Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 825: Núi sông đảo lộn

A Hào

13/12/2020

Sức mạnh của cú đấm vốn vô hình vô ảnh, nhưng lúc xuyên qua màn nước lại có bọt nước bám vào bên trên đó, giống như một viên đạn bắn vào trong nước rồi kéo theo mấy cái đuôi vậy.

“Vù!”.

Lâm Ẩn lại ngưng tụ ra kiếm khí, kiếm khí dài đến năm mét chém lên lực đấm đó, thế mà nó lại làm nổ tung kiếm khí mà Lâm Ẩn ngưng tụ ra.

Đáng tiếc là lực sau không đủ, đánh lên khí thế hộ thể của Lâm Ẩn chỉ khiến nó hơi chấn động một chút mà thôi.

Lúc này đã có rất nhiều người tập trung lại gần hồ nhân tạo, đa số là người đến mừng thọ, người dám đến bên hồ nhân tạo này xem cuộc chiến có thực lực thấp nhất cũng là người trong bảng Địa.

Trận chiến giữa Lâm Ẩn và Trần Tùng Dương đã vượt qua sức tưởng tượng của bọn họ rồi.

Trong lúc đánh qua đánh lại, cây cối núi nhỏ xung quanh hồ nhân tạo đã bị tàn phá gần hết, hai người ra tay đánh nhau cũng không lâu nhưng cây cối xung quanh đều gãy đổ, mặt đất bị gió mạnh đáng sợ chấn động tạo ra mấy cái hố rất lớn.

Mà hai bóng người vẫn đang không ngừng so chiêu như trước, đánh ra những làn sóng cuồn cuộn.

“Chỉ vừa đánh nhau đã có tình cảnh thảm thiết như thế, đây là trận chiến giữa những cao thủ hàng đầu sao?”.

Cách đó hơn hai trăm mét, trên khoé miệng một vị cao thủ bảng Thiên có máu tươi tràn ra, được một cao thủ bảng Thiên đi cùng đỡ lấy, ánh mắt khiếp sợ, khi nãy ông ta chỉ đứng gần chỗ hai cao thủ đánh nhau một chút thôi đã bị dư chấn của trận chiến làm mình bị thương nặng.

Lúc này trong đầu ông ta ngoài khiếp sợ thì chỉ còn khiếp sợ mà thôi.

Ông ta đường đường là cao thủ bảng Thiên, có sức chiến đấu hàng đầu trong giới lánh đời, nhưng ngay cả dư âm của việc Lâm Ẩn và Trần Tùng Dương đánh nhau cũng không chịu đựng được.

Phải biết rằng đây mới chỉ là bước thăm dò lúc đầu trận thôi mà đã có sức mạnh lớn như thế, chắc chắn hai người vẫn còn át chủ bài và thủ đoạn khác.

Nếu đợi đến lúc quan trọng trong trận chiến của hai người, không biết sẽ lại cảnh tượng như thế nào nữa.

“Mọi người lùi về sau năm trăm mét!”.

Sở Tế Thương đứng dậy la lớn.

Trên cơ bản những người đang xem cuộc chiến bây giờ đều là người đến mừng thọ cụ ấy, có chút quan hệ với nhà họ Sở, cho nên cụ ấy mới lên tiếng nhắc nhở.

Lúc này cụ ấy cũng khiếp sợ giống như mọi người vậy, cụ ấy không ngờ Lâm Ẩn còn nhỏ tuổi lại có thực lực đến mức này, hơn nữa sau lưng còn có nhà họ Lâm và đại thần Lâm Kình Thương, sau này giành lại Long phủ cũng là chuyện khả thi.

Trong hồ.

Lâm Ẩn nặng nề nhìn Trần Tùng Dương, khi nãy hai người chỉ ra tay thăm dò thôi, Trần Tùng Dương đúng không hổ là kẻ mạnh có tiếng xưa nay, lực đấm của ông ấy vô cùng cứng rắn, gần như có thể ngưng tụ thành thực thể.

Phải biết rằng bình thường lực đấm của cao thủ bảng Thiên chỉ có thể cách xa mình ba mét, hơn nữa càng xa uy lực càng yếu đi, nội công của người bình thường so sánh với nội công của Trần Tùng Dương thật sự giống như khúc gỗ và sắt thép vậy.



Một khi đánh nhau, hoàn toàn có thể tiện tay đánh vỡ cương khí hộ thể.

Đây cũng là lý do vì sao lúc Lâm Ẩn đấu với biết bao nhiêu cao thủ bảng Thiên lại không xem chân khí bảo vệ của những người đó ra gì.

“Không ngờ ông lại rèn luyện nội công đến mức độ này, thật không hổ danh Bạch Long Vương! Nhưng nếu ông chỉ có chút bản lĩnh ấy thì hôm nay cứ ở lại nơi đây đi!”.

Lâm Ẩn đứng thẳng trong hồ, lạnh nhạt nói.

“Bình thường người luyện võ chỉ biết tăng lực nội công trong cơ thể, lại không biết nếu không gọt giũa nội công trong cơ thể thì hoàn toàn không có cơ hội đặt chân lên trên bảng Thiên. Tôi lật điển tịch, từ trong một điển tịch nghìn năm biết được nếu muốn vượt lên trên bảng Thiên, đạt đến cảnh thần trong truyền thuyết thì phải gọt giũa nội công trong cơ thể như vật thật mới có chút hy vọng!”, Trần Tùng Dương cười ha ha nói.

“Lâm Ẩn, hôm nay chúng ta cứ đánh một trận, nếu tôi chết trong tay cậu thì mong cậu đi lên đỉnh cao của võ đạo để ngắm nhìn thế giới thay tôi!”.

“Được!”.

Lâm Ẩn tiến lên.

Đất trời im lặng lạnh lẽo.

Một cơn gió nhẹ như lưỡi dao kim sắt đâm về phía Trần Tùng Dương.

Trong vô hình có một áp lực to lớn tiến tới, tựa như ngọn núi Thái Sơn muốn đè lên người Trần Tùng Dương.

“Khí thế… này… Thú vị đấy!”.

Trần Tùng Dương tươi cười, cuối cùng Lâm Ẩn cũng khiến ông ấy cảm thấy có chút uy hiếp rồi.

Lúc này, những cơn gió nhẹ trong phạm vi mấy trăm mét như hoá thành những cây kim sắt đang trút giận thay Lâm Ẩn, đâm về phía Trần Tùng Dương.

“Lùi thêm nữa!”.

Sở Tế Thương hét to một tiếng, lần này Lâm Ẩn và Trần Tùng Dương muốn dốc hết sức ra tay rồi, khi nãy cụ ấy đã đánh giá sai thực lực của hai người, phạm vi năm trăm mét cũng không an toàn.

Nghe tiếng hét của Sở Tế Thương, mọi người vội vàng lui về cách chỗ đó hơn một nghìn mét.

Khi nãy những người có thực lực chưa đến bảng Thiên lại có thể xuất hiện cảm giác khó thở, người như bị mấy chục nghìn cây kim đâm vào vậy, nếu muộn một bước có lẽ sẽ chết ngay tại chỗ.

Mãi đến khi lùi ra xa hơn nghìn mét, trong lòng vẫn nghĩ lại mà sợ.

Thân thể Trần Tùng Dương hơi run lên, dưới đồ luyện công màu đen bùng nổ ra một dòng khí khiến người ta sợ hãi.

Vù vù vù vù!

Trong lúc vô hình, một làn sóng mênh mông cuồn cuồn xuất hiện trong hư không bắt đầu đấu với cơn gió kia, giống như có vô số lưỡi dao đang chém nhau vậy.



“Lâm Ẩn đến đây, để tôi xem thử người thừa kế được phủ quân tiền nhiệm lựa chọn có thực lực như thế nào!”.

Sau câu nói của Trần Tùng Dương, mặt hồ dưới chân ông ấy hoá thành một con rồng nước nâng người ông ấy lên, rít gào xông về phía Lâm Ẩn.

Hư không chấn động.

Sóng âm nổ vang!

Khuôn mặt Lâm Ẩn không chút cảm xúc, khoanh tay đứng trên mặt hồ.

Đợi khi giao long nâng Trần Tùng Dương lên giết tới trước mặt mình, Lâm Ẩn nhúc nhích cổ tay, kiếm khí màu trắng đột nhiên xuất hiện, nhanh như chớp chém lên người con giao long ngưng tụ từ trong hồ nước.

Rồng nước bị kiếm khí của Lâm Ẩn chém thành hai khúc, biến thành nước rơi vào trong hồ.

Nhưng Trần Tùng Dương lại không thèm quan tâm, đôi mắt sáng rực lên, trong miệng ông ấy phát ra tiếng hô như sấm rền.

“Quyền thần tám tay!”.

Phía sau Trần Tùng Dương như xuất hiện sáu cánh tay nắm chặt thành quyền, trong hư không như có một người khổng lồ đánh mạnh một quyền về phía Lâm Ẩn.

Sức mạnh của một quyền này thật sự long trời lở đất, không gian như bị nó xé rách, không trung vang lên vô số tiếng dòng khí nổ mạnh chẳng khác nào tiếng lốp xe bị nổ.

“Bộ quyền pháp này được tôi dung hợp giữa quyền pháp bí mật truyền thừa trong tộc và Thái Quyền cổ, vốn là để đấu với ông cố của cậu, hôm nay đành để cậu thử nó xem sao!”.

Đến cảnh giới như Trần Tùng Dương, quyền pháp đã sớm thoát khỏi những đòn đánh đơn giản, thăng cấp lên cảnh giới đạo pháp từ lâu rồi.

Đằng sau các nắm đấm sẽ mở ra bí tàng với các bộ phận trên cơ thể, kích phát tiềm lực vô tận, lúc này cho dù là đá lớn nghìn cân cũng sẽ bị một quyền của Trần Tùng Dương đánh vỡ.

“Quyền này!”.

Sở Tế Thương đứng cách đó nghìn mét tỏ vẻ lo lắng, những người khác không đủ thực lực, có lẽ không nhìn ra được gì, nhưng nếu đổi lại là cụ ấy đi đấu với Trần Tùng Dương lúc này, dù là ba người như cụ ấy cũng không phải đối thủ của một quyền đó.

“Đến đây!”.

Lâm Ẩn cười to, kiếm khí trong tay lại tăng lên, khiến nửa bầu trời trở nên trắng xoá.

Ánh kiếm màu trắng chém ngang không trung một cái, nghênh đón nắm đấm đánh tới từ hư không, một kiếm này như muốn chém rách cả không gian.

“Ầm!”.

Một làn sóng vô hình lan rộng ra xung quanh từ nơi ánh kiếm và cú đấm kia giao nhau, những nơi nó đi qua khiến núi sông đảo lộn, cây cối ngả nghiêng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Cực Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook