Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 106: Dám bô bô nữa sẽ tát chết cô

A Hào

13/12/2020

"Cô đang nói gì vậy?" Mặt Lâm Ẩn không có cảm xúc, hờ hững nói.

"Tôi nói gì à?" Ngô Sở cười nhạo một tiếng, vẻ mặt cực kỳ xem thường: "Sao nào? Không phục à? Tôi nói các người ở nổi biệt thự kiểu này không đấy?"

"Tôi thấy các người còn chẳng vào được cửa nữa ấy chứ, chỉ có thể ngưỡng mộ nhìn người khác, muốn mua không?" Ngô Sở Vũ ra vẻ kiêu căng mà nói.

Lần trước cô ta đi theo cậu cả nhà họ Vương đến Minh Bảo Hiên, còn đến cả phòng làm việc của tập đoàn đá quý Trương thị nữa, nhưng lại bị tên oắt vô dụng này làm mất mặt khôn cùng.

Nghe bảo thằng oắt vô dụng Lâm Ẩn này đắc tội cậu Vương, lần này cô ta phải làm nhục Lâm Ẩn một phen, sau đó báo lại với Vương Tử Văn, thế là lấy lòng được hắn ngay!

"Chúng tôi ở đây thì mắc mớ gì đến cô?" Trương Kỳ Mạt tức giận bảo, cô không chịu được cái vẻ mặt này của Ngô Sở Vũ.

"Tất nhiên là có liên quan rồi! Hai đứa kiết xác các cô chắn ngang đường tôi đi. Làm ô nhiễm mắt tôi, còn làm tôi mất hứng nữa! Hai con chó cản đường!" Ngô Sở Vũ xem thường rồi trào phúng: "Hôm nay tôi theo chồng chưa cưới của mình đến xem nhà cưới, sao nào? Trương Kỳ Mạt, cô hâm mộ không?"

"Người như bọn cô chỉ xứng ở mấy khu dân cư cấp thấp, biết biệt thự Tuyết Long mắc cỡ nào không?" Ngô Sở Vũ cảm thấy vô cùng thượng đẳng mà bảo: "Tôi có thể nói cho cô biết, biệt thự tôi ở có giá một trăm hai mươi triệu."

"Một trăm hai mươi triệu là rất mắc đấy à?" Lâm Ẩn hờ hững bảo: "Theo tôi được biết, giá khởi điểm của một căn biệt thự Tuyết Long đã là một trăm triệu rồi, căn cô ở là căn bét nhất à?"

"Nói mạnh mồm ghê nhỉ? Biệt thự trăm triệu mà dám nói là bét nhất?" Người đàn ông đứng cạnh Ngô Sở Vũ xen vào nói, làm vẻ mặt vô cùng khinh thường đánh giá Lâm Ẩn cùng Trương Kỳ Mạt.

"Ha ha! Đúng là buồn cười chết đi được, người khác ở căn biệt thự trăm triệu mà cũng dám chê bai sao? Thật là không tự biết mình là ai." Ngô Sở Vũ che miệng cười ha hả, trên mặt toàn là vẻ châm chọc: "Sao không tự soi lại mình đi, nói mà không ngượng mồm à, biệt thự một trăm triệu là hàng bét nhất?"

"Lâm Ẩn, sao anh..." Trương Kỳ Mạt kéo ống tay áo Lâm Ẩn lại, vẻ mặt rất khó coi.

Lâm Ẩn thật là, biệt thự trăm triệu của người khác mà anh nói là hàng bét nhất, vậy không phải đang mời người chế nhạo mình sao?

Mặc dù mình gần đây đã thăng chức thành phó tổng giám đốc của tập đoàn, rất nổi tiếng trong giới đá quý, cũng coi như đã là một nhân vật có tiếng, nhưng vẫn không mua nổi biệt thự trăm triệu đâu.

Người ta có tiền mua được biệt thự hơn trăm triệu, còn nói được gì nữa? Nói tiếp thì không phải tự làm mất mặt mình à?

"Bỏ đi, Sở Vũ, em cãi với hai đứa nhà quê ếch ngồi đáy giếng này làm gì? Bọn chúng cả đời cũng không mua nổi nhà vệ sinh của chúng ta đâu!" Người đàn ông mặc tây trang cười lạnh nói: "Đừng hạ thấp thân phận của chính mình xuống, đi nào, chúng ta đi xem nhà cưới."



"Đừng vội mà, đi gì chứ." Ngô Sở Vũ ra vẻ hứng trí, như thể chưa chơi đủ.

"Tôi nói này Trương Kỳ Mạt, cậu chủ Vương Tử Văn người ta đã nể mặt cô lắm rồi, cho cô cả cơ hội được gả vào nhà họ Vương quyền thế mà cô không chịu, còn cấu kết làm bậy với tên rác rưởi Lâm Ẩn này, làm mất mặt cậu cả nhà họ Vương." Ngô Sở Vũ cười gằn bảo: "Tôi thấy phải chăng cô mất hết tự trọng rồi? Thích sống một cuộc sống ti tiện à?"

Nói xong, Ngô Sở Vũ cười lên rất đắc chí, trở về phải gọi ngay cho Vương Tử Văn mới được, mách hắn chuyện hôm nay bản thân đã làm nhục Lâm Ẩn giúp cho, vậy chắc chắn sẽ để lại ấn tượng tốt.

Vương Tử Văn chỉ cần nói giúp anh Ngô nhà mình hai câu, như thế chắc chắn sẽ có lợi ích đếm không xuể.

Hai ngày nữa mình kết hôn rồi, còn có thể mời Vương Tử Văn dẫn theo bố hắn là Vương Quốc Khang đến uống rượu minh, vậy là đã nở mày nở mặt lắm rồi! Có thể khoe khoang với bạn bè rằng người của nhà họ Vương cũng đến tham gia tiệc cưới của mình.

"Ngô Sở Vũ, nói chuyện đàng hoàng chút đi? Lâm Ẩn là chồng của tôi, Vương Tử Văn là ai? Mắc gì tôi phải nể mặt hắn?" Trương Kỳ Mạt nổi giận, Ngô Sở Vũ nói như vậy quả thật là đang làm nhục cô!

"Ồ! Trương Kỳ Mạt, cô thích thằng chồng bạc nhược Lâm Ẩn của mình đến vậy à?" Ngô Sở Vũ thấy kỳ lạ, cười nhạo rằng: "Thì ra là thế, cô thích bị coi thường đúng không? Chà chà."

"Ơ? Thì ra cậu là thằng ở rể rác rưởi vô cùng nổi tiếng của nhà họ Trương, Lâm Ẩn đấy à?" Người đàn ông mặc tây trang cũng cười nhạo theo: "Tôi thật sự không hiểu sao thứ như cậu mà còn mặt mũi sống ở thành phố Thanh Vân này, lại còn không biết ngượng đến khu biệt thự cao cấp Tuyết Long nữa, đây là chỗ cậu có thể đến sao?"

"Các người!" Trương Kỳ Mạt giận đến mức dậm chân, chỉ hận không thể đến đá bọn họ.

Tinh.

Lúc này, điện thoại của Lâm Ẩn bỗng vang lên, anh bắt máy.

"A lô, anh Lâm, em là Tần Phú Quý đây, anh không bận gì chứ?" Ở đầu bên kia, Tần Phú Quý dè dặt hỏi.

"Ối chà, thông minh ghê, biết mình mất mặt nên giả bộ gọi điện thoại để trốn tránh?" Ngô Sở Vũ trào phúng bảo: "Dám nói biệt thự một trăm triệu là hàng bét. Hôm nay tôi càng muốn phê phán thằng oắt vô dụng như cậu, còn thêm một cô nàng thích bị coi thường nữa. Sao nào? Không phục à? Hai đứa kiết xác như các người thì làm được gì?"

Vẻ mặt của Ngô Sở Vũ rất đắc ý, cảm thấy Lâm Ẩn biết mình bị mất mặt nên không dám nói chuyện nữa. Hôm nay cô ta lại càng muốn cố sức chửi tơi bời bọn họ, tốt nhất là chửi đến mức ba mẹ Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn cũng không nhận ra con mình! Trở về sẽ kể lại cho Vương Tử Văn để lãnh thưởng.

"Ông nói đi." Lâm Ẩn nghe điện thoại, hờ hững trả lời Tần Phú Quý, mặt không hề có cảm xúc nhìn Ngô Sở Vũ.

"Anh Lâm, chỗ anh có chuyện gì à, có cần thuộc hạ chạy đến đó không?" Tần Phú Quý dè dặt hỏi: "Là như vậy thưa anh Lâm, Tôn Hằng hình như chuồn rồi, không trả tiền công, ngay cả vợ mình là Trương Tử Ngưng mà hắn cũng vứt đi được. Bọn em phải xử lý cô ta như thế nào đây?"

"Đúng rồi, Trương Kỳ Mạt, quên giới thiệu vơi cô, cho cô biết chồng của tôi này, anh ấy đủ tiền chi tiêu cho tôi đấy. Tìm được một người đàn ông tốt cũng là một loại bản lĩnh đấy. Xinh đẹp thì sao? Biết thiết kế đá quý thì sao chứ?" Ngô Sở Vũ dương dương tự đắc, cảm thấy mình giỏi giang vô cùng.



Dưới cái nhìn của cô ta, Trương Kỳ Mạt đẹp hơn mình, lại có tài năng thiết kế đá quý, hình như cái gì cũng hơn cô ta cả. Vì thế cô ta phải khoe khoang chồng chưa cưới của mình giỏi giang như thế nào, so sánh với tên rác rưởi Lâm Ẩn kia, dẫm đạp lên lòng tự trọng của Trương Kỳ Mạt, sau này cứ hễ thấy mình là cô ta phải trốn phải tránh!

Ngô Sở Vũ đắc ý nói: "Đây là chồng chưa cưới của tôi, tên Tần Vũ, anh ấy xuất thân từ nhà họ Tần xếp hàng đầu trong giới thế gia hạng hai của thành phố Thanh Vân đấy, Tần Phú Quý của Thành Bắc, ông chủ Tần, chắc các người cũng từng nghe qua rồi nhỉ? Ông chủ lớn kia chính là bố chồng tương lai của tôi!"

"Nghe qua tên Tần Phú Quý chưa?" Tần Vũ cười gằn: "Hai đứa kiết xác các người còn dám chê cười biệt thự của tôi là hàng bét? Bây giờ hai người mau cút khỏi mắt tôi đi, cút nhanh lên! Sau này gặp lần nào là tôi đánh hai người lần đó! Nếu không, dựa vào thực lực của bố tôi, tùy ý cũng giẫm chết nhà họ Trương các người, các người phải quỳ xuống van cầu tôi tha thứ!"

Đúng là không biết nhà quê từ đâu tới, biệt thự một trăm triệu mà cũng dám chê cười? Bản thân đã không có tiền mà còn làm bộ cao quý lắm!

"Nhớ cho kỹ, cút ngay khỏi mắt bọn tôi, chứ không phải đi nhé?" Vẻ mặt Ngô Sở Vũ ra vẻ châm chọc mà bảo: "Nếu không ngoan ngoãn cút đi ngay, tôi đảm bảo các người sẽ hối hận!"

Ở đầu bên kia điện thoại, Tần Phú Quý rơi vào trầm mặc, Lâm Ẩn hờ hững hỏi: "Ông cũng nghe thấy rồi chứ?"

Tít, Lâm Ẩn cúp điện thoại.

Reng reng reng.

Điện thoại của Tần Vũ reo lên, anh ta lấy làm lạ nhưng vẫn nghe máy, sau đó là vẻ kinh ngạc, đầu đổ đầy mồ hôi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, toàn thân run rẩy, chân như đã mềm oặt ra.

"Vâng thưa bố, con biết rồi." Tần Vũ cúp điện thoại với vẻ vô cùng căng thẳng, bỗng quay sang cười xòa với Lâm Ẩn.

Tần Vũ nhìn vẻ mặt cười mà như không của Lâm Ẩn, cảm giác toàn thân phát lạnh!

"Sao vậy? Ông xã ơi, bố gọi cho anh à?" Ngô Sở Vũ mỉm cười nói.

"Câm miệng lại ngay cho ông! Thứ không biết xấu hổ? Ai là bố của cô?" Tần Vũ đột nhiên trở mặt, giận dữ rống lên với Ngô Sở Vũ, dọa Ngô Sở Vũ trắng bệch mặt, không hiểu mô tê gì.

Chát!

Tần Vũ vung tay tát mạnh lên mặt Ngô Sở Vũ, đánh cô ta té lăn xuống đất, trên má in dấu năm ngón tay đỏ chót.

"Cô còn dám bô bô câu nào, ông đánh chết cô!" Tần Vũ hung tợn trừng mắt Ngô Sở Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Cực Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook