặt với một cô gái xinh đẹp, thái độ của Lâm Ẩn vẫn dửng dưng, nhưng những người xung quang lại không dửng dưng như vậy. Họ sôi nổi đứng dậy, chào hỏi cô gái yêu kiều.



“Âu Dương tiên tử!”.

“Xin chào Âu Dương tiên tử”.

Cũng có một vài người nghi hoặc nói:

“Đăng Thiên Lâu không thiếu hoàng tộc vương tộc, không phải Âu Dương tiên tử vì Lâm Ẩn nên mới tới đây chứ!”.

“Thằng ranh này có tài đức gì...”.

Lời này còn chưa nói hết, gã đã thầm nghĩ đến sức chiến đấu mạnh mẽ của Lâm Ẩn, nên vội vàng ngậm miệng.

Ngay cả Li Mộng tiên tử cũng dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn Âu Dương tiên tử. Tuy rằng hai người được gọi là hai đại mỹ nhân của bí cảnh Côn Luân, nhưng trong lòng cô ta biết rõ, Âu Dương Nguyệt sinh ra ở nhà họ Âu Dương, một trong bốn hoàng tộc lớn, điều này cô ta không thể sánh bằng.

“Tôi là Âu Dương Nguyệt, anh Lâm có cho tôi ngồi xuống không”, Âu Dương Nguyệt nhoẻn miệng cười nói.

“Âu Dương tiên tử mời ngồi.”

Lâm Ẩn gật đầu, cũng gọi Âu Dương tiên tử theo mọi người.

Âu Dương Nguyệt ngồi bên tay trái Lâm Ẩn, cười nói: “Anh Lâm nhất định đang nghi ngờ vì sao tôi lại đến tìm anh, không dối gạt anh Lâm, tôi tới chào mời anh thay anh trai tôi”.

“Tôi là khách khanh của nhà Hiên Viên”.

Lâm Ẩn kinh ngạc nhìn Âu Dương Nguyệt. Cô ta đã biết quan hệ của anh với nhà Hiên Viên, hơn nữa xem ra quan hệ của cô ta và Hiên Viên Bằng không tồi, không ngờ cô ta lại tới thọc gậy bánh xe.

Mặt Âu Dương Nguyệt có vẻ hơi bất đắc dĩ, cô ta nhẹ giọng nói: “Anh Lâm có lẽ không biết, tôi là em họ ruột của Hiên Viên Bằng, chị họ của Hiên Viên Tiểu Tuyết”.

“Quan hệ giữa anh trai và anh họ Bằng không được tốt lắm, hai người thường xuyên bất hòa vì một số chuyện nhỏ, chỉ là tôi cũng không ngờ, lần này anh trai lại hết cách không biết làm sao mới bảo tôi tới mượn sức anh”.

“Có thể là cảm thấy tôi đi lôi kéo anh sẽ có hi vọng lớn hơn một chút”.

Lâm Ẩn cũng hơi kinh ngạc, không ngờ Âu Dương Nguyệt và Hiên Viên Tiểu Tuyết lại có quan hệ họ hàng. Chẳng trách lần đó lại xuất hiện ở sân nhỏ của nhà họ Hiên Viên.

“Âu Dương tiên tử thứ lỗi, tôi đã đồng ý với Hiên Viên Tiểu Tuyết trước rồi”, Lâm Ẩn gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, thản nhiên nói.

Âu Dương Nguyệt tuy đẹp, cũng không làm giống Li Mộng, nhưng anh đã có vợ đẹp ở nhà, cũng không hi vọng xảy ra bất cứ chuyện gì với mấy vị tiên tử này.

“Tôi biết anh Lâm sẽ từ chối mà”.

Âu Dương Nguyệt cũng không để lộ ra vẻ không vui, nhẹ giọng nói: “Tôi tới cũng chỉ bởi vì anh trai giở trò chơi xấu trước mặt tôi, anh Lâm xin đừng trách”.

“Chỉ là với thực lực anh Lâm vừa thể hiện ở Đăng Thiên Lâu, mấy ngày nay tất nhiên sẽ có người tới mời chào anh, hơn nữa có lẽ sẽ sử dụng một ít thủ đoạn, anh Lâm phải chú ý đấy”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Cực Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook