Chương 481: Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tôi
A Hào
13/12/2020
Sau khi nghe cô ả nói thế.
Lâm Ẩn lắc lắc đầu, khóe miệng của anh nhếch lên, gương mặt dần trở nên lạnh lùng.
“Triệu Linh Nhi à Triệu Linh Nhi. Do cô nghĩ bản thân mình quá cao quý, hay là coi Lâm Ẩn tôi quá thấp kém đây?”, Lâm Ẩn hờ hững nói với cô ả.
“Sao Lâm Ẩn tôi có thể để cô đoán được suy nghĩ của mình?”.
“Cô phải rời khỏi thành phố Thanh Vân trong vòng một tiếng đồng hồ, trở về nhà họ Triệu của mình ở thủ đô đi!”.
“Đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của tôi”.
Một vài câu nói lạnh lùng được thốt ra.
Lâm Ẩn quay người ngồi vào ghế, anh điềm nhiêm cầm tách hồng trà lên thưởng thức.
Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo và căng thẳng, dường như không khí đã đông cứng lại.
Những người có mặt ở đây đều cảm thấy sát khí táp vào mặt mình.
“Anh! Anh thật láo xược, không ngờ lại dám ăn nói như thế với cô cả nhà tôi?”.
“Cô cả, thái độ và hành vi của người này với cô như thế thì nên khống chế anh ta, bắt anh ta phải xin lỗi đền tội với cô mới được! Cho dù anh ta có là cậu Ẩn của nhà họ Tề cũng không phải là ngoại lệ!”.
Hai nữ vệ sĩ bên cạnh Lâm Ẩn đều lần lượt lên tiếng chỉ trích Lâm Ẩn.
Lần này tất cả mọi người có mặt ở đây đều biến sắc, cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Tần Phú Quý sợ đến nỗi mặt cắt không còn chút máu.
Ai ai cũng biết thân phận và gia thế của Triệu Linh Nhi.
Cô ả là minh châu được nhà họ Triệu ở thủ đô nâng niu trong lòng bàn tay, nhan sắc đẹp nhất Long Quốc, người đẹp bậc nhất ở thủ đô.
Cành vàng lá ngọc như cô ả lại vượt ngàn dặm xa xôi đến thành phố Thanh Vân để tìm Lâm Ẩn, nhưng không ngờ Lâm Ẩn lại đối xử với cô ả lạnh lùng như thế?
Thậm chí còn ra dáng phải tránh né cô ả cho bằng được!
Đã trải đời nhiều đến mức nào mới có thể tỏ ra bình tĩnh như vậy?
Tần Phú Quý thầm cảm thán không ngớt về anh Ẩn, hắn ta hết sức bội phục anh.
Nếu là hắn ta lúc còn trẻ, đừng nói là Triệu Linh Nhi.
Chỉ cần một cô gái có gia thế bằng một phần mười của Triệu Linh Nhi, hoặc đẹp bằng ba phần của cô ả thì hắn ta sẽ không tài nào từ chối.
Tần Phú Quý thầm cảm thán trong lòng, thảo nào anh Lâm làm sếp, còn hắn ta chỉ có thể làm đàn em mà thôi.
“Lâm Ẩn, anh, anh ức hiếp người quá đáng rồi đấy!”.
Triệu Linh Nhi siết chặt nắm tay, gương mặt đỏ bừng vì ngại ngùng, hàng lông mi xinh đẹp run rẩy, cô ả tức giận đến nỗi cơ thể run lẩy bẩy.
Cô ả không ngờ rằng trước mặt nhiều người như thế, Lâm Ẩn lại không nể nang cô ả một chút nào!
Hơn nữa Lâm Ẩn lại còn lạnh lùng phớt lờ cô ả!
Rốt cuộc Triệu Linh Nhi cô kém hơn người khác chỗ nào?
“Những gì cần nói thì tôi đều đã nói hết cả rồi”, Lâm Ẩn lạnh giọng nói: “Cô đừng nghĩ tôi nói đùa”.
“Em cứ không rời khỏi thành phố Thanh Vân ấy! Anh có thể làm gì em?”.
Triệu Linh Nhi đi đến trước bàn làm việc, cô ả lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Ẩn.
“Đừng nghĩ rằng thế lực của em trong tỉnh Đông Hải kém hơn anh! Thị trưởng thành phố Thanh Vân còn không dám làm trái ý em. Vài quan lớn trong chính trường và quân đội ở tỉnh Đông Hải đều là cấp dưới cũ của ông nội em!”, Triệu Linh Nhi hậm hực.
“Em cứ ở lại thành phố Thanh Vân đấy! Cứ phải đi theo anh đấy!”.
Gương mặt Lâm Ẩn hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc nào, anh quay sang nhìn Tần Phú Quý.
Tần Phú Quý cúi đầu đợi chỉ thị của anh, mồ hôi to bằng hạt đậu túa ra trên trán hắn ta.
Màn tranh đấu giữa anh Lâm và Triệu Linh Nhi đúng là cuộc đánh nhau của thần tiên.
Hắn ta hiểu rõ Triệu Linh Nhi không hề chém gió một câu nào.
Đúng là thế lực của nhà họ Triệu ở thủ đô rất hùng mạnh!
Hắn ta đã từng nhìn thấy người đứng đầu ở thành phố Thanh Vân tỏ ra khách khách sáo sáo và tôn trọng Triệu Linh Nhi, không dám đắc tội cô ả một chút nào.
“Tần Phú Quý, trước kia anh không biết rõ tình hình thực tế mà đi làm việc cho Triệu Linh Nhi, tôi cũng không truy cứu sai lầm của anh nữa”, Lâm Ẩn ung dung nói: “Bây giờ tôi cho anh cơ hội lấy công chuộc tội, mời cô Triệu ra khỏi thành phố Thanh Vân ngay”.
“Ngoài ra, dẫn Thẩm Tam và Tưởng Kỳ về thành phố Thanh Vân tiếp tục làm việc”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn chậm rãi khép mắt lại, anh không nói thêm gì nữa.
Nói lý lẽ với một người phụ nữ ngang ngược thì cô ta cũng chẳng nghe.
Nhất là một người phụ nữ có quyền lực có gia thế như Triệu Linh Nhi.
Trong mắt bọn họ, trung tâm của thế giới chính là bản thân mình, thế giới này phải quay quanh bọn họ mới được.
Giam lỏng Thẩm Tam và Tưởng Kỳ, khiến cho tập đoàn của Kỳ Mạt bị phá sản.
Lâm Ẩn không muốn dây dưa với Triệu Linh Nhi nữa.
Sau này anh sẽ đến nhà họ Triệu ở thủ đô, tính toán sạch sẽ hết mọi ân oán.
Ân nghĩa của ông nội và cụ nhà họ Triệu năm xưa cũng nên làm cho ra lẽ.
Sau khi nghe Lâm Ẩn nói thế, Tần Phú Quý tỏ ra nghiêm túc, gương mặt toát ra vẻ hung hãn ngay, hắn ta dứt khoát phất tay.
“Người đâu!”.
Sầm sập.
Mười người đàn ông mặc áo đen có gương mặt lạnh lùng đi về phía trước, bọn họ lạnh lùng nhìn Triệu Linh Nhi và hai nữ vệ sĩ của cô ả.
Mười mấy người đàn ông khác cũng đi vào phòng cùng một lúc, bọn họ lần lượt đút tay vào túi áo.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
“Lá gan của các người to bằng trời luôn rồi! Dám động tay động chân trước mặt cô cả hay sao?”.
“Anh Ẩn? Anh còn không mau gọi đàn em của mình lui xuống, còn không đuổi bọn họ đi à?”.
Gương mặt hai nữ vệ sĩ bên cạnh Triệu Linh Nhi thoắt biến, bọn họ bảo vệ hai phía trái phải của Triệu Linh Nhi.
Triệu Linh Nhi đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, cô ả hít sâu một hơi, tức giận đến nỗi bật cười.
“Lâm Ẩn, anh oai phong thật nhỉ! Dẫn theo từng đấy người theo bên mình, định ức hiếp một người phụ nữ như em à?”, Triệu Linh Nhi đanh giọng lại.
“Anh nổ súng đi! Bắn chết em đi!”.
Triệu Linh Nhi càng nghĩ càng thấy tức, càng thấy không phục, cô ả chạy đến trước mặt Lâm Ẩn, tỏ vẻ tương đối ấm ức.
“Anh cứ nổ súng bắn chết em cho xong! Để cho người khác biết được cậu Ẩn của thủ đô oai phong đến nhường nào, nhẫn tâm đến nhường nào! Đến vợ của mình cũng nói giết là giết ngay!”.
Triệu Linh Nhi nói với Lâm Ẩn với vẻ ấm ức.
Gương mặt của Lâm Ẩn bình tĩnh như thường, anh vẫn khép mặt lại.
“Linh Nhi, em đừng gây rối nữa!”.
Vào lúc này, một giọng nói đanh thép vang lên từ bên ngoài cửa.
Triệu Thừa Kiền dẫn theo Mã Bình Xuyên và Bùi Vô Danh bước vào trong phòng, gương mặt anh ta rất đỗi nghiêm túc.
Vừa đến đây, Triệu Thừa Kiền lập tức nắm tay Triệu Linh Nhi, kéo cô em gái đang mất bình tĩnh của mình sang một bên.
“Lâm Ẩn, hôm nay mạo muội ghé sang chỗ cậu chỉ là chuyện ngoài ý muốn”, Triệu Thừa Kiền nghiêm mặt lại, anh ta nói năng khách sáo.
“Em gái tôi còn quá trẻ, có vài chuyện nó làm rất ấu trĩ, nó giống như một đứa con nít vậy, cậu đừng tính toán với nó nữa nhé?”, Triệu Thừa Kiền nói chậm rãi: “Hơn nữa có nói thế nào thì cậu cũng là chồng trên danh nghĩa của nó đúng không? Nhường nhịn nó một chút đi”.
“Ơ kìa anh, sao anh lại đến đây? Anh còn khách sáo với Lâm Ẩn cái gì chứ?”, Triệu Linh Nhi hết sức bất mãn.
Cô ả luôn cho rằng anh trai Triệu Thừa Kiền của mình sẽ dạy dỗ Lâm Ẩn một chặp ngay, để cho sau này Lâm Ẩn không còn dám vô lễ như thế nữa.
Chứ không phải kéo cô ả ra rồi còn nói năng ôn hòa với Lâm Ẩn.
“Triệu Thừa Kiền, dẫn theo Triệu Linh Nhi đi khỏi Đông Hải ngay”.
Lâm Ẩn chậm rãi mở mắt ra, anh nhìn Triệu Thừa Kiền rồi nói với anh ta.
“Lâm Ẩn, trước mặt anh trai em mà anh còn dám ăn nói ngang ngược như thế à? Anh thật sự cho rằng nhà họ Triệu bọn em không còn ai sao?”, Triệu Linh Nhi chất vấn Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn bật cười, anh nói: “Đúng là trong mắt tôi không hề có nhà họ Triệu”.
“Anh!”, Triệu Linh Nhi tức giận đến nỗi không nói nên lời: “Anh nghe kìa, anh ta đang nói cái kiểu gì thế?”.
“Thôi đi, Linh Nhi, theo anh về thủ đô, cụ nhà tìm em cũng vì có chuyện muốn nói”, Triệu Thừa Kiền tỏ vẻ bất lực.
Lâm Ẩn lắc lắc đầu, khóe miệng của anh nhếch lên, gương mặt dần trở nên lạnh lùng.
“Triệu Linh Nhi à Triệu Linh Nhi. Do cô nghĩ bản thân mình quá cao quý, hay là coi Lâm Ẩn tôi quá thấp kém đây?”, Lâm Ẩn hờ hững nói với cô ả.
“Sao Lâm Ẩn tôi có thể để cô đoán được suy nghĩ của mình?”.
“Cô phải rời khỏi thành phố Thanh Vân trong vòng một tiếng đồng hồ, trở về nhà họ Triệu của mình ở thủ đô đi!”.
“Đừng có thử thách lòng kiên nhẫn của tôi”.
Một vài câu nói lạnh lùng được thốt ra.
Lâm Ẩn quay người ngồi vào ghế, anh điềm nhiêm cầm tách hồng trà lên thưởng thức.
Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo và căng thẳng, dường như không khí đã đông cứng lại.
Những người có mặt ở đây đều cảm thấy sát khí táp vào mặt mình.
“Anh! Anh thật láo xược, không ngờ lại dám ăn nói như thế với cô cả nhà tôi?”.
“Cô cả, thái độ và hành vi của người này với cô như thế thì nên khống chế anh ta, bắt anh ta phải xin lỗi đền tội với cô mới được! Cho dù anh ta có là cậu Ẩn của nhà họ Tề cũng không phải là ngoại lệ!”.
Hai nữ vệ sĩ bên cạnh Lâm Ẩn đều lần lượt lên tiếng chỉ trích Lâm Ẩn.
Lần này tất cả mọi người có mặt ở đây đều biến sắc, cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Tần Phú Quý sợ đến nỗi mặt cắt không còn chút máu.
Ai ai cũng biết thân phận và gia thế của Triệu Linh Nhi.
Cô ả là minh châu được nhà họ Triệu ở thủ đô nâng niu trong lòng bàn tay, nhan sắc đẹp nhất Long Quốc, người đẹp bậc nhất ở thủ đô.
Cành vàng lá ngọc như cô ả lại vượt ngàn dặm xa xôi đến thành phố Thanh Vân để tìm Lâm Ẩn, nhưng không ngờ Lâm Ẩn lại đối xử với cô ả lạnh lùng như thế?
Thậm chí còn ra dáng phải tránh né cô ả cho bằng được!
Đã trải đời nhiều đến mức nào mới có thể tỏ ra bình tĩnh như vậy?
Tần Phú Quý thầm cảm thán không ngớt về anh Ẩn, hắn ta hết sức bội phục anh.
Nếu là hắn ta lúc còn trẻ, đừng nói là Triệu Linh Nhi.
Chỉ cần một cô gái có gia thế bằng một phần mười của Triệu Linh Nhi, hoặc đẹp bằng ba phần của cô ả thì hắn ta sẽ không tài nào từ chối.
Tần Phú Quý thầm cảm thán trong lòng, thảo nào anh Lâm làm sếp, còn hắn ta chỉ có thể làm đàn em mà thôi.
“Lâm Ẩn, anh, anh ức hiếp người quá đáng rồi đấy!”.
Triệu Linh Nhi siết chặt nắm tay, gương mặt đỏ bừng vì ngại ngùng, hàng lông mi xinh đẹp run rẩy, cô ả tức giận đến nỗi cơ thể run lẩy bẩy.
Cô ả không ngờ rằng trước mặt nhiều người như thế, Lâm Ẩn lại không nể nang cô ả một chút nào!
Hơn nữa Lâm Ẩn lại còn lạnh lùng phớt lờ cô ả!
Rốt cuộc Triệu Linh Nhi cô kém hơn người khác chỗ nào?
“Những gì cần nói thì tôi đều đã nói hết cả rồi”, Lâm Ẩn lạnh giọng nói: “Cô đừng nghĩ tôi nói đùa”.
“Em cứ không rời khỏi thành phố Thanh Vân ấy! Anh có thể làm gì em?”.
Triệu Linh Nhi đi đến trước bàn làm việc, cô ả lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Ẩn.
“Đừng nghĩ rằng thế lực của em trong tỉnh Đông Hải kém hơn anh! Thị trưởng thành phố Thanh Vân còn không dám làm trái ý em. Vài quan lớn trong chính trường và quân đội ở tỉnh Đông Hải đều là cấp dưới cũ của ông nội em!”, Triệu Linh Nhi hậm hực.
“Em cứ ở lại thành phố Thanh Vân đấy! Cứ phải đi theo anh đấy!”.
Gương mặt Lâm Ẩn hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc nào, anh quay sang nhìn Tần Phú Quý.
Tần Phú Quý cúi đầu đợi chỉ thị của anh, mồ hôi to bằng hạt đậu túa ra trên trán hắn ta.
Màn tranh đấu giữa anh Lâm và Triệu Linh Nhi đúng là cuộc đánh nhau của thần tiên.
Hắn ta hiểu rõ Triệu Linh Nhi không hề chém gió một câu nào.
Đúng là thế lực của nhà họ Triệu ở thủ đô rất hùng mạnh!
Hắn ta đã từng nhìn thấy người đứng đầu ở thành phố Thanh Vân tỏ ra khách khách sáo sáo và tôn trọng Triệu Linh Nhi, không dám đắc tội cô ả một chút nào.
“Tần Phú Quý, trước kia anh không biết rõ tình hình thực tế mà đi làm việc cho Triệu Linh Nhi, tôi cũng không truy cứu sai lầm của anh nữa”, Lâm Ẩn ung dung nói: “Bây giờ tôi cho anh cơ hội lấy công chuộc tội, mời cô Triệu ra khỏi thành phố Thanh Vân ngay”.
“Ngoài ra, dẫn Thẩm Tam và Tưởng Kỳ về thành phố Thanh Vân tiếp tục làm việc”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn chậm rãi khép mắt lại, anh không nói thêm gì nữa.
Nói lý lẽ với một người phụ nữ ngang ngược thì cô ta cũng chẳng nghe.
Nhất là một người phụ nữ có quyền lực có gia thế như Triệu Linh Nhi.
Trong mắt bọn họ, trung tâm của thế giới chính là bản thân mình, thế giới này phải quay quanh bọn họ mới được.
Giam lỏng Thẩm Tam và Tưởng Kỳ, khiến cho tập đoàn của Kỳ Mạt bị phá sản.
Lâm Ẩn không muốn dây dưa với Triệu Linh Nhi nữa.
Sau này anh sẽ đến nhà họ Triệu ở thủ đô, tính toán sạch sẽ hết mọi ân oán.
Ân nghĩa của ông nội và cụ nhà họ Triệu năm xưa cũng nên làm cho ra lẽ.
Sau khi nghe Lâm Ẩn nói thế, Tần Phú Quý tỏ ra nghiêm túc, gương mặt toát ra vẻ hung hãn ngay, hắn ta dứt khoát phất tay.
“Người đâu!”.
Sầm sập.
Mười người đàn ông mặc áo đen có gương mặt lạnh lùng đi về phía trước, bọn họ lạnh lùng nhìn Triệu Linh Nhi và hai nữ vệ sĩ của cô ả.
Mười mấy người đàn ông khác cũng đi vào phòng cùng một lúc, bọn họ lần lượt đút tay vào túi áo.
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
“Lá gan của các người to bằng trời luôn rồi! Dám động tay động chân trước mặt cô cả hay sao?”.
“Anh Ẩn? Anh còn không mau gọi đàn em của mình lui xuống, còn không đuổi bọn họ đi à?”.
Gương mặt hai nữ vệ sĩ bên cạnh Triệu Linh Nhi thoắt biến, bọn họ bảo vệ hai phía trái phải của Triệu Linh Nhi.
Triệu Linh Nhi đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, cô ả hít sâu một hơi, tức giận đến nỗi bật cười.
“Lâm Ẩn, anh oai phong thật nhỉ! Dẫn theo từng đấy người theo bên mình, định ức hiếp một người phụ nữ như em à?”, Triệu Linh Nhi đanh giọng lại.
“Anh nổ súng đi! Bắn chết em đi!”.
Triệu Linh Nhi càng nghĩ càng thấy tức, càng thấy không phục, cô ả chạy đến trước mặt Lâm Ẩn, tỏ vẻ tương đối ấm ức.
“Anh cứ nổ súng bắn chết em cho xong! Để cho người khác biết được cậu Ẩn của thủ đô oai phong đến nhường nào, nhẫn tâm đến nhường nào! Đến vợ của mình cũng nói giết là giết ngay!”.
Triệu Linh Nhi nói với Lâm Ẩn với vẻ ấm ức.
Gương mặt của Lâm Ẩn bình tĩnh như thường, anh vẫn khép mặt lại.
“Linh Nhi, em đừng gây rối nữa!”.
Vào lúc này, một giọng nói đanh thép vang lên từ bên ngoài cửa.
Triệu Thừa Kiền dẫn theo Mã Bình Xuyên và Bùi Vô Danh bước vào trong phòng, gương mặt anh ta rất đỗi nghiêm túc.
Vừa đến đây, Triệu Thừa Kiền lập tức nắm tay Triệu Linh Nhi, kéo cô em gái đang mất bình tĩnh của mình sang một bên.
“Lâm Ẩn, hôm nay mạo muội ghé sang chỗ cậu chỉ là chuyện ngoài ý muốn”, Triệu Thừa Kiền nghiêm mặt lại, anh ta nói năng khách sáo.
“Em gái tôi còn quá trẻ, có vài chuyện nó làm rất ấu trĩ, nó giống như một đứa con nít vậy, cậu đừng tính toán với nó nữa nhé?”, Triệu Thừa Kiền nói chậm rãi: “Hơn nữa có nói thế nào thì cậu cũng là chồng trên danh nghĩa của nó đúng không? Nhường nhịn nó một chút đi”.
“Ơ kìa anh, sao anh lại đến đây? Anh còn khách sáo với Lâm Ẩn cái gì chứ?”, Triệu Linh Nhi hết sức bất mãn.
Cô ả luôn cho rằng anh trai Triệu Thừa Kiền của mình sẽ dạy dỗ Lâm Ẩn một chặp ngay, để cho sau này Lâm Ẩn không còn dám vô lễ như thế nữa.
Chứ không phải kéo cô ả ra rồi còn nói năng ôn hòa với Lâm Ẩn.
“Triệu Thừa Kiền, dẫn theo Triệu Linh Nhi đi khỏi Đông Hải ngay”.
Lâm Ẩn chậm rãi mở mắt ra, anh nhìn Triệu Thừa Kiền rồi nói với anh ta.
“Lâm Ẩn, trước mặt anh trai em mà anh còn dám ăn nói ngang ngược như thế à? Anh thật sự cho rằng nhà họ Triệu bọn em không còn ai sao?”, Triệu Linh Nhi chất vấn Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn bật cười, anh nói: “Đúng là trong mắt tôi không hề có nhà họ Triệu”.
“Anh!”, Triệu Linh Nhi tức giận đến nỗi không nói nên lời: “Anh nghe kìa, anh ta đang nói cái kiểu gì thế?”.
“Thôi đi, Linh Nhi, theo anh về thủ đô, cụ nhà tìm em cũng vì có chuyện muốn nói”, Triệu Thừa Kiền tỏ vẻ bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.