Chương 387: Một người bạn cũ?
A Hào
13/12/2020
“Lên võ đài giao đấu?”, Lâm Ẩn nhếch môi nở nụ cười lạnh: “Ông có tư cách lên võ đài đấu một trận với tôi à?”.
“Cậu nói cái gì?”, Maugdi nhìn Lâm Ẩn trân trân với ánh mắt lạnh lùng: “Cậu ngông cuồng quá đấy nhỉ? Cậu nghĩ mình vô địch thiên hạ rồi à?”.
“Tổng giám đốc Maugdi, em thấy thằng ấu trĩ này thấy sợ hãi nên mới giả vờ như mình là cao thủ đáng gờm lắm vậy”, Nghê Hân nói mỉa: “Em còn không hiểu suy nghĩ của anh ta hay sao, vịt chết vẫn còn cứng mồm cứng miệng, rõ ràng là anh ta sợ đàn em của tổng giám Maugdi giỏi giang quá, sẽ đánh mình đến mức tàn phế”.
“Ha ha, Tiểu Nghê nói đúng lắm”, Maugdi bật cười, ông ấy nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt đùa bỡn: “Cậu không dám thì cứ nói thẳng ra. Sợ rồi chứ gì? Cậu có nhìn thấy hay không, đến phụ nữ Long Quốc của các cậu mà còn khinh thường hạng chết nhát như cậu nữa kia kìa, ông đây nói muốn đánh cậu đến tàn phế, đến việc lên lôi đài mà cũng không dám à?”.
Sau khi nói dứt lời, Maugdi lại ung dung châm một điếu xì gà, ông ấy nhìn Chris rồi nói: “Chris à, đừng nói là tôi không cho ông cơ hội. Lên võ đài đấu một cách quang minh chính đại, chỉ cần các người đánh bại đàn em của tôi, tôi có nhường tập đoàn phim ảnh Tử Kim cho các người cũng không sao cả”.
“Chỉ là lên võ đài đấu một trận mà thôi, không phải các người không chơi nổi đấy chứ?”, Maugdi trào phúng: “Nếu là thế thì ông chủ lớn sau lưng ông cũng rác rưởi thật, có một chút tiền thưởng mà cũng không dám chơi à?”.
Gương mặt Chris sa sầm xuống, ông ta không biết Maugdi lại muốn giở trò gì, không ngờ lại đề nghị lên võ đài đấu một trận để quyết định một tập đoàn lớn như thế thuộc về ai, lẽ nào Maugdi đã tìm được cao thủ hết sức đáng gờm hay sao? Chắc chắn trăm phần trăm sẽ giành được phần thắng à?
“Sếp Lâm, cậu thấy…”, Chris nhìn Lâm Ẩn với vẻ ngập ngừng.
Quyết định cuối cùng vẫn phải để Lâm Ẩn đưa ra.
Ông ta chỉ là cấp dưới làm việc cho lâm Ẩn, làm gì dám tự mình quyết định kia chứ.
“Hả? Sếp Lâm?”, Maugdi quay sang nhìn Lâm Ẩn, gương mặt ông ấy toát ra vẻ nghi ngờ.
Ông ấy đã chú ý đến chi tiết này, Chris xưng một thanh niên Long Quốc là sếp Lâm, cậu ta sai đâu thì làm đó?
Đến việc lên võ đài đấu một trận để đặt cược mà Chris còn không dám tự mình quyết định, phải trưng cầu ý kiến của thanh niên này sao?
Thân là đối thủ nhiều năm của Chris, Maugdi hiểu rất rõ ông ta là người như thế nào.
Chris là con lai Mỹ Trung trong tập đoàn Latinh, xuất thân từ gia đình cũng được xem là giàu có, ông ta có lòng tự tôn cao, hết sức kiêu ngạo, trước giờ luôn thích cậy già lên mặt.
Lần này, không ngờ Chris lại cúi đầu trước một thanh niên nhỏ hơn ông ta tận hai, ba mươi tuổi, còn là người Long Quốc? Chuyện này cũng kỳ quặc quá thể!
Trừ phi thanh niên Long Quốc này có thực lực hơn hẳn Chris, mới có thể khiến cho ông ta vứt bỏ tất cả tôn nghiêm để đi theo kẻ mạnh.
Chẳng lẽ sếp Lâm của Long Quốc lại chính là ông chủ lớn sau lưng Chris à?
Maugdi lại quan sát Lâm Ẩn thêm một lúc, ông ấy thầm toan tính trong lòng.
“Rốt cuộc cậu là người phương nào? Có thân phận như thế nào?”, Maugdi nhìn Lâm Ẩn trân trân, ông ấy hỏi: “Gần như trước kia tôi chưa từng gặp cậu đâu nhỉ? Không biết tại sao cậu lại giúp đỡ Chris?”.
“Tôi có thân phận như thế nào, ông không xứng để biết”, Lâm Ẩn nói hờ hững: “Ông muốn lên võ đài đấu một trận à? Nếu như muốn chết thì tôi sẽ cho ông được toại nguyện”.
“Tôi không xứng? Tôi không có tư cách? Khỉ Long Quốc, cậu ngông cuồng quá rồi đấy!”, lửa giận trong lòng Maugdi bốc lên ngùn ngụt, ông ấy cảm thấy Lâm Ẩn đang xem thường mình: “Ông đây không cần biết cậu là thần thánh phương nào, hôm nay cậu chết là cái chắc!”.
Vốn dĩ Maugdi còn muổn hỏi dò thêm nữa để biết thân phận và gia thế của Lâm Ẩn, rồi xử lý một cách thận trọng.
Nhưng mà thái độ khinh miệt của Lâm Ẩn khiến cho ông ấy nổi trận lôi đình, cảm thấy rằng mình bị xem thường.
“Chris, tôi không biết ông đã tìm một người ngông cuồng này từ đâu đến, ông cho rằng cậu ta có thể bảo vệ được mình ư? Ha ha”, Maugdi cười lạnh: “Cái tên họ Lâm kia, hôm nay tôi phải xem coi ai mới là người tìm đường chết!”.
“Thời gian, địa điểm”, Lâm Ẩn đáp một cách dứt khoát.
“Ngay trong tòa nhà Thủy Tinh này, có thể mở bất kỳ lúc nào”, Maugdi đanh giọng lại, ánh mắt ông ấy toát ra vẻ đắc ý khi thấy mưu kế của mình đã thành công.
Ông ấy dám chủ động đề nghị lên võ đài đấu một trận, đương nhiên là đã mời cao thủ hết sức tài ba đến!
Thực lực của Lâm Ẩn có thể đánh bại Phoebe, vệ sĩ da đen của ông ấy một cách dễ dàng.
Nhưng mà, đến mười Phoebe cũng không đánh thắng người mà ông ấy mời đến để ổn định tình hình tối nay.
Lâm Ẩn hờ hững lên tiếng: “Thế thì gọi người của ông lên đi”.
“Ha ha, cậu Lâm, cậu tự tin phết đấy nhỉ? Không phải cậu nghĩ rằng Hades có thể giúp cậu lên võ đài đấu một trận chứ? Hay là tự cậu lên sàn đấu đây?”, gương mặt Maugdi lộ ra vẻ bỡn cợt: “Trận đấu tối nay có rất nhiều tay sừng sỏ trong Cảng Thành tham gia, chắc chắn sẽ đặc sắc lắm”.
“Trước lúc đó, tôi muốn giới thiệu cho các người làm quen với bạn cũ của Chris”.
Lúc đang nói chuyện, một đội bảo vệ người nước ngoài mặc vest đen chậm rãi đi vào trong, hai gã bảo vệ đi giữa đang đẩy một chiếc xe lăn.
Thanh niên máu lai ngồi trên xe lăn có gương mặt trắng bệch, anh ta nhìn Chris trân trân với ánh mắt oán hận.
“Chris, chắc là ông sẽ không quên Tiêu Trang, cậu Tiêu đâu nhỉ?”, Maugdi tỏ vẻ đùa bỡn.
Sau khi nhìn thấy thanh niên máu lai ngồi trên xe lăn, ông ta khẽ nhíu mày lại rồi nhìn sang Lâm Ẩn.
“Sếp Lâm, Tiêu Trang đã đến rồi… Trước kia tôi đã báo cáo với anh, tập đoàn Tiêu thị bên nước M có thế lực không nhỏ, trước kia còn lên kế hoạch ám sát tôi nữa, nhưng đã bị tôi chặn lại rồi”, Chris báo cáo lại với Lâm Ẩn, sắc mặt ông ta rất đỗi nghiêm túc.
Lâm Ẩn quay đầu sang nhìn Tiêu Trang đang ngồi trên xe lăn, gương mặt anh ta lộ ra vẻ ngạc nhiên, rồi ánh mắt lại toát lên vẻ căm thù.
“Anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi à?”, Lâm Ẩn nhìn Tiêu Trang với vẻ mặt bình tĩnh: “Đã quên tôi từng nói gì với anh hay sao? Nếu còn dám bước chân vào Long Quốc nửa bước thì chết không có đất chôn thây”.
Lúc còn ở thành phố Thanh Vân, Tiêu Trang nhiều lần ngấm ngầm quấy phá, cuối cùng mình đã đảo chiều gió, sau khi phế đi nửa thân dưới của anh ta đã dặn người đưa anh ta về nước M.
Nhưng nào ngờ Tiêu Trang vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc, lần này còn đến Cảng Thành nữa?
“Ha, không ngờ cái thằng con rể vô dụng như cậu cũng đã đến Cảng Thành, lần trước ông đây bị cậu tính kế! Đừng nghĩ rằng có Chris giúp đỡ cậu thì cậu có thể đối đầu với tập đoàn Tiêu thị”, Tiêu Trang nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt hung ác: “Tôi muốn xem xem cậu có thực lực như thế nào ở Cảng Thành!”.
Vừa nhìn thấy Lâm Ẩn, Tiêu Trang lập tức giật mình, trong lòng anh ta vẫn còn bóng ma tâm lý khủng khiếp mà Lâm Ẩn để lại, nhưng rồi sự thù hận lập tức bùng cháy.
Vốn dĩ anh ta nghe Maugdi nói Chris đã đến Cảng Thành, bèn định bắt tay với Maugdi để giết chết Chris ở nơi này.
Nhưng nào ngờ Lâm Ẩn - đối thủ không đội trời chung của anh ta, cũng đã đến Cảng Thành.
“Cũng khéo lắm, cậu và Chris đều có mặt ở đây, những gì tôi đã trải qua ngày trước, tôi sẽ trả lại cho cậu gấp mười lần!”, Tiêu Trang nói với Lâm Ẩn, gương mặt anh ta tối sầm.
“Cậu Tiêu, người thanh niên đã làm cậu tàn phế mà cậu nói chính là cậu ta ư?”.
Một người đàn ông trung niên có phong độ hơn người đứng bên cạnh Tiêu Trang, ông ta mặc đồ thời Đường màu xanh, ánh mắt sắc lẻm như dao, vừa nhìn đã biết ông ta là cao thủ có chút võ công.
“Cậu nói cái gì?”, Maugdi nhìn Lâm Ẩn trân trân với ánh mắt lạnh lùng: “Cậu ngông cuồng quá đấy nhỉ? Cậu nghĩ mình vô địch thiên hạ rồi à?”.
“Tổng giám đốc Maugdi, em thấy thằng ấu trĩ này thấy sợ hãi nên mới giả vờ như mình là cao thủ đáng gờm lắm vậy”, Nghê Hân nói mỉa: “Em còn không hiểu suy nghĩ của anh ta hay sao, vịt chết vẫn còn cứng mồm cứng miệng, rõ ràng là anh ta sợ đàn em của tổng giám Maugdi giỏi giang quá, sẽ đánh mình đến mức tàn phế”.
“Ha ha, Tiểu Nghê nói đúng lắm”, Maugdi bật cười, ông ấy nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt đùa bỡn: “Cậu không dám thì cứ nói thẳng ra. Sợ rồi chứ gì? Cậu có nhìn thấy hay không, đến phụ nữ Long Quốc của các cậu mà còn khinh thường hạng chết nhát như cậu nữa kia kìa, ông đây nói muốn đánh cậu đến tàn phế, đến việc lên lôi đài mà cũng không dám à?”.
Sau khi nói dứt lời, Maugdi lại ung dung châm một điếu xì gà, ông ấy nhìn Chris rồi nói: “Chris à, đừng nói là tôi không cho ông cơ hội. Lên võ đài đấu một cách quang minh chính đại, chỉ cần các người đánh bại đàn em của tôi, tôi có nhường tập đoàn phim ảnh Tử Kim cho các người cũng không sao cả”.
“Chỉ là lên võ đài đấu một trận mà thôi, không phải các người không chơi nổi đấy chứ?”, Maugdi trào phúng: “Nếu là thế thì ông chủ lớn sau lưng ông cũng rác rưởi thật, có một chút tiền thưởng mà cũng không dám chơi à?”.
Gương mặt Chris sa sầm xuống, ông ta không biết Maugdi lại muốn giở trò gì, không ngờ lại đề nghị lên võ đài đấu một trận để quyết định một tập đoàn lớn như thế thuộc về ai, lẽ nào Maugdi đã tìm được cao thủ hết sức đáng gờm hay sao? Chắc chắn trăm phần trăm sẽ giành được phần thắng à?
“Sếp Lâm, cậu thấy…”, Chris nhìn Lâm Ẩn với vẻ ngập ngừng.
Quyết định cuối cùng vẫn phải để Lâm Ẩn đưa ra.
Ông ta chỉ là cấp dưới làm việc cho lâm Ẩn, làm gì dám tự mình quyết định kia chứ.
“Hả? Sếp Lâm?”, Maugdi quay sang nhìn Lâm Ẩn, gương mặt ông ấy toát ra vẻ nghi ngờ.
Ông ấy đã chú ý đến chi tiết này, Chris xưng một thanh niên Long Quốc là sếp Lâm, cậu ta sai đâu thì làm đó?
Đến việc lên võ đài đấu một trận để đặt cược mà Chris còn không dám tự mình quyết định, phải trưng cầu ý kiến của thanh niên này sao?
Thân là đối thủ nhiều năm của Chris, Maugdi hiểu rất rõ ông ta là người như thế nào.
Chris là con lai Mỹ Trung trong tập đoàn Latinh, xuất thân từ gia đình cũng được xem là giàu có, ông ta có lòng tự tôn cao, hết sức kiêu ngạo, trước giờ luôn thích cậy già lên mặt.
Lần này, không ngờ Chris lại cúi đầu trước một thanh niên nhỏ hơn ông ta tận hai, ba mươi tuổi, còn là người Long Quốc? Chuyện này cũng kỳ quặc quá thể!
Trừ phi thanh niên Long Quốc này có thực lực hơn hẳn Chris, mới có thể khiến cho ông ta vứt bỏ tất cả tôn nghiêm để đi theo kẻ mạnh.
Chẳng lẽ sếp Lâm của Long Quốc lại chính là ông chủ lớn sau lưng Chris à?
Maugdi lại quan sát Lâm Ẩn thêm một lúc, ông ấy thầm toan tính trong lòng.
“Rốt cuộc cậu là người phương nào? Có thân phận như thế nào?”, Maugdi nhìn Lâm Ẩn trân trân, ông ấy hỏi: “Gần như trước kia tôi chưa từng gặp cậu đâu nhỉ? Không biết tại sao cậu lại giúp đỡ Chris?”.
“Tôi có thân phận như thế nào, ông không xứng để biết”, Lâm Ẩn nói hờ hững: “Ông muốn lên võ đài đấu một trận à? Nếu như muốn chết thì tôi sẽ cho ông được toại nguyện”.
“Tôi không xứng? Tôi không có tư cách? Khỉ Long Quốc, cậu ngông cuồng quá rồi đấy!”, lửa giận trong lòng Maugdi bốc lên ngùn ngụt, ông ấy cảm thấy Lâm Ẩn đang xem thường mình: “Ông đây không cần biết cậu là thần thánh phương nào, hôm nay cậu chết là cái chắc!”.
Vốn dĩ Maugdi còn muổn hỏi dò thêm nữa để biết thân phận và gia thế của Lâm Ẩn, rồi xử lý một cách thận trọng.
Nhưng mà thái độ khinh miệt của Lâm Ẩn khiến cho ông ấy nổi trận lôi đình, cảm thấy rằng mình bị xem thường.
“Chris, tôi không biết ông đã tìm một người ngông cuồng này từ đâu đến, ông cho rằng cậu ta có thể bảo vệ được mình ư? Ha ha”, Maugdi cười lạnh: “Cái tên họ Lâm kia, hôm nay tôi phải xem coi ai mới là người tìm đường chết!”.
“Thời gian, địa điểm”, Lâm Ẩn đáp một cách dứt khoát.
“Ngay trong tòa nhà Thủy Tinh này, có thể mở bất kỳ lúc nào”, Maugdi đanh giọng lại, ánh mắt ông ấy toát ra vẻ đắc ý khi thấy mưu kế của mình đã thành công.
Ông ấy dám chủ động đề nghị lên võ đài đấu một trận, đương nhiên là đã mời cao thủ hết sức tài ba đến!
Thực lực của Lâm Ẩn có thể đánh bại Phoebe, vệ sĩ da đen của ông ấy một cách dễ dàng.
Nhưng mà, đến mười Phoebe cũng không đánh thắng người mà ông ấy mời đến để ổn định tình hình tối nay.
Lâm Ẩn hờ hững lên tiếng: “Thế thì gọi người của ông lên đi”.
“Ha ha, cậu Lâm, cậu tự tin phết đấy nhỉ? Không phải cậu nghĩ rằng Hades có thể giúp cậu lên võ đài đấu một trận chứ? Hay là tự cậu lên sàn đấu đây?”, gương mặt Maugdi lộ ra vẻ bỡn cợt: “Trận đấu tối nay có rất nhiều tay sừng sỏ trong Cảng Thành tham gia, chắc chắn sẽ đặc sắc lắm”.
“Trước lúc đó, tôi muốn giới thiệu cho các người làm quen với bạn cũ của Chris”.
Lúc đang nói chuyện, một đội bảo vệ người nước ngoài mặc vest đen chậm rãi đi vào trong, hai gã bảo vệ đi giữa đang đẩy một chiếc xe lăn.
Thanh niên máu lai ngồi trên xe lăn có gương mặt trắng bệch, anh ta nhìn Chris trân trân với ánh mắt oán hận.
“Chris, chắc là ông sẽ không quên Tiêu Trang, cậu Tiêu đâu nhỉ?”, Maugdi tỏ vẻ đùa bỡn.
Sau khi nhìn thấy thanh niên máu lai ngồi trên xe lăn, ông ta khẽ nhíu mày lại rồi nhìn sang Lâm Ẩn.
“Sếp Lâm, Tiêu Trang đã đến rồi… Trước kia tôi đã báo cáo với anh, tập đoàn Tiêu thị bên nước M có thế lực không nhỏ, trước kia còn lên kế hoạch ám sát tôi nữa, nhưng đã bị tôi chặn lại rồi”, Chris báo cáo lại với Lâm Ẩn, sắc mặt ông ta rất đỗi nghiêm túc.
Lâm Ẩn quay đầu sang nhìn Tiêu Trang đang ngồi trên xe lăn, gương mặt anh ta lộ ra vẻ ngạc nhiên, rồi ánh mắt lại toát lên vẻ căm thù.
“Anh còn dám xuất hiện trước mặt tôi à?”, Lâm Ẩn nhìn Tiêu Trang với vẻ mặt bình tĩnh: “Đã quên tôi từng nói gì với anh hay sao? Nếu còn dám bước chân vào Long Quốc nửa bước thì chết không có đất chôn thây”.
Lúc còn ở thành phố Thanh Vân, Tiêu Trang nhiều lần ngấm ngầm quấy phá, cuối cùng mình đã đảo chiều gió, sau khi phế đi nửa thân dưới của anh ta đã dặn người đưa anh ta về nước M.
Nhưng nào ngờ Tiêu Trang vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc, lần này còn đến Cảng Thành nữa?
“Ha, không ngờ cái thằng con rể vô dụng như cậu cũng đã đến Cảng Thành, lần trước ông đây bị cậu tính kế! Đừng nghĩ rằng có Chris giúp đỡ cậu thì cậu có thể đối đầu với tập đoàn Tiêu thị”, Tiêu Trang nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt hung ác: “Tôi muốn xem xem cậu có thực lực như thế nào ở Cảng Thành!”.
Vừa nhìn thấy Lâm Ẩn, Tiêu Trang lập tức giật mình, trong lòng anh ta vẫn còn bóng ma tâm lý khủng khiếp mà Lâm Ẩn để lại, nhưng rồi sự thù hận lập tức bùng cháy.
Vốn dĩ anh ta nghe Maugdi nói Chris đã đến Cảng Thành, bèn định bắt tay với Maugdi để giết chết Chris ở nơi này.
Nhưng nào ngờ Lâm Ẩn - đối thủ không đội trời chung của anh ta, cũng đã đến Cảng Thành.
“Cũng khéo lắm, cậu và Chris đều có mặt ở đây, những gì tôi đã trải qua ngày trước, tôi sẽ trả lại cho cậu gấp mười lần!”, Tiêu Trang nói với Lâm Ẩn, gương mặt anh ta tối sầm.
“Cậu Tiêu, người thanh niên đã làm cậu tàn phế mà cậu nói chính là cậu ta ư?”.
Một người đàn ông trung niên có phong độ hơn người đứng bên cạnh Tiêu Trang, ông ta mặc đồ thời Đường màu xanh, ánh mắt sắc lẻm như dao, vừa nhìn đã biết ông ta là cao thủ có chút võ công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.