Chàng Rể Cực Phẩm

Chương 65: Rời khỏi nhà

A Hào

13/12/2020

"Mẹ, mẹ quá đáng quá…" Vẻ mặt Trương Kỳ Mạt khó coi, giúp Lâm Ẩn nói một câu: "Căn nhà này là do Lâm Ẩn bỏ tiền ra mua mà, mẹ quên rồi sao?"

"Cái gì mà Lâm Ẩn mua? Không phải mẹ đã nói với con từ sớm rồi sao? Không có con dìu dắt cậu ta lên làm trợ lý giám đốc, cậu ta lấy cái gì mua nhà, bây giờ hẳn là còn đang mở sạp bán hàng ven đường ấy chứ!" Lư Nhã Huệ xem thường, hừ lạnh: "Hơn nữa, người đứng tên trên giấy tờ nhà không phải là con sao?"

"Không phải, mẹ à, dù nói thế nào đi nữa thì đó cũng là Lâm Ẩn sang tên cho con, tiền cũng là do anh ấy bỏ ra mà." Trương Kỳ Mạt xấu hổ nói, cô cảm thấy chuyện này mẹ mình xử lý quả thật rất quá đáng.

Mà Lư Nhã Huệ hoàn toàn không nghĩ như Trương Kỳ Mạt, bà cảm thấy Lâm Ẩn mua nhà để hiếu kính hai ông bà là chuyện rất hiển nhiên.

"Mẹ đã nói từ lâu rồi, đây là việc mà Lâm Ẩn đã ăn không uống không của nhà ta hai năm rồi nên làm, hiếu kính nhà chúng ta là đạo lý hiển nhiên!" Lư Nhã Huệ oai phong nói: "Lại nói, căn nhà hai triệu tệ thì có bao nhiêu? Con không thấy Vương Tử Văn đưa quà gặp mặt thôi đã là xa xỉ phẩm trị giá mấy triệu tệ à?"

"Con à, Vương Tử Văn có lòng với con biết bao. Sau này quan hệ của con và Vương Tử Văn tốt hơn, một căn hộ hai triệu tệ trong khu này có là gì." Lư Nhã Huệ nói một cách hào phóng: "Chớ nói chi đến đây này là thứ nhà chúng ta nên có được! Lâm Ẩn mang đến phiền phức cho con, cho gia đình chúng ta, là thứ mà chút tiền này có thể giải quyết được sao?"

Lâm Ẩn thầm lắc đầu, anh đã biết Lư Nhã Huệ hám tài từ lâu, nhưng lần này thấy bà kích động khi nhận được món quà giá trị từ Vương Tử Văn, thì cảm giác đó càng thêm rõ nét.

"Không thể nói như vậy được mẹ à, Vương Tử Văn kia và con chỉ mới gặp nhau có một lần mà thôi!" Trương Kỳ Mạt bất đắc dĩ nói.

"Rõ ràng là cậu chủ của nhà họ Vương vừa gặp con đã yêu rồi. Nếu không thì sao lại tặng quà giá trị đến triệu tệ chứ? Ngay cả khi bị Lâm Ẩn làm cho mất mặt, cũng không trách nhà chúng ta." Lư Nhã Huệ nói đâu ra đấy: "Con nghĩ xem, hôm nay cũng coi như là con đã nhìn ra được bản chất của Lâm Ẩn, không có bản lĩnh gì lại còn chẳng thèm để ý nhà chúng ta sống hay chết mà chạy đi gây chuyện, đã thế còn vô lương tâm mà đi tìm đàn bà bên ngoài! Con nhìn đi, Vương Tử Văn coi như là đã giúp con một tay đấy, này cũng là vì tốt cho con thôi, sớm ngày thoát khỏi cái tên lòng lang dạ sói Lâm Ẩn này. Bác hai của con cũng âm thầm nói với mẹ chuyện này rồi, nối được mối quan hệ với nhà họ Vương rồi thì cuộc sống quyền thế xa hoa sau này tin được con ạ!"

Trương Kỳ Mạt cắn môi không nói gì, cô biết mẹ đã bị cuộc sống giàu có che mờ mắt, bị món quà giá trị của Vương Tử Văn mê hoặc, bây giờ nói gì bà cũng nghe không lọt tai.

"Vả lại, Kỳ Mạt, tim bố con vốn đã không khỏe, trong nhà ta vì Lâm Ẩn mà lại xảy ra nhiều chuyện đáng sợ như vậy." Lư Nhã Huệ khuyên bảo tận tình: "Con còn để cho Lâm Ẩn quậy phá ở nhà ta nữa, hai ông bà già này giận mà không có chỗ phát tiết. Nếu như chuyện này khiến bố con tức giận mà nguy hiểm đến tính mạng thì phải làm sao đây?"

Vẻ mặt Trương Kỳ Mạt rối rắm, cô thở dài một hơi, vừa không nỡ nhìn Lâm Ẩn, vừa không thuyết phục được bố mẹ, giận dữ quay vê phòng mình.

"Hừ! Cậu thấy chưa Lâm Ẩn, chuyện cậu gây ra hôm nay khiến cả Kỳ Mạt cũng vô cùng thất vọng với cậu." Lư Nhã Huệ lạnh lùng nói.

Nói rồi bà nhìn Lâm Ẩn, hờ hững nói tiếp: "Người bên nhà họ Trương đã bàn bạc xong xuôi rồi, qua một thời gian nữa sẽ mở họp mặt gia tộc bên nhà chính họ Trương, chính là vì chuyện này của cậu. Đến lúc đó nhà chúng tôi có muốn giữ cậu lại cũng không giữ được."

"Cậu ở ngoài tự cầu nhiều phúc vậy, đừng đến hại người nữa. Qua vài ngày đến nhà chính họ Trương họp mặt, dâng hương trước bàn thờ tổ tông, xóa tên cậu trong gia phả, là có thể chính thức ly hôn rồi!"

Lâm Ẩn không nói lời nào, ném chìa khóa lên sô pha, xoay người đi ra cửa.



"Hừ, còn dám thái độ với tôi?" Lư Nhã Huệ lạnh lùng trừng mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Ẩn.

"Trong nhà cuối cùng cũng được yên bình." Lư Nhã Huệ khoan thai ngồi trên sofa, bắt chéo chân ăn hoa quả, xem ti vi, thầm nghĩ đến tương lai Kỳ Mạt gả vào nhà họ Vương, còn bà thì là mẹ vợ nhà quyền quý, cuộc sống ấy lẽ nào không phải là biệt thự ven biển, có người hầu dâng trà?

Cái gì mà Trương Hồng Quân, Trương Hồng Hiên, anh cả anh ba cũng phải cung kính trước mặt bà thôi!



Một nơi khác, Lâm Ẩn đi ra khỏi Thủy Nguyên Hoa Uyển, nửa đêm gió se lạnh, thổi qua vài chiếc lá rụng bên đường.

Tách.

Lâm Ẩn đốt một điếu thuốc, lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi điện thoại.

Một tiếng tinh vang lên, nhận được tin nhắn mới.

Kỳ Mạt gửi đến.

"Lâm Ẩn, chuyện hôm nay em thay bố mẹ xin lỗi anh, anh đừng hận họ nhé, em sẽ mau chóng nghĩ cách trả căn hộ lại cho anh. Còn nữa, anh ở bên ngoài phải cẩn thận nhé."

Lâm Ẩn kìm lòng không đậu nở một nụ cười, gõ một hàng chữ.

"Không sao đâu, vừa đúng lúc anh cần xử lý một số chuyện, em yên tâm đi. Ngủ ngon nhé, Kỳ Mạt."

Gửi tin nhắn xong, ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên sâu thẳm.

Vương Tử Văn muốn tìm đến cái chết vậy thì đành tiếp thôi.

Chỉ là đêm nay phải tìm chỗ ngủ trước đã.



Nghĩ nghĩ, Lâm Ẩn gọi một cú điện thoại, gọi đến cho tổng giám đốc công ty bất động sản Hải Dương - Tưởng Kỳ.

"Alo, sếp Lâm, xin chào, tôi là Tưởng Kỳ, không biết hiện tại cậu có chuyện gì?" Tưởng Kỳ bên kia điện thoại khách khí nói, còn có tạp âm là tiếng hát, dường như đã nửa đêm rồi vẫn còn đi xã giao.

"Tôi định xem một căn biệt thự, tối nay tôi muốn vào ở ngay. Bây giờ ông tìm người sắp xếp cho tôi đi." Lâm Ẩn nghiêm túc nói.

"Được! Không thành vấn đề! Sếp Lâm, bây giờ tôi sẽ đích thân đi sắp xếp cho cậu! Cậu gửi vị trí cho tôi đi!" Tưởng Kỳ vô cùng vui vẻ nói.

"Ông đến cổng Thủy Nguyên Hoa Uyển đi." Lâm Ẩn nói.

Anh cúp điện thoại, năm phút sau.

Một chiếc Maserati trắng lái đến ven đường, Tưởng Kỳ đang mặc tây trang đen, mỉm cười nhìn Lâm Ẩn, rất hiểu chuyện mà mở cửa xe ra.

Lâm Ẩn cũng không khách khí, ngồi vào ghế sau xe.

Tài xế chuyên trách của Tưởng Kỳ khởi động xe, phi như bay trên đường lớn.

"Sếp Lâm, để cậu đợi lâu rồi, vừa rồi tôi đang ở tiệc xã giao." Tưởng Kỳ khách khí nói, đưa qua một điếu thuốc.

Lâm Ẩn nhận lấy điếu thuốc, hỏi: "Khu biệt thự cao cấp nhất ở thành phố Thanh Vân có những khu nào?"

Nghe xong lời này, ánh mắt Tưởng Kỳ tỏa sáng, nghiêm túc nói: "Khu biệt thự cao cấp nhất thành phố Thanh Vân đương nhiên là khu Tuyết Long, đây chính là biểu tượng cho thân phận và địa vị, có tiền chưa chắc đã mua được, thường thì cần phải đấu giá."

"Nhưng nếu sếp Lâm muốn mua, cứ yên tâm, tất cả cứ để tôi lo, tối nay là có thể vào ở." Tưởng Kỳ tự tin nói.

Là tổng giám đốc công ty bất động sản Hải Dương - công ty bất động sản lớn nhất Thành Bắc, thành viên thường vụ hội đồng quản trị, tuy ông không bằng những ông trùm trên thương trường nhưng trên phương diện bất động sản này, tài nguyên quan hệ vẫn rất đầy đủ.

"Vậy thì biệt thự Tuyết Long đi." Lâm Ẩn thản nhiên nói.

"Được, Tiểu Triệu, lái xe đến khu biệt thự Tuyết Long, gọi điện cho người bên bất động sản, chuẩn bị tiếp đón cho long trọng." Tưởng Kỳ nói một cách nghiêm túc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Chàng Rể Cực Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook