Chương 537: Không có thực lực thì tại sao phải giả vờ?
A Hào
13/12/2020
Sau khi Park Kang Ri thông báo tin tức này.
Gương mặt của những người ngồi đây đều toát ra vẻ ngạc nhiên.
Tập đoàn Thất Tinh lại bỏ tiền tỷ để làm công ích, đối với bọn họ, đây đúng là chuyện tốt dâng xuống đến nhà.
Dù gì đây là quỹ công ích riêng ở thành Thiên Long.
Những người đến đây nếu không phải là đại diện của hộ gia đình, thì chính là đại diện cửa hàng và nhà đầu tư ở khắp các lĩnh vực.
Món tiền ấy được đầu tư vào khu vực thành Thiên Long để xây dựng các công trình công ích.
“Không hổ danh là tập đoàn tài phiệt Thất Tinh! Vung tay hào phóng, mọi người vỗ tay đi”.
“Ông Park thay mặt cho tập đoàn Thất Tinh đứng ra phát biểu, thật đúng là xuất sắc hơn người”.
“Nhà tài phiệt thế giới quả nhiên không tầm thường, khí phách thật!”.
Những người có mặt ở đây đầu lần lượt vỗ tay, tấm tắc khen ngợi không ngớt lời.
“Tập đoàn Thất Tinh chúng tôi định tham gia vào thành Thiên Long, thân là một xí nghiệp nước ngoài, chắc chắn chúng tôi sẽ xây dựng dự án công ích ở bản địa cho thật hiệu quả. Đây là chuyện nên làm”, Park Kang Ri mỉm cười, nói một cách khách sáo.
“Tôi phải nói thêm về chuyện này nữa. Quỹ công ích chỉ là thứ yếu mà thôi, tôi hy vọng đại diện của các hộ gia đình và chủ cửa hàng có thể hợp tác với tập đoàn Thất Tinh chúng tôi. Phương án khai phá của tôi đã được chuẩn bị xong xuôi cả rồi, hoan nghênh mọi người tìm hiểu”, Park Kang Ri bổ sung thêm.
Sau khi ông ta nói dứt lời, đại diện của đội ngũ kinh doanh bắt đầu đi phát tư liệu cho những ông lớn ngồi trong hội trường, để bọn họ tham khảo tỉ mỉ.
Dù sao đi chăng nữa, trên thế giới này làm gì có thương nhân nào làm công ích không.
Với gia tộc tài phiệt như tập đoàn Thất Tinh, mỗi một phần lợi ích đều được tính toán chi tiết.
Cái gọi là quỹ công ích, chẳng qua chỉ là thả con tép, bắt con tôm mà thôi.
Tập đoàn Thất Tinh nhắm trúng tài nguyên trong thành Thiên Long mà những người ngồi đây nắm trong tay, quyền khai phá tại phố thương mại.
“Ha”, Lâm Ẩn ngồi tại ghế, anh cười lạnh, nhìn màn biểu diễn của Park Kang Ri.
Tập đoàn Thất Tinh làm việc cũng nhanh nhẹn thật, hôm nay mình vừa mới đến thành Thiên Long, ra nhiệm vụ cho Ninh Khuyết.
Nhưng không ngờ tập đoàn Thất Tinh đã sắp xếp ổn thỏa hết tất cả từ lâu, mở buổi tiệc dành cho giới thượng lưu, bắt đầu sáp nhập tài nguyên ở thành Thiên Long mà những người thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau nắm trong tay.
Nếu như anh không nhớ nhầm, Công Tôn Thu Vũ đã từng nói đây là buổi tiệc thượng lưu do nhà họ Triệu tổ chức?
Chẳng lẽ tập đoàn Thất Tinh đã móc nối quan hệ với nhà họ Triệu rồi?
“Chủ tịch Park, tôi cảm thấy phương án của ông không có vấn đề gì cả. Trước kia tôi đã từng xem rồi, tôi sẽ đích thân đến tập đoàn của ông để bàn bạc chi tiết về mối kinh doanh này”, một người đàn ông trung niên trông khí phách hơn người lên tiếng tán đồng.
Park Kang Ri bật cười, ông ta nói hùng hồn: “Các vị, thực lực của tập đoàn Thất Tinh chúng tôi rất xứng đáng tin cậy. Các vị lựa chọn hợp tác với tập đoàn chúng tôi thì chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt đâu”.
“Hay cho một tên Cao Lệ, vứt ra hai tỷ làm từ thiện mà muốn nuốt hết việc kinh doanh trong phố thương mại sao? Cái tên họ Park kia, ông tham lam quá rồi đấy”.
Vào lúc này, giọng nói lạnh lùng của một thanh niên vang lên từ dưới hàng ghế.
“Có ý gì?”.
Park Kang Ri nhíu mày, ông ta lạnh lùng nhìn về phía Lâm Ẩn.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong hội trường đều tỏ vẻ hoảng sợ, ai nấy đề quay sang nhìn Lâm Ẩn chăm chú.
“Các vị, tôi thành lập dự án công ích, đầu tư năm tỷ. Nếu như các vị muốn thì cứ đến tìm tôi bàn bạc về chuyện kinh doanh trong thành Thiên Long. Tôi có thể đảm bảo rằng cái giá mình đưa ra sẽ cao hơn tập đoàn Thất Tinh”, Lâm Ẩn nói hờ hững.
Lời nói của anh, dứt khoát, đơn giản, cộc cằn.
Đầu tư xây dựng công trình phụ trợ đáng giá năm tỷ.
Cái giá anh đưa ra còn cao hơn cả tập đoàn Thất Tinh.
“Chém gió thành bão rồi đấy!”, Park Kang Ri cười lạnh, ông ta lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn: “Cậu là cái thứ gì mà dám kêu la ầm ĩ ở đây? Có hiểu biết quy tắc không hả?”.
“Mở miệng là bảo năm tỷ? Còn trả giá cao hơn tập đoàn Thất Tinh chúng tôi nữa? Cậu đến để mua vui cho những người ngồi ở đây sao? Hay là cố ý gây rối đấy?”, Park Kang Ri lạnh giọng chất vấn anh.
“Ranh con, anh dẫn cậu vào đây hả? Dám nói càn ở chỗ này? Có phải muốn gây rối loạn trật tự không hả?”.
“Còn nói năm tỷ nữa à? Nhìn điệu bộ của cậu kìa, đi theo mấy cô gái đẹp y hệt như thằng trai bao. Tôi thấy đến năm triệu cậu còn không lấy ra nổi đâu!”.
“Nực cười thật! Chỉ là một thằng trai bao ăn bám mà thôi mà còn dám bảo trả cái giá cao hơn tập đoàn Thất Tinh nữa?”.
Lần này, sau khi những người có mặt ở đây nghe Lâm Ẩn nói thế, bọn họ đều lần lượt giở giọng mỉa mai, tỏ vẻ khinh thường những gì anh nói, chỉ coi anh như một đứa trẻ thò lò mũi xanh đang chém gió mà thôi.
Giở trò đùa quốc tế gì thế?
Một thằng ranh con ất ơ chạy ra đây ba hoa khoác lác, còn muốn đối đầu với ông Park của tập đoàn Thất Tinh? Cũng không chịu nhìn xem điệu bộ của mình như thế nào, không chịu nhìn xem nơi này là nơi nào?
“Cái gì? Anh, anh Lâm? Ai cho anh nói càn thế? Anh cố ý khiến cho Thu Vũ mất mặt đúng không?”, Triệu Lan Nhi tỏ vẻ bất mãn, cô ta quắc mắt nhìn Lâm Ẩn.
“Đây không phải là tiệc công ích ư? Sao hả? Tôi không thể chi tiền để làm công ích sao?”, Lâm Ẩn thích thú nhìn Triệu Lan Nhi rồi hỏi cô ta.
“Anh có chi nổi không hả? Chẳng phải anh đi theo Thu Vũ đến đây sao?”, ánh mắt Triệu Lan Nhi toát ra vẻ khinh thường: “Ngồi gần anh làm tôi cảm thấy mất mặt chết đi được. Anh có biết mình đang đối đầu với ai không hả? Có biết ông ta là đại biểu của tập đoàn nào hay không?”.
Lâm Ẩn hờ hững đáp: “Chẳng phải chỉ là tập đoàn Thất Tinh thôi sao? Không thể đối đầu với bọn họ à?”.
“Chẳng phải chỉ là tập đoàn Thất Tinh thôi? Nói cứ như anh ghê gớm lắm vậy, tôi thật sự không biết anh có cảm thấy đỏ mặt lúc nói năng như thế hay không nữa?”, Triệu Lan Nhi tỏ vẻ ghét bỏ: “Tôi không tài nào hiểu nổi, rõ ràng anh chẳng có thực lực gì, tại sao phải giả vờ như mình tài ba lắm chứ?”.
Sau khi nói dứt lời, Triệu Lan Nhi nhìn Công Tôn Thu Vũ: “Thu Vũ, cậu phải dạy dỗ cái tên lâu la này cho cẩn thận đi. Anh ta đang làm cậu mất mặt đấy, chuyện lớn như vậy mà sao cậu lại để cho anh ta tự mình quyết định kia chứ?”.
“Đó là tập đoàn Thất Tinh. Muốn cướp mối làm ăn của tập đoàn Thất Tinh thì bị ảnh hưởng nhiều lắm. Thu Vũ, cậu phải cân nhắc cho thật kỹ, vốn dĩ tớ chỉ muốn nhờ cậu góp ít tiền làm công ích để lấy tiếng thơm thôi”, Triệu Lan Nhi nghiêm mặt lại, gương mặt cô ta có vẻ sốt ruột.
Buổi tiệc lần này là do Triệu Lan Nhi và một người chú trong nhà họ Triệu cùng nhau tổ chức, bọn họ muốn giúp tập đoàn Thất Tinh bắc cầu trải đường hòng nhận lại một chút lợi ích.
Nhưng nào ngờ cái tên lâu la mà Công Tôn Thu Vũ dắt theo lại nhảy ra làm loạn, thế chẳng phải là rắp tâm khiến cho bọn họ bực mình sao?
“À, Lan Lan, anh Lâm nói như thế thì đương nhiên anh ấy có tính toán hết rồi, cậu đừng nhúng tay vào”, Công Tôn Thu Vũ chần chừ một lúc rồi nghiêm mặt mà nói.
“Hả? Thu Vũ, đến chuyện này mà cậu cũng chiều tên trai bao đây hả? Tớ phục cậu thật đấy!”, Triệu Lan Nhi sốt ruột: “Anh ta sẽ phá hỏng chuyện lớn của tớ mất. Đại biểu của tập đoàn Thất Tinh được người lớn trong nhà họ Triệu chúng tôi mời về đấy, lùm xùm như vậy thì tớ biết giải quyết thế nào đây?”.
“Thu Vũ, lẽ nào cậu muốn ra mặt nói giúp cho tên trai bao này sao? Muốn đối đầu với tập đoàn Thất Tinh à?”, Triệu Lan Nhi ngạc nhiên.
“Làm sao có thể. Tớ sẽ không giúp anh Lâm đối đầu với bọn họ”, Công Tôn Thu Vũ nghiêm mặt lại.
Nói đùa kiểu gì thế, cô ấy làm gì có tư cách nhúng tay vào chuyện của anh họ.
“Tốt, thế thì tốt”, Triệu Lan Nhi gật đầu, cô ta quay đầu nhìn Lâm Ẩn với vẻ uy nghiêm, rồi bực bội trách mắng: “Họ Lâm kia, anh lập tức đi xin lỗi ông Park của tập đoàn Thất Tinh ngay! Có nghe thấy không!”.
Gương mặt của những người ngồi đây đều toát ra vẻ ngạc nhiên.
Tập đoàn Thất Tinh lại bỏ tiền tỷ để làm công ích, đối với bọn họ, đây đúng là chuyện tốt dâng xuống đến nhà.
Dù gì đây là quỹ công ích riêng ở thành Thiên Long.
Những người đến đây nếu không phải là đại diện của hộ gia đình, thì chính là đại diện cửa hàng và nhà đầu tư ở khắp các lĩnh vực.
Món tiền ấy được đầu tư vào khu vực thành Thiên Long để xây dựng các công trình công ích.
“Không hổ danh là tập đoàn tài phiệt Thất Tinh! Vung tay hào phóng, mọi người vỗ tay đi”.
“Ông Park thay mặt cho tập đoàn Thất Tinh đứng ra phát biểu, thật đúng là xuất sắc hơn người”.
“Nhà tài phiệt thế giới quả nhiên không tầm thường, khí phách thật!”.
Những người có mặt ở đây đầu lần lượt vỗ tay, tấm tắc khen ngợi không ngớt lời.
“Tập đoàn Thất Tinh chúng tôi định tham gia vào thành Thiên Long, thân là một xí nghiệp nước ngoài, chắc chắn chúng tôi sẽ xây dựng dự án công ích ở bản địa cho thật hiệu quả. Đây là chuyện nên làm”, Park Kang Ri mỉm cười, nói một cách khách sáo.
“Tôi phải nói thêm về chuyện này nữa. Quỹ công ích chỉ là thứ yếu mà thôi, tôi hy vọng đại diện của các hộ gia đình và chủ cửa hàng có thể hợp tác với tập đoàn Thất Tinh chúng tôi. Phương án khai phá của tôi đã được chuẩn bị xong xuôi cả rồi, hoan nghênh mọi người tìm hiểu”, Park Kang Ri bổ sung thêm.
Sau khi ông ta nói dứt lời, đại diện của đội ngũ kinh doanh bắt đầu đi phát tư liệu cho những ông lớn ngồi trong hội trường, để bọn họ tham khảo tỉ mỉ.
Dù sao đi chăng nữa, trên thế giới này làm gì có thương nhân nào làm công ích không.
Với gia tộc tài phiệt như tập đoàn Thất Tinh, mỗi một phần lợi ích đều được tính toán chi tiết.
Cái gọi là quỹ công ích, chẳng qua chỉ là thả con tép, bắt con tôm mà thôi.
Tập đoàn Thất Tinh nhắm trúng tài nguyên trong thành Thiên Long mà những người ngồi đây nắm trong tay, quyền khai phá tại phố thương mại.
“Ha”, Lâm Ẩn ngồi tại ghế, anh cười lạnh, nhìn màn biểu diễn của Park Kang Ri.
Tập đoàn Thất Tinh làm việc cũng nhanh nhẹn thật, hôm nay mình vừa mới đến thành Thiên Long, ra nhiệm vụ cho Ninh Khuyết.
Nhưng không ngờ tập đoàn Thất Tinh đã sắp xếp ổn thỏa hết tất cả từ lâu, mở buổi tiệc dành cho giới thượng lưu, bắt đầu sáp nhập tài nguyên ở thành Thiên Long mà những người thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau nắm trong tay.
Nếu như anh không nhớ nhầm, Công Tôn Thu Vũ đã từng nói đây là buổi tiệc thượng lưu do nhà họ Triệu tổ chức?
Chẳng lẽ tập đoàn Thất Tinh đã móc nối quan hệ với nhà họ Triệu rồi?
“Chủ tịch Park, tôi cảm thấy phương án của ông không có vấn đề gì cả. Trước kia tôi đã từng xem rồi, tôi sẽ đích thân đến tập đoàn của ông để bàn bạc chi tiết về mối kinh doanh này”, một người đàn ông trung niên trông khí phách hơn người lên tiếng tán đồng.
Park Kang Ri bật cười, ông ta nói hùng hồn: “Các vị, thực lực của tập đoàn Thất Tinh chúng tôi rất xứng đáng tin cậy. Các vị lựa chọn hợp tác với tập đoàn chúng tôi thì chắc chắn sẽ không phải chịu thiệt đâu”.
“Hay cho một tên Cao Lệ, vứt ra hai tỷ làm từ thiện mà muốn nuốt hết việc kinh doanh trong phố thương mại sao? Cái tên họ Park kia, ông tham lam quá rồi đấy”.
Vào lúc này, giọng nói lạnh lùng của một thanh niên vang lên từ dưới hàng ghế.
“Có ý gì?”.
Park Kang Ri nhíu mày, ông ta lạnh lùng nhìn về phía Lâm Ẩn.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong hội trường đều tỏ vẻ hoảng sợ, ai nấy đề quay sang nhìn Lâm Ẩn chăm chú.
“Các vị, tôi thành lập dự án công ích, đầu tư năm tỷ. Nếu như các vị muốn thì cứ đến tìm tôi bàn bạc về chuyện kinh doanh trong thành Thiên Long. Tôi có thể đảm bảo rằng cái giá mình đưa ra sẽ cao hơn tập đoàn Thất Tinh”, Lâm Ẩn nói hờ hững.
Lời nói của anh, dứt khoát, đơn giản, cộc cằn.
Đầu tư xây dựng công trình phụ trợ đáng giá năm tỷ.
Cái giá anh đưa ra còn cao hơn cả tập đoàn Thất Tinh.
“Chém gió thành bão rồi đấy!”, Park Kang Ri cười lạnh, ông ta lạnh lùng nhìn Lâm Ẩn: “Cậu là cái thứ gì mà dám kêu la ầm ĩ ở đây? Có hiểu biết quy tắc không hả?”.
“Mở miệng là bảo năm tỷ? Còn trả giá cao hơn tập đoàn Thất Tinh chúng tôi nữa? Cậu đến để mua vui cho những người ngồi ở đây sao? Hay là cố ý gây rối đấy?”, Park Kang Ri lạnh giọng chất vấn anh.
“Ranh con, anh dẫn cậu vào đây hả? Dám nói càn ở chỗ này? Có phải muốn gây rối loạn trật tự không hả?”.
“Còn nói năm tỷ nữa à? Nhìn điệu bộ của cậu kìa, đi theo mấy cô gái đẹp y hệt như thằng trai bao. Tôi thấy đến năm triệu cậu còn không lấy ra nổi đâu!”.
“Nực cười thật! Chỉ là một thằng trai bao ăn bám mà thôi mà còn dám bảo trả cái giá cao hơn tập đoàn Thất Tinh nữa?”.
Lần này, sau khi những người có mặt ở đây nghe Lâm Ẩn nói thế, bọn họ đều lần lượt giở giọng mỉa mai, tỏ vẻ khinh thường những gì anh nói, chỉ coi anh như một đứa trẻ thò lò mũi xanh đang chém gió mà thôi.
Giở trò đùa quốc tế gì thế?
Một thằng ranh con ất ơ chạy ra đây ba hoa khoác lác, còn muốn đối đầu với ông Park của tập đoàn Thất Tinh? Cũng không chịu nhìn xem điệu bộ của mình như thế nào, không chịu nhìn xem nơi này là nơi nào?
“Cái gì? Anh, anh Lâm? Ai cho anh nói càn thế? Anh cố ý khiến cho Thu Vũ mất mặt đúng không?”, Triệu Lan Nhi tỏ vẻ bất mãn, cô ta quắc mắt nhìn Lâm Ẩn.
“Đây không phải là tiệc công ích ư? Sao hả? Tôi không thể chi tiền để làm công ích sao?”, Lâm Ẩn thích thú nhìn Triệu Lan Nhi rồi hỏi cô ta.
“Anh có chi nổi không hả? Chẳng phải anh đi theo Thu Vũ đến đây sao?”, ánh mắt Triệu Lan Nhi toát ra vẻ khinh thường: “Ngồi gần anh làm tôi cảm thấy mất mặt chết đi được. Anh có biết mình đang đối đầu với ai không hả? Có biết ông ta là đại biểu của tập đoàn nào hay không?”.
Lâm Ẩn hờ hững đáp: “Chẳng phải chỉ là tập đoàn Thất Tinh thôi sao? Không thể đối đầu với bọn họ à?”.
“Chẳng phải chỉ là tập đoàn Thất Tinh thôi? Nói cứ như anh ghê gớm lắm vậy, tôi thật sự không biết anh có cảm thấy đỏ mặt lúc nói năng như thế hay không nữa?”, Triệu Lan Nhi tỏ vẻ ghét bỏ: “Tôi không tài nào hiểu nổi, rõ ràng anh chẳng có thực lực gì, tại sao phải giả vờ như mình tài ba lắm chứ?”.
Sau khi nói dứt lời, Triệu Lan Nhi nhìn Công Tôn Thu Vũ: “Thu Vũ, cậu phải dạy dỗ cái tên lâu la này cho cẩn thận đi. Anh ta đang làm cậu mất mặt đấy, chuyện lớn như vậy mà sao cậu lại để cho anh ta tự mình quyết định kia chứ?”.
“Đó là tập đoàn Thất Tinh. Muốn cướp mối làm ăn của tập đoàn Thất Tinh thì bị ảnh hưởng nhiều lắm. Thu Vũ, cậu phải cân nhắc cho thật kỹ, vốn dĩ tớ chỉ muốn nhờ cậu góp ít tiền làm công ích để lấy tiếng thơm thôi”, Triệu Lan Nhi nghiêm mặt lại, gương mặt cô ta có vẻ sốt ruột.
Buổi tiệc lần này là do Triệu Lan Nhi và một người chú trong nhà họ Triệu cùng nhau tổ chức, bọn họ muốn giúp tập đoàn Thất Tinh bắc cầu trải đường hòng nhận lại một chút lợi ích.
Nhưng nào ngờ cái tên lâu la mà Công Tôn Thu Vũ dắt theo lại nhảy ra làm loạn, thế chẳng phải là rắp tâm khiến cho bọn họ bực mình sao?
“À, Lan Lan, anh Lâm nói như thế thì đương nhiên anh ấy có tính toán hết rồi, cậu đừng nhúng tay vào”, Công Tôn Thu Vũ chần chừ một lúc rồi nghiêm mặt mà nói.
“Hả? Thu Vũ, đến chuyện này mà cậu cũng chiều tên trai bao đây hả? Tớ phục cậu thật đấy!”, Triệu Lan Nhi sốt ruột: “Anh ta sẽ phá hỏng chuyện lớn của tớ mất. Đại biểu của tập đoàn Thất Tinh được người lớn trong nhà họ Triệu chúng tôi mời về đấy, lùm xùm như vậy thì tớ biết giải quyết thế nào đây?”.
“Thu Vũ, lẽ nào cậu muốn ra mặt nói giúp cho tên trai bao này sao? Muốn đối đầu với tập đoàn Thất Tinh à?”, Triệu Lan Nhi ngạc nhiên.
“Làm sao có thể. Tớ sẽ không giúp anh Lâm đối đầu với bọn họ”, Công Tôn Thu Vũ nghiêm mặt lại.
Nói đùa kiểu gì thế, cô ấy làm gì có tư cách nhúng tay vào chuyện của anh họ.
“Tốt, thế thì tốt”, Triệu Lan Nhi gật đầu, cô ta quay đầu nhìn Lâm Ẩn với vẻ uy nghiêm, rồi bực bội trách mắng: “Họ Lâm kia, anh lập tức đi xin lỗi ông Park của tập đoàn Thất Tinh ngay! Có nghe thấy không!”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.