Chương 341: Đi giải sầu với anh
A Hào
13/12/2020
Trong mắt Triệu Linh Nhi lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương, cô ả nhìn chằm chằm Trương Kỳ Mạt, trên mặt đã nổi cơn thịnh nộ.
Cô ả không ngờ rằng Trương Kỳ Mạt còn dám ăn nói hùng hồn với mình như vậy.
"Ồ, còn mạnh miệng đấy nhỉ? Nhưng thế thì được ích gì?", Triệu Linh Nhi nói: "Cô chỉ là một người phụ nữ bên ngoài không có thân phận gì của Tề Ẩn mà thôi. Còn tôi mới là vợ hợp pháp của anh ấy".
"Cô có ảo tưởng Lâm Ẩn là người đàn ông của mình đi nữa thì cũng chẳng ích gì".
"Theo tôi được biết, cô vốn chỉ là một cô gái bình thường, nếu không gặp được Tề Ẩn, có anh ấy ở bên giúp cô bày mưu tính kế, có anh ấy ở đằng sau ủng hộ cô, cô có leo lên được địa vị hiện tại trong giới kinh doanh ở tỉnh Đông Hải không?", Triệu Linh Nhi nói với vẻ châm chọc.
Trương Kỳ Mạt siết chặt nắm tay, không nói gì nữa.
Triệu Linh Nhi để ý đến động tác nho nhỏ của Trương Kỳ Mạt, cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp: "Tôi đến nói cho cô biết, cô và Tề Ẩn chung quy lại không phải là người chung một đường, anh ấy là con rồng xuất thân từ nhà họ Tề ở thủ đô, là người nắm quyền của gia tộc ấy! Còn tôi, Triệu Linh Nhi, là cành vàng lá ngọc của nhà họ Triệu, là vợ hợp pháp đã được đính hôn từ nhỏ với Tề Ẩn!".
"Bây giờ Tề Ẩn đang chiến đấu khốc liệt với nhà họ Từ ở thủ đô, anh ấy đang chịu bao nhiêu áp lực, cô có biết không? Anh ấy mà thua trận chiến này thì sẽ mất hết tất cả, không có cơ hội trở mình được nữa! Còn cô thì giúp được gì cho Tề Ẩn? Ngoại trừ làm vật cản đường anh ấy?", Triệu Linh Nhi lạnh lùng nói tiếp: "Nhưng tôi có thể Tề Ẩn gầy dựng sự nghiệp, thay anh ấy che mưa chắn gió".
"Nhà họ Tề, Tề Ẩn ư...", Trương Kỳ Mạt tự lẩm bẩm, nhớ rằng mình đã từng nghe đến cái tên này.
Quả nhiên, giống với suy đoán của cô, Lâm Ẩn là người xuất thân từ thế gia ở thủ đô, nắm giữ quyền thế và của cải nhiều hơn sức tưởng tượng của cô nhiều.
Lâm Ẩn đang chịu áp lực vô cùng lớn sao? Anh đang chiến đấu với một thế gia nào khác ư?
Phản ứng đầu tiên của Trương Kỳ Mạt là lo lắng cho an nguy của Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn thật sự đang chịu áp lực lớn lắm sao? Cô có thể làm gì giúp anh?
Quả thật, từng câu nói của Triệu Linh Nhi đều đâm vào tim gan của Trương Kỳ Mạt.
Trương Kỳ Mạt không kìm lòng được, bắt đầu sinh ra nghi ngờ với bản thân, có một chút cảm thấy tự ti, cô thật sự không xứng với Lâm Ẩn sao?
Trong ấn tượng của mình, lần nào cũng là nhờ Lâm Ẩn chống lưng, giúp cô một tay, còn xưa nay Lâm Ẩn chưa từng cần cô giúp việc gì...
"Trương Kỳ Mạt, nếu không nể mặt Tề Ẩn, tôi đã chẳng nói nhiều lời với đồ nhà quê như cô làm gì. Còn cô đấy, tốt nhất là nên biết điều...", Triệu Linh Nhi cười khẩy rồi nói, đang định mỉa mai Trương Kỳ Mạt thêm nữa.
"Câm miệng!".
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên cắt ngang lời nói của cô ả, khiến cô ả sợ đến mức run rẩy, đưa mắt nhìn sang.
Lâm Ẩn mang theo khuôn mặt lạnh lùng, anh đang khoác trên mình một cây đen trầm ổn, bước vào từ phía cửa.
Anh nhận được báo cáo của Đồ Sơn, nghe bảo sau khi Triệu Linh Nhi đến thành Trung Thiên Tinh đã lập tức chạy đến khách sạn Trung Thiên.
"Lâm Ẩn...", Trương Kỳ Mạt thấy khuôn mặt của Lâm Ẩn, trong lòng bỗng chốc thấy bình yên.
"Tề Ẩn, rốt cuộc anh cũng cam lòng chủ động lộ diện, vừa khéo, mọi người đều ở đây cả, nói mọi chuyện cho rõ ràng một thể luôn đi", Triệu Linh Nhi ung dung lên tiếng.
"Cô vẫn chưa chịu thôi đi sao?", đôi mắt lạnh như băng của Lâm Ẩn lia về phía Triệu Linh Nhi.
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng ấy, Triệu Linh Nhi thầm giật mình trong lòng, lập tức câm như hến.
"Cô đúng là phiền phức thật. Tôi đã nói từ đầu rồi, tôi không muốn cô quấy rầy cuộc sống của mình thêm nữa", Lâm Ẩn đanh giọng lại nói: "Cô đừng chọc giận tôi. Còn chuyện hôn ước năm đó, tôi sẽ đích thân đến nhà họ Triệu một chuyến!".
Dứt lời, Lâm Ẩn nắm lấy tay Trương Kỳ Mạt đang đứng sững rồi quay người bỏ đi.
"Không sao rồi, đừng để ý đến cô ta", Lâm Ẩn nhìn về phía Trương Kỳ Mạt, nhẹ giọng an ủi.
Trong lòng Trương Kỳ Mạt có một dòng nước ấm dâng lên, cô ngoan ngoãn gật đầu rồi đáp: "Vâng".
"Tề Ẩn, anh!".
Triệu Linh Nhi nhìn bóng người rời đi của Lâm Ẩn, ngọn lửa ghen ghét trong lòng đã cháy phừng lên!
Tề Ẩn không nói không rằng gì để quát mắng với cô ả! Hoàn toàn không coi trọng cô ả!
Nhất là anh còn dịu dàng săn sóc với đồ nhà quê như Trương Kỳ Mạt nữa chứ! Dựa vào đâu mà lại như vậy?
Triệu Linh Nhi nóng ran cả mặt, từ nhỏ đến lớn, cô ả chưa từng bị người ta ngó lơ như vậy!
Cô ả nghĩ mãi mà không thông, rốt cuộc mình thua kém ở đâu? So về sắc đẹp, so về vóc dáng, cho dù so với cái gì đi nữa, cô ả cũng không hề thua kém Trương Kỳ Mạt mà!
"Tề Ẩn, anh sẽ phải hối hận!", Triệu Linh Nhi lạnh mặt siết chặt nắm đấm lại, lạnh lùng cảnh cáo.
Mà Lâm Ẩn hoàn toàn không để lọt tai lời nói của cô ả, anh dẫn Trương Kỳ Mạt đi ra khỏi quán cà phê.
"Điện thoại cho anh của tôi, bảo anh ấy tôi bị người ta bắt nạt! Bảo anh ấy về nước mau!", Triệu Linh Nhi làm vẻ mặt oan ức, quát lên với hai nữ vệ sĩ ở bên cạnh.
"Gọi, gọi cho cậu cả thật sao ạ? Như thế có làm lớn chuyện quá không thưa cô?", nữ vệ sĩ bên cạnh nói với vẻ do dự.
Anh ruột của Triệu Linh Nhi là cậu cả nổi tiếng khắp thủ đô của nhà họ Triệu! Cũng là nhân vật tai to mặt lớn duy nhất ở thủ đô, tuổi còn trẻ đã ngồi vững trên vị trí người thừa kế của cả gia tộc!
Người này tuổi nhỏ tài cao, từ bé đã đánh bại tất cả bạn bè cùng lứa, tâm tính tàn nhẫn quyết tiệt, khiến người ta nghe tên đã sợ vỡ mật.
Nhất là cậu cả vô cùng yêu thương em gái ruột của mình, nếu để cậu cả biết được cô chủ bị người ta bắt nạt, vậy chẳng phải sẽ lật ngửa nửa bầu trời thủ đô này lên sao?
Cho dù đối thủ là Tề Ẩn vang dang ở thủ đô, chỉ sợ cậu cả nhà họ Triệu cũng chẳng nể nang gì cho cam! E rằng đây sẽ là một trận đấu ác liệt!
"Cô cứ làm theo lời tôi là được!", Triệu Linh Nhi đanh giọng lại nói, bĩu môi với vẻ bất mãn.
Cô ả cảm thấy phải cho Tề Ẩn mở mang tầm mắt, cho anh biết rằng mình không phải thiên hạ vô địch ở thủ đô, sau khi chịu thiệt rồi, anh sẽ thu lại thái độ kiêu căng của mình mà thôi!
Ở bên khác, Lâm Ẩn đi ra khỏi quán cà phê, dẫn Trương Kỳ Mạt lên một chiếc Bentley màu đen, còn mình thì tự ngồi vào ghế chính lái xe.
Hades được Lâm Ẩn phái đi cùng với Đường Hôi để xử lý chuyện ở bên khu Hoa Dương, cạnh anh tạm thời không có tài xế kiêm vệ sĩ nào thích hợp cả.
Trương Kỳ Mạt ngồi ở ghế phó lái im lặng một hồi mới mở miệng nói: "Lâm Ẩn, anh là người của nhà họ Tề à? Tên thật của anh là Tề Ẩn?".
"Lâm Ẩn là tên thật của anh", Lâm Ẩn vừa lái xe vừa nhìn sang Trương Kỳ Mạt đáp lời.
"Vậy lúc trước anh...", Trương Kỳ Mạt muốn nói rồi lại thôi.
"Chuyện của quá khứ anh không muốn nhắc lại nữa", Lâm Ẩn nghiêm túc nói: "Lời của Triệu Linh Nhi em đừng để ý làm gì".
"Nhưng mà em chẳng biết gì về quá khứ của anh cả, tất cả về anh em cũng chẳng biết được bao nhiêu", Trương Kỳ Mạt nói với vẻ do dự.
Lâm Ẩn nhìn sang Trương Kỳ Mạt rồi hỏi: "Chuyện này có quan trọng không?".
"Chuyện này...", Trương Kỳ Mạt rơi vào trầm tư.
Cô hiểu được ẩn ý trong lời của Lâm Ẩn. Cũng đúng nhỉ, Lâm Ẩn có lai lịch thế nào, quá khứ ra sao, những chuyện này có quan trọng không?
Cho dù là Lâm Ẩn ở thành phố Thanh Vân, hay là Lâm Ẩn hô mưa gọi gió ở đất thủ đô, trước mặt Trương Kỳ Mạt, anh chưa bao giờ thay đổi cả.
Đã thế thì hà tất phải xoắn xuýt những chuyện nà? Chỉ cần Lâm Ẩn cứ mãi mãi như thế với cô là được rồi.
Nghĩ tới đây, trên mặt Trương Kỳ Mạt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, tâm trạng không vui vừa rồi cũng đã tan đi không ít.
Lâm Ẩn cũng hiểu ý mà nở nụ cười.
Quan hệ của anh và Trương Kỳ Mạt, từ lâu đã thoát khỏi ràng buộc hạn chế của người thường rồi. Thân phận địa vị, hay của cải thế lực gì đó, là chàng trai ở rể của thành phố Thanh Vân, hay là Tề Ẩn của thủ đô, thì có liên quan gì nhau cơ chứ?
Anh là Lâm Ẩn, và sẽ chỉ là Lâm Ẩn!
Đàn ông khí phách bước đi trên cõi đời này, trước giờ chưa từng dựa vào hai chữ thân phận.
Nếu đã thật lòng, thì dù nghèo đói hay giàu sang, cũng chẳng quan trọng tí nào cả.
Lâm Ẩn đưa ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Trương Kỳ Mạt, rồi hỏi: "Em đi giải sầu với anh nhé?".
"Ừm", Trương Kỳ Mạt ngoan ngoãn gật đầu.
"Gần đây em cũng bận rộn mệt mỏi nhiều rồi, đi ngắm phong cảnh ở sông Đế, ăn một bữa cơm, thả lỏng tâm trạng, em thấy thế nào?", Lâm Ẩn nói: "Anh biết cạnh dòng sông Đế có một nhà hàng làm cá tươi ngon lắm".
Lâm Ẩn cũng biết, Trương Kỳ Mạt thích ăn cá nhất.
"Sông Đế ư? Vâng, chúng ta đi thôi", Trương Kỳ Mạt gật đầu.
Cô ả không ngờ rằng Trương Kỳ Mạt còn dám ăn nói hùng hồn với mình như vậy.
"Ồ, còn mạnh miệng đấy nhỉ? Nhưng thế thì được ích gì?", Triệu Linh Nhi nói: "Cô chỉ là một người phụ nữ bên ngoài không có thân phận gì của Tề Ẩn mà thôi. Còn tôi mới là vợ hợp pháp của anh ấy".
"Cô có ảo tưởng Lâm Ẩn là người đàn ông của mình đi nữa thì cũng chẳng ích gì".
"Theo tôi được biết, cô vốn chỉ là một cô gái bình thường, nếu không gặp được Tề Ẩn, có anh ấy ở bên giúp cô bày mưu tính kế, có anh ấy ở đằng sau ủng hộ cô, cô có leo lên được địa vị hiện tại trong giới kinh doanh ở tỉnh Đông Hải không?", Triệu Linh Nhi nói với vẻ châm chọc.
Trương Kỳ Mạt siết chặt nắm tay, không nói gì nữa.
Triệu Linh Nhi để ý đến động tác nho nhỏ của Trương Kỳ Mạt, cười lạnh một tiếng rồi nói tiếp: "Tôi đến nói cho cô biết, cô và Tề Ẩn chung quy lại không phải là người chung một đường, anh ấy là con rồng xuất thân từ nhà họ Tề ở thủ đô, là người nắm quyền của gia tộc ấy! Còn tôi, Triệu Linh Nhi, là cành vàng lá ngọc của nhà họ Triệu, là vợ hợp pháp đã được đính hôn từ nhỏ với Tề Ẩn!".
"Bây giờ Tề Ẩn đang chiến đấu khốc liệt với nhà họ Từ ở thủ đô, anh ấy đang chịu bao nhiêu áp lực, cô có biết không? Anh ấy mà thua trận chiến này thì sẽ mất hết tất cả, không có cơ hội trở mình được nữa! Còn cô thì giúp được gì cho Tề Ẩn? Ngoại trừ làm vật cản đường anh ấy?", Triệu Linh Nhi lạnh lùng nói tiếp: "Nhưng tôi có thể Tề Ẩn gầy dựng sự nghiệp, thay anh ấy che mưa chắn gió".
"Nhà họ Tề, Tề Ẩn ư...", Trương Kỳ Mạt tự lẩm bẩm, nhớ rằng mình đã từng nghe đến cái tên này.
Quả nhiên, giống với suy đoán của cô, Lâm Ẩn là người xuất thân từ thế gia ở thủ đô, nắm giữ quyền thế và của cải nhiều hơn sức tưởng tượng của cô nhiều.
Lâm Ẩn đang chịu áp lực vô cùng lớn sao? Anh đang chiến đấu với một thế gia nào khác ư?
Phản ứng đầu tiên của Trương Kỳ Mạt là lo lắng cho an nguy của Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn thật sự đang chịu áp lực lớn lắm sao? Cô có thể làm gì giúp anh?
Quả thật, từng câu nói của Triệu Linh Nhi đều đâm vào tim gan của Trương Kỳ Mạt.
Trương Kỳ Mạt không kìm lòng được, bắt đầu sinh ra nghi ngờ với bản thân, có một chút cảm thấy tự ti, cô thật sự không xứng với Lâm Ẩn sao?
Trong ấn tượng của mình, lần nào cũng là nhờ Lâm Ẩn chống lưng, giúp cô một tay, còn xưa nay Lâm Ẩn chưa từng cần cô giúp việc gì...
"Trương Kỳ Mạt, nếu không nể mặt Tề Ẩn, tôi đã chẳng nói nhiều lời với đồ nhà quê như cô làm gì. Còn cô đấy, tốt nhất là nên biết điều...", Triệu Linh Nhi cười khẩy rồi nói, đang định mỉa mai Trương Kỳ Mạt thêm nữa.
"Câm miệng!".
Đúng lúc này, một tiếng quát vang lên cắt ngang lời nói của cô ả, khiến cô ả sợ đến mức run rẩy, đưa mắt nhìn sang.
Lâm Ẩn mang theo khuôn mặt lạnh lùng, anh đang khoác trên mình một cây đen trầm ổn, bước vào từ phía cửa.
Anh nhận được báo cáo của Đồ Sơn, nghe bảo sau khi Triệu Linh Nhi đến thành Trung Thiên Tinh đã lập tức chạy đến khách sạn Trung Thiên.
"Lâm Ẩn...", Trương Kỳ Mạt thấy khuôn mặt của Lâm Ẩn, trong lòng bỗng chốc thấy bình yên.
"Tề Ẩn, rốt cuộc anh cũng cam lòng chủ động lộ diện, vừa khéo, mọi người đều ở đây cả, nói mọi chuyện cho rõ ràng một thể luôn đi", Triệu Linh Nhi ung dung lên tiếng.
"Cô vẫn chưa chịu thôi đi sao?", đôi mắt lạnh như băng của Lâm Ẩn lia về phía Triệu Linh Nhi.
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng ấy, Triệu Linh Nhi thầm giật mình trong lòng, lập tức câm như hến.
"Cô đúng là phiền phức thật. Tôi đã nói từ đầu rồi, tôi không muốn cô quấy rầy cuộc sống của mình thêm nữa", Lâm Ẩn đanh giọng lại nói: "Cô đừng chọc giận tôi. Còn chuyện hôn ước năm đó, tôi sẽ đích thân đến nhà họ Triệu một chuyến!".
Dứt lời, Lâm Ẩn nắm lấy tay Trương Kỳ Mạt đang đứng sững rồi quay người bỏ đi.
"Không sao rồi, đừng để ý đến cô ta", Lâm Ẩn nhìn về phía Trương Kỳ Mạt, nhẹ giọng an ủi.
Trong lòng Trương Kỳ Mạt có một dòng nước ấm dâng lên, cô ngoan ngoãn gật đầu rồi đáp: "Vâng".
"Tề Ẩn, anh!".
Triệu Linh Nhi nhìn bóng người rời đi của Lâm Ẩn, ngọn lửa ghen ghét trong lòng đã cháy phừng lên!
Tề Ẩn không nói không rằng gì để quát mắng với cô ả! Hoàn toàn không coi trọng cô ả!
Nhất là anh còn dịu dàng săn sóc với đồ nhà quê như Trương Kỳ Mạt nữa chứ! Dựa vào đâu mà lại như vậy?
Triệu Linh Nhi nóng ran cả mặt, từ nhỏ đến lớn, cô ả chưa từng bị người ta ngó lơ như vậy!
Cô ả nghĩ mãi mà không thông, rốt cuộc mình thua kém ở đâu? So về sắc đẹp, so về vóc dáng, cho dù so với cái gì đi nữa, cô ả cũng không hề thua kém Trương Kỳ Mạt mà!
"Tề Ẩn, anh sẽ phải hối hận!", Triệu Linh Nhi lạnh mặt siết chặt nắm đấm lại, lạnh lùng cảnh cáo.
Mà Lâm Ẩn hoàn toàn không để lọt tai lời nói của cô ả, anh dẫn Trương Kỳ Mạt đi ra khỏi quán cà phê.
"Điện thoại cho anh của tôi, bảo anh ấy tôi bị người ta bắt nạt! Bảo anh ấy về nước mau!", Triệu Linh Nhi làm vẻ mặt oan ức, quát lên với hai nữ vệ sĩ ở bên cạnh.
"Gọi, gọi cho cậu cả thật sao ạ? Như thế có làm lớn chuyện quá không thưa cô?", nữ vệ sĩ bên cạnh nói với vẻ do dự.
Anh ruột của Triệu Linh Nhi là cậu cả nổi tiếng khắp thủ đô của nhà họ Triệu! Cũng là nhân vật tai to mặt lớn duy nhất ở thủ đô, tuổi còn trẻ đã ngồi vững trên vị trí người thừa kế của cả gia tộc!
Người này tuổi nhỏ tài cao, từ bé đã đánh bại tất cả bạn bè cùng lứa, tâm tính tàn nhẫn quyết tiệt, khiến người ta nghe tên đã sợ vỡ mật.
Nhất là cậu cả vô cùng yêu thương em gái ruột của mình, nếu để cậu cả biết được cô chủ bị người ta bắt nạt, vậy chẳng phải sẽ lật ngửa nửa bầu trời thủ đô này lên sao?
Cho dù đối thủ là Tề Ẩn vang dang ở thủ đô, chỉ sợ cậu cả nhà họ Triệu cũng chẳng nể nang gì cho cam! E rằng đây sẽ là một trận đấu ác liệt!
