Chương 1288: Cao thủ Thiên Thần giáng lâm
A Hào
04/08/2021
Rất nhiều người nghe vậy đều mang ánh mắt phức tạp.
Thiên quân là xưng hô để gọi cao thủ Thiên Thần cảnh, bây giờ bọn họ nhìn thấy một kỳ tích trên hành tinh xanh. Một người mấy chục tuổi lại có thể được gọi là thiên quân.
“Lâm thiên quân oai hùng!”
Sau khi so sánh, giới tu luyện của phương Đông trở nên xôn xao.
Khoảng thời gian này, các tu sĩ ngoài vực không xem trọng Long phủ, không xem trọng Lâm Ẩn, bọn họ cũng sống nơm nớp lo sợ, rất sợ chọc giận những cao thủ mạnh đến khó tin kia, khiến bọn họ tàn sát hành tinh xanh.
Bây giờ Lâm Ẩn giết chết thánh hoàng Thái Sơ và Coase, còn được người ngoại vực gọi là Lâm thiên quân, đừng nói người ngoại vực tàn sát hành tinh xanh, dù chỉ càn quét một thành phố, đệ tử Long phủ cũng có thể ép bọn họ đưa hung thủ ra.
Thậm chí còn có người nhỏ giọng thì thầm, cho rằng có sự tồn tại của Lâm thiên quân, hành tinh xanh có thể trở thành hành tinh chỉ đứng sau Thiên Hoang giới ở thiên vực Tiểu Đông.
Người của giới võ đạo phương Đông sao có thể không vui cho được.
Còn những quốc gia phương Tây ngang nhiên chế giễu Long phủ khi người ngoại vực giáng lâm thì rất khó xử, Lâm Ẩn chỉ bảo vệ giới tu luyện phương Đông, cũng không định bảo vệ bọn họ.
Điều duy nhất khiến bọn họ vui mừng là Lâm thiên quân đã ra lệnh không cho người ngoại vực làm xằng làm bậy trên hành tinh xanh.
Tống Hải chắp tay với Lâm Ẩn, nhỏ giọng hỏi:
“Lâm thiên quân, không biết người ngoại vực chúng ta có thể tham gia thăm dò di tích này không?”
Những người ngoại vực khác cũng tha thiết mong chờ nhìn Lâm Ẩn, di tích này vừa nhìn đã biết không tầm thường, nhưng Lâm Ẩn quá mạnh, nếu anh không cho phép, bọn họ cũng không dám đi thăm dò.
Nhưng bảo bọn họ rời đi luôn, bọn họ vẫn hơi không cam lòng.
“Di tích là vật vô chủ, tôi sẽ không nhúng tay vào”.
Lâm Ẩn ngẫm nghĩ một lát, chậm rãi nói.
“Cảm ơn thiên quân độ lượng”.
Tu sĩ ngoại vực vô cùng vui mừng, bọn họ không dám tranh giành cơ duyên lớn nhất trong di tích này với Lâm Ẩn, nhưng Lâm Ẩn ăn thịt bọn họ cũng có thể ăn chút xương uống chút canh mà.
“Nhưng thiên quân, trận pháp nơi này rất mạnh, hoàn toàn không thể cố xông vào được!”, Tống Hải cau mày nói: “Dù có cao thủ Thiên Thần ở đây cũng rất khó giải quyết trận pháp này, nhưng trận pháp này đang không ngừng yếu đi, dù bây giờ không vào được, nhưng có lẽ nửa tháng sau, nó sẽ đạt tới mức độ Chân Thần chúng ta có thể chịu được”.
“Ông Tống là người thuộc gia tộc trận pháp trong tinh hải, trận pháp của một vài tông môn ở Thiên Hoang giới đều do tông môn phía sau ông Tống thiết kế”.
Cố Thanh Ca như nhìn ra sự khó hiểu của Lâm Ẩn, ở bên cạnh giải thích.
“Ừm”.
Lâm Ẩn gật đầu.
