Chương 316: Ninh Thái Cực về ở ẩn
A Hào
13/12/2020
“Hừ!”, Ninh Thái Cực hừ lạnh, gương mặt rất đỗi lạnh lùng, lão ấy nhìn con cháu nhà họ Ninh đang ngồi ở đây bằng ánh mắt uy nghiêm.
“Các người nghe cho rõ đây, sau này nhà họ Ninh không được phép nhắc đến cái tên Ninh Tông Đạo nữa!”, Ninh Thái Cực lạnh giọng mà nói: “Cái thằng súc sinh! Phạm tội tày trời, lão sẽ gạch tên nó ra khỏi gia phả, nhà họ Ninh sẽ thu hồi tất thảy tài sản do nó nắm giữ!”
“Cái gì!”
“Thưa cụ! Sao anh hai… à không, sao cụ lại gạch tên của người này ra khỏi gia phả?”
“Làm vậy thì nhẫn tâm quá! Gạch tên ra khỏi gia phả, còn thu hồi tất thảy tài sản… Thế, nhánh hai xong đời rồi!”
Sau khi Ninh Thái Cực long trọng tuyên bố chuyện này, tin tức ấy khiến cho mọi người chấn động đến nỗi gương mặt toát ra vẻ hoảng sợ tột cùng.
Tin tức này đáng sợ quá!
Đối với những người nhà họ Ninh như bọn họ, Ninh Tông Đạo vẫn luôn là một trong ba người nắm quyền hành, những tháng gần đây ông ta đã nắm quyền cao nhất trong gia tộc, nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu nhà họ Ninh của thế hệ này.
Nhưng đột nhiên cụ Ninh Thái Cực ra mặt, còn tuyên bố sẽ tước thân phận con cháu nhà họ Ninh của Ninh Tông Đạo, tất thảy tài sản đều bị thu hồi.
Nhà họ Ninh đã có thay đổi lớn!
“Các người đừng hỏi tại vì sao? Cái thằng súc sinh Ninh Tông Đạo còn không bằng cả heo chó! Phạm phải tội tày đình, lão coi như mình chưa từng có đứa con trai này.”, Ninh Thái Cực quát lên những tiếng đầy tức giận, càng nói càng bực dọc: “Người này đã chết rồi! Chết vẫn chưa hết tội!”
“Chết rồi…”
Ninh Tông Đạo có quyền thế ngất trời đã chết rồi ư?
Gương mặt của đám quản lý cấp cao trong nhà họ Ninh đều trở nên trắng bệch, cơ thể bọn họ bắt đầu run lẩy bẩy.
Rất nhiều người trong số bọn họ đều cậy nhờ vào Ninh Tông Đạo, dựa dẫm vào nhánh hai từ lâu, còn đang định đi theo Ninh Tông Đạo để sau này được ăn no mặc đẹp, ngày càng phất lên, ai ngờ đột nhiên ngọn núi chống lưng này lại đổ sụp xuống.
Hơn nữa Ninh Tông Đạo là cậu con trai mà cụ nhà tự tay bồi dưỡng kia mà? Sao trông cụ nhà có vẻ như chỉ mong sao Ninh Tông Đạo chết sớm hơn chút cho rồi? Rốt cuộc có bí mật gì ở bên trong chuyện này đây? Sau khi đại trưởng lão đến nhà họ Ninh thì đã xảy ra chuyện phức tạp, kỳ lạ gì thế này?
Ngoại trừ kinh ngạc, trong lòng những người nhà họ Ninh có mặt ở đây đều có rất nhiều thắc mắc, chỉ có điều bọn họ không dám hỏi nhiều, dù gì chuyện này cũng quá lớn, hôm nay cụ nhà đang hằm hằm sát khí, ai mà dám lắm miệng để rước xui vào người kia chứ.
Nhất thời, những người có mặt ở đây đều trở nên ngoan ngoãn và dè dặt, ai nấy đều ngồi im thin thít.
Ninh Thái Cực khựng lại rồi quay sang nhìn Lâm Ẩn, anh gật đầu với lão ấy, gương mặt vẫn bình tĩnh như thường, tay cầm tách hồng trà.
Ninh Thái Cực gật đầu tỏ vẻ hiểu ý anh, lão ta nghiêm mặt lại, nói năng một cách từ tốn: “Hơn một trăm con cháu từ lớn đến nhỏ của nhà họ Ninh nghe cho rõ đây!”
“Lão quyết định sẽ về ở ẩn ngay trong ngày hôm nay. Sau này sẽ không hỏi đến chuyện trong nhà họ Ninh nữa!”
