Chương 301: Ninh Tông Đạo
A Hào
13/12/2020
Ninh Tông Thịnh nhìn Ninh Tông Bảo với vẻ bất mãn, ông ta nói: “Lâm Ẩn đã dám trèo lên đầu nhà họ Ninh chúng ta để ị một bãi, lẽ nào chúng ta cứ để mặc cho nó xấc láo ngang ngược như vậy à?”
Sau khi nói dứt lời, Ninh Tông Thịnh bực bội đứng phắt dậy rồi nói tiếp: “Tông Bảo, em có biết chỉ trong hai ngày ngắn ngủi thôi mà Tông Huyền đã dẫn con gái đến khóc than với anh, bố của Triệu Kiến Ninh, con rể của em, cũng tìm anh để hỏi han xem vì sao em lại đánh gãy hai chân con trai ông ta? Rốt cuộc em định nhịn đến khi nào?”
“Cái tên họ Lâm ấy luôn chống lại nhà họ Ninh chúng ta!”, Ninh Tông Thịnh lạnh giọng nói: “Rõ ràng cậu ta đang ra oai để thị uy với chúng ta!”
Ninh Tông Thịnh tức giận đùng đùng, ông ta đã nghe kể về những chuyện mà Lâm Ẩn đã làm, cậu ta ngang ngược và hống hách quá thể, dám cậy vào thân phận đại trưởng lão trong nhà họ Ninh, coi mình như Thái Thượng Hoàng của nhà họ Ninh! Có thể tùy tiện đánh mắng người trong gia tộc.
Lâm Ẩn đánh Triệu Kiến Ninh, Ninh Tông Huyền cũng có thể nhịn được.
Nhưng không ngờ cậu ta lại dám mạnh tay với cả Ninh Hiên, cậu cả trong nhà họ Ninh, đến mức này, Ninh Hiên không chịu dập đầu với cậu ta thì cậu ta sẽ xử lý nó ngay lập tức à?
Sắc mặt Ninh Tông Bảo sa sầm, ông nói: “Anh sáu, Lâm Ẩn đạp em ruột của em xuống mặt đất, ép em đánh gãy chân Triệu Kiến Ninh, con rể của mình, em đều đã nhịn hết cả rồi. Ninh Hiên không thể nhịn nổi ư?”
Sau khi nghe thấy thế, Ninh Tông Thịnh và Ninh Hiên đều im lặng.
“Anh sáu, anh phải nghĩ cho kỹ, Lâm Ẩn dám làm như thế, lẽ nào cậu ta không có mục đích gì hay sao? Cậu ta không có chỗ dựa mà được à?”, Ninh Tông Bảo nói từ tốn: “Lâm Ẩn nói ngày mai sẽ đến trụ sở chính của nhà họ Ninh chúng ta, đến biệt thự Thái Cực. Bọn em cũng đã sắp xếp người ổn thỏa rồi, mời cao thủ ra mặt, đến lúc ấy lấy gậy ông đập lưng ông, đương nhiên có thể thăm dò ra chuyện riêng của cậu ta rồi thừa thế đánh bại Lâm Ẩn. Cần gì phải nóng ruột nhất thời kia chứ?”
“Hơn nữa, cụ nhà và Lâm Ẩn khá thân thiết với nhau.”, Ninh Tông Bảo nghiêm mặt mà nói: “Cụ nhà đã bị chúng ta nhốt lại, gần đây không có tin tức gì, anh nghĩ Lâm Ẩn sẽ không màng đến sống chết của cụ nhà à? Nhìn bề ngoài cậu ta thơn thớt nói cười mà trong lòng nham hiểm giết người không dao.”
“Chuyện này…”
Vừa nhắc đến cụ nhà, vẻ mặt Ninh Tông Thịnh lập tức trở nên nghiêm túc.
“Cụ nhà nhất quyết cản đường làm ăn của chúng ta cho bằng được, nhất quyết không chịu giao quyền lại, cụ cứng đầu cứng cổ thật đấy.”, Ninh Tông Thịnh thở dài, ông ta trầm ngâm suy nghĩ.
“Anh sáu, ý của em là kế hoạch của chúng ta đã đi đến thời khắc quan trọng. Lâm Ẩn thế như chẻ tre, nếu như có thể vững vàng thì phải vững vàng trước đã, đừng để cành mẹ đẻ ra cành con.”, Ninh Tông Bảo nghiêm mặt mà nói: “Đợi đến khi chúng ta chuẩn bị chu đáo, xác định được người năm ấy không còn trên đời nữa, rồi lựa thời cơ tốt để diệt trừ Lâm Ẩn cũng không muộn.”
“Nhưng mà…” Ninh Tông Thịnh cảm thấy không cam tâm, bị một thằng con rể vô dụng lai lịch không rõ ràng làm mưa làm gió trong nhà họ Ninh, ông ta thật sự không nhịn nổi nữa.
“Chú bảy, chú làm việc thận trọng quá rồi, nói khó nghe một chút thì chú đang chết nhát đấy!”, Ninh Hiên tỏ vẻ không phục, rồi gắt gỏng: “Quan tâm đến chuyện riêng của Lâm Ẩn làm cái gì? Lẽ nào có thể lớn mạnh hơn nhà họ Ninh chúng ta hay sao? Đêm nay gọi hết ám vệ trong nhà họ Ninh đến, cháu không tin không trừ khử được thằng Lâm Ẩn chỉ có một thân một mình ấy!”
Đầu óc Ninh Hiên cũng chỉ biết báo thù mà thôi, đã bị thù hận làm choáng váng đầu óc từ lâu rồi, cho dù thế nào đi chăng nữa, anh ta chắc chắc sẽ báo thù Lâm Ẩn.
“Cháu cảm thấy ám vệ nhà họ Ninh có thể làm được gì Lâm Ẩn sao?”, giọng nói của Ninh Tông Bảo lạnh tanh, ông nói với anh ta: “Nếu như ám vệ trong nhà họ Ninh có thể đánh bại được Lâm Ẩn, hôm nay cháu có bị đánh thê thảm như thế này không?”
“Với những người như Lâm Ẩn, hoặc là chúng ta giải quyết cậu ta trong một lần, vĩnh viễn trừ bỏ hậu hoạn! Hoặc là tuyệt đối không thể đối địch với người này!”, Ninh Tông Bảo nói một cách kiên quyết.
Ninh Tông Thịnh im lặng một lúc rồi mới gật đầu: “Em nói có lý lắm. Ninh Hiên, cháu tạm thời bình tĩnh lại một chút, đừng nóng lòng đi kiếm chuyện!”
“Ninh Hiên, bây giờ bố của cháu đã lên máy bay về thủ đô rồi, đêm nay ông ta sẽ đến nơi, tất thảy vấn đề cứ để ông ta về điều khiển đại cuộc đi.” Ninh Tông Bảo nghiêm mặt lại.
“Bố của cháu về thủ đô rồi ạ?”, gương mặt Ninh Hiên ánh lên niềm vui và bất ngờ: “Vâng, vậy thì để bố cháu về!”
Thấy Ninh Hiên đã bình tĩnh lại, Ninh Tông Bảo mới thở phào một hơi, ông chỉ sợ cái đồ ngu ngốc này cố chấp đi gây chuyện với Lâm Ẩn, đến lúc đó lỡ mà cậu ta chết trong tay Lâm Ẩn thì đợi đến khi bố cậu ta về thủ đô, ông sẽ khó bề ăn nói với ông ta.
Bố của Ninh Hiên, Ninh Tông Đạo, là anh hai của Ninh Tông Bảo và Ninh Tông Thịnh, cũng là trụ cột đáng tin cậy trong số ba người nắm quyền của nhà họ Ninh. Trước mắt ông là người có quyền lực lớn nhất trong nội bộ nhà họ Ninh, ông ta không những có sức ảnh hưởng cực lớn ở thủ đô, thậm chí còn có thực lực hùng mạnh ở nước ngoài và khắp Long Quốc.
Trong nhà họ Ninh, những người dám phản đối ông ta đều đã bị đuổi cùng giết tận hết cả rồi, bao gồm bố mẹ của Ninh Khuyết.
Trong khoảng thời gian cụ nhà bị ba người nắm quyền cầm tù, nội bộ nhà họ Ninh đã tiến hành một cuộc thanh trừng đẫm máu, Ninh Tông Đạo một tay che trời trong gia tộc!
Đợi đến khi Ninh Tông Đạo trở về thủ đô, chắc chắn ông ta sẽ nổi giận đùng đùng khi nhìn thấy con trai mình bị Lâm Ẩn đánh thê thảm đến thế, đến lúc đó sẽ lại có một trận rồng tranh hổ đấu.
Ninh Tông Bảo thầm suy đoán trong lòng, ông tự có tính toán của mình.
…
Vào buổi trưa trong ngày tiếp theo.
Lâm Ẩn rời khỏi khách sạn Trung Thiên, đi thẳng đến biệt thự Thái Cực trong khu Thần Nông, cũng chính là trụ sở chính của nhà họ Ninh ở thủ đô.
Anh đã thông báo cho Ninh Tông Bảo từ ba ngày trước, kêu Ninh Tông Bảo báo cho tất thảy những người có địa vị cao trong gia tộc biết đại trưởng lão sẽ đến vào ngày hôm nay.
Lâm Ẩn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên, hai tiếng tích tích vang lên, điện thoại của anh đổ chuông.
Anh nhìn thoáng qua, người gọi là Ninh Tông Bảo.
“A lô, đại trưởng lão, ngài đang bận sao?”, giọng nói cung kính của Ninh Tông Bảo vang lên ở đầu dây bên kia.
“Nói đi.” Lâm Ẩn tỏ vẻ thờ ơ.
“Đại trưởng lão, tôi đã thông báo cho tất thảy người có địa vị cao trong nhà họ Ninh rồi, bây giờ họ đều chờ ở biệt thự Thái Cực để tiếp đón ngài.”
“Cụ Ninh Thái Cực thì sao?” Lâm Ẩn hỏi bằng giọng lạnh lùng.
“Cụ nhà bị bệnh, không thể ra gió được, cụ đang điều dưỡng ở biệt thự. Nhưng nếu ngài muốn gặp mặt cụ nhà thì sau khi vào trong biệt thự, tôi có thể dẫn ngài đi.”, Ninh Tông Bảo nói với vẻ rất cung kính.
“Ồ? Vậy à?”, Lâm Ẩn nói.
“Đương nhiên là thế rồi, đại trưởng lão, cụ nhà còn nhờ tôi chuyển lời với ngài, cụ mang bệnh trong người, mong anh thông cảm đôi chút, cụ nhà rất hoan nghênh ngài đến nhà họ Ninh.” Ninh Tông Bảo cười rồi nói với anh.
“Tôi còn muốn hỏi ông, phía Ninh Hiên có chuyện gì, tại sao anh ta dám nhúng tay vào sản nghiệp của gia đình Ninh Khuyết?”, giọng nói của Lâm Ẩn hết sức bình tĩnh.
“Ồ? Ninh Hiên chọc giận ngài sao?”, Ninh Tông Bảo tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Đại trưởng lão, Ninh Hiên là cậu cả trong nhà họ Ninh, địa vị của cậu ta rất cao. Tôi đã dặn cậu ta đừng gây khó dễ cho Ninh Khuyết nhưng cậu ta lại không chịu nghe. Ôi, tôi cũng không thể một tay che trời trong nhà họ Ninh.”, Ninh Tông Bảo than thở.
Lâm Ẩn không nói gì, anh chỉ nhếch môi cười lạnh.
Anh đã nhìn thấu bản chất của lão hồ ly Ninh Tông Bảo này từ trước rồi, một kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
“Mười phút nữa tôi sẽ đến biệt thự Thái Cực.”
Nói dứt lời, Lâm Ẩn cúp máy, ánh mắt của anh trở nên sâu hun hút.
Vào lúc Lâm Ẩn đi về phía khu Thần Nông, một chiếc xe Maybach đen bản giới hạn toàn cầu, nom hết sức khí phách chạy vào trong biệt thự Thái Cực.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen, dẫn theo một ông cụ mặc phong cách cổ xưa đi vào trong phòng khách của nhà họ Ninh.
“Anh hai, anh về thủ đô rồi à?”
“Anh hai, lần này phải nhờ anh làm chủ đại cục đấy!”
Trong phòng khách, Ninh Tông Bảo, Ninh Tông Tông Thịnh và những người trong gia tộc Ninh thị đều đứng dậy khi thấy ông ta, bọn họ đều bước đến đón tiếp với vẻ cung kính như thể đã tìm thấy trụ cột đáng tin cậy vậy.
Người đàn ông trung niên ấy cũng chính là người nắm quyền quyết định trong nhà họ Ninh - Ninh Tông Đạo, gương mặt ông ta rất uy nghiêm, ánh mắt sắc lẹm như dao, trông hết sức khí phách.
Sau khi nói dứt lời, Ninh Tông Thịnh bực bội đứng phắt dậy rồi nói tiếp: “Tông Bảo, em có biết chỉ trong hai ngày ngắn ngủi thôi mà Tông Huyền đã dẫn con gái đến khóc than với anh, bố của Triệu Kiến Ninh, con rể của em, cũng tìm anh để hỏi han xem vì sao em lại đánh gãy hai chân con trai ông ta? Rốt cuộc em định nhịn đến khi nào?”
“Cái tên họ Lâm ấy luôn chống lại nhà họ Ninh chúng ta!”, Ninh Tông Thịnh lạnh giọng nói: “Rõ ràng cậu ta đang ra oai để thị uy với chúng ta!”
Ninh Tông Thịnh tức giận đùng đùng, ông ta đã nghe kể về những chuyện mà Lâm Ẩn đã làm, cậu ta ngang ngược và hống hách quá thể, dám cậy vào thân phận đại trưởng lão trong nhà họ Ninh, coi mình như Thái Thượng Hoàng của nhà họ Ninh! Có thể tùy tiện đánh mắng người trong gia tộc.
Lâm Ẩn đánh Triệu Kiến Ninh, Ninh Tông Huyền cũng có thể nhịn được.
Nhưng không ngờ cậu ta lại dám mạnh tay với cả Ninh Hiên, cậu cả trong nhà họ Ninh, đến mức này, Ninh Hiên không chịu dập đầu với cậu ta thì cậu ta sẽ xử lý nó ngay lập tức à?
Sắc mặt Ninh Tông Bảo sa sầm, ông nói: “Anh sáu, Lâm Ẩn đạp em ruột của em xuống mặt đất, ép em đánh gãy chân Triệu Kiến Ninh, con rể của mình, em đều đã nhịn hết cả rồi. Ninh Hiên không thể nhịn nổi ư?”
Sau khi nghe thấy thế, Ninh Tông Thịnh và Ninh Hiên đều im lặng.
“Anh sáu, anh phải nghĩ cho kỹ, Lâm Ẩn dám làm như thế, lẽ nào cậu ta không có mục đích gì hay sao? Cậu ta không có chỗ dựa mà được à?”, Ninh Tông Bảo nói từ tốn: “Lâm Ẩn nói ngày mai sẽ đến trụ sở chính của nhà họ Ninh chúng ta, đến biệt thự Thái Cực. Bọn em cũng đã sắp xếp người ổn thỏa rồi, mời cao thủ ra mặt, đến lúc ấy lấy gậy ông đập lưng ông, đương nhiên có thể thăm dò ra chuyện riêng của cậu ta rồi thừa thế đánh bại Lâm Ẩn. Cần gì phải nóng ruột nhất thời kia chứ?”
“Hơn nữa, cụ nhà và Lâm Ẩn khá thân thiết với nhau.”, Ninh Tông Bảo nghiêm mặt mà nói: “Cụ nhà đã bị chúng ta nhốt lại, gần đây không có tin tức gì, anh nghĩ Lâm Ẩn sẽ không màng đến sống chết của cụ nhà à? Nhìn bề ngoài cậu ta thơn thớt nói cười mà trong lòng nham hiểm giết người không dao.”
“Chuyện này…”
Vừa nhắc đến cụ nhà, vẻ mặt Ninh Tông Thịnh lập tức trở nên nghiêm túc.
“Cụ nhà nhất quyết cản đường làm ăn của chúng ta cho bằng được, nhất quyết không chịu giao quyền lại, cụ cứng đầu cứng cổ thật đấy.”, Ninh Tông Thịnh thở dài, ông ta trầm ngâm suy nghĩ.
“Anh sáu, ý của em là kế hoạch của chúng ta đã đi đến thời khắc quan trọng. Lâm Ẩn thế như chẻ tre, nếu như có thể vững vàng thì phải vững vàng trước đã, đừng để cành mẹ đẻ ra cành con.”, Ninh Tông Bảo nghiêm mặt mà nói: “Đợi đến khi chúng ta chuẩn bị chu đáo, xác định được người năm ấy không còn trên đời nữa, rồi lựa thời cơ tốt để diệt trừ Lâm Ẩn cũng không muộn.”
“Nhưng mà…” Ninh Tông Thịnh cảm thấy không cam tâm, bị một thằng con rể vô dụng lai lịch không rõ ràng làm mưa làm gió trong nhà họ Ninh, ông ta thật sự không nhịn nổi nữa.
“Chú bảy, chú làm việc thận trọng quá rồi, nói khó nghe một chút thì chú đang chết nhát đấy!”, Ninh Hiên tỏ vẻ không phục, rồi gắt gỏng: “Quan tâm đến chuyện riêng của Lâm Ẩn làm cái gì? Lẽ nào có thể lớn mạnh hơn nhà họ Ninh chúng ta hay sao? Đêm nay gọi hết ám vệ trong nhà họ Ninh đến, cháu không tin không trừ khử được thằng Lâm Ẩn chỉ có một thân một mình ấy!”
Đầu óc Ninh Hiên cũng chỉ biết báo thù mà thôi, đã bị thù hận làm choáng váng đầu óc từ lâu rồi, cho dù thế nào đi chăng nữa, anh ta chắc chắc sẽ báo thù Lâm Ẩn.
“Cháu cảm thấy ám vệ nhà họ Ninh có thể làm được gì Lâm Ẩn sao?”, giọng nói của Ninh Tông Bảo lạnh tanh, ông nói với anh ta: “Nếu như ám vệ trong nhà họ Ninh có thể đánh bại được Lâm Ẩn, hôm nay cháu có bị đánh thê thảm như thế này không?”
“Với những người như Lâm Ẩn, hoặc là chúng ta giải quyết cậu ta trong một lần, vĩnh viễn trừ bỏ hậu hoạn! Hoặc là tuyệt đối không thể đối địch với người này!”, Ninh Tông Bảo nói một cách kiên quyết.
Ninh Tông Thịnh im lặng một lúc rồi mới gật đầu: “Em nói có lý lắm. Ninh Hiên, cháu tạm thời bình tĩnh lại một chút, đừng nóng lòng đi kiếm chuyện!”
“Ninh Hiên, bây giờ bố của cháu đã lên máy bay về thủ đô rồi, đêm nay ông ta sẽ đến nơi, tất thảy vấn đề cứ để ông ta về điều khiển đại cuộc đi.” Ninh Tông Bảo nghiêm mặt lại.
“Bố của cháu về thủ đô rồi ạ?”, gương mặt Ninh Hiên ánh lên niềm vui và bất ngờ: “Vâng, vậy thì để bố cháu về!”
Thấy Ninh Hiên đã bình tĩnh lại, Ninh Tông Bảo mới thở phào một hơi, ông chỉ sợ cái đồ ngu ngốc này cố chấp đi gây chuyện với Lâm Ẩn, đến lúc đó lỡ mà cậu ta chết trong tay Lâm Ẩn thì đợi đến khi bố cậu ta về thủ đô, ông sẽ khó bề ăn nói với ông ta.
Bố của Ninh Hiên, Ninh Tông Đạo, là anh hai của Ninh Tông Bảo và Ninh Tông Thịnh, cũng là trụ cột đáng tin cậy trong số ba người nắm quyền của nhà họ Ninh. Trước mắt ông là người có quyền lực lớn nhất trong nội bộ nhà họ Ninh, ông ta không những có sức ảnh hưởng cực lớn ở thủ đô, thậm chí còn có thực lực hùng mạnh ở nước ngoài và khắp Long Quốc.
Trong nhà họ Ninh, những người dám phản đối ông ta đều đã bị đuổi cùng giết tận hết cả rồi, bao gồm bố mẹ của Ninh Khuyết.
Trong khoảng thời gian cụ nhà bị ba người nắm quyền cầm tù, nội bộ nhà họ Ninh đã tiến hành một cuộc thanh trừng đẫm máu, Ninh Tông Đạo một tay che trời trong gia tộc!
Đợi đến khi Ninh Tông Đạo trở về thủ đô, chắc chắn ông ta sẽ nổi giận đùng đùng khi nhìn thấy con trai mình bị Lâm Ẩn đánh thê thảm đến thế, đến lúc đó sẽ lại có một trận rồng tranh hổ đấu.
Ninh Tông Bảo thầm suy đoán trong lòng, ông tự có tính toán của mình.
…
Vào buổi trưa trong ngày tiếp theo.
Lâm Ẩn rời khỏi khách sạn Trung Thiên, đi thẳng đến biệt thự Thái Cực trong khu Thần Nông, cũng chính là trụ sở chính của nhà họ Ninh ở thủ đô.
Anh đã thông báo cho Ninh Tông Bảo từ ba ngày trước, kêu Ninh Tông Bảo báo cho tất thảy những người có địa vị cao trong gia tộc biết đại trưởng lão sẽ đến vào ngày hôm nay.
Lâm Ẩn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đột nhiên, hai tiếng tích tích vang lên, điện thoại của anh đổ chuông.
Anh nhìn thoáng qua, người gọi là Ninh Tông Bảo.
“A lô, đại trưởng lão, ngài đang bận sao?”, giọng nói cung kính của Ninh Tông Bảo vang lên ở đầu dây bên kia.
“Nói đi.” Lâm Ẩn tỏ vẻ thờ ơ.
“Đại trưởng lão, tôi đã thông báo cho tất thảy người có địa vị cao trong nhà họ Ninh rồi, bây giờ họ đều chờ ở biệt thự Thái Cực để tiếp đón ngài.”
“Cụ Ninh Thái Cực thì sao?” Lâm Ẩn hỏi bằng giọng lạnh lùng.
“Cụ nhà bị bệnh, không thể ra gió được, cụ đang điều dưỡng ở biệt thự. Nhưng nếu ngài muốn gặp mặt cụ nhà thì sau khi vào trong biệt thự, tôi có thể dẫn ngài đi.”, Ninh Tông Bảo nói với vẻ rất cung kính.
“Ồ? Vậy à?”, Lâm Ẩn nói.
“Đương nhiên là thế rồi, đại trưởng lão, cụ nhà còn nhờ tôi chuyển lời với ngài, cụ mang bệnh trong người, mong anh thông cảm đôi chút, cụ nhà rất hoan nghênh ngài đến nhà họ Ninh.” Ninh Tông Bảo cười rồi nói với anh.
“Tôi còn muốn hỏi ông, phía Ninh Hiên có chuyện gì, tại sao anh ta dám nhúng tay vào sản nghiệp của gia đình Ninh Khuyết?”, giọng nói của Lâm Ẩn hết sức bình tĩnh.
“Ồ? Ninh Hiên chọc giận ngài sao?”, Ninh Tông Bảo tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Đại trưởng lão, Ninh Hiên là cậu cả trong nhà họ Ninh, địa vị của cậu ta rất cao. Tôi đã dặn cậu ta đừng gây khó dễ cho Ninh Khuyết nhưng cậu ta lại không chịu nghe. Ôi, tôi cũng không thể một tay che trời trong nhà họ Ninh.”, Ninh Tông Bảo than thở.
Lâm Ẩn không nói gì, anh chỉ nhếch môi cười lạnh.
Anh đã nhìn thấu bản chất của lão hồ ly Ninh Tông Bảo này từ trước rồi, một kẻ miệng nam mô bụng một bồ dao găm.
“Mười phút nữa tôi sẽ đến biệt thự Thái Cực.”
Nói dứt lời, Lâm Ẩn cúp máy, ánh mắt của anh trở nên sâu hun hút.
Vào lúc Lâm Ẩn đi về phía khu Thần Nông, một chiếc xe Maybach đen bản giới hạn toàn cầu, nom hết sức khí phách chạy vào trong biệt thự Thái Cực.
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen, dẫn theo một ông cụ mặc phong cách cổ xưa đi vào trong phòng khách của nhà họ Ninh.
“Anh hai, anh về thủ đô rồi à?”
“Anh hai, lần này phải nhờ anh làm chủ đại cục đấy!”
Trong phòng khách, Ninh Tông Bảo, Ninh Tông Tông Thịnh và những người trong gia tộc Ninh thị đều đứng dậy khi thấy ông ta, bọn họ đều bước đến đón tiếp với vẻ cung kính như thể đã tìm thấy trụ cột đáng tin cậy vậy.
Người đàn ông trung niên ấy cũng chính là người nắm quyền quyết định trong nhà họ Ninh - Ninh Tông Đạo, gương mặt ông ta rất uy nghiêm, ánh mắt sắc lẹm như dao, trông hết sức khí phách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.