Công Thâu Ban đúng lúc cũng ở bên cạnh Lâm Ẩn nói: “Cậu Ẩn, trận pháp ở đây thật sự giống như tiên sinh này nói, đang không ngừng suy yếu”.
Tuy tu vi của Công Thâu Ban chỉ mới là cảnh gới Thiên Tiên, nhưng trình độ trận pháp cực kỳ không tầm thường, trận pháp có thể ngăn cản nửa bước Chân Thần trên núi Lang Gia bây giờ là do Công Thâu Ban bố trí.
“Vậy thì đợi nửa tháng đi!”
Lâm Ẩn chậm rãi nói, sau đó nhìn về phía Cố Thanh Ca, chắp tay với nàng ta: “Cảm ơn đạo hữu vì đã ra tay giúp đỡ”.
Cố Thanh Ca kiêu ngạo liếc nhìn Lâm Ẩn, lạnh lùng nói: “Thực lực của ngươi mạnh như thế, dù ta không ra tay, ngươi cũng sẽ không sao”.
“Nói chung là cảm ơn, nếu ở hành tinh xanh cần giúp gì cứ việc nói với ta”, Lâm Ẩn cũng biết mình sẽ không sao, nhưng Cố Thanh Ca có thể ra mặt ở tình huống đó, ơn nghĩa này anh nhất định sẽ nhớ.
…
Tốc độ suy yếu của trận pháp này rất chậm, mấy người Lâm Ẩn cũng không đợi mãi ở Đông Hải, mà đi đến núi Lục Long, bảo địa của nhà họ Tiền ở Tủng Hải.
Sau khi linh khí thức tỉnh, núi Lục Long cũng trở nên không tầm thường, lại thêm cụ Tiền mời nhà Công Thâu bày trí rất nhiều trận pháp trên núi Lục Long, khiến ngọn núi càng trở nên không tầm thường hơn, trông tựa như nơi ở của thần tiên vậy.
Mà trận chiến ở Đông Hải cũng đã truyền khắp toàn cầu.
Thiên quân đó!
Dù là ở cả thiên vực Tiểu Đông cũng là nhân vật như rồng thật đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bất tri bất giác…
Các cao thủ trên hành tinh và trên mạng cũng đều đổi xưng hô, gọi Lâm Ẩn là “Lâm thiên quân”. Ngay cả cao thủ ngoại vực trên hành tinh xanh cũng không dám gọi thẳng tên Lâm Ẩn.
Những thế lực Chân Thần từng ra tay với Lâm Ẩn cũng bị Long phủ tính sổ.
Long phủ do Lộ Uyên và lão Long Vương dẫn đội đi dọn sạch những thế lực có Chân Thần chết trận trên hành tinh xanh này.
Ngoài một phần nhỏ trốn về tinh hải thì những người khác gần như bị giết sạch.
Trong nháy mắt.
Hành tinh xanh trở nên yên bình chưa từng cỏ, nhân loại an cư lạc nghiệp, như trở về thời đại trước khi hành tinh xanh xảy ra biến cố lớn vậy.
Nhưng cũng không lâu lắm.
Nguy hiểm lớn thật sự giáng lâm.
Trên bầu trời, một chiếc thuyền chiến cổ chậm rãi chạy qua vũ trụ tinh không.
Chiếc thuyền chiến kia dài đến hơn một nghìn trượng, bên trên có vết hằn chồng chất, vô số dấu đao dấu búa, lại tràn ngập hơi thở chết chóc kỳ lạ.
Mấy nghìn người ngồi trên thuyền chiến, mỗi một người đều có tu vi Địa Tiên trở lên, hơi thở trầm ổn hào hùng, còn có mấy chục cao thủ Chân Thần lớn tuổi ngồi xếp bằng trong lầu các, đôi mắt lúc khép mở có ánh sáng lóe lên, rung động trời đất.
Nhưng đáng sợ nhất chính là ba ông lão ngồi trên chỗ cao nhất của thuyền chiến.
Ba ông lão trông đã gần đất xa trời, nhưng quanh người lại có ngôi sao và hỗn độn bao phủ, dù không để lộ hơi thở, nhưng mỗi cử động của bọn họ đều khiến không gian đổ nát, pháp tắc rạn nứt, trong mắt như có mặt trời lên, mặt trăng lặn.
