Chương 718: Gặp nhau đối chất?
A Hào
13/12/2020
“Cũng được, nếu như là di nguyện của bà ngoại, vậy cứ làm theo mong muốn của bà ngoại đi”, Lâm Ẩn nghiêm nghị nói.
Giờ đây xem ra, ông ngoại Lâm Huyền Diệp nhìn như là một ông già lao động trải bao thăng trầm mà thôi.
Nhưng năm đó, chắc hẳn ông ấy cũng là một nhân vật không hề tầm thường.
Có thể cưới được con gái trong điện Lăng Tiêu, sao có thể là hạng người bình thường.
Huống chi, với hiểu biết của Lâm Ẩn, anh đã sớm nhận ra có được chiếc vòng bạch ngọc khắc phượng hoàng kia, thì địa vị trong Lăng Tiêu nhất định không thấp.
Lâm Huyền Diệp cười gật gật đầu, ánh mắt trở nên mơ hồ, hỏi: “Ẩn Nhi, mẹ cháu đi khi nào?”.
Lâm Ẩn nói: “Mẹ đi năm năm trước. Năm xưa mẹ uất ức tích tụ, khi sinh cháu cơ thể lại bị tổn thương nghiêm trọng. Khi đó tuy cháu đã học được y thuật, những cũng không thể thay đổi được gì”.
“Thục Cầm số khổ mà”, Lâm Huyền Diệp thở dài nói: “Mẹ cháu nhìn nhầm người rồi, bố cháu là tên ngu xuẩn, thôi không nhắc tới nữa!”.
“Lúc ấy ông bị gia tộc phạt nặng, giam lỏng ở trong tỉnh Thương Châu, lại bị người của nhị trưởng lão giám sát, không thể làm gì được. Vừa không có thế lực để tìm kiếm tung tích của hai mẹ con cháu...”.
“Nếu không phải Ẩn Nhi lăn lộn nổi danh ở bên ngoài, được cụ bà chú ý, ông ngoại sợ là cả đời cũng không thể thấy được mặt trời.
Lâm Huyền Diệp cảm khái nói.
Lâm Ẩn nói: “Ông ngoại, những ngày đó đã qua rồi, hôm nay cháu đã trở lại rồi”.
Lâm Huyền Diệp nhìn ánh mắt tự tin tuyệt đối của Lâm Ẩn, sắc mặt tràn đầy vui mừng, nói: “Tốt, tốt lắm. Cháu còn hiếu thắng hơn cả ông năm đó!”.
Lâm Ẩn nói: “Ông ngoại, năm đó giữa ông và nhị trưởng lão có thù hận gì? Người này, trước khi cháu tới nhà họ Lâm đã tốn rất nhiều công sức để cản trở, thậm chí còn muốn giết cháu ở thủ đô”.
Nghe vậy, Lâm Huyền Diệp ánh mắt sáng lên, nghiêm mặt nói: “Nhị trưởng lão Lâm Huyền Minh thật ra không có thâm cừu đại hận gì với ông cả, chỉ vì người này bụng dạ hẹp hòi”.
“Lâm Huyền Minh vốn là anh họ của ông, vài năm trước quan hệ coi như khá hòa hợp. Thời thanh niên, chỉ vì người đầu tiên theo đuổi bà ngoại cháu là ông ta, mà bà ngoại cháu lại thích ông”.
“Lâm Huyền Minh cho rằng ông âm thầm ngăn cản, giở thủ đoạn ở sau lưng. Chuyện đó gây huyên náo rất lớn ở nhà họ Lâm, ông ta cho rằng đã mất hết thể diện, rất nhục nhã, cho nên muốn không đội trời chung với ông, coi ông như kẻ thù, đấu với nhau mười mấy năm”.
“Năm đó mẹ cháu gả cho Tề Hà Đồ, nhà họ Tề ở bên ngoài tốt xấu gì cũng coi như một thế gia quyền quý, đó là chuyện đã đặc biệt phá hỏng quy tắc của nhà Lâm, chỉ cần xử lý kín tiếng một chút sẽ không có gì. Nhưng sau khi Lâm Huyền Minh biết chuyện, đã ghim trong lòng rất kỹ, sau đó tung ra lời đồn, biến chuyện này thành một tai tiếng lớn của nhà họ Lâm, ồn ào khiến ai ai cũng biết, rồi nhân cơ hội kéo ông xuống nước”.
“Mấy năm nay ông ta vẫn luôn đề phòng ông. Cháu đột nhiên trở về, ông ta nhất định sẽ không yên tâm”.
Lâm Huyền Diệp chậm rãi nói.
Nói đến đây, Lâm Huyền Diệp đổi chủ đề, trầm giọng nói: “Ẩn Nhi, thật ra những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là năm đó ông ngoại cháu thua cuộc, là người thất thế, một chút sai lầm cũng sẽ bị thổi phồng lên gấp trăm nghìn lần, bị đối thủ xâu xé”.
“Cho nên, Ẩn Nhi, lúc này cháu trở về nhà họ Lâm, tranh giành vị trí người thừa kế, cháu nhất định không thể thua. Nếu cháu thua, tất cả những người liên quan tới cháu như người thân, bạn bè, thậm chí là đồng minh, cũng sẽ bị liên lụy”.
“Mẹ cháu, chính là bị ông làm liên lụy... Chuyện này khiến ông phải áy náy mười mấy năm”.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh hiểu ý của Lâm Huyền Diệp.
Mẹ chỉ là vật hi sinh trong cuộc tranh đấu của nhà họ Lâm, mà ông ngoại, như lời ông ấy nói, chỉ là kẻ thua cuộc.
Cuộc đời là như vậy.
Kẻ yếu, không có lý do gì.
Lâm Ẩn nói: “Ông ngoại, chuyện năm đó ông không thắng cuộc, cháu sẽ thắng thay ông”.
“Ha ha, được lắm”, Lâm Huyền Diệp cười sang sảng: “Ông nghe nói, hôm qua cháu đã giết Lâm Tiếu?”.
Lâm Ẩn nói: “Đúng vậy, cháu đã giết anh ta”.
“Cháu giết Lâm Tiếu không sai. Cháu không giết cậu ta, cậu ta cũng sẽ tìm cơ hội giết cháu”, Lâm Huyền Diệp nghiêm nghị nói: “Cháu mạnh hơn ông ngoại nhiều, phải xử sự như thế nào ở nhà họ Lâm, ông ngoại không dạy cháu nữa. Chỉ nhắc nhở cháu một câu, đối phó với cậu cả kia, cháu nhất định không được tùy ý như đã làm với Lâm Tiếu”.
“Cậu cả ở nhà họ Lâm là chim đã đủ lông đủ cánh, có thế lực rất lớn. Cháu đấu với hắn phải cẩn thận hơn đấy”.
“Cháu hiểu rồi”, Lâm Ẩn gật đầu.
Xem ra, cậu cả nhà họ Lâm kia thật sự rất có uy vọng, không chỉ có Tần Hằng Nguyệt nhắc nhở một câu, ngay cả ông ngoại cũng rất coi trọng người này.
“Cụ bà một lần nữa giao công việc cho ông, chẳng bao lâu nữa, ông sẽ phải xuống núi làm kinh doanh”, Lâm Huyền Diệp nói: “Chuyện của cháu, ông ngoại chắc chắn sẽ cố hết sức giúp đỡ, cho dù bộ xương già này phải trả bất cứ giá nào”.
Lâm Ẩn nói: “Ông ngoại, ông không cần lo lắng vất vả nữa, cứ tĩnh dưỡng hưởng thọ cho tốt là được. Chuyện của cháu, cháu sẽ có chừng mực”.
“Ừ...”, Lâm Huyền Diệp còn có lời gì đó.
Bỗng nhiên, Tần Hằng Nguyệt từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt tươi cười, nói: “Anh Huyền Diệp, cụ bà cho gọi cậu Lâm Ẩn”.
“Được, cậu Tần, làm phiền cậu rồi”, Lâm Huyền Diệp gật đầu nhìn về phía Lâm Ẩn: “Ẩn Nhi, cháu đi đi, lúc nào đó gặp lại sau”.
“Ông ngoại, cháu xin đi trước”.
Lâm Ẩn đứng lên, dẫn Trương Kỳ Mạt đi ra khỏi căn phòng.
Hai người đi theo Tần Hằng Nguyệt tới một tòa cung điện tráng lệ, bước lên từng bậc thang bằng ngọc.
Lúc này, trong nhà chính của nhà họ Lâm.
Cụ bà ngồi trên ghế bành ở vị trí chủ nhà, hai bên là những nhân vật quyền lực ở nhà họ Lâm.
Lâm Huyền Minh đứng bên trái, một ông già tóc bạc trắng đứng hàng bên phải.
“Bàn bạc lâu như vậy mà các người vẫn chưa đưa ra được một kết luận sao?”, cụ bà Lâm chậm rãi mở miệng, híp mắt nhìn con cháu nhà họ Lâm ở bên dưới.
“Thưa mẹ, ý của con là chuyện Lâm Tiếu chết đã qua rồi, chúng ta không cần bởi vì Lâm Tiếu mà phạt nặng Lâm Ẩn nữa, điều này không thích hợp. Dựa theo ý của nhị trưởng lão, muốn phế Lâm Ẩn để răn đe cảnh cáo ư? Vậy chẳng phải nhà họ Lâm chúng ta đã tự phế tướng tài hay sao?”, người nói chuyện chính là ông già tóc bạc trắng, đại trưởng lão của nhà họ Lâm – Lâm Huyền Khôn.
“Đại trưởng lão, người Lâm Ẩn giết không phải cháu trai của anh, anh đương nhiên nói như vậy rồi. Nếu như người cậu ta giết là con cháu của anh, liệu anh còn công chính như vậy được không?”, Lâm Huyền Minh hừ lạnh một tiếng, lên tiếng bác bỏ.
“Nhị trưởng lão, nếu như con cháu của tôi đấu một chọi một bị người ta giết, đó là nó vô dụng. Tôi cũng sẽ không ra mặt vì một đứa cháu ăn hại”, Lâm Huyền Khôn cười cười, chế nhạo nói.
“Anh!”, Lâm Huyền Minh hừ lạnh một tiếng, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhìn về phía cụ bà ngồi trên đầu: “Thưa mẹ, Tiếu Nhi chết là nổi đau thương và tổn thất lớn của nhà họ Lâm. Lâm Ẩn kia tàn nhân độc ác, ngay cả anh em trong gia tộc cũng dám giết hại. Mẹ để cậu ta về nhà họ Lâm, đó chính là dẫn sói vào nhà!”.
“Hơn nữa, Lâm Ẩn này sau lưng có qua lại với Thanh Long và Tư Không Phú của Long phủ. Đây tuyệt đối là kẻ lòng lang dạ sói, lòng mang ý xấu muốn trà trộn và nhà họ Lâm. Nếu như để cho cậu ta có một chỗ đứng ở nhà họ Lâm, vậy nhà ta sẽ có tai họa về sau”.
Bà cụ nắm đầu rồng của gậy chống, híp mắt không nói.
“Thằng hai, con không cần nói nữa, con còn chưa bình tĩnh lại. Anh cả, con cũng đang ba phải hả hê, không cần nói gì nữa. Như vậy đi, thằng ba sẽ quản lý chấp pháp đường, con đứng ra nói xem nên xử lý Lâm Ẩn như thế nào đi?”.
Tam trưởng lão Lâm Huyền Túc bị gọi tên, đứng dậy, nghiêm túc nói: “Thưa mẹ, theo ý của con, phải xử lý từng chuyện cho rõ ràng”.
“Chuyện của Lâm Ẩn và cụ Trầm Phong còn chưa nói rõ ràng, cụ Trầm Phong lên núi Lang Gia nhờ mẹ làm chủ cho lão ta. Không bằng, để Lâm Ẩn và cụ Trầm Phong gặp nhau đối chất, xem Lâm Ẩn có thể xử lý được cụ Trầm Phong hay không, cũng nhân đây kiểm tra thủ đoạn của Lâm Ẩn”.
“Xong chuyện này, sẽ xử lý đến chuyện Lâm Ẩn giết cậu Tiếu sau”.
“Con nói không sai”, cụ bà gật đầu, một lời quyết định: “Bảo Lâm Ẩn không cần vào điện nữa, nói nó tới thiền điện nói chuyện với cụ Trầm Phong. Nếu thằng nhóc này đã dám giết Lâm Tiếu, vậy bà già này cũng muốn nhìn xem nó có năng lực lớn đến mức nào”.
Giờ đây xem ra, ông ngoại Lâm Huyền Diệp nhìn như là một ông già lao động trải bao thăng trầm mà thôi.
Nhưng năm đó, chắc hẳn ông ấy cũng là một nhân vật không hề tầm thường.
Có thể cưới được con gái trong điện Lăng Tiêu, sao có thể là hạng người bình thường.
Huống chi, với hiểu biết của Lâm Ẩn, anh đã sớm nhận ra có được chiếc vòng bạch ngọc khắc phượng hoàng kia, thì địa vị trong Lăng Tiêu nhất định không thấp.
Lâm Huyền Diệp cười gật gật đầu, ánh mắt trở nên mơ hồ, hỏi: “Ẩn Nhi, mẹ cháu đi khi nào?”.
Lâm Ẩn nói: “Mẹ đi năm năm trước. Năm xưa mẹ uất ức tích tụ, khi sinh cháu cơ thể lại bị tổn thương nghiêm trọng. Khi đó tuy cháu đã học được y thuật, những cũng không thể thay đổi được gì”.
“Thục Cầm số khổ mà”, Lâm Huyền Diệp thở dài nói: “Mẹ cháu nhìn nhầm người rồi, bố cháu là tên ngu xuẩn, thôi không nhắc tới nữa!”.
“Lúc ấy ông bị gia tộc phạt nặng, giam lỏng ở trong tỉnh Thương Châu, lại bị người của nhị trưởng lão giám sát, không thể làm gì được. Vừa không có thế lực để tìm kiếm tung tích của hai mẹ con cháu...”.
“Nếu không phải Ẩn Nhi lăn lộn nổi danh ở bên ngoài, được cụ bà chú ý, ông ngoại sợ là cả đời cũng không thể thấy được mặt trời.
Lâm Huyền Diệp cảm khái nói.
Lâm Ẩn nói: “Ông ngoại, những ngày đó đã qua rồi, hôm nay cháu đã trở lại rồi”.
Lâm Huyền Diệp nhìn ánh mắt tự tin tuyệt đối của Lâm Ẩn, sắc mặt tràn đầy vui mừng, nói: “Tốt, tốt lắm. Cháu còn hiếu thắng hơn cả ông năm đó!”.
Lâm Ẩn nói: “Ông ngoại, năm đó giữa ông và nhị trưởng lão có thù hận gì? Người này, trước khi cháu tới nhà họ Lâm đã tốn rất nhiều công sức để cản trở, thậm chí còn muốn giết cháu ở thủ đô”.
Nghe vậy, Lâm Huyền Diệp ánh mắt sáng lên, nghiêm mặt nói: “Nhị trưởng lão Lâm Huyền Minh thật ra không có thâm cừu đại hận gì với ông cả, chỉ vì người này bụng dạ hẹp hòi”.
“Lâm Huyền Minh vốn là anh họ của ông, vài năm trước quan hệ coi như khá hòa hợp. Thời thanh niên, chỉ vì người đầu tiên theo đuổi bà ngoại cháu là ông ta, mà bà ngoại cháu lại thích ông”.
“Lâm Huyền Minh cho rằng ông âm thầm ngăn cản, giở thủ đoạn ở sau lưng. Chuyện đó gây huyên náo rất lớn ở nhà họ Lâm, ông ta cho rằng đã mất hết thể diện, rất nhục nhã, cho nên muốn không đội trời chung với ông, coi ông như kẻ thù, đấu với nhau mười mấy năm”.
“Năm đó mẹ cháu gả cho Tề Hà Đồ, nhà họ Tề ở bên ngoài tốt xấu gì cũng coi như một thế gia quyền quý, đó là chuyện đã đặc biệt phá hỏng quy tắc của nhà Lâm, chỉ cần xử lý kín tiếng một chút sẽ không có gì. Nhưng sau khi Lâm Huyền Minh biết chuyện, đã ghim trong lòng rất kỹ, sau đó tung ra lời đồn, biến chuyện này thành một tai tiếng lớn của nhà họ Lâm, ồn ào khiến ai ai cũng biết, rồi nhân cơ hội kéo ông xuống nước”.
“Mấy năm nay ông ta vẫn luôn đề phòng ông. Cháu đột nhiên trở về, ông ta nhất định sẽ không yên tâm”.
Lâm Huyền Diệp chậm rãi nói.
Nói đến đây, Lâm Huyền Diệp đổi chủ đề, trầm giọng nói: “Ẩn Nhi, thật ra những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là năm đó ông ngoại cháu thua cuộc, là người thất thế, một chút sai lầm cũng sẽ bị thổi phồng lên gấp trăm nghìn lần, bị đối thủ xâu xé”.
“Cho nên, Ẩn Nhi, lúc này cháu trở về nhà họ Lâm, tranh giành vị trí người thừa kế, cháu nhất định không thể thua. Nếu cháu thua, tất cả những người liên quan tới cháu như người thân, bạn bè, thậm chí là đồng minh, cũng sẽ bị liên lụy”.
“Mẹ cháu, chính là bị ông làm liên lụy... Chuyện này khiến ông phải áy náy mười mấy năm”.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, anh hiểu ý của Lâm Huyền Diệp.
Mẹ chỉ là vật hi sinh trong cuộc tranh đấu của nhà họ Lâm, mà ông ngoại, như lời ông ấy nói, chỉ là kẻ thua cuộc.
Cuộc đời là như vậy.
Kẻ yếu, không có lý do gì.
Lâm Ẩn nói: “Ông ngoại, chuyện năm đó ông không thắng cuộc, cháu sẽ thắng thay ông”.
“Ha ha, được lắm”, Lâm Huyền Diệp cười sang sảng: “Ông nghe nói, hôm qua cháu đã giết Lâm Tiếu?”.
Lâm Ẩn nói: “Đúng vậy, cháu đã giết anh ta”.
“Cháu giết Lâm Tiếu không sai. Cháu không giết cậu ta, cậu ta cũng sẽ tìm cơ hội giết cháu”, Lâm Huyền Diệp nghiêm nghị nói: “Cháu mạnh hơn ông ngoại nhiều, phải xử sự như thế nào ở nhà họ Lâm, ông ngoại không dạy cháu nữa. Chỉ nhắc nhở cháu một câu, đối phó với cậu cả kia, cháu nhất định không được tùy ý như đã làm với Lâm Tiếu”.
“Cậu cả ở nhà họ Lâm là chim đã đủ lông đủ cánh, có thế lực rất lớn. Cháu đấu với hắn phải cẩn thận hơn đấy”.
“Cháu hiểu rồi”, Lâm Ẩn gật đầu.
Xem ra, cậu cả nhà họ Lâm kia thật sự rất có uy vọng, không chỉ có Tần Hằng Nguyệt nhắc nhở một câu, ngay cả ông ngoại cũng rất coi trọng người này.
“Cụ bà một lần nữa giao công việc cho ông, chẳng bao lâu nữa, ông sẽ phải xuống núi làm kinh doanh”, Lâm Huyền Diệp nói: “Chuyện của cháu, ông ngoại chắc chắn sẽ cố hết sức giúp đỡ, cho dù bộ xương già này phải trả bất cứ giá nào”.
Lâm Ẩn nói: “Ông ngoại, ông không cần lo lắng vất vả nữa, cứ tĩnh dưỡng hưởng thọ cho tốt là được. Chuyện của cháu, cháu sẽ có chừng mực”.
“Ừ...”, Lâm Huyền Diệp còn có lời gì đó.
Bỗng nhiên, Tần Hằng Nguyệt từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt tươi cười, nói: “Anh Huyền Diệp, cụ bà cho gọi cậu Lâm Ẩn”.
“Được, cậu Tần, làm phiền cậu rồi”, Lâm Huyền Diệp gật đầu nhìn về phía Lâm Ẩn: “Ẩn Nhi, cháu đi đi, lúc nào đó gặp lại sau”.
“Ông ngoại, cháu xin đi trước”.
Lâm Ẩn đứng lên, dẫn Trương Kỳ Mạt đi ra khỏi căn phòng.
Hai người đi theo Tần Hằng Nguyệt tới một tòa cung điện tráng lệ, bước lên từng bậc thang bằng ngọc.
Lúc này, trong nhà chính của nhà họ Lâm.
Cụ bà ngồi trên ghế bành ở vị trí chủ nhà, hai bên là những nhân vật quyền lực ở nhà họ Lâm.
Lâm Huyền Minh đứng bên trái, một ông già tóc bạc trắng đứng hàng bên phải.
“Bàn bạc lâu như vậy mà các người vẫn chưa đưa ra được một kết luận sao?”, cụ bà Lâm chậm rãi mở miệng, híp mắt nhìn con cháu nhà họ Lâm ở bên dưới.
“Thưa mẹ, ý của con là chuyện Lâm Tiếu chết đã qua rồi, chúng ta không cần bởi vì Lâm Tiếu mà phạt nặng Lâm Ẩn nữa, điều này không thích hợp. Dựa theo ý của nhị trưởng lão, muốn phế Lâm Ẩn để răn đe cảnh cáo ư? Vậy chẳng phải nhà họ Lâm chúng ta đã tự phế tướng tài hay sao?”, người nói chuyện chính là ông già tóc bạc trắng, đại trưởng lão của nhà họ Lâm – Lâm Huyền Khôn.
“Đại trưởng lão, người Lâm Ẩn giết không phải cháu trai của anh, anh đương nhiên nói như vậy rồi. Nếu như người cậu ta giết là con cháu của anh, liệu anh còn công chính như vậy được không?”, Lâm Huyền Minh hừ lạnh một tiếng, lên tiếng bác bỏ.
“Nhị trưởng lão, nếu như con cháu của tôi đấu một chọi một bị người ta giết, đó là nó vô dụng. Tôi cũng sẽ không ra mặt vì một đứa cháu ăn hại”, Lâm Huyền Khôn cười cười, chế nhạo nói.
“Anh!”, Lâm Huyền Minh hừ lạnh một tiếng, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhìn về phía cụ bà ngồi trên đầu: “Thưa mẹ, Tiếu Nhi chết là nổi đau thương và tổn thất lớn của nhà họ Lâm. Lâm Ẩn kia tàn nhân độc ác, ngay cả anh em trong gia tộc cũng dám giết hại. Mẹ để cậu ta về nhà họ Lâm, đó chính là dẫn sói vào nhà!”.
“Hơn nữa, Lâm Ẩn này sau lưng có qua lại với Thanh Long và Tư Không Phú của Long phủ. Đây tuyệt đối là kẻ lòng lang dạ sói, lòng mang ý xấu muốn trà trộn và nhà họ Lâm. Nếu như để cho cậu ta có một chỗ đứng ở nhà họ Lâm, vậy nhà ta sẽ có tai họa về sau”.
Bà cụ nắm đầu rồng của gậy chống, híp mắt không nói.
“Thằng hai, con không cần nói nữa, con còn chưa bình tĩnh lại. Anh cả, con cũng đang ba phải hả hê, không cần nói gì nữa. Như vậy đi, thằng ba sẽ quản lý chấp pháp đường, con đứng ra nói xem nên xử lý Lâm Ẩn như thế nào đi?”.
Tam trưởng lão Lâm Huyền Túc bị gọi tên, đứng dậy, nghiêm túc nói: “Thưa mẹ, theo ý của con, phải xử lý từng chuyện cho rõ ràng”.
“Chuyện của Lâm Ẩn và cụ Trầm Phong còn chưa nói rõ ràng, cụ Trầm Phong lên núi Lang Gia nhờ mẹ làm chủ cho lão ta. Không bằng, để Lâm Ẩn và cụ Trầm Phong gặp nhau đối chất, xem Lâm Ẩn có thể xử lý được cụ Trầm Phong hay không, cũng nhân đây kiểm tra thủ đoạn của Lâm Ẩn”.
“Xong chuyện này, sẽ xử lý đến chuyện Lâm Ẩn giết cậu Tiếu sau”.
“Con nói không sai”, cụ bà gật đầu, một lời quyết định: “Bảo Lâm Ẩn không cần vào điện nữa, nói nó tới thiền điện nói chuyện với cụ Trầm Phong. Nếu thằng nhóc này đã dám giết Lâm Tiếu, vậy bà già này cũng muốn nhìn xem nó có năng lực lớn đến mức nào”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.