Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 156: Cậu là đồ Bác sĩ lừa đảo?

A Hào

13/12/2020

“Ông là ai? Dám mang người lạ mặt xông vào trong tập đoàn đá quý Trương thị của tôi à, nói khoác mà không biết ngượng mồm, muốn làm gì đây?” Trương Hồng Quân cất tiếng nói, ông ta quay sang nhìn Tưởng Kỳ với sắc mặt nghiêm khắc, hoàn toàn không nhận ra Tôn Hằng đã sợ hãi đến són ra quần.

“Ông ta, ông ta là...” Tôn Hằng nói khe khẽ với Trương Hồng Quân, sắc mặt hắn lộ ra vẻ căng thẳng.

Sắc mặt của Trương Hồng Quân thay đổi nhanh chóng, ông ấy nhìn Tưởng Kỳ với vẻ bất ngờ.

“Ông, ông là Tưởng Kỳ à?” Trương Hồng Quân hỏi, ông ấy thấy ngạc nhiên khôn xiết.

“Ha.” Tưởng Kỳ cười lạnh, không đoái hoài đến Trương Hồng Quân, chỉ nhìn Tôn Hằng với ánh mắt lạnh lùng: “Tôn Hằng, cậu đã quên tôi đã nói gì với cậu sao? Còn dám xuất hiện trước mặt tôi à?”

“Tôi... Xin lỗi, tổng giám đốc Tưởng, bây giờ tôi sẽ cút ngay!” Tôn Hằng vội vàng tát cho mình hai cát, rồi lăn cun cút trên mặt đất, chẳng màng đến liêm sỉ.

Nói đùa kiểu gì thế, sau khi gặp xúi quẩy ở Tần Vân Lâu, mỗi lần Tôn Hằng nhìn thấy Tưởng Kỳ như thể nhìn thấy bố ruột mình vậy, không dám hó hé gì.

Tưởng Kỳ không còn là một quản lý nhỏ nhoi có thể để Tôn Hằng chà đạp lên tôn nghiêm một cách dễ dàng như trước kia nữa, bây giờ ông ta đã là chủ của tập đoàn tài phiệt Hải Dương, được xưng là người siêu giàu của Đông Hải đấy!

Không những thế, trong số đàn em của Tưởng Kỳ, còn có một tay đáng gờm như Tần Phú Quý, còn bắt tay hợp tác với Thẩm Tam Gia, người đứng đầu ở Đông Hải, bây giờ có ai trong thành phố Thanh Vân dám động đến Tưởng Kỳ đâu?

Trước kia Tôn Hằng cũng từng nghĩ cách trút cơn giận, âm thầm giở trò trong bóng tối, nhưng lần nào cũng thất bại thảm hại, quan trọng nhất là, bây giờ đến cụ Tôn cũng cảnh cáo hắn, không cho phép hắn kiếm thêm kẻ địch mạnh về cho nhà họ Tôn nữa.

Nhất là sau khi gặp chuyện trong Tần Vân Lâu, danh tiếng của hắn đã mất hết, địa vị của Tôn Hằng trong nhà họ Tôn tụt dốc không phanh, không còn địa vị và thế lực của cậu cả nhà họ Tôn nữa.

“Đứng im đó cho tôi!” Tưởng Kỳ tức giận thét lên, ông ta xông đến, tát liên tục vào mặt Tôn Hằng, khiến cho tất cả mọi người trong phòng làm việc đều ngỡ ngàng.

“Tôn Hằng, khi nãy cậu dám ăn nói bất kính với tổng giám đốc Trương à? Muốn tìm đường chết đúng không?” Tưởng Kỳ chất vấn bằng giọng lạnh lùng.

Gương mặt Tôn Hằng in đầy dấu ngón tay, hắn ôm mặt không dám phản bác, vẫn còn chưa bình tĩnh lại, Lưu Quân đã sấn đến đá vào đầu gối của hắn, bắt hắn quỳ xuống ngay lập tức.

“Mau dập đầu xin lỗi tổng giám đốc Trương.” Lưu Quân lạnh lùng nói.

“Hả? Xin lỗi, tôi sai rồi, tổng giám đốc Trương, tôi ăn nói bậy bạ, tôi không dám nữa đâu.” Tôn Hằng vừa khóc vừa nói, hắn liên tục dập đầu.

Cảnh tượng này khiến cho tất thảy mọi người trong phòng làm việc đều sững sờ? Không ngờ Trương Kỳ Mạt lại tài năng và có tiếng nói đến vậy? Không ngờ có thể mời được Tưởng Kỳ, người siêu giàu, có tiếng tăm hiển hách ở Đông Hải đích thân ra mặt, hơn nữa hình như đàn em của Tưởng Kỳ đều rất tôn trọng cô?

Kỳ lạ thế nhỉ?

Tất thảy mọi người đều nhìn Trương Kỳ Mạt với ánh mắt kính phục và sợ hãi, sợ vì trước khi đã mỉa mai Trương Kỳ Mạt, lo cô trả thù mình.



Trương Kỳ Mạt vô cùng thoải mái, từ lúc bị đá ra khỏi hội đồng quản trị, lại liên tục bị bắt cóc, bị sợ hãi, tất cả đều đã xả ra cho nhẹ lòng rồi.

Cô ngẫm nghĩ, Lâm Ẩn còn mạnh mẽ hơn trong tưởng tượng của mình nữa, anh có thể tùy tiện gọi người như Tưởng Kỳ, rốt cuộc anh mạnh mẽ đến thế nào chứ?

Đã từng có lúc, buổi tiệc cuới của Tôn Hằng mà cô và Lâm Ẩn cùng đi dự, cùng với một loạt những chuyện xảy ra trong buổi triển lãm đá quý, hai người này ỷ vào tiền bạc và thế lực để làm nhục bọn họ, chúng không nghĩ đến ngày hôm nay ư?

“Tôn Hằng, anh cút đi, sau này giữ cho miệng mồm sạch sẽ một chút!” Trương Kỳ Mạt đanh giọng nói, không có người phụ nữ nào có thể nhịn đươc những lời lẽ mang tính xúc pham ấy.

“Dạ! Cảm ơn chủ tịch Trương ban ân, bây giờ tôi sẽ cút đi ngay!” Tôn Hằng vội vàng lăn cun cút trên mặt đất.

Tưởng Kỳ nhìn mấy người Trương Hồng Quân với ánh mắt lạnh lùng, rồi lạnh lùng nói: “Tôn Hằng đã cút rồi, các người xác định muốn đối chọi với tôi ư?”

Vào lúc này, trong lòng Tưởng Kỳ thấy vô cùng thoải mái, ông ta rất biết ơn Lâm Ẩn, nếu như không có sự nâng đỡ của anh, e là cả đời này, ông ta không tài nào với đến được địa vị như bây giờ, trở mình trở thành chủ, Tôn Hằng đã từng chèn ép mình một cách dễ dàng, bây giờ nhìn thấy mình còn phải vả miệng, lăn cun cút trên mặt đất.

Có ân báo ân, có thù báo thù, quyền lực trong tay, e là người đàn ông nào cũng muốn được trải nghiệm cảm giác này. Đúng thật là đã tích phúc, mới có thể được sếp Lâm ban cho số đổi đời.

Nhất là hôm nay đến giúp cô Lâm làm việc, khiến cho cô Lâm vui vẻ, mình cũng có tiếng nói với sếp Lâm hơn.

“Ông? Ông thật sự là Tưởng Kỳ ư?” Gương mặt Trương Hồng Quân toát ra nét ngạc nhiên, hai bố con Trương Tử Hiên trố mắt nhìn nhau, gương mặt hằn lên vẻ sợ hãi, trơ mắt nhìn Tô Hằng lăn cun cút ra ngoài.

Chỉ một Trương Kỳ Mạt nhỏ nhoi, sao có thể khiến cho Tưởng Kỳ tôn trọng đến thế?

Tưởng Kỳ thành danh sau một trận đấu ở Bắc Thành, thôn tính tài sản của nhà họ Tôn, làm cho nhà họ Tôn không thể ngẩng cao đầu nổi.

Lần trước, để đón Trương Tử Ngưng về, Trương Hồng Quân đã trút hết cả vốn liếng của mình, ông ấy đã bỏ ra năm mươi triệu để góp cho đủ một trăm triệu, giúp Tôn Hằng trả nợ, mới có thể rước con gái về nhà. Tưởng Kỳ đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng ông ấy, người này quá nhẫn tâm.

“Tổng giám đốc Tưởng, tôi, chúng tôi không biết là ông, có lỗi với ông quá, thật xin lỗi ông.” Hai bố con Trương Hồng Quân và Trương Tử Hiên cười xòa xin lỗi, ánh mắt toát ra vẻ hoảng hốt tột cùng.

Với thực lực cỏn con của bọn họ, thì Tưởng Kỳ - người siêu giàu ở Đông Hải chỉ cần dùng một tay thôi là đã có thể bóp chết họ như bóp một con kiến.

“Có lỗi với tôi? Xin lỗi tôi à?” Tưởng Kỳ cười lạnh: “Mau xin lỗi chủ tịch Trương đi, không hiểu hay sao?”

Ba người Trương Hồng Quân đều sững sờ, nhất thời chưa kịp tỉnh táo.

Bốp bốp bốp!

Lưu Quân nhào đến tát liên tục ba cái, khiến cho ba nguời Trương Hồng Quân ngã rạp xuống đất, bọn họ ôm mặt than đau.

“Các người không nghe gì hay sao? Mau xin lỗi chủ tịch Trương!” Lưu Quân lạnh lùng nói.



Gương mặt ba người họ Trương lộ ra vẻ không cam tâm, bọn họ ôm mũi nén nhịn nỗi nhục này xuống, liên tục cười bồi, nói xin lỗi.

“Các người nhìn cho rõ, đây là toàn bộ hợp đồng có liên quan đến tài sản.” Tưởng Kỳ nghiêm mặt nói, vẫy tay kêu đội luật sư đưa cả xấp lớn văn kiện pháp luật cho ba người Trương Hồng Quân đọc.

Bọn họ càng đọc, sắc mặt thoạt đỏ thoạt trắng, mất mặt thì thôi đi, đến tài sản trong tay cũng bị thu mua, lẽ nào bọn họ sẽ đánh mất số cổ phần đang nắm giữ hay sao, tập đoàn đá quý Trương thị là túi tiền lớn đấy!

Kỳ quặc quá, Trương Kỳ Mạt mượn đâu ra số tiền lớn như vậy, để mua đứt hơn một nửa tài sản của tập đoàn đá quý Trương thị?

Nghĩ đến chuyện sau này ngày nào cũng phải gọi Trương Kỳ Mạt là chủ tịch, kiếm chén cơm dưới quyền của cô, khiến cho bọn họ cảm thấy nhục nhã tột cùng.

“Tổng giám đốc Tưởng, tập đoàn đá quý Trương thị là tài sản của nhà họ Vương, ông không cần đánh tiếng với nhà họ Vương ư?” Trương Hồng Quân lấy hết dũng khí để hỏi.

“Ha, thế thì ông gọi điện thoại cho nhà họ Vương đi.” Trương Kỳ Mạt lạnh lùng nói.

Tích tích tích tích, Trương Hồng Quân lập tức gọi điện thoại cho bố con Vương Quốc Khang, không có ai nghe máy, sắc mặt ông ta thoắt thay đổi.

“Trương Hồng Quân, mấy người các ông, bây giờ phải thông báo cho các cổ đông lớn cho tôi, mở cuộc họp hội đồng quản trị.” Trương Kỳ Mạt nói, trông cô rất oai phong, rồi đi ngay vào phòng họp của hội đồng quản trị, Lưu Quân làm vệ sĩ, nối gót theo sau cô.

Trương Hồng Quân đau khổ gọi điện thoại, sắc mặt hai bố con Trương Điền Hải trắng bệch, vô cùng không cam tâm.



Ở tỉnh Cao Dương.

Sân bay quốc tế Cao Châu trực thuộc thành phố Cao Thiên, Lâm Ẩn và Công Tôn Thu Vũ chậm rãi bước xuống máy bay, một hàng xe Bentley đang chờ sẵn, trông hết sức hoành tráng.

Lâm Ẩn nhìn phong cảnh trong thành phố Cao Thiên từ đằng xa, nơi này trông có vẻ phồn hoa hơn thành phố Thanh Vân, dù gì đi chăng nữa, thành phố này cũng đứng hàng thứ mười trong Long Quốc, đồng thời cũng là tỉnh lị, nơi này hơn thành phố Thanh Vân một bậc.

Trước giờ anh làm chuyện gì cũng rất nhanh nhẹn và dứt khoát, sau khi giải quyết hết mọi chuyện bên thành phố Thanh Vân, bèn theo Công Tôn Thu Vũ đến đây ngay, định nhanh chóng giải quyết chuyện của cụ Công Tôn.

“Ha? Thu Vũ, em về rồi? Nghe nói em đã mời một thần y, ở đâu đấy?” Một người đàn ông trẻ trung mặc vest sang trọng, mỉm cười chào hỏi Công Tôn Thu Vũ.

“Giới thiệu với anh, đây là Lâm Ẩn, là thần y tôi đã mời về từ tỉnh Đông Hải.” Công Tôn Thu Vũ nghiêm mặt nói.

Người đàn ông trẻ trung lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn, ánh mắt toát ra vẻ thù địch và khinh thường, một thanh niên mặc cả cây đồ vỉa hè, còn chưa mọc đủ lông, còn nói là thần y gì?

“Này, cậu tên Lâm Ẩn à? Cũng chỉ có Công Tôn Thu Vũ mới nghe cậu nói xằng nói bậy, còn xưng là thần y à? Cậu là đồ lừa đảo từ đâu ra đấy?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Cực Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook