Chương 1251: Nhân gian không biết Lâm Ẩn
A Hào
09/07/2021
“Đi”.
Lâm Ẩn nói với giọng điệu nặng nề.
Vù!
Trên cao vạn mét không ai phát hiện có ba bóng người bay thật nhanh, tạo ra đường trắng dài trăm trượng trong không gian, cắt ngang không khí, nhanh như tia chớp, nhìn từ dưới đất, bầu trời như bị chém ra làm đôi vậy.
Đầu tiên Lâm Ẩn chạy đến thành phố Thanh Vân, muốn xem Trương Kỳ Mạt có ở đây không.
Thành phố Thanh Vân vẫn giống như trước đây, chỉ có điều là phồn hoa hơn trước đây, bây giờ, những tòa nhà cao hai mươi, ba mươi tầng trước kia đã trở thành một hai trăm tầng, có vô số thiếu nam thiếu nữ ăn mặc thời thượng mát mẻ đi dạo trên đường, còn có mấy người luyện quyền trong công viên, thậm chí Lâm Ẩn còn nhìn thấy một hai người chỉ mười bảy mười tám tuổi có tu vi có thể miễn cưỡng bước vào bảng Nhân trước đây.
Nhưng Lâm Ẩn không để tâm đến những chuyện này, anh chạy thẳng đến khu biệt thự, nhưng chủ nhân của biệt thự đã đổi người.
Chủ nhân của biệt thự bây giờ chỉ là mấy người bình thường, vệ sĩ trong đó có chút tu vi võ đạo, Lâm Ẩn không quấy rầy những người này, xoay người đi luôn.
Anh buông lỏng thần giác, quét một lượt toàn bộ thành phố Thanh Vân, cuối cùng cũng cảm nhận được một hơi thở quen thuộc ở một hướng.
Người Lâm Ẩn lóe lên, xuất hiện ở chỗ cách đó mấy chục dặm, bên một ngồi nhà trong khu dân nghèo phía Nam thành phố Thanh Vân.
Lúc này có mấy chục người bao vây lấy căn nhà, người cầm đầu là võ giá có thực lực bảng Địa, đang ra sức gõ cửa nhà.
“Tưởng Kỳ, trước đây dù gì ông cũng là nhân vật có máu mặt ở thành phố Thanh Vân, ngay cả đại ca tôi cũng phải nể mặt ông mấy phần, bây giờ con trai ông thiếu nợ, đừng nói cả chút tiền này cũng không trả nổi nhé, nếu ông không trả nợ thì tôi chỉ có thể lấy con gái ông gán nợ thôi!”
Võ giả bảng Địa nói chuyện với Tưởng Kỳ không có chút kính trọng nào, chỉ đầy vẻ khinh thường.
“Tôi nói rồi, tôi không có đứa… con trai kia… khụ khụ khụ… Các người muốn đòi nợ thì… tự đi tìm nó”.
Trong nhà vang lên giọng nói đứt quãng của Tưởng Kỳ.
“Ha!”
Võ giả bảng Địa kia cười khinh thường: “Tưởng Kỳ, ông đúng là nhẫn tâm thật, nghe nói không phải Lâm Ẩn kia cho ông một bản bí tịch sao? Đưa bí tịch ra đây coi như gán nợ”.
“Câm miệng”.
“Khụ khụ”.
Tưởng Kỳ mở của nhà ra, tức giận nhìn đám người bên ngoài, lạnh lùng nói: “Các người nghĩ mình là ai mà muốn có được thứ cậu Ẩn để lại? Về nói với Thẩm Tam, đợi sau khi cậu Ẩn trở về, ông ta và người đứng say ông ta, không một ai có thể chạy thoát được đâu”.
Võ giả bảng Địa chẳng những không nổi giận còn cười nói: “Kỳ Gia, lúc đó dù sao ông cũng là nhân vật nổi tiếng cùng Tam Gia, nhưng vì sao lại ngây thơ như thế chứ? Thời đại đã khác rồi, chưa nói đến việc Lâm Ẩn không có ở đây, dù Lâm Ẩn ở đây thì thế nào? Bây giờ đã không còn là thời đại của anh ta nữa, bây giờ liên minh Côn Luân đã bắt tay với bảy tông môn lớn rồi, dù Lâm Ẩn có xuất hiện một lần nữa, một Thiên Tiên như anh ta có thể làm được gì?”
“Không được sỉ nhục… Khụ khụ…”
Tưởng Kỳ đột nhiên thoáng nhìn thấy ba bóng người đứng thẳng cách đó không xa, một người trong đó chính là người mình đến chết cũng không quên, khóe mắt rưng rưng, không dám chắc nói: “Cậu Ẩn… Cậu Ẩn?”
Lâm Ẩn gật đầu, thở dài một tiếng.
“Ông ấy nợ các người bao nhiêu tiền, tôi trả thay ông ấy”.
Anh đi thẳng về phía Tưởng Kỳ: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
Tưởng Kỳ đã sắp trăm tuổi rồi, cảm thấy chóp mũi chua xót, khi nãy ông ta còn tưởng đây là ảo giác, bây giờ mới dám chắc đây không phải ảo giác.
“Tưởng Kỳ chào cậu Ẩn”.
Tưởng Kỳ quỳ phịch xuống đất.
Nhưng đã bị một sức mạnh dịu dàng nâng lên, nguồn sức mạnh kia truyền vào trong người ông ta, ngay cả bệnh tình trong người cũng dễ chịu hơn không ít.
“Ranh con, đừng có lo chuyện bao đồng”, võ giả bảng Địa nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, sau đó quay đầu nói với Tưởng Kỳ: “Tưởng Kỳ, ông tưởng như thế là có thể làm tôi sợ à? Tưởng rằng gọi một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đến sẽ có thể khiến tôi lùi bước sao?”
“Tôi cho ông biết, trước đây là Tam Gia nể tình từng là cộng sự với các người, nhưng bây giờ dù là ai đến, ông cũng phải giao công pháp ra đây, nếu không ông chết, con gái ông trông cũng được, có thể ngủ với tôi…”
Võ giả bảng Địa còn chưa nói hết câu, Lộ Uyên đã xuất hiện ở trước mắt hắn như bóng ma, tát thẳng một cái, tạo thành một lỗ thủng vô cùng to trên vách tường ở đối diện đường lớn.
Không rõ sống chết.
“Sao… các người dám hả?”
Những người đi theo võ giả bảng Địa đều vô cùng kinh hãi, từ rất lâu trước đây bọn họ đã đi theo Thẩm Tam Gia, từ mấy chục năm trước Thẩm Tam Gia đã là hoàng đế của thành phố Thanh Vân, mãi đến bây giờ vẫn không ai có thể lay động, bọn họ không ngờ lại có người dám ra tay với bọn họ ngay trên thành phố Thanh Vân.
“Gọi điện thoại, bảo Thẩm Tam gặp tôi”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nói.
“Vâng vâng vâng.”
Lúc này cuối cùng đám người kia cũng lấy lại tinh thần, người trẻ tuổi trước mắt trông cũng không phải dễ trêu vào như thế, bây giờ lão đại của bọn họ còn chưa rõ sống chết đây, chỉ có thể lấy điện thoại ra, ngoan ngoãn gọi điện thoại.
Còn Lâm Ẩn thì được Tưởng Kỳ dẫn vào nhà.
Căn nhà không lớn, chỉ có bảy tám mươi mét vuông, cách biệt với biệt thự lớn mấy nghìn mét vuông của Tưởng Kỳ không biết bao nhiêu lần. Một đôi mẹ con đứng trong nhà, cô gái chỉ khoảng hai mươi tuổi, trông vô cùng xinh đẹp, người mẹ trông hơi kham khổ, có thể nhìn thấy những sợi tóc bạc từ trong tóc.
Nhìn thấy Lâm Ẩn, mắt bà ấy sáng lên, nức nở nói: “Cậu Ẩn!”
Đây là người vợ Tưởng Kỳ cưới ba mươi năm trước, dù lúc kết hôn Lâm Ẩn đang bế quan, nhưng sau đó cũng từng gặp.
“Diệp Quỳnh, bà cũng vất vả rồi”.
Lâm Ẩn thở dài một tiếng, anh thật sự không ngờ mấy năm nay Tưởng Kỳ lại sống khổ như vậy.
Cô gái tò mò quan sát người trẻ tuổi trông xấp xỉ tuổi mình này, cô ấy từng nghe bố mẹ nhắc đến cái tên “cậu Ẩn” này rất nhiều lần, cô ấy có thể cảm nhận sự tôn trọng của bố mẹ với cậu Ẩn, nhưng không ngờ lần đầu gặp gỡ, cậu Ẩn lại là một người xấp xỉ tuổi mình.
“Cậu Ẩn, đây là con gái tôi Tưởng Nguyệt”, Tưởng Kỳ giới thiệu, sau đó nói với con gái: “Mau đến chào cậu Ẩn”.
“Cậu Ẩn”.
Tưởng Nguyệt rụt rè nói.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, nhìn Tưởng Kỳ nói: “Mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, ông nói tôi nghe xem”.
Tưởng Kỳ cười
chuyển vào bí cảnh núi Long Hổ, bí cảnh núi Long Hổ do cao thủ Chân Thần tạo ra, dù là người đến từ hành tinh khác cũng không vào được, nhưng thực lực của tôi quá tệ, không thể nào tìm thấy vị trí của núi Long Hổ”.
Lâm Ẩn nói với giọng điệu nặng nề.
Vù!
Trên cao vạn mét không ai phát hiện có ba bóng người bay thật nhanh, tạo ra đường trắng dài trăm trượng trong không gian, cắt ngang không khí, nhanh như tia chớp, nhìn từ dưới đất, bầu trời như bị chém ra làm đôi vậy.
Đầu tiên Lâm Ẩn chạy đến thành phố Thanh Vân, muốn xem Trương Kỳ Mạt có ở đây không.
Thành phố Thanh Vân vẫn giống như trước đây, chỉ có điều là phồn hoa hơn trước đây, bây giờ, những tòa nhà cao hai mươi, ba mươi tầng trước kia đã trở thành một hai trăm tầng, có vô số thiếu nam thiếu nữ ăn mặc thời thượng mát mẻ đi dạo trên đường, còn có mấy người luyện quyền trong công viên, thậm chí Lâm Ẩn còn nhìn thấy một hai người chỉ mười bảy mười tám tuổi có tu vi có thể miễn cưỡng bước vào bảng Nhân trước đây.
Nhưng Lâm Ẩn không để tâm đến những chuyện này, anh chạy thẳng đến khu biệt thự, nhưng chủ nhân của biệt thự đã đổi người.
Chủ nhân của biệt thự bây giờ chỉ là mấy người bình thường, vệ sĩ trong đó có chút tu vi võ đạo, Lâm Ẩn không quấy rầy những người này, xoay người đi luôn.
Anh buông lỏng thần giác, quét một lượt toàn bộ thành phố Thanh Vân, cuối cùng cũng cảm nhận được một hơi thở quen thuộc ở một hướng.
Người Lâm Ẩn lóe lên, xuất hiện ở chỗ cách đó mấy chục dặm, bên một ngồi nhà trong khu dân nghèo phía Nam thành phố Thanh Vân.
Lúc này có mấy chục người bao vây lấy căn nhà, người cầm đầu là võ giá có thực lực bảng Địa, đang ra sức gõ cửa nhà.
“Tưởng Kỳ, trước đây dù gì ông cũng là nhân vật có máu mặt ở thành phố Thanh Vân, ngay cả đại ca tôi cũng phải nể mặt ông mấy phần, bây giờ con trai ông thiếu nợ, đừng nói cả chút tiền này cũng không trả nổi nhé, nếu ông không trả nợ thì tôi chỉ có thể lấy con gái ông gán nợ thôi!”
Võ giả bảng Địa nói chuyện với Tưởng Kỳ không có chút kính trọng nào, chỉ đầy vẻ khinh thường.
“Tôi nói rồi, tôi không có đứa… con trai kia… khụ khụ khụ… Các người muốn đòi nợ thì… tự đi tìm nó”.
Trong nhà vang lên giọng nói đứt quãng của Tưởng Kỳ.
“Ha!”
Võ giả bảng Địa kia cười khinh thường: “Tưởng Kỳ, ông đúng là nhẫn tâm thật, nghe nói không phải Lâm Ẩn kia cho ông một bản bí tịch sao? Đưa bí tịch ra đây coi như gán nợ”.
“Câm miệng”.
“Khụ khụ”.
Tưởng Kỳ mở của nhà ra, tức giận nhìn đám người bên ngoài, lạnh lùng nói: “Các người nghĩ mình là ai mà muốn có được thứ cậu Ẩn để lại? Về nói với Thẩm Tam, đợi sau khi cậu Ẩn trở về, ông ta và người đứng say ông ta, không một ai có thể chạy thoát được đâu”.
Võ giả bảng Địa chẳng những không nổi giận còn cười nói: “Kỳ Gia, lúc đó dù sao ông cũng là nhân vật nổi tiếng cùng Tam Gia, nhưng vì sao lại ngây thơ như thế chứ? Thời đại đã khác rồi, chưa nói đến việc Lâm Ẩn không có ở đây, dù Lâm Ẩn ở đây thì thế nào? Bây giờ đã không còn là thời đại của anh ta nữa, bây giờ liên minh Côn Luân đã bắt tay với bảy tông môn lớn rồi, dù Lâm Ẩn có xuất hiện một lần nữa, một Thiên Tiên như anh ta có thể làm được gì?”
“Không được sỉ nhục… Khụ khụ…”
Tưởng Kỳ đột nhiên thoáng nhìn thấy ba bóng người đứng thẳng cách đó không xa, một người trong đó chính là người mình đến chết cũng không quên, khóe mắt rưng rưng, không dám chắc nói: “Cậu Ẩn… Cậu Ẩn?”
Lâm Ẩn gật đầu, thở dài một tiếng.
“Ông ấy nợ các người bao nhiêu tiền, tôi trả thay ông ấy”.
