Chương 847: Dù là Lâm Ẩn cũng không cứu được các người
A Hào
13/12/2020
Mọi người nhìn vào trong hố sâu, thấy một cảnh vô cùng đẫm máu.
Cả người cao thủ mặc đồ đen chặn đường khi nãy bị đánh sâu xuống đất hai ba mét, đầu bị vỗ lún vào ngực, nhìn từ trên xuống cực kỳ đáng sợ.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
“Bí quyết Lang gia tôi không cần nữa, quá nguy hiểm!”.
Một cao thủ bảng Nhân quay đầu đi xuống chân núi, trên núi có vị cao thủ bảng Nhân là Hàn Sơn Tán Nhân, bây giờ lại còn có một cao thủ thần bí lên núi, còn ở lại thêm nữa có thể sẽ mất mạng luôn, thật sự không đáng chút nào.
Đại Hồ Tử cũng ngơ ngác nhìn thi thể dưới đất, gã biết Lâm Ẩn rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này, học trò đời hai của Hàn Sơn Tán Nhân đứng đầu bảng Nhân ngay cả một chưởng rất tuỳ ý của Lâm Ẩn cũng không tiếp được.
Lúc này mọi người cũng chú ý đến Đại Hồ Tử đi cùng với Lâm Ẩn, một cao thủ bảng Nhân đi tới trước mặt gã, nhỏ giọng nói: “Người anh em, người khi nãy là ai thế?”.
Khi nãy hắn ta đứng khá gần Lâm Ẩn và Đại Hồ Tử, từng thấy hai người nói chuyện với nhau.
Đại Hồ Tử chưa từng được một cao thủ cư xử với mình như vậy, hơi căng thẳng nói: “Tôi chỉ gặp được tiền bối này ở sân bay thôi, cũng không biết tiền bối là ai cả”.
Mọi người thấy không hỏi được gì thì cũng không ép hỏi Đại Hồ Tử nữa, dù sao Đại Hồ Tử cũng đến cùng một cao thủ đáng sợ, không thể đắc tội được.
Một phần số người vây quanh ở cửa lựa chọn xuống núi, một đám người khác thì chưa hết hy vọng lặng lẽ đi lên núi, bí quyết Lang Gia quá hấp dẫn, đáng để bọn họ liều một lần.
“Chúng ta phải làm sao đây?”.
Bạn của Đại Hồ Tử nhỏ giọng hỏi.
“Chúng ta vẫn nên đi thôi!”.
Trong lòng Đại Hồ Tử cũng có suy đoán, thở dài nói: “Có lẽ mấy người có ý định với nhà họ Lâm này xui xẻo rồi!”.
Từ lúc ở trên xe gã đã đoán tiền bối khi nãy có quan hệ với nhà họ Lâm, hơn nữa vừa rồi anh thể hiện thực lực mạnh mẽ như thế, lại còn trẻ vậy, nếu không ngoài dự đoán thì chắc chắn là vị kia!
Có lẽ mấy người trên núi xui xẻo rồi!
…
Biệt thự trên đỉnh núi.
Lúc này bầu không khí đã trở nên giương cung bạt kiếm.
Lâm Huyền Hồng chắn trước mặt mấy người Trương Kỳ Mạt, nhìn chằm chằm Hàn Sơn Tán Nhân và Lưu Vân Chân Nhân, nếu một đấu một, hai người hợp lại thì ông ấy vẫn tự tin rằng mình có thể ngăn cản được, nhưng phía bọn họ không ai có thể ngăn lại đồ đệ của Hàn Sơn Tán Nhân cả.
Người có chút thực lực duy nhất là Hồ Thương Hải đang bị thương, hoàn toàn không phải đối thủ của những người đó.
“Ông anh Lưu Vân, hai chúng ta ra tay chặn Lâm Huyền Hồng này lại, sau đó đồ đệ của tôi sẽ bắt Trương Kỳ Mạt, ông thấy sao?”, Hàn Sơn Tán Nhân nhìn Lưu Vân Chân Nhân, lạnh nhạt nói.
“Được!”.
Lưu Vân Chân Nhân sắc mặt không chút thay đổi nói một chữ, sau đó vung tay tấn công Lâm Huyền Hồng.
Hàn Sơn Tán Nhân thấy thế quát to: “Hai đứa nhanh chóng bắt lấy Trương Kỳ Mạt, những người khác thì giết chết hết!”.
“Các người dám!”.
Lâm Huyền Hồng quát to một tiếng, giẫm chân xuất hiện trước mặt Lưu Vân Chân Nhân, đánh ra một quyền.
Lúc này chỉ có giải quyết một người trước mới có cơ hội bắt Trương Kỳ Mạt ra ngoài, nếu không cho dù ông ấy có thể giữ được mạng thì những người khác cũng chỉ còn một con đường chết.
Lúc này Lâm Huyền Hồng trực tiếp liều mạng, bỏ hết phòng ngự chỉ có công chứ không thủ, chiêu nào cũng đẩy người ta vào đường chết, chỉ muốn lấy mạng Lưu Vân Chân Nhân.
Chỉ trong nháy mắt mà hai người đã so mấy chục chiêu.
“Phụt!”.
Trong miệng Lưu Vân Chân Nhân phun ra một ngụm máu, sắc mặt không còn lạnh nhạt như khi nãy nữa, quát to: “Hàn Sơn, sao ông còn không ra tay!”.
Thực lực của lão ta vốn không bằng Lâm Huyền Hồng, bị Lâm Huyền Hồng liều mạng công kích gần mấy chục chiêu, lão ta lập tức bị thương, nếu còn kéo dài thêm nữa thì lão ta chỉ có thể bỏ mạng ở đây.
Hàn Sơn Tán Nhân mỉm cười, giẫm nhẹ chân xuất hiện ở sau lưng Lâm Huyền Hồng đánh một chưởng lên lưng ông ấy, miệng thì nói: “Anh Lưu Vân cứ yên tâm, tôi lập tức ra tay ngay, khi nãy chỉ là hơi mất tập trung thôi!”.
Ông ta vốn chỉ muốn Lưu Vân Chân Nhân chịu chút thiệt thòi, nếu Lưu Vân Chân Nhân thật sự chết ở đây, một mình ông ta cũng không thể khống chế Lâm Huyền Hồng được.
“Anh Lâm, liều mạng vì vợ của một người đã chết như thế làm gì, chúng ta ngồi xuống trò chuyện không phải tốt hơn sao?”. Hàn Sơn cười nói.
Đối mặt với công kích của Lâm Huyền Hồng, ông ta chỉ thủ chứ không công, nhưng mỗi lần Lâm Huyền Hồng muốn dốc hết sức ra tay với Lưu Vân hay muốn giúp đỡ phía Trương Kỳ Mạt, ông ta sẽ đột nhiên tấn công, khiến Lâm Huyền Hồng không thể thoát thân được.
Lúc này bên phía Trương Kỳ Mạt đã tràn ngập nguy cơ, tuy Hồ Thương Hải là cao thủ bảng Địa lão luyện, nhưng vốn đã bị thương từ trước, hai đệ tử của Hàn Sơn Tán Nhân cũng không phải kẻ yếu.
Sau khi đánh nhau một lúc, ông ta đã bị trúng ba chưởng.
“Hồ Thương Hải, hôm nay ông cứ bỏ mạng ở đây đi!”.
Đệ tử nói muốn có Trương Kỳ Mạt khi nãy cười ha hả, đột nhiên tấn công Hồ Thương Hải.
“Phụt!”.
Hồ Thương Hải ngăn cản một người tấn công, lại bị người còn lại vỗ một chưởng lên vai trái, người bay ra ngoài phun ra một ngụm máu tươi, mất đi sức chiến đấu.
Đệ tử của Hàn Sơn thấy thế thì mỉm cười, duỗi tay muốn bắt lấy Trương Kỳ Mạt.
“Muốn chết phải không!”.
Lâm Huyền Hồng gầm lên một tiếng, không thèm để tâm đến Hàn Sơn và Lưu Quân ở phía sau nữa, sử dụng cả hai tay, gió mạnh thổi quét đánh lên người hai đệ tử của Hàn Sơn khiến bọn họ bay ra ngoài, đập mạnh vào tường rồi hôn mê.
Nhưng ông ấy cũng bị Hàn Sơn và Lưu Vẫn đánh lên người, lùi đến bên cạnh Trương Kỳ Mạt, khoé miệng có máu tươi tràn ra.
“Lâm Huyền Hồng, ông đã bị thương nặng rồi, đừng cố mà chống đối nữa!”.
Hàn Sơn cười ha hả, hoàn toàn không thèm để ý đến tình trạng thương tích của hai đệ tử.
Lưu Vân không lên tiếng, đứng một bên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Huyền Hồng, giống như Lâm Huyền Hồng đã là người chết rồi vậy.
“Ha!”.
Lâm Huyền Hồng cười khổ một tiếng, nói với Trương Kỳ Mạt: “Cô chủ, là tôi tệ hại, không thể bảo vệ được cô!”.
“Trưởng lão, đều tại tôi quá cố chấp!”, Trương Kỳ Mạt thở dài nói.
Cụ bà đã sớm phái người đến đón cô, nhưng cô không nỡ bỏ đi cơ nghiệp Lâm Ẩn gầy dựng, muốn xử lý sản nghiệp giúp anh, không ngờ lại liên luỵ khiến nhiều người chết vì cô như thế.
“Ha ha!”.
“Cô Lâm, cô vẫn nên mau chóng đưa bí quyết Lang Gia cho tôi đi, tôi còn có thể để các người chết thoải mái một chút!”, Hàn Sơn Tán Nhân đắc ý nói.
Lâm Huyền Hồng trợn tròn mắt, quát: “Hàn Sơn, nhà họ Lâm của tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”.
Trong mắt Hàn Sơn cũng loé lên ánh sáng hung ác, lạnh lùng nói: “Nhà họ Lâm là cái thá gì? Hôm nay dù Lâm Ẩn và Lâm Kình Thương có sống lại cũng không bảo vệ được các người!”.
“Ồ? Thật sao!”.
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ bên ngoài biệt thự.
“Ai đó?”.
Hàn Sơn hoảng hốt nói, câu nói khi nãy như gõ vào tim ông ta vậy, khiến ông ta có cảm giác tim đập thình thịch! Trong mắt Lưu Vân Chân Nhân cũng loé lên nét hoảng hốt, đây là lần đầu tiên lão ta gặp được cao thủ như thế, chỉ dựa vào giọng nói đã khiến lão ta có suy nghĩ muốn bỏ trốn rồi.
“Ken két!”.
Cửa lớn biệt thự bị người đẩy vào từ bên ngoài, một chàng trai đút tay vào túi bước vào trong!
Cả người cao thủ mặc đồ đen chặn đường khi nãy bị đánh sâu xuống đất hai ba mét, đầu bị vỗ lún vào ngực, nhìn từ trên xuống cực kỳ đáng sợ.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
“Bí quyết Lang gia tôi không cần nữa, quá nguy hiểm!”.
Một cao thủ bảng Nhân quay đầu đi xuống chân núi, trên núi có vị cao thủ bảng Nhân là Hàn Sơn Tán Nhân, bây giờ lại còn có một cao thủ thần bí lên núi, còn ở lại thêm nữa có thể sẽ mất mạng luôn, thật sự không đáng chút nào.
Đại Hồ Tử cũng ngơ ngác nhìn thi thể dưới đất, gã biết Lâm Ẩn rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này, học trò đời hai của Hàn Sơn Tán Nhân đứng đầu bảng Nhân ngay cả một chưởng rất tuỳ ý của Lâm Ẩn cũng không tiếp được.
Lúc này mọi người cũng chú ý đến Đại Hồ Tử đi cùng với Lâm Ẩn, một cao thủ bảng Nhân đi tới trước mặt gã, nhỏ giọng nói: “Người anh em, người khi nãy là ai thế?”.
Khi nãy hắn ta đứng khá gần Lâm Ẩn và Đại Hồ Tử, từng thấy hai người nói chuyện với nhau.
Đại Hồ Tử chưa từng được một cao thủ cư xử với mình như vậy, hơi căng thẳng nói: “Tôi chỉ gặp được tiền bối này ở sân bay thôi, cũng không biết tiền bối là ai cả”.
Mọi người thấy không hỏi được gì thì cũng không ép hỏi Đại Hồ Tử nữa, dù sao Đại Hồ Tử cũng đến cùng một cao thủ đáng sợ, không thể đắc tội được.
Một phần số người vây quanh ở cửa lựa chọn xuống núi, một đám người khác thì chưa hết hy vọng lặng lẽ đi lên núi, bí quyết Lang Gia quá hấp dẫn, đáng để bọn họ liều một lần.
“Chúng ta phải làm sao đây?”.
Bạn của Đại Hồ Tử nhỏ giọng hỏi.
“Chúng ta vẫn nên đi thôi!”.
Trong lòng Đại Hồ Tử cũng có suy đoán, thở dài nói: “Có lẽ mấy người có ý định với nhà họ Lâm này xui xẻo rồi!”.
Từ lúc ở trên xe gã đã đoán tiền bối khi nãy có quan hệ với nhà họ Lâm, hơn nữa vừa rồi anh thể hiện thực lực mạnh mẽ như thế, lại còn trẻ vậy, nếu không ngoài dự đoán thì chắc chắn là vị kia!
Có lẽ mấy người trên núi xui xẻo rồi!
…
Biệt thự trên đỉnh núi.
Lúc này bầu không khí đã trở nên giương cung bạt kiếm.
Lâm Huyền Hồng chắn trước mặt mấy người Trương Kỳ Mạt, nhìn chằm chằm Hàn Sơn Tán Nhân và Lưu Vân Chân Nhân, nếu một đấu một, hai người hợp lại thì ông ấy vẫn tự tin rằng mình có thể ngăn cản được, nhưng phía bọn họ không ai có thể ngăn lại đồ đệ của Hàn Sơn Tán Nhân cả.
Người có chút thực lực duy nhất là Hồ Thương Hải đang bị thương, hoàn toàn không phải đối thủ của những người đó.
“Ông anh Lưu Vân, hai chúng ta ra tay chặn Lâm Huyền Hồng này lại, sau đó đồ đệ của tôi sẽ bắt Trương Kỳ Mạt, ông thấy sao?”, Hàn Sơn Tán Nhân nhìn Lưu Vân Chân Nhân, lạnh nhạt nói.
“Được!”.
Lưu Vân Chân Nhân sắc mặt không chút thay đổi nói một chữ, sau đó vung tay tấn công Lâm Huyền Hồng.
Hàn Sơn Tán Nhân thấy thế quát to: “Hai đứa nhanh chóng bắt lấy Trương Kỳ Mạt, những người khác thì giết chết hết!”.
“Các người dám!”.
Lâm Huyền Hồng quát to một tiếng, giẫm chân xuất hiện trước mặt Lưu Vân Chân Nhân, đánh ra một quyền.
Lúc này chỉ có giải quyết một người trước mới có cơ hội bắt Trương Kỳ Mạt ra ngoài, nếu không cho dù ông ấy có thể giữ được mạng thì những người khác cũng chỉ còn một con đường chết.
Lúc này Lâm Huyền Hồng trực tiếp liều mạng, bỏ hết phòng ngự chỉ có công chứ không thủ, chiêu nào cũng đẩy người ta vào đường chết, chỉ muốn lấy mạng Lưu Vân Chân Nhân.
Chỉ trong nháy mắt mà hai người đã so mấy chục chiêu.
“Phụt!”.
Trong miệng Lưu Vân Chân Nhân phun ra một ngụm máu, sắc mặt không còn lạnh nhạt như khi nãy nữa, quát to: “Hàn Sơn, sao ông còn không ra tay!”.
Thực lực của lão ta vốn không bằng Lâm Huyền Hồng, bị Lâm Huyền Hồng liều mạng công kích gần mấy chục chiêu, lão ta lập tức bị thương, nếu còn kéo dài thêm nữa thì lão ta chỉ có thể bỏ mạng ở đây.
Hàn Sơn Tán Nhân mỉm cười, giẫm nhẹ chân xuất hiện ở sau lưng Lâm Huyền Hồng đánh một chưởng lên lưng ông ấy, miệng thì nói: “Anh Lưu Vân cứ yên tâm, tôi lập tức ra tay ngay, khi nãy chỉ là hơi mất tập trung thôi!”.
Ông ta vốn chỉ muốn Lưu Vân Chân Nhân chịu chút thiệt thòi, nếu Lưu Vân Chân Nhân thật sự chết ở đây, một mình ông ta cũng không thể khống chế Lâm Huyền Hồng được.
“Anh Lâm, liều mạng vì vợ của một người đã chết như thế làm gì, chúng ta ngồi xuống trò chuyện không phải tốt hơn sao?”. Hàn Sơn cười nói.
Đối mặt với công kích của Lâm Huyền Hồng, ông ta chỉ thủ chứ không công, nhưng mỗi lần Lâm Huyền Hồng muốn dốc hết sức ra tay với Lưu Vân hay muốn giúp đỡ phía Trương Kỳ Mạt, ông ta sẽ đột nhiên tấn công, khiến Lâm Huyền Hồng không thể thoát thân được.
Lúc này bên phía Trương Kỳ Mạt đã tràn ngập nguy cơ, tuy Hồ Thương Hải là cao thủ bảng Địa lão luyện, nhưng vốn đã bị thương từ trước, hai đệ tử của Hàn Sơn Tán Nhân cũng không phải kẻ yếu.
Sau khi đánh nhau một lúc, ông ta đã bị trúng ba chưởng.
“Hồ Thương Hải, hôm nay ông cứ bỏ mạng ở đây đi!”.
Đệ tử nói muốn có Trương Kỳ Mạt khi nãy cười ha hả, đột nhiên tấn công Hồ Thương Hải.
“Phụt!”.
Hồ Thương Hải ngăn cản một người tấn công, lại bị người còn lại vỗ một chưởng lên vai trái, người bay ra ngoài phun ra một ngụm máu tươi, mất đi sức chiến đấu.
Đệ tử của Hàn Sơn thấy thế thì mỉm cười, duỗi tay muốn bắt lấy Trương Kỳ Mạt.
“Muốn chết phải không!”.
Lâm Huyền Hồng gầm lên một tiếng, không thèm để tâm đến Hàn Sơn và Lưu Quân ở phía sau nữa, sử dụng cả hai tay, gió mạnh thổi quét đánh lên người hai đệ tử của Hàn Sơn khiến bọn họ bay ra ngoài, đập mạnh vào tường rồi hôn mê.
Nhưng ông ấy cũng bị Hàn Sơn và Lưu Vẫn đánh lên người, lùi đến bên cạnh Trương Kỳ Mạt, khoé miệng có máu tươi tràn ra.
“Lâm Huyền Hồng, ông đã bị thương nặng rồi, đừng cố mà chống đối nữa!”.
Hàn Sơn cười ha hả, hoàn toàn không thèm để ý đến tình trạng thương tích của hai đệ tử.
Lưu Vân không lên tiếng, đứng một bên lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Huyền Hồng, giống như Lâm Huyền Hồng đã là người chết rồi vậy.
“Ha!”.
Lâm Huyền Hồng cười khổ một tiếng, nói với Trương Kỳ Mạt: “Cô chủ, là tôi tệ hại, không thể bảo vệ được cô!”.
“Trưởng lão, đều tại tôi quá cố chấp!”, Trương Kỳ Mạt thở dài nói.
Cụ bà đã sớm phái người đến đón cô, nhưng cô không nỡ bỏ đi cơ nghiệp Lâm Ẩn gầy dựng, muốn xử lý sản nghiệp giúp anh, không ngờ lại liên luỵ khiến nhiều người chết vì cô như thế.
“Ha ha!”.
“Cô Lâm, cô vẫn nên mau chóng đưa bí quyết Lang Gia cho tôi đi, tôi còn có thể để các người chết thoải mái một chút!”, Hàn Sơn Tán Nhân đắc ý nói.
Lâm Huyền Hồng trợn tròn mắt, quát: “Hàn Sơn, nhà họ Lâm của tôi sẽ không bỏ qua cho các người đâu!”.
Trong mắt Hàn Sơn cũng loé lên ánh sáng hung ác, lạnh lùng nói: “Nhà họ Lâm là cái thá gì? Hôm nay dù Lâm Ẩn và Lâm Kình Thương có sống lại cũng không bảo vệ được các người!”.
“Ồ? Thật sao!”.
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh nhạt vang lên từ bên ngoài biệt thự.
“Ai đó?”.
Hàn Sơn hoảng hốt nói, câu nói khi nãy như gõ vào tim ông ta vậy, khiến ông ta có cảm giác tim đập thình thịch! Trong mắt Lưu Vân Chân Nhân cũng loé lên nét hoảng hốt, đây là lần đầu tiên lão ta gặp được cao thủ như thế, chỉ dựa vào giọng nói đã khiến lão ta có suy nghĩ muốn bỏ trốn rồi.
“Ken két!”.
Cửa lớn biệt thự bị người đẩy vào từ bên ngoài, một chàng trai đút tay vào túi bước vào trong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.