Chương 172: Ông Hapy
A Hào
13/12/2020
Khu trung tâm thành phố Thanh Vân, trên con đường sầm uất, người qua lại tấp nập.
Ngũ Chính ngồi trên ghế lái điều khiển xe, phía sau Lâm Ẩn ngồi cùng Trương Kỳ Mạt.
"Lâm Ẩn, mấy ngày gần đây anh đi đâu vậy? Sao thần bí thế?" Trương Kỳ Mạt lên tiếng hỏi.
Vừa nãy cô đã đến đảo nhân tạo với Lâm Ẩn một chuyến, nghe Lâm Ẩn nói sẽ cho mình chuyển đến ở thì suýt bị dọa xỉu luôn.
Kết quả lại nghe Lâm Ẩn bảo đây là nơi anh và bạn mình cùng đầu tư vào, bấy giờ mới thấy vô cùng kinh ngạc.
Đâu là một hòn đảo nhân tạo hoàn thiện, còn có cả một cây cầu lớn cùng căn cứ trực thăng nữa, tiền đất thôi cũng đã vài tỷ, nó còn không gian cần khai phá vô cùng lớn nữa.
Lâm Ẩn nói: "Bên ngoài có chút chuyện làm ăn cần xử lý. Em thì sao, chuyện ở tập đoàn xử lý thế nào rồi?"
"Vẫn ổn, lần này may mà có mạng lưới giao thiệp của anh, giới thiệu Tưởng Kỳ cho em, ông ấy đã đầu tư rất nhiều tiền vào. Sau khi em lên nắm quyền điều hành tập đoàn, những công việc gần đây được xử lý tốt lắm đấy."
Thuận buồm xuôi gió, quy mô cũng bắt đầu mở rộng, xây dựng được đường dây tiêu thụ đá quý ở ngoại tỉnh, chuyện làm ăn giờ đã không còn hạn chế ở trong tỉnh Đông Hải không thôi.
Sau khi được tài trợ rất nhiều tiền vào, thì quy mô của tập đoàn đá quý Trương thị đã phát triển lớn hơn mấy lần so với trước đó khi Ninh thị, ngay cả sức ảnh hưởng cũng hoàn toàn khác nhau.
Giờ nó đã là đầu rồng trong giới đá quý tỉnh Đông Hải rồi, tiếng tăm còn vang ra ngoài tỉnh khác nữa.
Đây là chuyện Trương Kỳ Mạt muốn nhất, cô có thể phát huy tài năng của mình ở mức lớn nhất, thiết kế ra từng món trang sức sáng tạo vô cùng, để ngày càng có nhiều người biết đến tác phẩm của cô.
"Vậy thì tốt." Lâm Ẩn khẽ gật đầu: "Lần này em bảo phải hẹn với một khách hàng rất quan trọng đúng không? Cụ thể là ai vậy?"
Lâm Ẩn vốn định đến nhà hàng Bóng Bóng Mùa Hè ăn cơm với Trương Kỳ Mạt, nhưng Kỳ Mạt lại nói tối nay có hẹn với một khách hàng quan trọng, bảo anh đi theo đàm phán chung.
"Khách hàng lớn này là người của tập đoàn Ernst, đó là tập đoàn đá quý đứng trong top mười toàn thế giới đấy, đã là thương hiệu có bề dày lịch sử hơn trăm năm." Trương Kỳ Mạt làm vẻ nghiêm túc mà nói: "Lúc trước em muốn đưa thương hiệu của đá quý Trương thị ra ngoài, đây là lần đầu em thử tiếp xúc với khách hàng lớn đẳng cấp cao như vậy đấy."
Là một người có lý tưởng, mục tiêu của cô tất nhiên không chỉ gói gọn trong giới đá quý ở tỉnh Đông Hải, mà là muốn đưa tên tuổi của đá quý Trương thị vang vọng ra toàn quốc và thậm chí là thế giới, lần này người của tập đoàn Ernst chủ động bàn chuyện làm ăn, chuyện này vô cùng quan trọng với cô.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, không nói gì nhiều thêm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tất nhiên anh đã từng nghe danh tập đoàn đá quý quốc tế Ernst này, và cũng tất nhiên, anh sẽ không can thiệp vào chuyện của tập đoàn đá quý Trương thị, tất cả cứ để Kỳ Mạt tự mình điều hành phát huy.
Mười phút sau, xe dừng lại trước một tòa nhà xa hoa.
Chỗ cần đến là một nhà hàng có phong cách rất kỳ lạ, ngập tràn phong cách châu u, giống như một tòa thành nhỏ màu vàng óng, tên là "trang viên Lord".
Ngũ Chính mở cửa xe ra, sau đó quay đầu lái xe về phía bãi đỗ, Lâm Ẩn cùng Trương Kỳ Mạt được hai cô gái tóc vàng dẫn vào trang viên Lord.
Chẳng mấy chốc đã đến được một phòng bao riêng xa hoa, trông rất có khí thế.
Hai người ngồi sóng đôi lên ghế sô pha màu đỏ tràn ngập phong cách thương vụ, đối diện có một người đàn ông tóc vàng da trắng đang ngồi, trên mặt đeo lên một nụ cười mỉm rất có phong độ.
Trên bàn được bày mấy món u cùng món tráng miệng rất đặc sắc, nổi bật là hai bình rượu vang quý giá hơn mười chữ số.
"Ồ, chào buổi tối, sếp Trương và trợ lý Lâm. Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là nhân viên khảo sát thương mại tạm trú ở tỉnh Đông Hải của Ernst, tên là Lord." Người đàn ông tóc vàng dùng tiếng Long Quốc khá sứt sẹo của mình đa ên tiếng chào hỏi.
Trương Kỳ Mạt khẽ gật đầu, nói: "Chào anh Lord, tôi đã xem qua chính sách thỏa thuận hợp tác anh gửi đến cho tập đoàn Trương thị rồi, tôi cảm thấy rất hứng thú với đề nghị của tập đoàn các anh. Không biết lúc nào mới có thể chốt kế hoạch?"
Lần này cô đến là muốn nhanh chóng thương lượng xong hợp đồng với người đại diện tập đoàn Ernst, ký kết chính sách hợp tác, như thế là có thể thử mở rộng con đường đánh sang thị trường nước ngoài cho tập đoàn của mình, từ đó sức ảnh hưởng cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
"Sếp Trương, như vậy đi, một mình tôi không có quyền quyết định chuyện này. Mời cô đàm phán với cấp trên của tôi nhé."
Lord mỉm cười nói, rồi đứng dậy đi sang một bên.
Một người đàn ông trung niên vóc dáng đồ sộ đi vào, ngồi xuống ghế sô pha đối diện một cách bệ vệ, nhìn hai người Lâm Ẩn với vẻ đăm chiêu.
"Ồ? Ông là cấp trên của anh Lord?" Trương Kỳ Mạt khẽ nhíu mày hỏi.
Lúc trước vốn chẳng nghe anh Lord nói gì về việc có quản lý cấp trên ở tỉnh Đông Hải này, hờn nữa cô cảm thấy người đàn ông mập mạp xa lạ này có ý đồ không tốt, ánh mắt vô cùng tà ác.
"Tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Latinh, Hapy." Hapy nói năng rất kiêu căng, tiếng Long Quốc rất chuẩn, hình như đã ở đây lâu lắm rồi.
"Sếp Trương, tôi nghĩ mình không cần giới thiệu nhiều về bản thân đâu nhỉ? Tập đoàn chúng tôi đã từng gửi thư mời đến cho cô, cũng đã nhận được lời từ chối của cô rồi. Hình như cô khá xem thường tập đoàn Latinh chúng tôi?" Trên mặt Hapy tràn đầy vẻ ngang ngược.
Ông ta thật sự không hiểu nỗi, Trương Kỳ Mạt cầm quyền một tập đoàn nhỏ nhoi này có sức lực gì mà dám từ chối lời mời của tập đoàn Latinh, chẳng qua chỉ là được Tưởng Kỳ trùm nhà giàu ở Đông Hải này nâng đỡ mà thôi.
Bây giờ Tưởng Kỳ kia cũng đã bị tập đoàn Latinh đánh cho hoa mắt ù tai, tập đoàn Hải Dương đã bị cô lập đến mức gần sụp đổ rồi.
Trương Kỳ Mạt liếc nhìn Lâm Ẩn, cảm thấy chuyện không ổn lắm.
"Ông Hapy, hợp tác với ai là quyền của tập đoàn chúng tôi, hình như không liên quan gì đến ông cả." Trương Kỳ Mạt nói năng không chút khách sáo.
Lúc trước cô đã nhiều lần nhận được thư mời tập đoàn Latinh gửi tới, biết thế lực đằng sau nhóm người này rất lớn, hình như còn liên quan gì đến Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên nữa.
