Chương 1002: Nửa bước Nhân Tiên thì sao?
A Hào
17/12/2020
“Giỏi giỏi giỏi!”
Rõ ràng là lúc này Tiêu Huyền đang vô cùng tức giận, cung kính nói: “Chú Vu, làm phiền chú!”
Một bóng người không chút tiếng động bay vào từ ban công tầng cao nhất, đứng bên cạnh Tiêu Huyền.
Người ở tầng cao nhất nhìn thấy người này đều tỏ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng là quen người đó, trong đó còn có hai người căm hận nhìn người đó.
“Ầm!”
Người đó búng ngón tay, giữa mi tâm của hai người kia lập tức có vết máu xuất hiện, sau đó chậm rãi ngã xuống đất tắt thở.
“Ngài Vu!”
Chung Minh giật mình kêu lên, nhưng không dám nổi giận, trong hai người bị Vu Đức Sơn đánh chết có một người là con của cao thủ Thần cảnh của nhà họ Chung.
Chung Minh không ngờ Vu Đức Sơn sẽ ra tay với tiểu bối.
“Trưởng bối nhà các người không dạy các người phải tôn trọng cao thủ Nhân Tiên sao?”
Vu Đức Sơn nhìn thoáng qua các tiểu bối ở tầng cao nhất, lạnh nhạt nói.
Chỗ ông ta nhìn qua, tất cả mọi người đều cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Chỉ có Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y vẻ mặt không thay đổi nhìn Vu Đức Sơn.
Vu Đức Sơn nhìn Lâm Ẩn, ánh mắt lộ vẻ không vui, lạnh lùng nói: “Tiểu bối, là cậu ỷ vào trận pháp giết chết Tiêu Hổ đúng không?”
“Chỉ dựa vào ông cũng dám xưng là cao thủ Nhân Tiên ư?”
Lâm Ẩn lắc đầu nhìn Vu Đức Sơn, lạnh nhạt nói. Vu Đức Sơn chỉ mới đột phá nửa bước Nhân Tiên cảnh cũng dám tự xưng là cao thủ Nhân Tiên trước mặt anh, đúng là mặt dày.
Sắc mặt Vu Đức Sơn trở nên lạnh lùng: “Nhóc con, cậu đánh chết Tiêu Hổ cũng chỉ ỷ vào trận pháp thôi, tuy không biết cậu che giấu đi hơi thở trên người bằng cách nào, vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ xương, dù cậu có giả vờ thế nào, thực lực không đủ có giả vờ cũng vô dụng thôi”.
“Đúng là thế thật”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Giống ông đấy, một người nửa bước Nhân Tiên lại dám xưng là cao thủ Nhân Tiên, đúng là không biết trời cao đất rộng”.
Mọi người đều trợn mắt há mồm, bọn họ cũng đều biết danh tiếng của Vu Đức Sơn, bình thường đều tự nói mình là cao thủ Nhân Tiên, nhưng không ngờ Lâm Ẩn cũng dám vạch trần ông ta.
“Dù nửa bước Nhân Tiên thì sao? Hôm nay sẽ để cậu biết dù tôi chỉ mới nửa bước Nhân Tiên thì một Thần cảnh nho nhỏ như cậu cũng không thể trêu vào được!”
Vu Đức Sơn kiêu căng nói, trên người loé lên ánh sáng lạnh, khí thế ngút trời.
Lâm Ẩn cũng không nói gì, chỉ duỗi tay túm lấy Vu Đức Sơn ở xa.
“Xẹt!”
Một sức mạnh vô hình xuất hiện từ trong hư không, Vu Đức Sơn như bị một cái động đen hút lấy, lập tức bị kéo về phía Lâm Ẩn.
“Mở!”
Vu Đức Sơn biến sắc, ánh sáng lạnh trên người dâng lên, nhiệt độ trong đình Quan Phong lập tức giảm xuống hai ba mươi độ, rất nhiều người tu vi hơi thấp đều lạnh run.
Chân nguyên trên người Vu Đức Sơn tăng lên đỉnh điểm, muốn thoát khỏi sự lôi kéo của Lâm Ẩn, nhưng sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, vẫn giữ tư thế cũ.
Lúc này Vu Đức Sơn mới hoảng sợ phát hiện lực hút bởi chân nguyên của Lâm Ẩn mạnh mẽ tựa như núi Côn Luân vậy, khiến ông ta không nhịn được bay về phía Lâm Ẩn.
“Ầm!”
Vu Đức Sơn cứ thế bị Lâm Ẩn bắt lấy từ xa, bị bóp cổ mà không giãy ra được.
“Bây giờ thì sao?”
“Một người nửa bước Nhân Tiên nho nhỏ cũng dám nói xằng nói bậy trước mặt tôi ư?”
Lâm Ẩn lạnh lùng nói với Vu Đức Sơn.
Vu Đức Sơn có thể tu luyện đến cảnh giới thế này ở thế giới thường thật sự không tầm thường, nhưng ông ta không nên trêu đến anh.
Hai mắt Vu Đức Sơn như muốn phun ra lửa, khuôn mặt dữ tợn, ánh sáng sáng chói phát ra từ trên người ông ta, muốn thoát khỏi sự khống chế của Lâm Ẩn, sát khí cuồn cuộn trong mắt.
Từ khi ông ta vào Côn Luân, tu vi võ đạo một đường tăng lên, dù là cụ ông Nhân Tiên của nhà họ Tiêu cũng cư xử ngang hàng với ông ta, ngay cả mấy cụ ông nửa bước Nhân Tiên của ba gia tộc lớn khác ông ta cũng không coi ra gì, trong lòng ông ta, ông ta chính là nhân vật đã định sẵn là sẽ trở thành Nhân Tiên, có bao giờ bị sỉ nhục như thế đâu.
“Lâm Ẩn, tôi thề, tôi nhất định sẽ băm thây câu, khiến cả nhà họ Lâm của cậu phải chết hết”.
Tiêu Huyền trợn to mắt, thực lực của Vu Đức Sơn có hơn chứ không kém bố anh ta, nhưng bây giờ anh ta đang nhìn thấy gì, Lâm Ẩn chỉ sử dụng một chiêu đã khống chế được Vu Đức Sơn, lần này nhà họ Tiêu bọn họ gặp phải kẻ khó đối phó rồi!
Cổ Y Nhân cũng há hốc mồm khó tin, bây giờ xem như cô ấy đã hiểu vì sao cụ ông nhà họ Kỷ muốn Kỷ Yên Nhiên cưới Lâm Ẩn rồi.
Vẻ mặt của Kỷ Yên Nhiên lúc này cũng rất phức tạp, từ nhỏ cô ta đã rất tự cao, ngay cả Tiêu Huyền theo đuổi cũng không thèm để tâm, cô ta tự nhận chỉ có con cưng của trời trong bí cảnh Côn Luân mới xứng với mình, cho nên không muốn ông nội gả mình cho Lâm Ẩn, nhưng cô ta không ngờ Lâm Ẩn lại mạnh như thế, có lẽ cũng không thua gì những con cưng của trời trong bí cảnh Côn Luân.
Chỉ có Cổ Nguyên tỏ thái độ mình đã nhìn ra từ lâu, trong lòng anh ta đã đoán là Lâm Ẩn còn mạnh hơn ông nội của mình, cho nên dù về đến Côn Luân, anh ta cũng không nói gì chuyện Lâm Ẩn giết Tiêu Hổ, bây giờ xem ra quyết định của anh ta rất đúng đắn.
Chung Minh run rẩy đứng một bên, trước thực lực mạnh mẽ của Lâm Ẩn, chút âm mưu của gã thật sự chẳng ra cái gì cả.
“Ông nói ông muốn ra tay với người trong gia tộc tôi ư?”
Lâm Ẩn mỉm cười nhìn Vu Đức Sơn còn muốn giãy dụa, hờ hững nói.
“Đúng vậy, tôi…”
Không đợi Vu Đức Sơn nói xong.
“Phụt!”
Đầu Vu Đức Sơn trực tiếp nổ tung, máu tươi văng tứ phía, thi thể không đầu chậm rãi ngã xuống đất từ trên tay Lâm Ẩn.
Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại, nhìn về phía Lâm Ẩn như đang nhìn quái vật, Lâm Ẩn nhìn qua cũng tầm tuổi bọn họ, nhưng thực lực so với bọn họ lại như trên trời và dưới đất vậy.
Tiêu Huyền cũng sợ tới mức run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Anh ta chỉ là con trai trưởng của nhà họ Tiêu, còn Vu Đức Sơn là cao thủ nửa bước Nhân Tiên cảnh, Lâm Ẩn nói giết Vu Đức Sơn là giết, e rằng anh ta cũng không còn đường sống nữa.
“Tiêu Huyền, anh dẫn tôi đến nhà họ Tiêu!”
Lâm Ẩn nhìn Tiêu Huyền, hờ hững nói.
“Không biết cậu… cậu Lâm… đến nhà họ… Tiêu của tôi là có chuyện gì?” Tiêu Huyền nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
Nhưng những người ở đây cũng không hề tỏ vẻ châm chọc, đối mặt với một cao thủ giết người không chớp mặt như vậy, nếu bọn họ đứng ở vị trí của Tiêu Huyền có lẽ còn không bằng anh ta nữa.
“Yên tâm, chỉ cần nhà họ Tiêu của các người phối hợp, tôi có thể không tiêu diệt các người!”
Lâm Ẩn xoay người chắp tay đi xuống, Bùi Thanh Y đi sát theo sau.
Tiêu Huyền nuốt một ngụm nước miếng, chỉ có thể cắn răng đuổi theo.
Rõ ràng là lúc này Tiêu Huyền đang vô cùng tức giận, cung kính nói: “Chú Vu, làm phiền chú!”
Một bóng người không chút tiếng động bay vào từ ban công tầng cao nhất, đứng bên cạnh Tiêu Huyền.
Người ở tầng cao nhất nhìn thấy người này đều tỏ vẻ ngạc nhiên, rõ ràng là quen người đó, trong đó còn có hai người căm hận nhìn người đó.
“Ầm!”
Người đó búng ngón tay, giữa mi tâm của hai người kia lập tức có vết máu xuất hiện, sau đó chậm rãi ngã xuống đất tắt thở.
“Ngài Vu!”
Chung Minh giật mình kêu lên, nhưng không dám nổi giận, trong hai người bị Vu Đức Sơn đánh chết có một người là con của cao thủ Thần cảnh của nhà họ Chung.
Chung Minh không ngờ Vu Đức Sơn sẽ ra tay với tiểu bối.
“Trưởng bối nhà các người không dạy các người phải tôn trọng cao thủ Nhân Tiên sao?”
Vu Đức Sơn nhìn thoáng qua các tiểu bối ở tầng cao nhất, lạnh nhạt nói.
Chỗ ông ta nhìn qua, tất cả mọi người đều cúi đầu không dám nhìn thẳng.
Chỉ có Lâm Ẩn và Bùi Thanh Y vẻ mặt không thay đổi nhìn Vu Đức Sơn.
Vu Đức Sơn nhìn Lâm Ẩn, ánh mắt lộ vẻ không vui, lạnh lùng nói: “Tiểu bối, là cậu ỷ vào trận pháp giết chết Tiêu Hổ đúng không?”
“Chỉ dựa vào ông cũng dám xưng là cao thủ Nhân Tiên ư?”
Lâm Ẩn lắc đầu nhìn Vu Đức Sơn, lạnh nhạt nói. Vu Đức Sơn chỉ mới đột phá nửa bước Nhân Tiên cảnh cũng dám tự xưng là cao thủ Nhân Tiên trước mặt anh, đúng là mặt dày.
Sắc mặt Vu Đức Sơn trở nên lạnh lùng: “Nhóc con, cậu đánh chết Tiêu Hổ cũng chỉ ỷ vào trận pháp thôi, tuy không biết cậu che giấu đi hơi thở trên người bằng cách nào, vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ xương, dù cậu có giả vờ thế nào, thực lực không đủ có giả vờ cũng vô dụng thôi”.
“Đúng là thế thật”, Lâm Ẩn hờ hững nói: “Giống ông đấy, một người nửa bước Nhân Tiên lại dám xưng là cao thủ Nhân Tiên, đúng là không biết trời cao đất rộng”.
Mọi người đều trợn mắt há mồm, bọn họ cũng đều biết danh tiếng của Vu Đức Sơn, bình thường đều tự nói mình là cao thủ Nhân Tiên, nhưng không ngờ Lâm Ẩn cũng dám vạch trần ông ta.
“Dù nửa bước Nhân Tiên thì sao? Hôm nay sẽ để cậu biết dù tôi chỉ mới nửa bước Nhân Tiên thì một Thần cảnh nho nhỏ như cậu cũng không thể trêu vào được!”
Vu Đức Sơn kiêu căng nói, trên người loé lên ánh sáng lạnh, khí thế ngút trời.
Lâm Ẩn cũng không nói gì, chỉ duỗi tay túm lấy Vu Đức Sơn ở xa.
“Xẹt!”
Một sức mạnh vô hình xuất hiện từ trong hư không, Vu Đức Sơn như bị một cái động đen hút lấy, lập tức bị kéo về phía Lâm Ẩn.
“Mở!”
Vu Đức Sơn biến sắc, ánh sáng lạnh trên người dâng lên, nhiệt độ trong đình Quan Phong lập tức giảm xuống hai ba mươi độ, rất nhiều người tu vi hơi thấp đều lạnh run.
Chân nguyên trên người Vu Đức Sơn tăng lên đỉnh điểm, muốn thoát khỏi sự lôi kéo của Lâm Ẩn, nhưng sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, vẫn giữ tư thế cũ.
Lúc này Vu Đức Sơn mới hoảng sợ phát hiện lực hút bởi chân nguyên của Lâm Ẩn mạnh mẽ tựa như núi Côn Luân vậy, khiến ông ta không nhịn được bay về phía Lâm Ẩn.
“Ầm!”
Vu Đức Sơn cứ thế bị Lâm Ẩn bắt lấy từ xa, bị bóp cổ mà không giãy ra được.
“Bây giờ thì sao?”
“Một người nửa bước Nhân Tiên nho nhỏ cũng dám nói xằng nói bậy trước mặt tôi ư?”
Lâm Ẩn lạnh lùng nói với Vu Đức Sơn.
Vu Đức Sơn có thể tu luyện đến cảnh giới thế này ở thế giới thường thật sự không tầm thường, nhưng ông ta không nên trêu đến anh.
Hai mắt Vu Đức Sơn như muốn phun ra lửa, khuôn mặt dữ tợn, ánh sáng sáng chói phát ra từ trên người ông ta, muốn thoát khỏi sự khống chế của Lâm Ẩn, sát khí cuồn cuộn trong mắt.
Từ khi ông ta vào Côn Luân, tu vi võ đạo một đường tăng lên, dù là cụ ông Nhân Tiên của nhà họ Tiêu cũng cư xử ngang hàng với ông ta, ngay cả mấy cụ ông nửa bước Nhân Tiên của ba gia tộc lớn khác ông ta cũng không coi ra gì, trong lòng ông ta, ông ta chính là nhân vật đã định sẵn là sẽ trở thành Nhân Tiên, có bao giờ bị sỉ nhục như thế đâu.
“Lâm Ẩn, tôi thề, tôi nhất định sẽ băm thây câu, khiến cả nhà họ Lâm của cậu phải chết hết”.
Tiêu Huyền trợn to mắt, thực lực của Vu Đức Sơn có hơn chứ không kém bố anh ta, nhưng bây giờ anh ta đang nhìn thấy gì, Lâm Ẩn chỉ sử dụng một chiêu đã khống chế được Vu Đức Sơn, lần này nhà họ Tiêu bọn họ gặp phải kẻ khó đối phó rồi!
Cổ Y Nhân cũng há hốc mồm khó tin, bây giờ xem như cô ấy đã hiểu vì sao cụ ông nhà họ Kỷ muốn Kỷ Yên Nhiên cưới Lâm Ẩn rồi.
Vẻ mặt của Kỷ Yên Nhiên lúc này cũng rất phức tạp, từ nhỏ cô ta đã rất tự cao, ngay cả Tiêu Huyền theo đuổi cũng không thèm để tâm, cô ta tự nhận chỉ có con cưng của trời trong bí cảnh Côn Luân mới xứng với mình, cho nên không muốn ông nội gả mình cho Lâm Ẩn, nhưng cô ta không ngờ Lâm Ẩn lại mạnh như thế, có lẽ cũng không thua gì những con cưng của trời trong bí cảnh Côn Luân.
Chỉ có Cổ Nguyên tỏ thái độ mình đã nhìn ra từ lâu, trong lòng anh ta đã đoán là Lâm Ẩn còn mạnh hơn ông nội của mình, cho nên dù về đến Côn Luân, anh ta cũng không nói gì chuyện Lâm Ẩn giết Tiêu Hổ, bây giờ xem ra quyết định của anh ta rất đúng đắn.
Chung Minh run rẩy đứng một bên, trước thực lực mạnh mẽ của Lâm Ẩn, chút âm mưu của gã thật sự chẳng ra cái gì cả.
“Ông nói ông muốn ra tay với người trong gia tộc tôi ư?”
Lâm Ẩn mỉm cười nhìn Vu Đức Sơn còn muốn giãy dụa, hờ hững nói.
“Đúng vậy, tôi…”
Không đợi Vu Đức Sơn nói xong.
“Phụt!”
Đầu Vu Đức Sơn trực tiếp nổ tung, máu tươi văng tứ phía, thi thể không đầu chậm rãi ngã xuống đất từ trên tay Lâm Ẩn.
Lúc này mọi người mới tỉnh táo lại, nhìn về phía Lâm Ẩn như đang nhìn quái vật, Lâm Ẩn nhìn qua cũng tầm tuổi bọn họ, nhưng thực lực so với bọn họ lại như trên trời và dưới đất vậy.
Tiêu Huyền cũng sợ tới mức run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Anh ta chỉ là con trai trưởng của nhà họ Tiêu, còn Vu Đức Sơn là cao thủ nửa bước Nhân Tiên cảnh, Lâm Ẩn nói giết Vu Đức Sơn là giết, e rằng anh ta cũng không còn đường sống nữa.
“Tiêu Huyền, anh dẫn tôi đến nhà họ Tiêu!”
Lâm Ẩn nhìn Tiêu Huyền, hờ hững nói.
“Không biết cậu… cậu Lâm… đến nhà họ… Tiêu của tôi là có chuyện gì?” Tiêu Huyền nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
Nhưng những người ở đây cũng không hề tỏ vẻ châm chọc, đối mặt với một cao thủ giết người không chớp mặt như vậy, nếu bọn họ đứng ở vị trí của Tiêu Huyền có lẽ còn không bằng anh ta nữa.
“Yên tâm, chỉ cần nhà họ Tiêu của các người phối hợp, tôi có thể không tiêu diệt các người!”
Lâm Ẩn xoay người chắp tay đi xuống, Bùi Thanh Y đi sát theo sau.
Tiêu Huyền nuốt một ngụm nước miếng, chỉ có thể cắn răng đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.