Bọn họ ngồi ngay ngắn trên đỉnh thuyền, lẳng lặng nhìn hành tinh xanh, ánh mắt như có thể xuyên thấu mọi thứ, thấy rõ chúng sinh như giun dế trên hành tinh xanh.
“Cuối cùng cũng đến rồi!”
Một ông lão cất lời, mang theo tiếng thở dài xa xăm.
…
Chỉ mới mười ba ngày trôi qua sau trận đại chiến ở Đông Hải, trưởng lão của đại giáo Vô Cực Tông ở tinh hải dẫn theo đoàn tàu chiến của Vô Cực Tông, đáp xuống hành tinh xanh.
Ngày thứ hai sau khi trưởng lão Vô Cực Tông giáng lâm, Cố Thanh Ca lập tức dẫn Lâm Tiếu Đường đi lên núi Lang Gia.
“Vô Cực Tông?”
Lâm Ẩn khó hiểu nhìn Cố Thanh Ca đang mang vẻ mặt nghiêm túc trước mắt.
Anh hoàn toàn chưa từng nghe nói tới cái tên Vô Cực Tông, không biết vì sao Cố Thanh Ca và Lâm Tiếu Đường lại lo lắng như thế.
“Lâm đạo hữu, là do ngươi không biết, lúc này trên mặt Lâm Tiếu Đường đã không còn ý cười như mọi khi: “Thiên vực Tiểu Đông ta có bốn thánh địa của Thiên Hoang giới và Yêu hoàng cung của Yêu Tộc là mạnh nhất, còn Vô Cực Tông chính là đại giáo tu hành rất phát triển ở tinh vực phía Đông”.
“Ở Thiên Hoang giới, cao thủ Thiên Thần cảnh có thể được lập tông môn, xưng hùng một phương, mà Vô Cực Tông còn có cao thủ trên Thiên Thần tọa trấn, lần này Quảng Hàn cung vì ra tay với Triều
Thiên quân là xưng hô để gọi cao thủ Thiên Thần cảnh, bây giờ bọn họ nhìn thấy một kỳ tích trên hành tinh xanh. Một người mấy chục tuổi lại có thể được gọi là thiên quân.
“Lâm thiên quân oai hùng!”
Sau khi so sánh, giới tu luyện của phương Đông trở nên xôn xao.
Khoảng thời gian này, các tu sĩ ngoài vực không xem trọng Long phủ, không xem trọng Lâm Ẩn, bọn họ cũng sống nơm nớp lo sợ, rất sợ chọc giận những cao thủ mạnh đến khó tin kia, khiến bọn họ tàn sát hành tinh xanh.
Bây giờ Lâm Ẩn giết chết thánh hoàng Thái Sơ và Coase, còn được người ngoại vực gọi là Lâm thiên quân, đừng nói người ngoại vực tàn sát hành tinh xanh, dù chỉ càn quét một thành phố, đệ tử Long phủ cũng có thể ép bọn họ đưa hung thủ ra.
Thậm chí còn có người nhỏ giọng thì thầm, cho rằng có sự tồn tại của Lâm thiên quân, hành tinh xanh có thể trở thành hành tinh chỉ đứng sau Thiên Hoang giới ở thiên vực Tiểu Đông.
Người của giới võ đạo phương Đông sao có thể không vui cho được.
Còn những quốc gia phương Tây ngang nhiên chế giễu Long phủ khi người ngoại vực giáng lâm thì rất khó xử, Lâm Ẩn chỉ bảo vệ giới tu luyện phương Đông, cũng không định bảo vệ bọn họ.
Điều duy nhất khiến bọn họ vui mừng là Lâm thiên quân đã ra lệnh không cho người ngoại vực làm xằng làm bậy trên hành tinh xanh.
Tống Hải chắp tay với Lâm Ẩn, nhỏ giọng hỏi:
“Lâm thiên quân, không biết người ngoại vực chúng ta có thể tham gia thăm dò di tích này không?”