Nhất là bây giờ Trương Kỳ Mạt cũng coi như là một nhân vật trong giới doanh nhân, tất nhiên đã nghe qua động tác dằn mặt của tập đoàn Latinh với tập đoàn Hải Dương, không chỉ đoạt đấu thầu, đánh vào tính uy tín của tập đoàn Hải Dương, còn công khai một hạng mục mở rộng thành Thế Kỷ khá đồ sộ, gần như là càn quét giới kinh doanh ở tỉnh Đông Hải.
Hiển nhiên vì cô nhờ được Tưởng Kỳ - bạn của Lâm Ẩn đầu tư vào nên mới có thể ngồi vững ở tập đoàn Trương thị. Người của tập đoàn Latinh cũng vì đang nhắm vào Tưởng Kỳ nên mới tìm đến chủ tịch tập đoàn nhỏ như cô để gây phiền toái.
"Không liên quan gì à? Thế cô cũng nực cười quá rồi." Cười gằn cười khẩy bảo: "Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn nhé, cô Trương, tôi hy vọng cô phối hợp với tập đoàn Latinh chúng tôi, gạt hết toàn bộ cổ phần trong tập đoàn đá quý Trương thị của Tưởng Kỳ ra đi."
"Tin tôi, hợp tác với tập đoàn Latinh chúng tôi có lời hơn hợp tác với Tưởng Kỳ nhiều, cô có thể gặt hái nhiều lợi ích hơn nữa." Hapy dùng giọng điệu không cho phép từ chối mà nói.
"Chuyện này..." Sắc mặt Trương Kỳ Mạt khá khó coi, không ngờ Hapy lại nói toạc mục đích ra như vậy.
"Ông Hapy, tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn với tập đoàn Ernst, chuyện ông vừa nói tôi không muốn đào sâu thêm nữa." Trương Kỳ Mạt quyết đoán từ chối: "Hơn nữa ông giả danh quản lý cấp cao tập đoàn Ernst đến gặp tôi, hành vi này không có chút thành ý nào cả, tôi không thể hợp tác với các ông đâu."
Nói xong, Trương Kỳ Mạt đứng lên, xoay người rời khỏi phòng cũng Lâm Ẩn.
"Hôm nay không bàn xong chuyện này, các người không được ra khỏi cửa!"
Rầm, mười mấy tên bảo vệ mặc vest xông tới, cản lại đường đi của Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn.
Ngũ Chính ngồi trên ghế lái điều khiển xe, phía sau Lâm Ẩn ngồi cùng Trương Kỳ Mạt.
"Lâm Ẩn, mấy ngày gần đây anh đi đâu vậy? Sao thần bí thế?" Trương Kỳ Mạt lên tiếng hỏi.
Vừa nãy cô đã đến đảo nhân tạo với Lâm Ẩn một chuyến, nghe Lâm Ẩn nói sẽ cho mình chuyển đến ở thì suýt bị dọa xỉu luôn.
Kết quả lại nghe Lâm Ẩn bảo đây là nơi anh và bạn mình cùng đầu tư vào, bấy giờ mới thấy vô cùng kinh ngạc.
Đâu là một hòn đảo nhân tạo hoàn thiện, còn có cả một cây cầu lớn cùng căn cứ trực thăng nữa, tiền đất thôi cũng đã vài tỷ, nó còn không gian cần khai phá vô cùng lớn nữa.
Lâm Ẩn nói: "Bên ngoài có chút chuyện làm ăn cần xử lý. Em thì sao, chuyện ở tập đoàn xử lý thế nào rồi?"
"Vẫn ổn, lần này may mà có mạng lưới giao thiệp của anh, giới thiệu Tưởng Kỳ cho em, ông ấy đã đầu tư rất nhiều tiền vào. Sau khi em lên nắm quyền điều hành tập đoàn, những công việc gần đây được xử lý tốt lắm đấy."
Thuận buồm xuôi gió, quy mô cũng bắt đầu mở rộng, xây dựng được đường dây tiêu thụ đá quý ở ngoại tỉnh, chuyện làm ăn giờ đã không còn hạn chế ở trong tỉnh Đông Hải không thôi.
Sau khi được tài trợ rất nhiều tiền vào, thì quy mô của tập đoàn đá quý Trương thị đã phát triển lớn hơn mấy lần so với trước đó khi Ninh thị, ngay cả sức ảnh hưởng cũng hoàn toàn khác nhau.
Giờ nó đã là đầu rồng trong giới đá quý tỉnh Đông Hải rồi, tiếng tăm còn vang ra ngoài tỉnh khác nữa.