Anh đi thẳng về phía Tưởng Kỳ: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
Tưởng Kỳ đã sắp trăm tuổi rồi, cảm thấy chóp mũi chua xót, khi nãy ông ta còn tưởng đây là ảo giác, bây giờ mới dám chắc đây không phải ảo giác.
“Tưởng Kỳ chào cậu Ẩn”.
Tưởng Kỳ quỳ phịch xuống đất.
Nhưng đã bị một sức mạnh dịu dàng nâng lên, nguồn sức mạnh kia truyền vào trong người ông ta, ngay cả bệnh tình trong người cũng dễ chịu hơn không ít.
“Ranh con, đừng có lo chuyện bao đồng”, võ giả bảng Địa nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, sau đó quay đầu nói với Tưởng Kỳ: “Tưởng Kỳ, ông tưởng như thế là có thể làm tôi sợ à? Tưởng rằng gọi một thằng nhóc miệng còn hôi sữa đến sẽ có thể khiến tôi lùi bước sao?”
“Tôi cho ông biết, trước đây là Tam Gia nể tình từng là cộng sự với các người, nhưng bây giờ dù là ai đến, ông cũng phải giao công pháp ra đây, nếu không ông chết, con gái ông trông cũng được, có thể ngủ với tôi…”
Võ giả bảng Địa còn chưa nói hết câu, Lộ Uyên đã xuất hiện ở trước mắt hắn như bóng ma, tát thẳng một cái, tạo thành một lỗ thủng vô cùng to trên vách tường ở đối diện đường lớn.
Không rõ sống chết.
“Sao… các người dám hả?”
Những người đi theo võ giả bảng Địa đều vô cùng kinh hãi, từ rất lâu trước đây bọn họ đã đi theo Thẩm Tam Gia, từ mấy chục năm trước Thẩm Tam Gia đã là hoàng đế của thành phố Thanh Vân, mãi đến bây giờ vẫn không ai có thể lay động, bọn họ không ngờ lại có người dám ra tay với bọn họ ngay trên thành phố Thanh Vân.
“Gọi điện thoại, bảo Thẩm Tam gặp tôi”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nói.
“Vâng vâng vâng.”
Lúc này cuối cùng đám người kia cũng lấy lại tinh thần, người trẻ tuổi trước mắt trông cũng không phải dễ trêu vào như thế, bây giờ lão đại của bọn họ còn chưa rõ sống chết đây, chỉ có thể lấy điện thoại ra, ngoan ngoãn gọi điện thoại.
Còn Lâm Ẩn thì được Tưởng Kỳ dẫn vào nhà.
Căn nhà không lớn, chỉ có bảy tám mươi mét vuông, cách biệt với biệt thự lớn mấy nghìn mét vuông của Tưởng Kỳ không biết bao nhiêu lần. Một đôi mẹ con đứng trong nhà, cô gái chỉ khoảng hai mươi tuổi, trông vô cùng xinh đẹp, người mẹ trông hơi kham khổ, có thể nhìn thấy những sợi tóc bạc từ trong tóc.
Nhìn thấy Lâm Ẩn, mắt bà ấy sáng lên, nức nở nói: “Cậu Ẩn!”
Đây là người vợ Tưởng Kỳ cưới ba mươi năm trước, dù lúc kết hôn Lâm Ẩn đang bế quan, nhưng sau đó cũng từng gặp.
“Diệp Quỳnh, bà cũng vất vả rồi”.
Lâm Ẩn thở dài một tiếng, anh thật sự không ngờ mấy năm nay Tưởng Kỳ lại sống khổ như vậy.
Cô gái tò mò quan sát người trẻ tuổi trông xấp xỉ tuổi mình này, cô ấy từng nghe bố mẹ nhắc đến cái tên “cậu Ẩn” này rất nhiều lần, cô ấy có thể cảm nhận sự tôn trọng của bố mẹ với cậu Ẩn, nhưng không ngờ lần đầu gặp gỡ, cậu Ẩn lại là một người xấp xỉ tuổi mình.
“Cậu Ẩn, đây là con gái tôi Tưởng Nguyệt”, Tưởng Kỳ giới thiệu, sau đó nói với con gái: “Mau đến chào cậu Ẩn”.
“Cậu Ẩn”.
Tưởng Nguyệt rụt rè nói.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, nhìn Tưởng Kỳ nói: “Mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì, ông nói tôi nghe xem”.
Tưởng Kỳ cười
chuyển vào bí cảnh núi Long Hổ, bí cảnh núi Long Hổ do cao thủ Chân Thần tạo ra, dù là người đến từ hành tinh khác cũng không vào được, nhưng thực lực của tôi quá tệ, không thể nào tìm thấy vị trí của núi Long Hổ”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.