Lão ấy vừa mới dứt lời, những người có mặt ở đây đều cảm thấy kinh ngạc, không ngờ cụ nhà lại đột ngột tuyên bố về ở ẩn.
“Cái gì! Thưa cụ, cụ muốn về ở ẩn sao?”
“Vậy, vậy, vậy cụ định để nhà họ Ninh lại cho ai?”
Có vài quản lý cấp cao trong nhà họ Ninh lập tức cất tiếng hỏi, điều làm bọn họ quan tâm là khối tài sản khổng lồ của nhà họ Ninh sẽ giao lại cho ai sau khi cụ nhà về ở ẩn!
Phải biết rằng, nhà họ Ninh là một trong năm gia tộc lớn ở thủ đô, là một đế chế đứng sừng sững trong giới kinh doanh ở Long Quốc, mà việc thay đổi người nắm quyền trong nhà họ Ninh có thể sẽ ảnh hưởng đến cả giới thượng lưu ở thủ đô, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả giới kinh doanh ở cả Long Quốc!
Quyết định của cụ thậm chí sẽ ảnh hưởng đến vô số vận mệnh trong giới kinh doanh!
“Để lão giới thiệu cho các cô cậu, đây là Lâm Ẩn, đại trưởng lão Lâm!”, Ninh Thái Cực run rẩy đứng dậy, lão ấy nghiêm mặt mà nói: “Sau này Lâm Ẩn, đại trưởng lão Lâm sẽ là người đứng đầu trong nhà họ Ninh chúng ta! Tất thảy việc to việc nhỏ của già cả lớn bé trong nhà họ Ninh đều sẽ do đại trưởng lão tự mình quyết định!”
“Thậm chí sống chết của các người đều sẽ do đại trưởng lão Lâm định đoạt!”
Lời nói của lão ấy giống như sét nổ bên tai, cả đại điện nhà họ Ninh đều rộ lên tiếng xôn xao, ánh mắt của mọi người đều toát ra vẻ kinh ngạc và hoảng sợ, bọn họ gần như quay sang nhìn gương mặt trẻ trung của Lâm Ẩn cùng một lúc.
Bọn họ không sao ngờ nổi cụ Ninh sẽ giao hết tài sản của nhà họ Ninh cho một người ngoài!
Nhất là còn giao cho đại trưởng lão Lâm thần bí này nữa.
Gương mặt của Lâm Ẩn thật sự vẫn còn quá trẻ, khiến cho lòng bọn họ không khỏi nảy lên suy nghĩ, Lâm Ẩn, thật sự có thể lên nắm quyền nhà họ Ninh à?
“Cụ! Cụ, không phải cụ đang nói đùa đấy chứ? Nhà họ Ninh chúng ta có rất nhiều người lớn tuổi uyên bác, Lâm Ẩn chỉ mới một thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu mà thôi, có đức độ và tài cán gì để lên nắm quyền cả nhà họ Ninh hùng mạnh của chúng ta?”, Ninh Tông Huyền là người đầu tiên không phục, ông ta lập tức mở miệng chất vấn.
“Đúng đấy, thưa cụ, có phải cụ đã ra quyết định đường đột và qua loa hay không? Chỉ mình Lâm Ẩn? Cậu, cậu ta có thể nắm quyền nhà họ Ninh hùng mạnh của chúng ta sao?”
“Đây không phải là trò đùa đâu ạ! Tài sản trăm năm của nhà họ Ninh, xin cụ hãy suy nghĩ lại thật cẩn thận rồi quyết định sau!”
Đám quản lý cấp cao trong nhà họ Ninh đều cất tiếng chất vấn, bọn họ không hề muốn Lâm Ẩn lên nắm quyền nhà họ Ninh một chút nào.
Ánh mắt Ninh Thái Cực trở nên sắc sảo, lão ấy đảo mắt nhìn những quản lý cấp cao trong nhà họ Ninh, trong lòng thầm run rẩy.
“Các người đều im miệng hết cho lão! Lão đã quyết định về ở ẩn, không hỏi đến bất kỳ chuyện gì trong nhà họ Ninh nữa.”, Ninh Thái Cực nói bằng giọng lạnh tanh: “Bây giờ đại trưởng lão Lâm mới là người đứng đầu trong nhà họ Ninh chúng ta! Nếu như các người còn không phục thì kết cục sẽ giống như tên súc sinh Ninh Tông Đạo kia vậy! Nhớ cho rõ đây, đại trưởng lão Lâm nắm quyền sinh sát trong tay, nếu như đại trưởng lão giết các người thì lão cũng không tài nào cản nổi.”