"Cô cứ làm theo lời tôi là được!", Triệu Linh Nhi đanh giọng lại nói, bĩu môi với vẻ bất mãn.
Cô ả cảm thấy phải cho Tề Ẩn mở mang tầm mắt, cho anh biết rằng mình không phải thiên hạ vô địch ở thủ đô, sau khi chịu thiệt rồi, anh sẽ thu lại thái độ kiêu căng của mình mà thôi!
Ở bên khác, Lâm Ẩn đi ra khỏi quán cà phê, dẫn Trương Kỳ Mạt lên một chiếc Bentley màu đen, còn mình thì tự ngồi vào ghế chính lái xe.
Hades được Lâm Ẩn phái đi cùng với Đường Hôi để xử lý chuyện ở bên khu Hoa Dương, cạnh anh tạm thời không có tài xế kiêm vệ sĩ nào thích hợp cả.
Trương Kỳ Mạt ngồi ở ghế phó lái im lặng một hồi mới mở miệng nói: "Lâm Ẩn, anh là người của nhà họ Tề à? Tên thật của anh là Tề Ẩn?".
"Lâm Ẩn là tên thật của anh", Lâm Ẩn vừa lái xe vừa nhìn sang Trương Kỳ Mạt đáp lời.
"Vậy lúc trước anh...", Trương Kỳ Mạt muốn nói rồi lại thôi.
"Chuyện của quá khứ anh không muốn nhắc lại nữa", Lâm Ẩn nghiêm túc nói: "Lời của Triệu Linh Nhi em đừng để ý làm gì".
"Nhưng mà em chẳng biết gì về quá khứ của anh cả, tất cả về anh em cũng chẳng biết được bao nhiêu", Trương Kỳ Mạt nói với vẻ do dự.
Lâm Ẩn nhìn sang Trương Kỳ Mạt rồi hỏi: "Chuyện này có quan trọng không?".
"Chuyện này...", Trương Kỳ Mạt rơi vào trầm tư.
Cô hiểu được ẩn ý trong lời của Lâm Ẩn. Cũng đúng nhỉ, Lâm Ẩn có lai lịch thế nào, quá khứ ra sao, những chuyện này có quan trọng không?
Cho dù là Lâm Ẩn ở thành phố Thanh Vân, hay là Lâm Ẩn hô mưa gọi gió ở đất thủ đô, trước mặt Trương Kỳ Mạt, anh chưa bao giờ thay đổi cả.
Đã thế thì hà tất phải xoắn xuýt những chuyện nà? Chỉ cần Lâm Ẩn cứ mãi mãi như thế với cô là được rồi.
Nghĩ tới đây, trên mặt Trương Kỳ Mạt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, tâm trạng không vui vừa rồi cũng đã tan đi không ít.
Lâm Ẩn cũng hiểu ý mà nở nụ cười.
Quan hệ của anh và Trương Kỳ Mạt, từ lâu đã thoát khỏi ràng buộc hạn chế của người thường rồi. Thân phận địa vị, hay của cải thế lực gì đó, là chàng trai ở rể của thành phố Thanh Vân, hay là Tề Ẩn của thủ đô, thì có liên quan gì nhau cơ chứ?
Anh là Lâm Ẩn, và sẽ chỉ là Lâm Ẩn!
Đàn ông khí phách bước đi trên cõi đời này, trước giờ chưa từng dựa vào hai chữ thân phận.
Nếu đã thật lòng, thì dù nghèo đói hay giàu sang, cũng chẳng quan trọng tí nào cả.
Lâm Ẩn đưa ánh mắt dịu dàng nhìn về phía Trương Kỳ Mạt, rồi hỏi: "Em đi giải sầu với anh nhé?".
"Ừm", Trương Kỳ Mạt ngoan ngoãn gật đầu.
"Gần đây em cũng bận rộn mệt mỏi nhiều rồi, đi ngắm phong cảnh ở sông Đế, ăn một bữa cơm, thả lỏng tâm trạng, em thấy thế nào?", Lâm Ẩn nói: "Anh biết cạnh dòng sông Đế có một nhà hàng làm cá tươi ngon lắm".
Lâm Ẩn cũng biết, Trương Kỳ Mạt thích ăn cá nhất.
"Sông Đế ư? Vâng, chúng ta đi thôi", Trương Kỳ Mạt gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.