Chương 792: Gặp mặt Hoàng Long
A Hào
13/12/2020
Lâm Huyền Khôn và Lâm Huyền Minh một trước một sau đi ra khỏi từ đường, đi tới một nơi yên lặng.
Lâm Huyền Minh đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Lâm Huyền Khôn, nói: “Lâm Huyền Khôn, anh thấy Lâm Ẩn này thế nào?”.
“Thấy thế nào cơ?”.
Lâm Huyền Khôn cũng đứng lại, thản nhiên nói.
“Ở trước mặt tôi anh không cần giả vờ nữa, tôi không tin anh nuốt trôi cơn giận này. Lâm Hiên chính là người anh dốc lòng bồi dưỡng, bây giờ bị Lâm Ẩn giết, chi nhà anh đã hết hi vọng rồi”, Lâm Huyền Minh thầm mắng một tiếng cáo già, Lâm Huyền Khôn làm việc luôn như vậy, không để lại một chút nhược điểm nào.
“Cậu thì sao? Lâm Hiên đúng là người chi nhà tôi dốc lòng bồi dưỡng, vậy Lâm Tiếu không phải người cậu dốc sức chỉ dạy hay sao?”.
Lâm Huyền Khôn lạnh nhạt nhìn Lâm Huyền Minh, Lâm Huyền Minh nói chuyện này với ông ta ở đây, nhất định không phải là vì nói nhảm mấy lời vô nghĩa này.
Lâm Huyền Minh hít sâu một cái, nói:
“Lâm Huyền Khôn tôi cũng không nói nhảm với anh nữa, bây giờ hy vọng của hai phe chúng ta đều đã bị Lâm Ẩn huỷ hoại, chúng ta cũng không cần phải nhằm vào nhau nữa. Lần này người thừa kế gia tộc chỉ cần không phải Lâm Ẩn, những người khác cho dù lên làm chủ nhà họ Lâm, còn không phải vẫn dựa vào hai phe chúng ta hay sao? Bây giờ mục tiêu hàng đầu của chúng ta chính là phải diệt trừ Lâm Ẩn”.
Lâm Huyền Minh dừng một chút, nhìn bốn phía một chút, sau khi xác nhận không có ai, mới tiếp tục nói: “Nếu để cho Lâm Ẩn trở lại núi Lang Gia, mà mẹ lại quyết tâm muốn đào tạo Lâm Ẩn thành người thừa kế của nhà họ Lâm, vậy chúng ta sẽ không còn cơ hội ra tay nữa đâu”.
“Mẹ đã cảnh cáo tôi và cậu, không thể giở trò gì, cậu dám không nghe lời mẹ nói sao?”, Lâm Huyền Khôn thản nhiên nói.
“Ha, Lâm Huyền Khôn ở trước mặt tôi anh cần gì phải như vậy chứ, tôi và anh không thể tìm người ở bên ngoài để ra tay sao? Cho dù Lâm Ẩn có thực lực bảng Thiên, anh và tôi liên thủ, cậu ta có thể trở lại núi Lang Gia sao?”, Lâm Huyền Minh bất mãn nói.
“Anh cho tôi một lời rõ ràng đi, anh có ra tay hay không? Nếu anh không ra tay, tôi cũng sẽ không hành động, chờ đến khi Lâm Ẩn làm chủ nhà họ Lâm, tôi xem có phải hai chi nhà chúng ta sẽ gặp xui xẻo hay không!”.
“Nên nhớ rằng chuyện nhằm vào Lâm Huyền Diệp năm xưa, chính anh là người tốn công nhất đấy!”.
Nói xong, Lâm Huyền Minh liền sãi bước rời đi.
Còn chưa đi được mấy bước, sau lưng truyền tới giọng nói của Lâm Huyền Khôn:
“Nếu mẹ đã ra lệnh, tôi đương nhiên sẽ không ra tay với Lâm Ẩn”.
“Nhưng tôi đã truyền tin Lâm Hiên chết cho Tần Tư Kỳ. Nếu Tần Tư Kỳ làm ra chuyện gì đó, cũng không hề liên quan đến tôi”.
Lâm Huyền Minh dừng bước, thầm mắng một tiếng "Cáo già", sau đó tiếp tục bước đi.
Tần Tư Kỳ là người nhà họ Tần ở Tây Sơn. Thế hệ trẻ nhà ho Tần nam nhiều nữ ít, Tần Tư Kỳ là cô cháu gái cụ tổ nhà họ Tần yêu chiều nhất.
Nhà họ Tần ở Tây Sơn cũng nằm trong sáu thế gia lớn, chỉ đứng sau nhà họ Lâm.
Mà năm ngoái Tần Tư Kỳ mới đính hôn với Lâm Hiên, bây giờ Lâm Hiên bị giết, lấy tính cách đanh đá của Tần Tư Kỳ, nhất định sẽ không tha cho Lâm Ẩn.
Lâm Huyền Khôn thật sự là một con cáo già, sợ bị nắm được nhược điểm, không dám ra tay, lại muốn mượn con dao nhà họ Tần ở Tây Sơn để ra tay với Lâm Ẩn.
Tần Tư Kỳ báo thù cho vị hôn phu, cho dù có giết Lâm Ẩn, cụ bà cũng không thể nói gì.
Phân đà Dương Môn ở Ký Châu.
Lúc này, Lâm Ẩn đang ở trong phân đà Dương Môn cùng với Triệu Thừa Kiền.
Lâm Ẩn giao một quyển sách nhỏ cho Triệu Thừa Kiền, nói: “Đây là bản thiếu của Huyết Y Thần Công, tuy rằng không bằng bản hoàn chỉnh, nhưng vẫn có chút tác dụng, tự anh xem, sau đó dùng để báo cáo kết quả công việc đi!”.
Mục đích lần này Dương Môn tới Ký Châu chính là vì lấy được Huyết Y Thần Công. Lần này, Dương Môn không bỏ ra chút sức lực nào, Lâm Ẩn lại giao bản thiếu của Huyết Y Thần Công cho Triệu Thừa Kiền, anh ta trở về cũng có thể báo cáo kết quả công việc”.
Dẫu sao, Bùi Vô Song đã khôi phục thực lực, cho dù dùng thực lực của Dương Môn, hiện giờ cũng không dám quá bức ép nhà họ Bùi quá mức, có thể lấy được bản thiếu đã là không tồi rồi.
“Cảm ơn cậu Ẩn!”.
Ánh mắt Triệu Thừa Kiền lộ ra vẻ vui mừng, khi anh ta nhận được tin tức thật thật giả giả rằng Bùi Vô Song đã khôi phục thực lực, còn tưởng rằng chuyện Huyết Y Thần Công nhất định không thành công rồi, không ngờ Lâm Ẩn lại cầm bản thiếu tới đây.
Sau khi giao Huyết Y Thần Công bản thiếu cho Triệu Thừa Kiền, Lâm Ẩn liền rời đi.
Đi ra khỏi phân đà Dương Môn, Bùi Thanh Y đã chờ ở bên ngoài.
Nhìn thấy Lâm Ẩn đi ra, Bùi Thanh Y vội vàng mở cửa xe, sau khi đón Lâm Ẩn lên xe, cũng ngồi vào ghế trước của ô tô, hỏi: “Cậu Ẩn, bây giờ chúng ta đi đâu?”.
Hai ngày nay, từ trong miệng Bùi Vô Song, hắn ta biết được, người làm ông nội hắn ta bị thương mười mấy năm trước chính là Lâm Ẩn. Phải biết rằng bây giờ Lâm Ẩn cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mười năm trước Lâm Ẩn còn chưa trưởng thành, lúc đó anh lại có thể đánh bại ông nội đang tung hoành thiên hạ. Thiên phú này thật sự quá đáng sợ.
Bây giờ, hắn ta có thể nói là đã tâm phục khẩu phục Lâm Ẩn. Nhà họ Bùi bọn họ lên thuyền của Lâm Ẩn, chưa chắc đã là chuyện không tốt.
“Đi Nam Giao!”.
Lâm Ẩn nhắm hai mắt thản nhiên nói. Chuyến đi Ký Châu này mọi chuyện đã hoàn thành khá khá rồi, bây giờ nên đi gặp Hoàng Long thôi.
Thành phố Ký Châu, trên một ngọn núi hẻo lánh nào đó ở Nam Giao.
Tư Không Phú và Thanh Long đang đối mặt với Hoàng Long mặc áo đạo sĩ viền vàng.
“Tư Không Phú, một mình không đấu lại tôi, cho rằng mời Thanh Long tới có thể áp chế được tôi sao?”, Hoàng Long chân nhân đứng ở cách đó không xa, nhìn Thanh Long và Tư Không Phú, chậm rãi mở miệng, giọng nói bình thản.
“Chuyện lần trước tôi nói với ông, ông đã suy nghĩ thế nào? Bây giờ Lâm Ẩn đã chữa khỏi cho Bùi Vô Song, giờ chúng ta không cùng nhau ra tay, có thể còn không bắt được bọn họ đâu”.
“Hơn nữa, Thanh Long ông không phải vẫn luôn cảm thấy có hứng thú với Huyết Y Thần Công của nhà họ Bùi sao?”.
Thanh Long lắc đầu một cái, nói:
“Tôi đương nhiên có hứng thú với Huyết Y Thần Công, nhưng mà vì nó mà đắc tội với Bùi Vô Song, vậy lợi bất cập hại”.
Hoàng Long chân nhân liếc mắt nhìn Thanh Long, cười nói: “Đây đâu phải là Thanh Long mà tôi biết, trong những vị Long Vương của Long phủ, người duy nhất tôi không nhìn thấu cũng chỉ có Thanh Long ông. Một Bùi Vô Song, Thanh Long ông không nên e ngại mới đúng chứ”.
“Ông ngay cả ngài Cố cũng không sợ, sao có thể e sợ một Bùi Vô Song chứ?”.
Tư Không Phú nghe hai người nói chuyện, trong lòng kinh sợ. Hiện giờ tuy rằng biết Thanh Long đã không còn một lòng với ngài Cố, nhưng những lời này nói ra từ miệng Hoàng Long, lại có gì đó rất khác.
Không ngờ Thanh Long lại không sợ ngài Cố, nhưng lúc ấy ngài Cố huyết tẩy Long phủ, Thanh Long chính là người đầu tiên tham gia.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Đầm nước Long phủ này thật sự quá sâu.
Ông ta đã từng cho rằng mình đã hiểu rõ Long phủ, nhưng bây giờ xem ra, mấy vị Long Vương trong Long phủ này đều không phải người dễ đối phó.
“Hoàng Long, ông cần gì phải nói khích tôi, tôi không ra tay với nhà họ Bùi, đương nhiên là có lý do của tôi!”, Thanh Long thản nhiên nói.
“Lý do gì? Chẳng lẽ Lâm Ẩn kia thật sự là truyền nhân của phủ quân tiền nhiệm?”, Hoàng Long chân nhân nhíu mày, hỏi.
Thanh Long liếc nhìn Hoàng Long chân nhân, cười nói:
“Ông muốn biết như vậy, không bằng tự ông đi hỏi đi?”.
Lâm Huyền Minh đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía Lâm Huyền Khôn, nói: “Lâm Huyền Khôn, anh thấy Lâm Ẩn này thế nào?”.
“Thấy thế nào cơ?”.
Lâm Huyền Khôn cũng đứng lại, thản nhiên nói.
“Ở trước mặt tôi anh không cần giả vờ nữa, tôi không tin anh nuốt trôi cơn giận này. Lâm Hiên chính là người anh dốc lòng bồi dưỡng, bây giờ bị Lâm Ẩn giết, chi nhà anh đã hết hi vọng rồi”, Lâm Huyền Minh thầm mắng một tiếng cáo già, Lâm Huyền Khôn làm việc luôn như vậy, không để lại một chút nhược điểm nào.
“Cậu thì sao? Lâm Hiên đúng là người chi nhà tôi dốc lòng bồi dưỡng, vậy Lâm Tiếu không phải người cậu dốc sức chỉ dạy hay sao?”.
Lâm Huyền Khôn lạnh nhạt nhìn Lâm Huyền Minh, Lâm Huyền Minh nói chuyện này với ông ta ở đây, nhất định không phải là vì nói nhảm mấy lời vô nghĩa này.
Lâm Huyền Minh hít sâu một cái, nói:
“Lâm Huyền Khôn tôi cũng không nói nhảm với anh nữa, bây giờ hy vọng của hai phe chúng ta đều đã bị Lâm Ẩn huỷ hoại, chúng ta cũng không cần phải nhằm vào nhau nữa. Lần này người thừa kế gia tộc chỉ cần không phải Lâm Ẩn, những người khác cho dù lên làm chủ nhà họ Lâm, còn không phải vẫn dựa vào hai phe chúng ta hay sao? Bây giờ mục tiêu hàng đầu của chúng ta chính là phải diệt trừ Lâm Ẩn”.
Lâm Huyền Minh dừng một chút, nhìn bốn phía một chút, sau khi xác nhận không có ai, mới tiếp tục nói: “Nếu để cho Lâm Ẩn trở lại núi Lang Gia, mà mẹ lại quyết tâm muốn đào tạo Lâm Ẩn thành người thừa kế của nhà họ Lâm, vậy chúng ta sẽ không còn cơ hội ra tay nữa đâu”.
“Mẹ đã cảnh cáo tôi và cậu, không thể giở trò gì, cậu dám không nghe lời mẹ nói sao?”, Lâm Huyền Khôn thản nhiên nói.
“Ha, Lâm Huyền Khôn ở trước mặt tôi anh cần gì phải như vậy chứ, tôi và anh không thể tìm người ở bên ngoài để ra tay sao? Cho dù Lâm Ẩn có thực lực bảng Thiên, anh và tôi liên thủ, cậu ta có thể trở lại núi Lang Gia sao?”, Lâm Huyền Minh bất mãn nói.
“Anh cho tôi một lời rõ ràng đi, anh có ra tay hay không? Nếu anh không ra tay, tôi cũng sẽ không hành động, chờ đến khi Lâm Ẩn làm chủ nhà họ Lâm, tôi xem có phải hai chi nhà chúng ta sẽ gặp xui xẻo hay không!”.
“Nên nhớ rằng chuyện nhằm vào Lâm Huyền Diệp năm xưa, chính anh là người tốn công nhất đấy!”.
Nói xong, Lâm Huyền Minh liền sãi bước rời đi.
Còn chưa đi được mấy bước, sau lưng truyền tới giọng nói của Lâm Huyền Khôn:
“Nếu mẹ đã ra lệnh, tôi đương nhiên sẽ không ra tay với Lâm Ẩn”.
“Nhưng tôi đã truyền tin Lâm Hiên chết cho Tần Tư Kỳ. Nếu Tần Tư Kỳ làm ra chuyện gì đó, cũng không hề liên quan đến tôi”.
Lâm Huyền Minh dừng bước, thầm mắng một tiếng "Cáo già", sau đó tiếp tục bước đi.
Tần Tư Kỳ là người nhà họ Tần ở Tây Sơn. Thế hệ trẻ nhà ho Tần nam nhiều nữ ít, Tần Tư Kỳ là cô cháu gái cụ tổ nhà họ Tần yêu chiều nhất.
Nhà họ Tần ở Tây Sơn cũng nằm trong sáu thế gia lớn, chỉ đứng sau nhà họ Lâm.
Mà năm ngoái Tần Tư Kỳ mới đính hôn với Lâm Hiên, bây giờ Lâm Hiên bị giết, lấy tính cách đanh đá của Tần Tư Kỳ, nhất định sẽ không tha cho Lâm Ẩn.
Lâm Huyền Khôn thật sự là một con cáo già, sợ bị nắm được nhược điểm, không dám ra tay, lại muốn mượn con dao nhà họ Tần ở Tây Sơn để ra tay với Lâm Ẩn.
Tần Tư Kỳ báo thù cho vị hôn phu, cho dù có giết Lâm Ẩn, cụ bà cũng không thể nói gì.
Phân đà Dương Môn ở Ký Châu.
Lúc này, Lâm Ẩn đang ở trong phân đà Dương Môn cùng với Triệu Thừa Kiền.
Lâm Ẩn giao một quyển sách nhỏ cho Triệu Thừa Kiền, nói: “Đây là bản thiếu của Huyết Y Thần Công, tuy rằng không bằng bản hoàn chỉnh, nhưng vẫn có chút tác dụng, tự anh xem, sau đó dùng để báo cáo kết quả công việc đi!”.
Mục đích lần này Dương Môn tới Ký Châu chính là vì lấy được Huyết Y Thần Công. Lần này, Dương Môn không bỏ ra chút sức lực nào, Lâm Ẩn lại giao bản thiếu của Huyết Y Thần Công cho Triệu Thừa Kiền, anh ta trở về cũng có thể báo cáo kết quả công việc”.
Dẫu sao, Bùi Vô Song đã khôi phục thực lực, cho dù dùng thực lực của Dương Môn, hiện giờ cũng không dám quá bức ép nhà họ Bùi quá mức, có thể lấy được bản thiếu đã là không tồi rồi.
“Cảm ơn cậu Ẩn!”.
Ánh mắt Triệu Thừa Kiền lộ ra vẻ vui mừng, khi anh ta nhận được tin tức thật thật giả giả rằng Bùi Vô Song đã khôi phục thực lực, còn tưởng rằng chuyện Huyết Y Thần Công nhất định không thành công rồi, không ngờ Lâm Ẩn lại cầm bản thiếu tới đây.
Sau khi giao Huyết Y Thần Công bản thiếu cho Triệu Thừa Kiền, Lâm Ẩn liền rời đi.
Đi ra khỏi phân đà Dương Môn, Bùi Thanh Y đã chờ ở bên ngoài.
Nhìn thấy Lâm Ẩn đi ra, Bùi Thanh Y vội vàng mở cửa xe, sau khi đón Lâm Ẩn lên xe, cũng ngồi vào ghế trước của ô tô, hỏi: “Cậu Ẩn, bây giờ chúng ta đi đâu?”.
Hai ngày nay, từ trong miệng Bùi Vô Song, hắn ta biết được, người làm ông nội hắn ta bị thương mười mấy năm trước chính là Lâm Ẩn. Phải biết rằng bây giờ Lâm Ẩn cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, mười năm trước Lâm Ẩn còn chưa trưởng thành, lúc đó anh lại có thể đánh bại ông nội đang tung hoành thiên hạ. Thiên phú này thật sự quá đáng sợ.
Bây giờ, hắn ta có thể nói là đã tâm phục khẩu phục Lâm Ẩn. Nhà họ Bùi bọn họ lên thuyền của Lâm Ẩn, chưa chắc đã là chuyện không tốt.
“Đi Nam Giao!”.
Lâm Ẩn nhắm hai mắt thản nhiên nói. Chuyến đi Ký Châu này mọi chuyện đã hoàn thành khá khá rồi, bây giờ nên đi gặp Hoàng Long thôi.
Thành phố Ký Châu, trên một ngọn núi hẻo lánh nào đó ở Nam Giao.
Tư Không Phú và Thanh Long đang đối mặt với Hoàng Long mặc áo đạo sĩ viền vàng.
“Tư Không Phú, một mình không đấu lại tôi, cho rằng mời Thanh Long tới có thể áp chế được tôi sao?”, Hoàng Long chân nhân đứng ở cách đó không xa, nhìn Thanh Long và Tư Không Phú, chậm rãi mở miệng, giọng nói bình thản.
“Chuyện lần trước tôi nói với ông, ông đã suy nghĩ thế nào? Bây giờ Lâm Ẩn đã chữa khỏi cho Bùi Vô Song, giờ chúng ta không cùng nhau ra tay, có thể còn không bắt được bọn họ đâu”.
“Hơn nữa, Thanh Long ông không phải vẫn luôn cảm thấy có hứng thú với Huyết Y Thần Công của nhà họ Bùi sao?”.
Thanh Long lắc đầu một cái, nói:
“Tôi đương nhiên có hứng thú với Huyết Y Thần Công, nhưng mà vì nó mà đắc tội với Bùi Vô Song, vậy lợi bất cập hại”.
Hoàng Long chân nhân liếc mắt nhìn Thanh Long, cười nói: “Đây đâu phải là Thanh Long mà tôi biết, trong những vị Long Vương của Long phủ, người duy nhất tôi không nhìn thấu cũng chỉ có Thanh Long ông. Một Bùi Vô Song, Thanh Long ông không nên e ngại mới đúng chứ”.
“Ông ngay cả ngài Cố cũng không sợ, sao có thể e sợ một Bùi Vô Song chứ?”.
Tư Không Phú nghe hai người nói chuyện, trong lòng kinh sợ. Hiện giờ tuy rằng biết Thanh Long đã không còn một lòng với ngài Cố, nhưng những lời này nói ra từ miệng Hoàng Long, lại có gì đó rất khác.
Không ngờ Thanh Long lại không sợ ngài Cố, nhưng lúc ấy ngài Cố huyết tẩy Long phủ, Thanh Long chính là người đầu tiên tham gia.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Đầm nước Long phủ này thật sự quá sâu.
Ông ta đã từng cho rằng mình đã hiểu rõ Long phủ, nhưng bây giờ xem ra, mấy vị Long Vương trong Long phủ này đều không phải người dễ đối phó.
“Hoàng Long, ông cần gì phải nói khích tôi, tôi không ra tay với nhà họ Bùi, đương nhiên là có lý do của tôi!”, Thanh Long thản nhiên nói.
“Lý do gì? Chẳng lẽ Lâm Ẩn kia thật sự là truyền nhân của phủ quân tiền nhiệm?”, Hoàng Long chân nhân nhíu mày, hỏi.
Thanh Long liếc nhìn Hoàng Long chân nhân, cười nói:
“Ông muốn biết như vậy, không bằng tự ông đi hỏi đi?”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.