Chương 298: Người đứng chết, người quỳ sống
A Hào
13/12/2020
"Tôi, tôi..." Ninh Hiên bị dọa đến mức đứng ngồi không yên, anh ta nhảy dựng từ trên ghế lên, liên tiếp lui về phía sau.
Đáng sợ quá, thân thủ của Lâm Ẩn còn kinh khủng hơn gấp trăm lần so với những gì anh ta tưởng tượng được!
Cứ nghĩ rằng Lâm Ẩn trẻ tuổi như thế, có thể đánh cân sức ngang tài với thủ lĩnh đội ám vệ là Ninh Hóa Phong đã là rất đáng gờm rồi.
Nhưng không ngờ rằng cao thủ hàng đầu như Ninh Hóa Phong lại không sống nổi sau một chiêu của Lâm Ẩn!
"Lâm Ẩn, tôi là cậu cả của nhà họ Ninh, cậu đừng có mà làm bậy! Cậu không thể giết tôi được!" Ninh Hiên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Ẩn mà như đang nhìn một tên ác ma, trong lòng anh ta khủng hoảng vô cùng, anh ta đang chịu đựng một áp lực khủng bố.
Ninh Hiên vô cùng sợ Lâm Ẩn sẽ bỗng dưng ra tay.
Phải biết rằng Ninh Hóa Phong có thể nâng được vạc đồng nặng ngàn cân, một đấm có thể phá vỡ tường xi măng, sức mạnh đã lớn đến mức vượt qua ngưỡng người thường, mà Lâm Ẩn lại tùy tiện vung một quyền là đã có thể đánh Ninh Hóa Phong hộc máu tươi, đứng dậy không nổi.
Vậy nếu anh tùy tiện vung tay đá chân một cái, thì với thể chất của Ninh Hiên, chẳng phải sẽ chết ngay tại chỗ sao?
"Bây giờ anh biết sợ chết rồi à?" Lâm Ẩn cười lạnh, lia ánh mắt lạnh lung một lượt khắp mọi người ở đây.
"Người đứng chết, người quỳ sống!"
Sáu chữ lạnh lùng, âm thanh kỳ ảo vang vọng khắp trong lòng mọi người ở đây, tựa như sấm sét giáng xuống, khiến bọn họ chấn động đến mức run bần bật.
Khóe miệng Ninh Hóa Phong lộ vẻ cay đắng, ông ấy không dám nhìn vào ánh mắt tràn ngập sát khí của Lâm Ẩn, cúi đầu quỳ xuống.
Trong cơ thể ông ấy vẫn còn đau đớn đảo điên, gân cốt truyền đến từng đợt nhức nhối, ba quyền đánh của Lâm Ẩn đã khiến ông ấy nội thương nghiêm trọng, ít nhất phải nghỉ ngơi nửa năm mười tháng, lần này cho dù có muốn đứng dậy, ông ấy cũng không đứng nổi.
Còn đám ám vệ mặc đồ đen bị đánh ngã trên đất, sau khi nghe lời nói của Lâm Ẩn thì ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi, cưỡng éo thân thể bị thương nặng nề của mình nhổm dậy, quỳ lên một cách khó khăn.
Bọn họ không dám không quỳ.
Thân thủ của Lâm Ẩn mạnh mẽ như vậy, quả thật cứ như là thần linh hiển thế vậy.
Anh chỉ cần nhấc tay là đã có thể quyết định sự sống chết của bọn họ.
Ninh Hiên nhìn đám ám vệ mình dẫn đến đã bị Lâm Ẩn đánh nát hết dũng khí, từng tên thay nhau quỳ xuống đất xin tha chịu thua, anh ta giờ cũng đã lâm vào quẫn cảnh khó cả đôi đường.
"Ơ..." Ninh Hiên lúng túng cúi đầu xuống, trong ánh mắt tràn ngập sự không cam lòng cùng phẫn hận.
Anh ta tuyệt đối không cam lòng cứ quỳ xuống trước mặt Lâm Ẩn như vậy, chuyện này quả thật còn khó chịu hơn cả bị giết chết!