Những người ngoại vực khác cũng tha thiết mong chờ nhìn Lâm Ẩn, di tích này vừa nhìn đã biết không tầm thường, nhưng Lâm Ẩn quá mạnh, nếu anh không cho phép, bọn họ cũng không dám đi thăm dò.
Nhưng bảo bọn họ rời đi luôn, bọn họ vẫn hơi không cam lòng.
“Di tích là vật vô chủ, tôi sẽ không nhúng tay vào”.
Lâm Ẩn ngẫm nghĩ một lát, chậm rãi nói.
“Cảm ơn thiên quân độ lượng”.
Tu sĩ ngoại vực vô cùng vui mừng, bọn họ không dám tranh giành cơ duyên lớn nhất trong di tích này với Lâm Ẩn, nhưng Lâm Ẩn ăn thịt bọn họ cũng có thể ăn chút xương uống chút canh mà.
“Nhưng thiên quân, trận pháp nơi này rất mạnh, hoàn toàn không thể cố xông vào được!”, Tống Hải cau mày nói: “Dù có cao thủ Thiên Thần ở đây cũng rất khó giải quyết trận pháp này, nhưng trận pháp này đang không ngừng yếu đi, dù bây giờ không vào được, nhưng có lẽ nửa tháng sau, nó sẽ đạt tới mức độ Chân Thần chúng ta có thể chịu được”.
“Ông Tống là người thuộc gia tộc trận pháp trong tinh hải, trận pháp của một vài tông môn ở Thiên Hoang giới đều do tông môn phía sau ông Tống thiết kế”.
Cố Thanh Ca như nhìn ra sự khó hiểu của Lâm Ẩn, ở bên cạnh giải thích.
“Ừm”.
Lâm Ẩn gật đầu.
Công Thâu Ban đúng lúc cũng ở bên cạnh Lâm Ẩn nói: “Cậu Ẩn, trận pháp ở đây thật sự giống như tiên sinh này nói, đang không ngừng suy yếu”.
Tuy tu vi của Công Thâu Ban chỉ mới là cảnh gới Thiên Tiên, nhưng trình độ trận pháp cực kỳ không tầm thường, trận pháp có thể ngăn cản nửa bước Chân Thần trên núi Lang Gia bây giờ là do Công Thâu Ban bố trí.
“Vậy thì đợi nửa tháng đi!”
Lâm Ẩn chậm rãi nói, sau đó nhìn về phía Cố Thanh Ca, chắp tay với nàng ta: “Cảm ơn đạo hữu vì đã ra tay giúp đỡ”.
Cố Thanh Ca kiêu ngạo liếc nhìn Lâm Ẩn, lạnh lùng nói: “Thực lực của ngươi mạnh như thế, dù ta không ra tay, ngươi cũng sẽ không sao”.
“Nói chung là cảm ơn, nếu ở hành tinh xanh cần giúp gì cứ việc nói với ta”, Lâm Ẩn cũng biết mình sẽ không sao, nhưng Cố Thanh Ca có thể ra mặt ở tình huống đó, ơn nghĩa này anh nhất định sẽ nhớ.
…
Tốc độ suy yếu của trận pháp này rất chậm, mấy người Lâm Ẩn cũng không đợi mãi ở Đông Hải, mà đi đến núi Lục Long, bảo địa của nhà họ Tiền ở Tủng Hải.
Sau khi linh khí thức tỉnh, núi Lục Long cũng trở nên không tầm thường, lại thêm cụ Tiền mời nhà Công Thâu bày trí rất nhiều trận pháp trên núi Lục Long, khiến ngọn núi càng trở nên không tầm thường hơn, trông tựa như nơi ở của thần tiên vậy.
Mà trận chiến ở Đông Hải cũng đã truyền khắp toàn cầu.
Thiên quân đó!