Sau khi nói dứt lời, Ninh Thái Cực khép mắt lại, lão ấy không lên tiếng nữa, cũng không quan tâm đến những người nhà họ Ninh đang trơ ra như phỗng mà quay sang nhìn Lâm Ẩn, cúi đầu tỏ ý.
“Đại trưởng lão, sau này Ninh thị ở thủ đô phải cậy nhờ vào ngài, vất vả cho ngài quá.”, gương mặt Ninh Thái Cực rất trang nghiêm.
Lâm Ẩn gật đầu một cách nghiêm túc, vẻ mặt Ninh Thái Cực lập tức thả lỏng giống như đã trút được gánh nặng, lão ấy được hai tên tùy tùng dẫn ra khỏi đại điện Ninh thị.
Còn những người nhà họ Ninh có mặt ở đây vẫn chưa nhận ra chuyện gì đã xảy ra, ai nấy đều nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt sợ hãi, trong đầu bọn họ vẫn chưa kịp tiêu hóa thông tin này!
Nhất là Ninh Tông Huyền, ông ta quỳ sụp trên mặt đất, mặt cắt không còn một chút máu, nhìn về Lâm Ẩn với ánh mắt đong đầy nỗi kinh hoảng và tuyệt vọng.
Không ai có thể ngờ rằng Lâm Ẩn lại có thực lực khủng khiếp đến nhường này, anh có thể giết Ninh Tông Đạo, còn khiến cho cụ nhà cung kính mình như thần thánh!
Sau này Lâm Ẩn sẽ nắm quyền Ninh thị ở thủ đô, thế chẳng phải ông ta vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu hay sao?
Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh, anh phớt những ánh mắt nhìn mình chăm chăm, chậm rãi đứng dậy.
“Ninh Tông Bảo, Ninh Tông Thịnh, quỳ thẳng lên!”
Lâm Ẩn quát lên bằng giọng lạnh lùng, khiến cho hai người Ninh Tông Thịnh sợ đến mức run lẩy bẩy, vầng trán đang dán sát dưới đất lập tức ngẩng lên, bọn họ thẳng eo, quỳ thẳng tắp.
Rồi sau đó, Lâm Ẩn hờ hững lên tiếng: “Ninh Khuyết, vào điện!”
“Các người nghe cho rõ đây, sau này nhà họ Ninh không được phép nhắc đến cái tên Ninh Tông Đạo nữa!”, Ninh Thái Cực lạnh giọng mà nói: “Cái thằng súc sinh! Phạm tội tày trời, lão sẽ gạch tên nó ra khỏi gia phả, nhà họ Ninh sẽ thu hồi tất thảy tài sản do nó nắm giữ!”
“Cái gì!”
“Thưa cụ! Sao anh hai… à không, sao cụ lại gạch tên của người này ra khỏi gia phả?”
“Làm vậy thì nhẫn tâm quá! Gạch tên ra khỏi gia phả, còn thu hồi tất thảy tài sản… Thế, nhánh hai xong đời rồi!”
Sau khi Ninh Thái Cực long trọng tuyên bố chuyện này, tin tức ấy khiến cho mọi người chấn động đến nỗi gương mặt toát ra vẻ hoảng sợ tột cùng.
Tin tức này đáng sợ quá!
Đối với những người nhà họ Ninh như bọn họ, Ninh Tông Đạo vẫn luôn là một trong ba người nắm quyền hành, những tháng gần đây ông ta đã nắm quyền cao nhất trong gia tộc, nghiễm nhiên trở thành người đứng đầu nhà họ Ninh của thế hệ này.
Nhưng đột nhiên cụ Ninh Thái Cực ra mặt, còn tuyên bố sẽ tước thân phận con cháu nhà họ Ninh của Ninh Tông Đạo, tất thảy tài sản đều bị thu hồi.
Nhà họ Ninh đã có thay đổi lớn!
“Các người đừng hỏi tại vì sao? Cái thằng súc sinh Ninh Tông Đạo còn không bằng cả heo chó! Phạm phải tội tày đình, lão coi như mình chưa từng có đứa con trai này.”, Ninh Thái Cực quát lên những tiếng đầy tức giận, càng nói càng bực dọc: “Người này đã chết rồi! Chết vẫn chưa hết tội!”
“Chết rồi…”
Ninh Tông Đạo có quyền thế ngất trời đã chết rồi ư?
Gương mặt của đám quản lý cấp cao trong nhà họ Ninh đều trở nên trắng bệch, cơ thể bọn họ bắt đầu run lẩy bẩy.
Rất nhiều người trong số bọn họ đều cậy nhờ vào Ninh Tông Đạo, dựa dẫm vào nhánh hai từ lâu, còn đang định đi theo Ninh Tông Đạo để sau này được ăn no mặc đẹp, ngày càng phất lên, ai ngờ đột nhiên ngọn núi chống lưng này lại đổ sụp xuống.
Hơn nữa Ninh Tông Đạo là cậu con trai mà cụ nhà tự tay bồi dưỡng kia mà? Sao trông cụ nhà có vẻ như chỉ mong sao Ninh Tông Đạo chết sớm hơn chút cho rồi? Rốt cuộc có bí mật gì ở bên trong chuyện này đây? Sau khi đại trưởng lão đến nhà họ Ninh thì đã xảy ra chuyện phức tạp, kỳ lạ gì thế này?
Ngoại trừ kinh ngạc, trong lòng những người nhà họ Ninh có mặt ở đây đều có rất nhiều thắc mắc, chỉ có điều bọn họ không dám hỏi nhiều, dù gì chuyện này cũng quá lớn, hôm nay cụ nhà đang hằm hằm sát khí, ai mà dám lắm miệng để rước xui vào người kia chứ.
Nhất thời, những người có mặt ở đây đều trở nên ngoan ngoãn và dè dặt, ai nấy đều ngồi im thin thít.
Ninh Thái Cực khựng lại rồi quay sang nhìn Lâm Ẩn, anh gật đầu với lão ấy, gương mặt vẫn bình tĩnh như thường, tay cầm tách hồng trà.
Ninh Thái Cực gật đầu tỏ vẻ hiểu ý anh, lão ta nghiêm mặt lại, nói năng một cách từ tốn: “Hơn một trăm con cháu từ lớn đến nhỏ của nhà họ Ninh nghe cho rõ đây!”
“Lão quyết định sẽ về ở ẩn ngay trong ngày hôm nay. Sau này sẽ không hỏi đến chuyện trong nhà họ Ninh nữa!”
Lão ấy vừa mới dứt lời, những người có mặt ở đây đều cảm thấy kinh ngạc, không ngờ cụ nhà lại đột ngột tuyên bố về ở ẩn.
“Cái gì! Thưa cụ, cụ muốn về ở ẩn sao?”
“Vậy, vậy, vậy cụ định để nhà họ Ninh lại cho ai?”
Có vài quản lý cấp cao trong nhà họ Ninh lập tức cất tiếng hỏi, điều làm bọn họ quan tâm là khối tài sản khổng lồ của nhà họ Ninh sẽ giao lại cho ai sau khi cụ nhà về ở ẩn!
Phải biết rằng, nhà họ Ninh là một trong năm gia tộc lớn ở thủ đô, là một đế chế đứng sừng sững trong giới kinh doanh ở Long Quốc, mà việc thay đổi người nắm quyền trong nhà họ Ninh có thể sẽ ảnh hưởng đến cả giới thượng lưu ở thủ đô, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả giới kinh doanh ở cả Long Quốc!
Quyết định của cụ thậm chí sẽ ảnh hưởng đến vô số vận mệnh trong giới kinh doanh!
“Để lão giới thiệu cho các cô cậu, đây là Lâm Ẩn, đại trưởng lão Lâm!”, Ninh Thái Cực run rẩy đứng dậy, lão ấy nghiêm mặt mà nói: “Sau này Lâm Ẩn, đại trưởng lão Lâm sẽ là người đứng đầu trong nhà họ Ninh chúng ta! Tất thảy việc to việc nhỏ của già cả lớn bé trong nhà họ Ninh đều sẽ do đại trưởng lão tự mình quyết định!”
“Thậm chí sống chết của các người đều sẽ do đại trưởng lão Lâm định đoạt!”
Lời nói của lão ấy giống như sét nổ bên tai, cả đại điện nhà họ Ninh đều rộ lên tiếng xôn xao, ánh mắt của mọi người đều toát ra vẻ kinh ngạc và hoảng sợ, bọn họ gần như quay sang nhìn gương mặt trẻ trung của Lâm Ẩn cùng một lúc.
Bọn họ không sao ngờ nổi cụ Ninh sẽ giao hết tài sản của nhà họ Ninh cho một người ngoài!
Nhất là còn giao cho đại trưởng lão Lâm thần bí này nữa.
Gương mặt của Lâm Ẩn thật sự vẫn còn quá trẻ, khiến cho lòng bọn họ không khỏi nảy lên suy nghĩ, Lâm Ẩn, thật sự có thể lên nắm quyền nhà họ Ninh à?
“Cụ! Cụ, không phải cụ đang nói đùa đấy chứ? Nhà họ Ninh chúng ta có rất nhiều người lớn tuổi uyên bác, Lâm Ẩn chỉ mới một thanh niên hai mươi mấy tuổi đầu mà thôi, có đức độ và tài cán gì để lên nắm quyền cả nhà họ Ninh hùng mạnh của chúng ta?”, Ninh Tông Huyền là người đầu tiên không phục, ông ta lập tức mở miệng chất vấn.
“Đúng đấy, thưa cụ, có phải cụ đã ra quyết định đường đột và qua loa hay không? Chỉ mình Lâm Ẩn? Cậu, cậu ta có thể nắm quyền nhà họ Ninh hùng mạnh của chúng ta sao?”
“Đây không phải là trò đùa đâu ạ! Tài sản trăm năm của nhà họ Ninh, xin cụ hãy suy nghĩ lại thật cẩn thận rồi quyết định sau!”
Đám quản lý cấp cao trong nhà họ Ninh đều cất tiếng chất vấn, bọn họ không hề muốn Lâm Ẩn lên nắm quyền nhà họ Ninh một chút nào.
Ánh mắt Ninh Thái Cực trở nên sắc sảo, lão ấy đảo mắt nhìn những quản lý cấp cao trong nhà họ Ninh, trong lòng thầm run rẩy.
“Các người đều im miệng hết cho lão! Lão đã quyết định về ở ẩn, không hỏi đến bất kỳ chuyện gì trong nhà họ Ninh nữa.”, Ninh Thái Cực nói bằng giọng lạnh tanh: “Bây giờ đại trưởng lão Lâm mới là người đứng đầu trong nhà họ Ninh chúng ta! Nếu như các người còn không phục thì kết cục sẽ giống như tên súc sinh Ninh Tông Đạo kia vậy! Nhớ cho rõ đây, đại trưởng lão Lâm nắm quyền sinh sát trong tay, nếu như đại trưởng lão giết các người thì lão cũng không tài nào cản nổi.”
Sau khi nói dứt lời, Ninh Thái Cực khép mắt lại, lão ấy không lên tiếng nữa, cũng không quan tâm đến những người nhà họ Ninh đang trơ ra như phỗng mà quay sang nhìn Lâm Ẩn, cúi đầu tỏ ý.
“Đại trưởng lão, sau này Ninh thị ở thủ đô phải cậy nhờ vào ngài, vất vả cho ngài quá.”, gương mặt Ninh Thái Cực rất trang nghiêm.
Lâm Ẩn gật đầu một cách nghiêm túc, vẻ mặt Ninh Thái Cực lập tức thả lỏng giống như đã trút được gánh nặng, lão ấy được hai tên tùy tùng dẫn ra khỏi đại điện Ninh thị.
Còn những người nhà họ Ninh có mặt ở đây vẫn chưa nhận ra chuyện gì đã xảy ra, ai nấy đều nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt sợ hãi, trong đầu bọn họ vẫn chưa kịp tiêu hóa thông tin này!
Nhất là Ninh Tông Huyền, ông ta quỳ sụp trên mặt đất, mặt cắt không còn một chút máu, nhìn về Lâm Ẩn với ánh mắt đong đầy nỗi kinh hoảng và tuyệt vọng.
Không ai có thể ngờ rằng Lâm Ẩn lại có thực lực khủng khiếp đến nhường này, anh có thể giết Ninh Tông Đạo, còn khiến cho cụ nhà cung kính mình như thần thánh!
Sau này Lâm Ẩn sẽ nắm quyền Ninh thị ở thủ đô, thế chẳng phải ông ta vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu hay sao?
Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh, anh phớt những ánh mắt nhìn mình chăm chăm, chậm rãi đứng dậy.
“Ninh Tông Bảo, Ninh Tông Thịnh, quỳ thẳng lên!”
Lâm Ẩn quát lên bằng giọng lạnh lùng, khiến cho hai người Ninh Tông Thịnh sợ đến mức run lẩy bẩy, vầng trán đang dán sát dưới đất lập tức ngẩng lên, bọn họ thẳng eo, quỳ thẳng tắp.
Rồi sau đó, Lâm Ẩn hờ hững lên tiếng: “Ninh Khuyết, vào điện!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.