Đường đường là cậu cả Ninh thị ở thủ đô, có bao giờ lâm vào quẫn cảnh khuất nhục như hôm nay?
"Đại trưởng lão Lâm, có chuyện gì cứ từ từ thương lượng, lần này ngài đến đây không phải vì chuyện sản nghiệp của Ninh Khuyết sao?" Ninh Hiên nói với vẻ hòa nhã: "Đại trưởng lão Lâm à, ngài muốn lấy cái gì, cứ ra giá đi, tôi đảm bảo sẽ thỏa mãn điều kiện của ngài."
Ninh Hiên đấu tranh trong lòng, cuối cùng chọn cách thỏa hiệp, bày ra cám dỗ của tiền tài.
Nói thật, trong lòng Ninh Hiên cũng không hiểu tại sao Lâm Ẩn lại cứ khư khư giúp đỡ Ninh Khuyết như thế, đây rõ ràng là một cách làm bất chấp hậu quả, vừa đến đã đánh gục toàn bộ người ở phía mình, không chưa lại chút mặt mũi nào.
Ninh Hiên không tin Lâm Ẩn thật sự chỉ vì tình nghĩa, chắc chắn còn có suy tính gì khác nữa.
Còn chẳng phải vì Ninh Khuyết đã dâng sản nghiệp của bản thân cho Lâm Ẩn ư?
Lâm Ẩn lắc đầu, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười gằn.
Ninh Hiên lại suy nghĩ viển vông, muốn dùng tiền tài để mua chuộc mình à?
"Anh có cái thá gì mà huênh hoang trước mặt tôi?"
Sắc mặt Ninh Hiên đỏ lên, dựa vào tính tình của anh ta thì đã chửi đổng ên từ lâu rồi, nhưng lại sợ Lâm Ẩn ra uy nên cố nén cơn giận lại, trong lòng cảm thấy mình vừa nhận một sự sỉ nhục to lớn vô bờ.
Anh ta đường đường là cậu cả Ninh thị ở thủ đô, chủ động đàm phán lợi ích cho người ta đã là cố ý nhường một bước rồi, thế mà lại bị người ta từ chối không chút do dự?
Lâm Ẩn còn bảo mình có cái thá gì để lên mặt nữa?
Cậu cả Ninh thị ở thủ đô, có gia tài ngàn tỉ, quyền thế ngập trời, chẳng lẽ còn không đủ tư cách?
"Đại trưởng lão, chỉ cần ngài không nhúng tay vào, tôi nguyện ý phân sản nghiệp ba nhánh của Ninh thị ra làm hai phần tặng ngài, xem như là quà ra mắt nhé." Ninh Hiên cố nhịn mà nói, lòng đau như muốn rỉ máu.
Anh ta cũng không tin Lâm Ẩn có thể từ chối lợi ích mê hoặc đến mức đó!
Một nửa sản nghiệp ba nhánh của Ninh thị, nếu đổi ra thành tiền mặt thì cũng phải lên mấy tỷ!
Anh ta không tin chẳng lẽ có người lại không thích tiền?
Nhất là nhiều tiền đến vậy! Nó có thể khiến người ta điên cuồng đến mức mất đi lý trí!
"Ngài muốn tiền mặt hay là sản nghiệp thực thể, tôi đều có thể bảo đội thương mại làm cho ngài hết." Ninh Hiên nghiêm mặt lại nói: "Đại trưởng lão Lâm à, tôi thật tâm muốn làm hòa với ngài. Tất cả xung đột trước đây đều là chút hiểu lầm mà thôi. Ngài tin tôi đi, bàn chuyện kinh doanh với tôi chắc chắn sẽ được nhiều lợi ích hơn so với tên rác rưởi Ninh Khuyết kia!"
"Ồ." Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng.
"Ninh Hiên, suy tính của anh cũng không tệ. Lấy sản nghiệp của Ninh Khuyết rồi giao dịch với tôi?" Lâm Ẩn lạnh giọng lại: "Anh đã quên Ninh Khuyết là người làm việc thay tôi à?"
"Sản nghiệp của nhà Ninh Khuyết vốn thuộc về nhà họ Ninh, tôi thân là cậu cả của Ninh thị, tất nhiên là có quyền phân phối sản nghiệp của ông ấy." Sắc mặt Ninh Hiên sa sầm lại, nói rất chậm rãi: "Đại trưởng lão Lâm à, ngài mới đến thủ đô, hình như hơi lớn lối rồi đấy? Tôi đồng ý chia một bát cơm với ngài, ngài cũng có tư cách hưởng chung lại ích này. Chẳng lẽ ngài còn muốn độc chiếm sản nghiệp của nhà Ninh Khuyết?"
Trong mắt Ninh Hiên, Lâm Ẩn là đang muốn độc chiếm sản nghiệp của nhà Ninh Khuyết nên mới hùng hồn giúp Ninh Khuyết ra mặt như thế, chứ nếu không Lâm Ẩn chẳng có bất kỳ lý do gì để ra tay!
Trên thói đời này, cả thế giới đều đua nhau chạy theo lợi ích, ai mà như Lâm Ẩn, làm chuyện cực nhọc như vậy mà không công?
Lâm Ẩn lắc đầu, Ninh Hiên đến bây giờ vẫn không hiểu được tình hình, cho rằng mình đến để cướp miếng bánh tài sản nhà Ninh Khuyết với anh ta?
"Vốn tưởng rằng anh là người thừa kế được Ninh Thái Cực cùng Ninh thị ở thủ đô nuôi dưỡng cẩn thận, sẽ có kiến thức hơn người." Lâm Ẩn nói rất hời hợt: "Bây giờ xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi."
"Chỉ là một Ninh thị ở thủ đô, tôi chẳng thèm quan tâm?"
"Cậu?" Ninh Hiên tỏ vẻ sợ hãi, không ngờ Lâm Ẩn lại không chút động lòng với món tiền khổng lồ như vậy.
Lại còn ăn nói ngông cuồng, coi khinh toàn bộ Ninh thị ở thủ đô!
"Đại trưởng lão Lâm, cậu hơi bị tự tin quá rồi đấy! Đừng nghĩ rằng đánh bại được một nhóm ám vệ nhà họ Ninh là thiên hạ vô địch." Ninh Hiên trầm giọng nói: "Cao thủ ở Ninh thị thủ đô nhiều như mây, người mạnh hơn Ninh Hóa Phong cũng nhiều vô số kể."
"Tôi đã nể mặt cậu, cũng thương lượng cho cậu nhiều lợi ích rồi! Cậu đừng nghĩ mình có thân thủ mạnh mẽ là có tư cách coi khinh nhà họ Ninh!"
Lâm Ẩn cười khẩy, tên Ninh Hiên này đúng kiểu có được tí ánh sáng, là tự mình huênh hoang là mặt trời.
Vừa nãy còn đang sợ muốn chết, mở miệng xin tha. Mình chỉ nói với câu cho anh ta cơ hội, thế mà đã lập tức trở nên kiêu ngạo.
"Đại trưởng lão Lâm à, quan hệ lợi và hại trong chuyện của Ninh Khuyết, bên nào nặng bên nào nhẹ, tốt nhất cậu nên nghĩ cho kỹ..." Ninh Hiên trầm giọng lại nói.
"Ồn ào!"
Ầm!
Thân hình Lâm Ẩn khẽ động, xông lên quất một chân vào ngực Ninh Hiên, đá Ninh Hiên bay ra xa mười mấy mét, làm anh ta bay lên không trung xoay tròn một trăm tám mươi độ rồi té ngã xuống đất, hộc máu liên tục, sắc mặt tái nhợt đi.
Lâm Ẩn đanh giọng lại nói: "Tôi đã nói rồi, người đứng chết! Trước mặt trưởng bối mà dám bất kính, trước hết dập đầu lạy ba cái cho tôi! Rồi lại quỳ xuống xin lỗi Ninh Khuyết!"
"Nếu không, hôm nay tôi sẽ diệt tên bất hiếu nhà anh!"
Đáng sợ quá, thân thủ của Lâm Ẩn còn kinh khủng hơn gấp trăm lần so với những gì anh ta tưởng tượng được!
Cứ nghĩ rằng Lâm Ẩn trẻ tuổi như thế, có thể đánh cân sức ngang tài với thủ lĩnh đội ám vệ là Ninh Hóa Phong đã là rất đáng gờm rồi.
Nhưng không ngờ rằng cao thủ hàng đầu như Ninh Hóa Phong lại không sống nổi sau một chiêu của Lâm Ẩn!
"Lâm Ẩn, tôi là cậu cả của nhà họ Ninh, cậu đừng có mà làm bậy! Cậu không thể giết tôi được!" Ninh Hiên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Lâm Ẩn mà như đang nhìn một tên ác ma, trong lòng anh ta khủng hoảng vô cùng, anh ta đang chịu đựng một áp lực khủng bố.
Ninh Hiên vô cùng sợ Lâm Ẩn sẽ bỗng dưng ra tay.
Phải biết rằng Ninh Hóa Phong có thể nâng được vạc đồng nặng ngàn cân, một đấm có thể phá vỡ tường xi măng, sức mạnh đã lớn đến mức vượt qua ngưỡng người thường, mà Lâm Ẩn lại tùy tiện vung một quyền là đã có thể đánh Ninh Hóa Phong hộc máu tươi, đứng dậy không nổi.
Vậy nếu anh tùy tiện vung tay đá chân một cái, thì với thể chất của Ninh Hiên, chẳng phải sẽ chết ngay tại chỗ sao?
"Bây giờ anh biết sợ chết rồi à?" Lâm Ẩn cười lạnh, lia ánh mắt lạnh lung một lượt khắp mọi người ở đây.
"Người đứng chết, người quỳ sống!"
Sáu chữ lạnh lùng, âm thanh kỳ ảo vang vọng khắp trong lòng mọi người ở đây, tựa như sấm sét giáng xuống, khiến bọn họ chấn động đến mức run bần bật.
Khóe miệng Ninh Hóa Phong lộ vẻ cay đắng, ông ấy không dám nhìn vào ánh mắt tràn ngập sát khí của Lâm Ẩn, cúi đầu quỳ xuống.
Trong cơ thể ông ấy vẫn còn đau đớn đảo điên, gân cốt truyền đến từng đợt nhức nhối, ba quyền đánh của Lâm Ẩn đã khiến ông ấy nội thương nghiêm trọng, ít nhất phải nghỉ ngơi nửa năm mười tháng, lần này cho dù có muốn đứng dậy, ông ấy cũng không đứng nổi.
Còn đám ám vệ mặc đồ đen bị đánh ngã trên đất, sau khi nghe lời nói của Lâm Ẩn thì ai nấy đều lộ vẻ sợ hãi, cưỡng éo thân thể bị thương nặng nề của mình nhổm dậy, quỳ lên một cách khó khăn.
Bọn họ không dám không quỳ.
Thân thủ của Lâm Ẩn mạnh mẽ như vậy, quả thật cứ như là thần linh hiển thế vậy.
Anh chỉ cần nhấc tay là đã có thể quyết định sự sống chết của bọn họ.
Ninh Hiên nhìn đám ám vệ mình dẫn đến đã bị Lâm Ẩn đánh nát hết dũng khí, từng tên thay nhau quỳ xuống đất xin tha chịu thua, anh ta giờ cũng đã lâm vào quẫn cảnh khó cả đôi đường.
"Ơ..." Ninh Hiên lúng túng cúi đầu xuống, trong ánh mắt tràn ngập sự không cam lòng cùng phẫn hận.
Anh ta tuyệt đối không cam lòng cứ quỳ xuống trước mặt Lâm Ẩn như vậy, chuyện này quả thật còn khó chịu hơn cả bị giết chết!
Đường đường là cậu cả Ninh thị ở thủ đô, có bao giờ lâm vào quẫn cảnh khuất nhục như hôm nay?
