Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 1055: Bí quyết Tinh Thần Luyện Thể

A Hào

22/01/2021

Bên trên tấm lụa ngọc có mấy nghìn chữ giới thiệu lai lịch của Sơn Hải Thiên Tiên, mọi người chỉ biết lão có lai lịch thần bí, lại không biết Sơn Hải Thiên Tiên hoàn toàn không phải người trên Trái Đất, chỉ là đi nhầm vào truyền tống trận mới bị truyền tống đến đây, cuối cùng mất rất nhiều năm mới kiếm đủ vật liệu, làm ra một truyền tống trận, rời khỏi hành tinh này.

Mà truyền thừa Sơn Hải Thiên Tiên để lại đây chỉ vì lão cảm thấy nếu đã đến hành tinh này rồi thì nhất định phải để lại thứ gì đó chứng minh mình đã từng đến đây. Mảnh đất truyền thừa chọn nghìn năm sau mới mở là vì khoảng thời gian lão đến hành tinh này, người trong Trái Đất không có ai vừa mắt mình, không muốn truyền thừa bị bọn họ lấy được.

‘Nếu Sơn Hải Thiên Tiên đến Trái Đất bằng truyền tống trận, vậy có lẽ ở đây cũng có truyền tống trận để rời đi, chỉ không biết vị trí của nó mà thôi.’

“Đợi sau khi giải quyết phiền phức trong bí cảnh Côn Luân xong, có lẽ mình có thể ra ngoài xông xáo một lần”.

Lâm Ẩn thầm nghĩ trong lòng, xem hết lời nhắn của Sơn Hải Thiên Tiên trên tấm lụa ngọc, anh cũng đã có hiểu biết sơ qua về Triều Thiên Cung của lão, Triều Thiên Cung là một trong bốn thánh địa của Thiên Hoang cảnh, Sơn Hải Thiên Tiên là thánh tử từ nghìn năm trước của Triều Thiên Cung, tu vi đã là đỉnh cao Thiên Tiên rồi.

Mà cách bố trí truyền tống trận lão để lại trong tấm lụa ngọc là vật liệu Sơn Hải Thiên Tiên mất ba mươi mấy năm mới sưu tập được, không còn dư nữa, chỉ để lại đá Huyền Không hiếm có nhất mà thôi.

Lúc bày trận cần sử dụng đến đá Huyền Không, sau khi bày trận xong, Sơn Hải Thiên Tiên bèn để nó lại, hơn nữa trên lụa ngọc cảnh cáo đá Huyền Không là lão giành được từ nhà họ Kiền, lúc chưa đủ thực lực tuyệt đối đừng khoe ra, nếu không sẽ dẫn đến hoạ sát thân.

Lâm Ẩn bỏ lụa ngọc vào trong hộp ngọc, mở hộp ngọc thứ hai ra, bên trong là đá Huyền Không Sơn Hải Thiên Tiên để lại và một vài sách về trận pháp.

Lâm Ẩn chỉ nhìn thoáng qua đã đóng lại, anh không hiểu trận pháp, nghĩ sau này lại nghiên cứu, tiện tay mở hộp ngọc thứ ba ra.

Bên trong hộp ngọc thứ ba để một miếng lụa ngọc và đan dược, nhưng trên lụa ngọc này là ghi công pháp có thể trực tiếp tu luyện đến Thiên Tiên, tên là bí quyết Chu Thiên Tinh Thần và một bí quyết Tinh Thần Luyện Thể phối hợp với nó.

Lâm Ẩn nhanh chóng đọc hết một lượt bộ công pháp này, ánh mắt hơi phức tạp.

Long Điển Chí Tôn dù ở trong bí cảnh Côn Luân cũng xem như công pháp đứng đầu, có thể trực tiếp tu luyện đến Thiên Tiên cảnh, nhưng bí quyết Chu Thiên Tinh Thần lại cao thâm hơn Long Điển Chí Tôn rất nhiều, có thể tu luyện đến cảnh giới trên Thiên Tiên, mà công pháp này chỉ đệ tử nội môn của Triều Thiên Cung mới có thể tu luyện, có thể tưởng tượng thực lực của Triều Thiên Cung mạnh đến mức nào.

Bí quyết Tinh Thần Luyện Thể cũng là công pháp tu luyện thể phách, chia làm chín tầng, tu luyện đến tầng thứ năm sẽ có thể phách sánh bằng đỉnh cao Địa Tiên, tu luyện đến tầng thứ chín thì có thể một quyền đánh nổ một hành tinh, dù ở trong Thiên Hoang cảnh cũng là một công pháp quan trọng, chỉ có đệ tử chân truyền trong Triều Thiên Cung mới có thể tu luyện.

Mà ở thế hệ của Sơn Hải Thiên Tiên, chỉ có chín đệ tử chân truyền mà thôi, bây giờ công pháp luyện thể này lại bị Sơn Hải Thiên Tiên để lại đây.

Tuy nơi này linh khí sung túc, nhưng tình hình bên ngoài không rõ ràng, vẫn chưa đến lúc bế quan, Lâm Ẩn cất hộp ngọc, sải bước rời khỏi cung điện.



Mới bước ra khỏi cung điện, Lâm Ẩn đã xuất hiện ở lối vào quảng trường.

Thanh Long thấy Lâm Ẩn đi ra thì vội lên nghênh đón, trong lòng có hơi cảm thán: “Cậu Ẩn, cậu ra ngoài rồi”.

“Ừm”.

Lâm Ẩn nhìn một vòng xung quanh, phát hiện những người trong bí cảnh Côn Luân đều không ở đây, bèn hỏi: “Mấy người kia đi vào rồi à?”

“Đúng thế, cụ Tiền cũng đi vào rồi”, Thanh Long gật đầu nói.

Hắn vẫn còn tự mình hiểu mình, tuy bây giờ hắn cũng là võ giả trên bảng Thiên hậu kỳ, nhưng dưới trận pháp một cao thủ Thiên Tiên bố trí, hắn chẳng khác nào một con kiến cả.

Lâm Ẩn và Thanh Long đứng tại chỗ một lát, bóng dáng của Tửu Đạo Nhân dần xuất hiện.

“Không hổ là trận pháp Sơn Hải Thiên Tiên bố trí”.

Tửu Đạo Nhân uống một ngụm rượu, cười nói: “Tôi đi qua hai cửa cũng có được chút ưu đãi, Lâm Ẩn, cậu cũng có thu hoạch chứ!”

“Tạm được”.

Lâm Ẩn cũng gật đầu, anh biết trận pháp này sẽ điều chỉnh cường độ theo tu vi của mỗi người, cũng may tu vi thật của anh là Nhân Tiên trung kỳ, với tu vi đỉnh cao Nhân Tiên của Tửu Đạo Nhân, đoán chừng muốn xông vào cung điện còn khó khăn hơn anh gấp mấy lần, Tửu Đạo Nhân không xông vào được cũng là chuyện bình thường.

Mà trận pháp bên ngoài chỉ cần bạn có thể chịu được đến một giai đoạn nào đó thì đều sẽ có thưởng.

Trước khi Sơn Hải Thiên Tiên rời khỏi trái đất đã để lại hết những thứ lão cho là vô dụng trong động phủ, làm phần thưởng cho những người có thể kiên trì trong trận pháp.

Tuy mấy thứ này chẳng là gì trong mắt Sơn Hải Thiên Tiên, nhưng với bọn họ lại là những thứ rất ghê gớm, đoán chừng viên thần châu của Mã Giáp cũng là Sơn Hải Thiên Tiên để lại đây, nhưng không biết vì sao lại lưu lạc ở bên ngoài, bị Mã Giáp nhặt được.

Một lát sau mấy người đi vào trận pháp lần lượt đi ra, coi người mang vẻ vui mừng, có người thì lo lắng, rõ ràng những người có được lợi ích thì cảm thấy hài lòng, còn những người xuống thế giới thường lần này nhưng không có được gì thì lại cảm thấy không cam lòng.

Hơn nữa còn có một vài người bị thương, thậm chí có bốn năm người đến lúc này vẫn chưa ra, có lẽ là muốn cố vượt ải, bị trận pháp đánh chết nên không ra ngoài được nữa.



“Đi thôi!”

Nói xong, Lâm Ẩn bèn đi ra ngoài động phủ, động phủ này sẽ không nghìn năm mở một lần nữa, cứ ba mươi năm sẽ mở một lần, liên tục bảy ngày, mãi đến khi những gì Sơn Hải Thiên Tiên để lại trong động phủ hết sạch thì thôi.

Mỗi người chỉ có thể đi vào một lần, những người không có được gì khi nãy không cam lòng muốn đi thêm lần nữa đều trực tiếp bị trận pháp chặn lại bên ngoài.

Nhưng Lâm Ẩn cũng không nói với những người khác, vì nơi này có thể giữ lại để sau này bồi dưỡng người của mình, dù sao bây giờ anh cũng không tính là có nhiều của cải, mà Sơn Hải Thiên Tiên để lại không ít thứ tốt, sau này ai có được thì chính là của người đó.



Mà lúc này, trên biển lớn cách Nam Dương mấy trăm dặm.

Kiền Húc và Kiền Tam đang khống chế phi kiếm chạy đi, đột nhiên cảm thấy xung quanh xuất hiện động tĩnh dữ dội, hai người cùng quay đầu nhìn lại, trong hư không cách đó không xa như đang chấn động, lúc thì yên ổn, lúc thì rung động dữ dội, như có thứ gì đó sắp xuyên qua hư không, buông xuống nơi này vậy.

“Chú ba, xảy ra chuyện gì thế?”

Kiền Húc nhỏ giọng hỏi.

“Tôi cũng không biết, trông như có cao thủ đang xé rách hư không đến đây vậy”, ánh mắt Kiền Tam cũng nặng nề, bọn họ đi ra từ bên trong bí cảnh Côn Luân đều là bố trí trận pháp ở điểm yếu của kết giới rồi truyền tống xuống. Mỗi lần đều là ở một chỗ cố định, hơn nữa Nam Dương này cách Côn Luân quá xa, đi ra từ trong bí cảnh hoàn toàn không thể truyền tống đến đây mới đúng.

“Xé rách hư không thế này phải cần có tu vi mạnh đến mức nào chứ”, Kiền Húc nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói.

“Vèo!”

Một bóng người mặc đồ đen xuất hiện ở chỗ hư không đang chấn động. Lão ta vừa xuất hiện, hơi thở ngút trời lập tức bao phủ cả vùng biển, khiến Kiền Tam và Kiền Húc không thở nổi.

“Ông nội Hải!”

Kiền Húc cố gắng mở mắng ra, nhìn thấy ông lão trước mắt thì mừng như điên, la lớn: “Cuối cùng ông cũng đến rồi”.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Cực Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook