Chương 1266: Lại đến Côn Luân
A Hào
16/07/2021
Mấy ngày nay, người trên cả hành tinh xanh đều cảm thấy hoảng sợ.
Một vài thế lực lặng lẽ ký thỏa thuận chuyển nhượng tài sản với hội thương mại thủ đô, một vài thế lực thì lặng lẽ liên lạc với bảy tông môn, bọn họ không muốn đưa ra một lượng lớn tài sản của mình như thế.
Còn có rất nhiều thế lực trung lập hờ hững đứng nhìn tất cả mọi chuyện, giữa bảy tông môn và Lâm Ẩn nhất định sẽ có một trận chiến lớn, bọn họ chỉ cần đợi nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là được.
…
Lâm Ẩn không để tâm đến mấy việc vặt trong thế giới thường.
Với những thế lực ôm hy vọng với bảy tông môn, hơn nữa còn ra tay với thế lực nhà họ Lâm của anh và những người trung thành với anh, anh không định bỏ qua cho bất cứ một ai hết.
Mấy ngày nay anh cũng biết người của bảy tông môn chỉ ra tay với nhà họ Lâm, Long phủ và liên minh võ đạo phương Tông vào khoảng thời gian trước.
Một vài người của nhà họ Lâm và Long phủ ở bên ngoài đa phần đều là bị những thế lực muốn lấy lòng bảy tông môn kia vây giết, nếu không vì bọn chúng hoàn toàn không thể động vào những thế lực như nhà họ Bùi và hội thương mại thủ đô, hơn nữa bảy tông môn còn muốn dụ Lâm Ẩn ra ngoài, thì e rằng cũng không kiên trì được đến bây giờ.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc giải quyết bọn họ, anh định đến núi Long Hổ tìm hiểu trước, xem có thể liên lạc với cao thủ của núi Long Hổ không, tốt nhất là có thể đi vào núi Long Hổ xem tình trạng thương vong của nhà họ Lâm anh.
Trận chiến lúc đó Bùi Thanh Y ở quá xa, hoàn toàn không biết tình hình chiến đấu cụ thể, chỉ khi nhìn thấy người nhà họ Lâm anh mới yên tâm được.
Lâm Ẩn, Lộ Uyên và thầy trò Độ Mệnh Kiếm Tiên đi tới núi Long Hổ.
Lúc này tuy đạo quán trên núi Long Hổ vẫn còn, nhưng đa số kiến trúc đều đã mọc đầy rêu xanh, hơn nữa còn mơ hồ có thể nhìn ra trên núi Long Hổ cũng từng xảy ra trận chiến, hơn nữa ít nhất là có mấy Thiên Tiên giao thủ ở đây.
Lâm Ẩn buông lỏng thần giác, phát hiện trên núi Long Hổ chỉ có mấy đạo sĩ có chút võ đạo, hoàn toàn không có Địa Tiên tọa trấn như trước đây.
“Không ngờ núi Long Hổ cũng sẽ trở thành thế này”, Liễu Bạch Y thở dài nói.
Xuất thân từ Kiếm Tông, lão biết dù năm đó người mạnh nhất phương Đông là Lâm Ẩn, nhưng núi Long Hổ mới là tồn tại lặng lẽ bảo vệ phương Đông mấy nghìn năm, bây giờ lại sa sút thành thế này, ngay cả người đến dâng hương cũng không có.
“Đi xuống xem thử”.
Lâm Ẩn cũng thở dài rồi nói.
Sau trận chiến thời thượng cổ, thực lực của hành tinh xanh bị đứt đoạn, những người có thực lực mạnh mẽ gần như đều chết trận, nếu không vì trận chiến đó, bây giờ chắc chắn hành tinh xanh sẽ không yếu hơn tinh vực Hoang Mộc, ít nhất người của bảy tông môn cũng không dám làm càn trên hành tinh xanh như vậy.
Mấy người Lâm Ẩn đáp xuống chính điện của núi Long Hổ, lập tức có mấy đạo sĩ đang luyện tập phát hiện ra sự tồn tại của mấy người Lâm Ẩn.
“Thầy, có kẻ thù đến!”
Một tiểu đạo sĩ la lớn về phía chính điện.
Lâm Ẩn sờ cằm, chẳng lẽ bây giờ trông anh giống người xấu lắm sao?