"Đại trưởng lão Lâm, có chuyện gì cứ từ từ thương lượng, lần này ngài đến đây không phải vì chuyện sản nghiệp của Ninh Khuyết sao?" Ninh Hiên nói với vẻ hòa nhã: "Đại trưởng lão Lâm à, ngài muốn lấy cái gì, cứ ra giá đi, tôi đảm bảo sẽ thỏa mãn điều kiện của ngài."
Ninh Hiên đấu tranh trong lòng, cuối cùng chọn cách thỏa hiệp, bày ra cám dỗ của tiền tài.
Nói thật, trong lòng Ninh Hiên cũng không hiểu tại sao Lâm Ẩn lại cứ khư khư giúp đỡ Ninh Khuyết như thế, đây rõ ràng là một cách làm bất chấp hậu quả, vừa đến đã đánh gục toàn bộ người ở phía mình, không chưa lại chút mặt mũi nào.
Ninh Hiên không tin Lâm Ẩn thật sự chỉ vì tình nghĩa, chắc chắn còn có suy tính gì khác nữa.
Còn chẳng phải vì Ninh Khuyết đã dâng sản nghiệp của bản thân cho Lâm Ẩn ư?
Lâm Ẩn lắc đầu, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười gằn.
Ninh Hiên lại suy nghĩ viển vông, muốn dùng tiền tài để mua chuộc mình à?
"Anh có cái thá gì mà huênh hoang trước mặt tôi?"
Sắc mặt Ninh Hiên đỏ lên, dựa vào tính tình của anh ta thì đã chửi đổng ên từ lâu rồi, nhưng lại sợ Lâm Ẩn ra uy nên cố nén cơn giận lại, trong lòng cảm thấy mình vừa nhận một sự sỉ nhục to lớn vô bờ.
Anh ta đường đường là cậu cả Ninh thị ở thủ đô, chủ động đàm phán lợi ích cho người ta đã là cố ý nhường một bước rồi, thế mà lại bị người ta từ chối không chút do dự?
Lâm Ẩn còn bảo mình có cái thá gì để lên mặt nữa?
Cậu cả Ninh thị ở thủ đô, có gia tài ngàn tỉ, quyền thế ngập trời, chẳng lẽ còn không đủ tư cách?
"Đại trưởng lão, chỉ cần ngài không nhúng tay vào, tôi nguyện ý phân sản nghiệp ba nhánh của Ninh thị ra làm hai phần tặng ngài, xem như là quà ra mắt nhé." Ninh Hiên cố nhịn mà nói, lòng đau như muốn rỉ máu.
Anh ta cũng không tin Lâm Ẩn có thể từ chối lợi ích mê hoặc đến mức đó!
Một nửa sản nghiệp ba nhánh của Ninh thị, nếu đổi ra thành tiền mặt thì cũng phải lên mấy tỷ!
Anh ta không tin chẳng lẽ có người lại không thích tiền?
Nhất là nhiều tiền đến vậy! Nó có thể khiến người ta điên cuồng đến mức mất đi lý trí!
"Ngài muốn tiền mặt hay là sản nghiệp thực thể, tôi đều có thể bảo đội thương mại làm cho ngài hết." Ninh Hiên nghiêm mặt lại nói: "Đại trưởng lão Lâm à, tôi thật tâm muốn làm hòa với ngài. Tất cả xung đột trước đây đều là chút hiểu lầm mà thôi. Ngài tin tôi đi, bàn chuyện kinh doanh với tôi chắc chắn sẽ được nhiều lợi ích hơn so với tên rác rưởi Ninh Khuyết kia!"
"Ồ." Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng.
"Ninh Hiên, suy tính của anh cũng không tệ. Lấy sản nghiệp của Ninh Khuyết rồi giao dịch với tôi?" Lâm Ẩn lạnh giọng lại: "Anh đã quên Ninh Khuyết là người làm việc thay tôi à?"
"Sản nghiệp của nhà Ninh Khuyết vốn thuộc về nhà họ Ninh, tôi thân là cậu cả của Ninh thị, tất nhiên là có quyền phân phối sản nghiệp của ông ấy." Sắc mặt Ninh Hiên sa sầm lại, nói rất chậm rãi: "Đại trưởng lão Lâm à, ngài mới đến thủ đô, hình như hơi lớn lối rồi đấy? Tôi đồng ý chia một bát cơm với ngài, ngài cũng có tư cách hưởng chung lại ích này. Chẳng lẽ ngài còn muốn độc chiếm sản nghiệp của nhà Ninh Khuyết?"
Trong mắt Ninh Hiên, Lâm Ẩn là đang muốn độc chiếm sản nghiệp của nhà Ninh Khuyết nên mới hùng hồn giúp Ninh Khuyết ra mặt như thế, chứ nếu không Lâm Ẩn chẳng có bất kỳ lý do gì để ra tay!
Trên thói đời này, cả thế giới đều đua nhau chạy theo lợi ích, ai mà như Lâm Ẩn, làm chuyện cực nhọc như vậy mà không công?
Lâm Ẩn lắc đầu, Ninh Hiên đến bây giờ vẫn không hiểu được tình hình, cho rằng mình đến để cướp miếng bánh tài sản nhà Ninh Khuyết với anh ta?
"Vốn tưởng rằng anh là người thừa kế được Ninh Thái Cực cùng Ninh thị ở thủ đô nuôi dưỡng cẩn thận, sẽ có kiến thức hơn người." Lâm Ẩn nói rất hời hợt: "Bây giờ xem ra cũng chỉ đến thế mà thôi."
"Chỉ là một Ninh thị ở thủ đô, tôi chẳng thèm quan tâm?"
"Cậu?" Ninh Hiên tỏ vẻ sợ hãi, không ngờ Lâm Ẩn lại không chút động lòng với món tiền khổng lồ như vậy.
Lại còn ăn nói ngông cuồng, coi khinh toàn bộ Ninh thị ở thủ đô!
"Đại trưởng lão Lâm, cậu hơi bị tự tin quá rồi đấy! Đừng nghĩ rằng đánh bại được một nhóm ám vệ nhà họ Ninh là thiên hạ vô địch." Ninh Hiên trầm giọng nói: "Cao thủ ở Ninh thị thủ đô nhiều như mây, người mạnh hơn Ninh Hóa Phong cũng nhiều vô số kể."
"Tôi đã nể mặt cậu, cũng thương lượng cho cậu nhiều lợi ích rồi! Cậu đừng nghĩ mình có thân thủ mạnh mẽ là có tư cách coi khinh nhà họ Ninh!"
Lâm Ẩn cười khẩy, tên Ninh Hiên này đúng kiểu có được tí ánh sáng, là tự mình huênh hoang là mặt trời.
Vừa nãy còn đang sợ muốn chết, mở miệng xin tha. Mình chỉ nói với câu cho anh ta cơ hội, thế mà đã lập tức trở nên kiêu ngạo.
"Đại trưởng lão Lâm à, quan hệ lợi và hại trong chuyện của Ninh Khuyết, bên nào nặng bên nào nhẹ, tốt nhất cậu nên nghĩ cho kỹ..." Ninh Hiên trầm giọng lại nói.
"Ồn ào!"
Ầm!
Thân hình Lâm Ẩn khẽ động, xông lên quất một chân vào ngực Ninh Hiên, đá Ninh Hiên bay ra xa mười mấy mét, làm anh ta bay lên không trung xoay tròn một trăm tám mươi độ rồi té ngã xuống đất, hộc máu liên tục, sắc mặt tái nhợt đi.
Lâm Ẩn đanh giọng lại nói: "Tôi đã nói rồi, người đứng chết! Trước mặt trưởng bối mà dám bất kính, trước hết dập đầu lạy ba cái cho tôi! Rồi lại quỳ xuống xin lỗi Ninh Khuyết!"
"Nếu không, hôm nay tôi sẽ diệt tên bất hiếu nhà anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.