Đây là chuyện Trương Kỳ Mạt muốn nhất, cô có thể phát huy tài năng của mình ở mức lớn nhất, thiết kế ra từng món trang sức sáng tạo vô cùng, để ngày càng có nhiều người biết đến tác phẩm của cô.
"Vậy thì tốt." Lâm Ẩn khẽ gật đầu: "Lần này em bảo phải hẹn với một khách hàng rất quan trọng đúng không? Cụ thể là ai vậy?"
Lâm Ẩn vốn định đến nhà hàng Bóng Bóng Mùa Hè ăn cơm với Trương Kỳ Mạt, nhưng Kỳ Mạt lại nói tối nay có hẹn với một khách hàng quan trọng, bảo anh đi theo đàm phán chung.
"Khách hàng lớn này là người của tập đoàn Ernst, đó là tập đoàn đá quý đứng trong top mười toàn thế giới đấy, đã là thương hiệu có bề dày lịch sử hơn trăm năm." Trương Kỳ Mạt làm vẻ nghiêm túc mà nói: "Lúc trước em muốn đưa thương hiệu của đá quý Trương thị ra ngoài, đây là lần đầu em thử tiếp xúc với khách hàng lớn đẳng cấp cao như vậy đấy."
Là một người có lý tưởng, mục tiêu của cô tất nhiên không chỉ gói gọn trong giới đá quý ở tỉnh Đông Hải, mà là muốn đưa tên tuổi của đá quý Trương thị vang vọng ra toàn quốc và thậm chí là thế giới, lần này người của tập đoàn Ernst chủ động bàn chuyện làm ăn, chuyện này vô cùng quan trọng với cô.
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, không nói gì nhiều thêm, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tất nhiên anh đã từng nghe danh tập đoàn đá quý quốc tế Ernst này, và cũng tất nhiên, anh sẽ không can thiệp vào chuyện của tập đoàn đá quý Trương thị, tất cả cứ để Kỳ Mạt tự mình điều hành phát huy.
Mười phút sau, xe dừng lại trước một tòa nhà xa hoa.
Chỗ cần đến là một nhà hàng có phong cách rất kỳ lạ, ngập tràn phong cách châu u, giống như một tòa thành nhỏ màu vàng óng, tên là "trang viên Lord".
Ngũ Chính mở cửa xe ra, sau đó quay đầu lái xe về phía bãi đỗ, Lâm Ẩn cùng Trương Kỳ Mạt được hai cô gái tóc vàng dẫn vào trang viên Lord.
Chẳng mấy chốc đã đến được một phòng bao riêng xa hoa, trông rất có khí thế.
Hai người ngồi sóng đôi lên ghế sô pha màu đỏ tràn ngập phong cách thương vụ, đối diện có một người đàn ông tóc vàng da trắng đang ngồi, trên mặt đeo lên một nụ cười mỉm rất có phong độ.
Trên bàn được bày mấy món u cùng món tráng miệng rất đặc sắc, nổi bật là hai bình rượu vang quý giá hơn mười chữ số.
"Ồ, chào buổi tối, sếp Trương và trợ lý Lâm. Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là nhân viên khảo sát thương mại tạm trú ở tỉnh Đông Hải của Ernst, tên là Lord." Người đàn ông tóc vàng dùng tiếng Long Quốc khá sứt sẹo của mình đa ên tiếng chào hỏi.
Trương Kỳ Mạt khẽ gật đầu, nói: "Chào anh Lord, tôi đã xem qua chính sách thỏa thuận hợp tác anh gửi đến cho tập đoàn Trương thị rồi, tôi cảm thấy rất hứng thú với đề nghị của tập đoàn các anh. Không biết lúc nào mới có thể chốt kế hoạch?"
Lần này cô đến là muốn nhanh chóng thương lượng xong hợp đồng với người đại diện tập đoàn Ernst, ký kết chính sách hợp tác, như thế là có thể thử mở rộng con đường đánh sang thị trường nước ngoài cho tập đoàn của mình, từ đó sức ảnh hưởng cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
"Sếp Trương, như vậy đi, một mình tôi không có quyền quyết định chuyện này. Mời cô đàm phán với cấp trên của tôi nhé."
Lord mỉm cười nói, rồi đứng dậy đi sang một bên.
Một người đàn ông trung niên vóc dáng đồ sộ đi vào, ngồi xuống ghế sô pha đối diện một cách bệ vệ, nhìn hai người Lâm Ẩn với vẻ đăm chiêu.
"Ồ? Ông là cấp trên của anh Lord?" Trương Kỳ Mạt khẽ nhíu mày hỏi.
Lúc trước vốn chẳng nghe anh Lord nói gì về việc có quản lý cấp trên ở tỉnh Đông Hải này, hờn nữa cô cảm thấy người đàn ông mập mạp xa lạ này có ý đồ không tốt, ánh mắt vô cùng tà ác.
"Tôi là phó tổng giám đốc tập đoàn Latinh, Hapy." Hapy nói năng rất kiêu căng, tiếng Long Quốc rất chuẩn, hình như đã ở đây lâu lắm rồi.
"Sếp Trương, tôi nghĩ mình không cần giới thiệu nhiều về bản thân đâu nhỉ? Tập đoàn chúng tôi đã từng gửi thư mời đến cho cô, cũng đã nhận được lời từ chối của cô rồi. Hình như cô khá xem thường tập đoàn Latinh chúng tôi?" Trên mặt Hapy tràn đầy vẻ ngang ngược.
Ông ta thật sự không hiểu nỗi, Trương Kỳ Mạt cầm quyền một tập đoàn nhỏ nhoi này có sức lực gì mà dám từ chối lời mời của tập đoàn Latinh, chẳng qua chỉ là được Tưởng Kỳ trùm nhà giàu ở Đông Hải này nâng đỡ mà thôi.
Bây giờ Tưởng Kỳ kia cũng đã bị tập đoàn Latinh đánh cho hoa mắt ù tai, tập đoàn Hải Dương đã bị cô lập đến mức gần sụp đổ rồi.
Trương Kỳ Mạt liếc nhìn Lâm Ẩn, cảm thấy chuyện không ổn lắm.
"Ông Hapy, hợp tác với ai là quyền của tập đoàn chúng tôi, hình như không liên quan gì đến ông cả." Trương Kỳ Mạt nói năng không chút khách sáo.
Lúc trước cô đã nhiều lần nhận được thư mời tập đoàn Latinh gửi tới, biết thế lực đằng sau nhóm người này rất lớn, hình như còn liên quan gì đến Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên nữa.
Nhất là bây giờ Trương Kỳ Mạt cũng coi như là một nhân vật trong giới doanh nhân, tất nhiên đã nghe qua động tác dằn mặt của tập đoàn Latinh với tập đoàn Hải Dương, không chỉ đoạt đấu thầu, đánh vào tính uy tín của tập đoàn Hải Dương, còn công khai một hạng mục mở rộng thành Thế Kỷ khá đồ sộ, gần như là càn quét giới kinh doanh ở tỉnh Đông Hải.
Hiển nhiên vì cô nhờ được Tưởng Kỳ - bạn của Lâm Ẩn đầu tư vào nên mới có thể ngồi vững ở tập đoàn Trương thị. Người của tập đoàn Latinh cũng vì đang nhắm vào Tưởng Kỳ nên mới tìm đến chủ tịch tập đoàn nhỏ như cô để gây phiền toái.
"Không liên quan gì à? Thế cô cũng nực cười quá rồi." Cười gằn cười khẩy bảo: "Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn nhé, cô Trương, tôi hy vọng cô phối hợp với tập đoàn Latinh chúng tôi, gạt hết toàn bộ cổ phần trong tập đoàn đá quý Trương thị của Tưởng Kỳ ra đi."
"Tin tôi, hợp tác với tập đoàn Latinh chúng tôi có lời hơn hợp tác với Tưởng Kỳ nhiều, cô có thể gặt hái nhiều lợi ích hơn nữa." Hapy dùng giọng điệu không cho phép từ chối mà nói.
"Chuyện này..." Sắc mặt Trương Kỳ Mạt khá khó coi, không ngờ Hapy lại nói toạc mục đích ra như vậy.
"Ông Hapy, tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn với tập đoàn Ernst, chuyện ông vừa nói tôi không muốn đào sâu thêm nữa." Trương Kỳ Mạt quyết đoán từ chối: "Hơn nữa ông giả danh quản lý cấp cao tập đoàn Ernst đến gặp tôi, hành vi này không có chút thành ý nào cả, tôi không thể hợp tác với các ông đâu."
Nói xong, Trương Kỳ Mạt đứng lên, xoay người rời khỏi phòng cũng Lâm Ẩn.
"Hôm nay không bàn xong chuyện này, các người không được ra khỏi cửa!"
Rầm, mười mấy tên bảo vệ mặc vest xông tới, cản lại đường đi của Trương Kỳ Mạt và Lâm Ẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.