Dù là ở cả thiên vực Tiểu Đông cũng là nhân vật như rồng thật đứng trên cao nhìn xuống chúng sinh, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bất tri bất giác…
Các cao thủ trên hành tinh và trên mạng cũng đều đổi xưng hô, gọi Lâm Ẩn là “Lâm thiên quân”. Ngay cả cao thủ ngoại vực trên hành tinh xanh cũng không dám gọi thẳng tên Lâm Ẩn.
Những thế lực Chân Thần từng ra tay với Lâm Ẩn cũng bị Long phủ tính sổ.
Long phủ do Lộ Uyên và lão Long Vương dẫn đội đi dọn sạch những thế lực có Chân Thần chết trận trên hành tinh xanh này.
Ngoài một phần nhỏ trốn về tinh hải thì những người khác gần như bị giết sạch.
Trong nháy mắt.
Hành tinh xanh trở nên yên bình chưa từng cỏ, nhân loại an cư lạc nghiệp, như trở về thời đại trước khi hành tinh xanh xảy ra biến cố lớn vậy.
Nhưng cũng không lâu lắm.
Nguy hiểm lớn thật sự giáng lâm.
Trên bầu trời, một chiếc thuyền chiến cổ chậm rãi chạy qua vũ trụ tinh không.
Chiếc thuyền chiến kia dài đến hơn một nghìn trượng, bên trên có vết hằn chồng chất, vô số dấu đao dấu búa, lại tràn ngập hơi thở chết chóc kỳ lạ.
Mấy nghìn người ngồi trên thuyền chiến, mỗi một người đều có tu vi Địa Tiên trở lên, hơi thở trầm ổn hào hùng, còn có mấy chục cao thủ Chân Thần lớn tuổi ngồi xếp bằng trong lầu các, đôi mắt lúc khép mở có ánh sáng lóe lên, rung động trời đất.
Nhưng đáng sợ nhất chính là ba ông lão ngồi trên chỗ cao nhất của thuyền chiến.
Ba ông lão trông đã gần đất xa trời, nhưng quanh người lại có ngôi sao và hỗn độn bao phủ, dù không để lộ hơi thở, nhưng mỗi cử động của bọn họ đều khiến không gian đổ nát, pháp tắc rạn nứt, trong mắt như có mặt trời lên, mặt trăng lặn.
Bọn họ ngồi ngay ngắn trên đỉnh thuyền, lẳng lặng nhìn hành tinh xanh, ánh mắt như có thể xuyên thấu mọi thứ, thấy rõ chúng sinh như giun dế trên hành tinh xanh.
“Cuối cùng cũng đến rồi!”
Một ông lão cất lời, mang theo tiếng thở dài xa xăm.
…
Chỉ mới mười ba ngày trôi qua sau trận đại chiến ở Đông Hải, trưởng lão của đại giáo Vô Cực Tông ở tinh hải dẫn theo đoàn tàu chiến của Vô Cực Tông, đáp xuống hành tinh xanh.
Ngày thứ hai sau khi trưởng lão Vô Cực Tông giáng lâm, Cố Thanh Ca lập tức dẫn Lâm Tiếu Đường đi lên núi Lang Gia.
“Vô Cực Tông?”
Lâm Ẩn khó hiểu nhìn Cố Thanh Ca đang mang vẻ mặt nghiêm túc trước mắt.
Anh hoàn toàn chưa từng nghe nói tới cái tên Vô Cực Tông, không biết vì sao Cố Thanh Ca và Lâm Tiếu Đường lại lo lắng như thế.
“Lâm đạo hữu, là do ngươi không biết, lúc này trên mặt Lâm Tiếu Đường đã không còn ý cười như mọi khi: “Thiên vực Tiểu Đông ta có bốn thánh địa của Thiên Hoang giới và Yêu hoàng cung của Yêu Tộc là mạnh nhất, còn Vô Cực Tông chính là đại giáo tu hành rất phát triển ở tinh vực phía Đông”.
“Ở Thiên Hoang giới, cao thủ Thiên Thần cảnh có thể được lập tông môn, xưng hùng một phương, mà Vô Cực Tông còn có cao thủ trên Thiên Thần tọa trấn, lần này Quảng Hàn cung vì ra tay với Triều
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.