Nghe vậy, bảy tám đạo sĩ chạy ra từ trong chính điện, đạo sĩ trung niên dẫn đầu cầm một thanh trường kiếm trong tay, trên trường kiếm phát ra ánh sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết không phải thứ tầm thường.
“Núi Long Hổ tôi đã trở thành thế này rồi mà đám đáng chết các người vẫn không chịu bỏ qua, hôm nay tôi muốn liều mạng với các người”.
Ông ta cầm kiếm, chém về phía Liễu Bạch Y đứng gần mình nhất.
“Coong!”
Liễu Bạch Y duỗi hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm chém tới của đạo sĩ trung niên.
“A!”
Đạo sĩ trung niên la lên một tiếng, muốn rút trường kiếm về, nhưng trường kiếm ở trong tay Liễu Bạch Y vẫn không nhúc nhích.
“Tha cho ông ta đi, chúng ta không phải kẻ thù”, Lâm Ẩn chậm rãi nói.
Đạo sĩ trung niên co tu vi trên bảng Thiên, nếu vào thời điểm hai mươi năm trước có lẽ còn không tầm thường, nhưng bây giờ thì có hơi yếu. Bây giờ thế lực lớn trong thế giới thường đều có võ giả bảng Thiên hoặc trên bảng Thiên tọa trấn, mạnh hơn thậm chí còn có Thần cảnh và Nhân Tiên tọa trấn.
Thánh địa núi Long Hổ trước đây mà chỉ có một võ giả trên bảng Thiên tọa trấn, trông quá yếu ớt.
Liễu Bạch Y buông tay, đạo sĩ trung niên nửa tin nửa ngờ cất trường kiếm đi, quan sat mấy người trước mặt.
“Các người thật sự không phải đến trả thù à?”
Đạo sĩ trung niên nhìn mấy người Lâm Ẩn, nửa tin nửa ngờ hỏi.
Đám người trước mắt trông khí thế bât phạm, bây giờ người trẻ tuổi trên đời có thể có khí thế như thế ngoài là người của bảy tông môn ra thì không thể là của thế lực nào khác nữa.
Mà núi Long Hổ của ông ta trở thành thế này vừa khéo có liên quan với bảy tông môn.
“Sư phụ, trông người này hơi quen mắt”, một tiểu đạo sĩ đứng bên cạnh đạo sĩ trung niên nghi ngờ nói.
Đạo sĩ trung niên nghe thế cũng cảm thấy Lâm Ẩn hơi quen mất, nhưng trong chốc lát không thể nhớ ra được đã gặp ở đâu.
“Tôi là Lâm Ẩn, có lẽ các người từng nghe nói đến tôi rồi”, Lâm Ẩn cười nói.
“Cậu là cậu Ẩn?”, đạo sĩ trung niên la lớn, sau đó tỏ vẻ vui mừng, hơi cuống cuồng nói: “Cậu Ẩn đến, vào trong nói chuyện đi”.
Lâm Ẩn gật đầu, đi vào chính điện cùng đạo sĩ trung niên.
Dù đa số cung điện bên ngoài đều rách nát, nhưng chính điện từng được bảo vệ cẩn thận, không hề xuống cấp chút nào.
“Cậu Ẩn, để cậu chê cười rồi”, đạo sĩ trung niên đón Lâm Ẩn vào chính điện, lấy mấy cái bồ đoàn ra, nói: “Trưởng bối của sư môn trốn vào bí cảnh, rất nhiều sư huynh đệ cũng đều đi vào bí cảnh, vì bọn họ quá vội, mấy người chúng tôi ở bên ngoài cửa kịp trở về, cho nên bị bỏ lại bên ngoài, cũng không thể liên lạc được với trưởng bối của sư môn”.
Nói xong, ông ta lấy ra một bức thư từ trong ống tay áo: “Cậu Ẩn, đây là thư sư thúc Tửu Đạo Nhân để lại, vốn dĩ là do Trần sư thúc của tôi bảo quản, nhưng mười năm trước Trần sư thúc xuống núi xong đã không rõ tung tích, bức thư này bèn nằm trông tay tôi, bây giờ tôi đưa thư cho cậu”.
Lâm Ẩn nhận lấy thư, trong thư viết “Thân gửi Lâm Ẩn”.
Lâm Ẩn mở thư ra, trong thư chỉ có chừng mấy trăm chữ.
Nhưng Lâm Ẩn cũng đã biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện qua những hàng chữ, hóa ra mười mấy năm trước, bảy tông môn phái sáu Thiên Tiên ra muốn tàn sát núi Lang Gia, may mà lão thiên sư và hai vị tổ sư của núi Long Hổ kịp thời chạy đến núi Lang Gia, đấu một trận với sáu tôn giả Thiên Tiên của bảy tông môn, bên phía núi Long Hổ đấu không lại, lão thiên sư và hai vị tổ sư đều bị thương.
Có điều trong chốc lát sáu vị tôn giả kia cũng không xử lý được bọn họ, nhưng khiến lão thiên sư không ngờ đến là bảy tông môn còn có hai nửa bước Chân Thần âm thầm đi theo, vì đợi Lâm Ẩn ra ngoài, muốn bắt giữ Lâm Ẩn.
Lúc tất cả mọi người của núi Long Hổ và nhà họ Lâm đều lâm vào tuyệt vọng, Thanh Trích Tiên kịp thời chạy đến, ngăn cản hai vị nửa bước Chân Thần của bảy tông môn, bọn họ mới mượn Truyền Tống Trận nhà Công Thâu bố trí, truyền tống đến gần núi Long Hổ.
Lúc đó tình hình khẩn cấp, bọn họ chỉ có thể đưa tất cả mọi người vào trong bí cảnh núi Long Hổ, khởi động trận bát quái Lưỡng Nghi Vi Trần do khai sơn tổ sư Trương Đạo Lăng của núi Long Hổ bọn họ để lại, trận pháp này một khi khởi động, dù là nửa bước Chân Thần cũng không thể tìm thấy vị trí của bí cảnh núi Long Hổ, nhưng người trong bí cảnh cũng không thể nào liên lạc với bên ngoài, chỉ có cao thủ trên Chân Thần lĩnh ngộ được quy tắc thiên địa mới có thể cảm nhận được vị trí của bí cảnh núi Long Hổ, phá vỡ trận pháp thôi.
Đọc thư xong, Lâm Ẩn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này anh vẫn chưa bước vào cảnh giới Chân Thần, bên cạnh dù có tiền bối Ảnh Tử đi theo, nhưng bây giờ rõ ràng vẫn chưa đến lúc để lộ tiền bối Ảnh Tử.
Một vài thế lực lặng lẽ ký thỏa thuận chuyển nhượng tài sản với hội thương mại thủ đô, một vài thế lực thì lặng lẽ liên lạc với bảy tông môn, bọn họ không muốn đưa ra một lượng lớn tài sản của mình như thế.
Còn có rất nhiều thế lực trung lập hờ hững đứng nhìn tất cả mọi chuyện, giữa bảy tông môn và Lâm Ẩn nhất định sẽ có một trận chiến lớn, bọn họ chỉ cần đợi nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi là được.
…
Lâm Ẩn không để tâm đến mấy việc vặt trong thế giới thường.
Với những thế lực ôm hy vọng với bảy tông môn, hơn nữa còn ra tay với thế lực nhà họ Lâm của anh và những người trung thành với anh, anh không định bỏ qua cho bất cứ một ai hết.
Mấy ngày nay anh cũng biết người của bảy tông môn chỉ ra tay với nhà họ Lâm, Long phủ và liên minh võ đạo phương Tông vào khoảng thời gian trước.
Một vài người của nhà họ Lâm và Long phủ ở bên ngoài đa phần đều là bị những thế lực muốn lấy lòng bảy tông môn kia vây giết, nếu không vì bọn chúng hoàn toàn không thể động vào những thế lực như nhà họ Bùi và hội thương mại thủ đô, hơn nữa bảy tông môn còn muốn dụ Lâm Ẩn ra ngoài, thì e rằng cũng không kiên trì được đến bây giờ.
Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc giải quyết bọn họ, anh định đến núi Long Hổ tìm hiểu trước, xem có thể liên lạc với cao thủ của núi Long Hổ không, tốt nhất là có thể đi vào núi Long Hổ xem tình trạng thương vong của nhà họ Lâm anh.
Trận chiến lúc đó Bùi Thanh Y ở quá xa, hoàn toàn không biết tình hình chiến đấu cụ thể, chỉ khi nhìn thấy người nhà họ Lâm anh mới yên tâm được.
Lâm Ẩn, Lộ Uyên và thầy trò Độ Mệnh Kiếm Tiên đi tới núi Long Hổ.
Lúc này tuy đạo quán trên núi Long Hổ vẫn còn, nhưng đa số kiến trúc đều đã mọc đầy rêu xanh, hơn nữa còn mơ hồ có thể nhìn ra trên núi Long Hổ cũng từng xảy ra trận chiến, hơn nữa ít nhất là có mấy Thiên Tiên giao thủ ở đây.
Lâm Ẩn buông lỏng thần giác, phát hiện trên núi Long Hổ chỉ có mấy đạo sĩ có chút võ đạo, hoàn toàn không có Địa Tiên tọa trấn như trước đây.
“Không ngờ núi Long Hổ cũng sẽ trở thành thế này”, Liễu Bạch Y thở dài nói.
Xuất thân từ Kiếm Tông, lão biết dù năm đó người mạnh nhất phương Đông là Lâm Ẩn, nhưng núi Long Hổ mới là tồn tại lặng lẽ bảo vệ phương Đông mấy nghìn năm, bây giờ lại sa sút thành thế này, ngay cả người đến dâng hương cũng không có.
“Đi xuống xem thử”.
Lâm Ẩn cũng thở dài rồi nói.
Sau trận chiến thời thượng cổ, thực lực của hành tinh xanh bị đứt đoạn, những người có thực lực mạnh mẽ gần như đều chết trận, nếu không vì trận chiến đó, bây giờ chắc chắn hành tinh xanh sẽ không yếu hơn tinh vực Hoang Mộc, ít nhất người của bảy tông môn cũng không dám làm càn trên hành tinh xanh như vậy.
Mấy người Lâm Ẩn đáp xuống chính điện của núi Long Hổ, lập tức có mấy đạo sĩ đang luyện tập phát hiện ra sự tồn tại của mấy người Lâm Ẩn.
“Thầy, có kẻ thù đến!”
Một tiểu đạo sĩ la lớn về phía chính điện.
Lâm Ẩn sờ cằm, chẳng lẽ bây giờ trông anh giống người xấu lắm sao?
Nghe vậy, bảy tám đạo sĩ chạy ra từ trong chính điện, đạo sĩ trung niên dẫn đầu cầm một thanh trường kiếm trong tay, trên trường kiếm phát ra ánh sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết không phải thứ tầm thường.
“Núi Long Hổ tôi đã trở thành thế này rồi mà đám đáng chết các người vẫn không chịu bỏ qua, hôm nay tôi muốn liều mạng với các người”.
Ông ta cầm kiếm, chém về phía Liễu Bạch Y đứng gần mình nhất.
“Coong!”
Liễu Bạch Y duỗi hai ngón tay kẹp lấy thanh kiếm chém tới của đạo sĩ trung niên.
“A!”
Đạo sĩ trung niên la lên một tiếng, muốn rút trường kiếm về, nhưng trường kiếm ở trong tay Liễu Bạch Y vẫn không nhúc nhích.
“Tha cho ông ta đi, chúng ta không phải kẻ thù”, Lâm Ẩn chậm rãi nói.
Đạo sĩ trung niên co tu vi trên bảng Thiên, nếu vào thời điểm hai mươi năm trước có lẽ còn không tầm thường, nhưng bây giờ thì có hơi yếu. Bây giờ thế lực lớn trong thế giới thường đều có võ giả bảng Thiên hoặc trên bảng Thiên tọa trấn, mạnh hơn thậm chí còn có Thần cảnh và Nhân Tiên tọa trấn.
Thánh địa núi Long Hổ trước đây mà chỉ có một võ giả trên bảng Thiên tọa trấn, trông quá yếu ớt.
Liễu Bạch Y buông tay, đạo sĩ trung niên nửa tin nửa ngờ cất trường kiếm đi, quan sat mấy người trước mặt.
“Các người thật sự không phải đến trả thù à?”
Đạo sĩ trung niên nhìn mấy người Lâm Ẩn, nửa tin nửa ngờ hỏi.
Đám người trước mắt trông khí thế bât phạm, bây giờ người trẻ tuổi trên đời có thể có khí thế như thế ngoài là người của bảy tông môn ra thì không thể là của thế lực nào khác nữa.
Mà núi Long Hổ của ông ta trở thành thế này vừa khéo có liên quan với bảy tông môn.
“Sư phụ, trông người này hơi quen mắt”, một tiểu đạo sĩ đứng bên cạnh đạo sĩ trung niên nghi ngờ nói.
Đạo sĩ trung niên nghe thế cũng cảm thấy Lâm Ẩn hơi quen mất, nhưng trong chốc lát không thể nhớ ra được đã gặp ở đâu.
“Tôi là Lâm Ẩn, có lẽ các người từng nghe nói đến tôi rồi”, Lâm Ẩn cười nói.
“Cậu là cậu Ẩn?”, đạo sĩ trung niên la lớn, sau đó tỏ vẻ vui mừng, hơi cuống cuồng nói: “Cậu Ẩn đến, vào trong nói chuyện đi”.
Lâm Ẩn gật đầu, đi vào chính điện cùng đạo sĩ trung niên.
Dù đa số cung điện bên ngoài đều rách nát, nhưng chính điện từng được bảo vệ cẩn thận, không hề xuống cấp chút nào.
“Cậu Ẩn, để cậu chê cười rồi”, đạo sĩ trung niên đón Lâm Ẩn vào chính điện, lấy mấy cái bồ đoàn ra, nói: “Trưởng bối của sư môn trốn vào bí cảnh, rất nhiều sư huynh đệ cũng đều đi vào bí cảnh, vì bọn họ quá vội, mấy người chúng tôi ở bên ngoài cửa kịp trở về, cho nên bị bỏ lại bên ngoài, cũng không thể liên lạc được với trưởng bối của sư môn”.
Nói xong, ông ta lấy ra một bức thư từ trong ống tay áo: “Cậu Ẩn, đây là thư sư thúc Tửu Đạo Nhân để lại, vốn dĩ là do Trần sư thúc của tôi bảo quản, nhưng mười năm trước Trần sư thúc xuống núi xong đã không rõ tung tích, bức thư này bèn nằm trông tay tôi, bây giờ tôi đưa thư cho cậu”.
Lâm Ẩn nhận lấy thư, trong thư viết “Thân gửi Lâm Ẩn”.
Lâm Ẩn mở thư ra, trong thư chỉ có chừng mấy trăm chữ.
Nhưng Lâm Ẩn cũng đã biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện qua những hàng chữ, hóa ra mười mấy năm trước, bảy tông môn phái sáu Thiên Tiên ra muốn tàn sát núi Lang Gia, may mà lão thiên sư và hai vị tổ sư của núi Long Hổ kịp thời chạy đến núi Lang Gia, đấu một trận với sáu tôn giả Thiên Tiên của bảy tông môn, bên phía núi Long Hổ đấu không lại, lão thiên sư và hai vị tổ sư đều bị thương.
Có điều trong chốc lát sáu vị tôn giả kia cũng không xử lý được bọn họ, nhưng khiến lão thiên sư không ngờ đến là bảy tông môn còn có hai nửa bước Chân Thần âm thầm đi theo, vì đợi Lâm Ẩn ra ngoài, muốn bắt giữ Lâm Ẩn.
Lúc tất cả mọi người của núi Long Hổ và nhà họ Lâm đều lâm vào tuyệt vọng, Thanh Trích Tiên kịp thời chạy đến, ngăn cản hai vị nửa bước Chân Thần của bảy tông môn, bọn họ mới mượn Truyền Tống Trận nhà Công Thâu bố trí, truyền tống đến gần núi Long Hổ.
Lúc đó tình hình khẩn cấp, bọn họ chỉ có thể đưa tất cả mọi người vào trong bí cảnh núi Long Hổ, khởi động trận bát quái Lưỡng Nghi Vi Trần do khai sơn tổ sư Trương Đạo Lăng của núi Long Hổ bọn họ để lại, trận pháp này một khi khởi động, dù là nửa bước Chân Thần cũng không thể tìm thấy vị trí của bí cảnh núi Long Hổ, nhưng người trong bí cảnh cũng không thể nào liên lạc với bên ngoài, chỉ có cao thủ trên Chân Thần lĩnh ngộ được quy tắc thiên địa mới có thể cảm nhận được vị trí của bí cảnh núi Long Hổ, phá vỡ trận pháp thôi.
Đọc thư xong, Lâm Ẩn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này anh vẫn chưa bước vào cảnh giới Chân Thần, bên cạnh dù có tiền bối Ảnh Tử đi theo, nhưng bây giờ rõ ràng vẫn chưa đến lúc để lộ tiền bối Ảnh Tử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.