Chương 679: Tâm cảnh sụp đổ
A Hào
13/12/2020
“Con cưng của trời như cậu chín, sao có thể thua một ông già vô danh chứ?”, Tiểu Tứ lẩm bẩm tự nói, vừa nghi hoặc vừa khiếp sợ.
Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, như muốn nhìn ra được manh mối gì đó từ trên người Lâm Ẩn.
Nhưng càng nhìn, càng cảm thấy hoảng hốt, càng cảm thấy Lâm Ẩn sâu không lường được.
“Vậy cậu cứ chờ xem đi. Tiểu Tứ, hôm nay cậu chín sẽ chịu thiệt thòi rất lớn, cậu phải nhớ cho rõ, nhìn cho kỹ trận chiến này”, trưởng lão Tần dạy dỗ nói: “Đây chính cái giá đau đớn cậu chín phải bỏ ra để nhận lấy bài học này. Kinh nghiêm quý báu như vậy, không phải nói dăm ba câu là có thể hiểu được, cậu phải ngẫm cho thật kỹ”.
Nghe mấy lời nặng nề như vậy của trưởng lão Tần, trong lòng Tiểu Tứ càng thêm khiếp sợ, vẻ mặt rất chần chờ do dự.
Cậu chín Lâm Thanh Diệp có thể xếp vào năm cao thủ trẻ tuổi trong nhà họ Lâm, có uy danh không nhỏ trong giới lánh đời, đã leo lên được bảng Địa.
Với trình độ đó, cậu chín Lâm Thanh Diệp chính là thần tượng và hình mẫu của rất nhiều con cháu nhà họ Lâm.
Thanh niên tài giỏi mẫu mực như vậy lại bại dưới tay một ông già có cảnh giới võ thuật thấp kém hơn mình sao?
Nhưng Tiểu Tứ cũng không dám hoài nghi lời vị trưởng lão Tần này nói.
Trưởng lão Tần chính là thành viên của hội trưởng lão nhà họ Lâm, là nhân vật cấp cao thật sự đưa ra quyết sách trong gia tộc họ, nắm giữ quyền sinh quyền sát trong tay.
Trong nhà họ Lâm, tuy rằng trưởng lão Tần là người khác họ, nhưng lại là tướng giỏi cũ dưới trướng của cụ ông Lâm. Địa vị còn cao hơn rất nhiều so với rất nhiều vị bề trên của nhà họ Lâm.
Hơn nữa, bản thân trưởng lão Tần cũng có võ công sâu không lường được, nghe đồn đã chạm tới thứ tự trên bảng Thiên.
Lần này xuống núi, đến bắt Lâm Ẩn.
Trưởng lão Tần mới là người thật sự có tiếng nói, là người đưa ra quyết đinh trong nhóm bọn họ. So với Lâm Thanh Diệp, hay chú Lâm Huyền Đồ ở thủ đô thì ông ta còn có quyền lên tiếng hơn!
Đây chính là người được cụ bà căn dặn, thành viên hội trưởng lão của nhà họ Lâm mang theo chiếu thư xuống núi.
“Nhưng, nhưng mà... Tưởng lão Tần, tôi vẫn không thể tin, cậu chín sẽ thua một ông già không tên tuổi như vậy được. Chỉ bằng một ông già được Lâm Ẩn dạy mấy chiêu như thế, vậy thì quá hoang đường”, Tiểu Tứ nghiêm nghị nói, vẫn không thể nào tin được.
“Ha”, trưởng lão Tần lắc đầu cười cười: “Người trẻ tuổi luôn muốn tự mình đụng vỡ đầu chảy máu, mới có thể ngộ ra một vài chân lý”.
“Như vậy, cậu sẽ nhìn thấy rõ, hôm nay sẽ là ngày tàn của cậu chín. Nếu như cậu ta chống đỡ được, tương lai nhất định có thể lột xác, nếu không chấp nhận nổi, vậy thì sau này võ công coi như bỏ đi”.
“Hả?”.
“Trưởng lão Tần, ông xem, nếu cậu chín gặp phải nguy hiểm lớn như vậy, vì sao không tới cứu giúp?”.
“Đúng vậy, trưởng lão Tần, chúng tôi có cần ra mặt giải vây giúp hay không?”.
Lần này, mấy cao thủ trẻ tuổi đi theo trưởng lão Tần đều thay đổi sắc mặt, lo lắng cho an nguy của Lâm Thanh Diệp.
Trưởng lão Tần lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không ai được đi giúp đỡ!”.
“Cậu chín Lâm Thanh Diệp là một người cực kỳ kiêu ngạo, các người lao xuống giúp đỡ cậu ta, chỉ phá hỏng tâm cảnh của cậu ta mà thôi”, trưởng lão Tần nói: “Đây là một trận đấu quang minh chính đại, hơn nữa còn là đối phó với một ông già khí thế suy yếu, thực lực yếu kém hơn”.
“Nếu các người còn muốn cùng nhau xông lên, vậy chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười nhà họ Lâm chúng ta sao? Vậy cậu chín còn mặt mũi gì nữa?”.
“Còn nữa, lần hành động này không phải đuổi giết kẻ địch, không thể không chừa thủ đoạn. Mục đích của cụ bà chính mà muốn Lâm Ẩn thỏa hiệp, mang người này trở về nhà họ Lâm”.
“Nói xa hơn... Hôm nay mấy người các cậu ra tay giúp đỡ cậu chín, ngày sau, không sợ sau khi Lâm Ẩn trở về nhà họ Lâm sẽ tìm các người tình sổ sao...”.
Nói xong, trong mắt trưởng lão Tần là ánh sáng trí tuệ tinh tường, liếc mắt nhìn mọi người.
Một cái liếc mắt này khiến những thanh niên con cháu nhà họ Lâm đều như bừng hiểu ra, sắc mặt lộ ra vẻ e ngại.
Đúng vậy, trưởng lão Tần đã nói toạc ra một chuyện quan trọng.
Mọi người đều không cần phải nhiều lời nữa.
Mà một nơi khác, Lâm Thanh Diệp và Hồ Thương Hải đấu võ đã đến hồi gay cấn.
Lâm Thanh Diệp tức giận trán nổi đầy gân xanh, đã bị Hồ Thương Hải làm cho mất hết kiên nhiễn, vô cùng nóng nảy.
“Ông già kia chết đi cho tôi!”.
Bỗng nhiên, Lâm Thanh Huyền quát lớn một tiếng, khi đuổi tới trước một gốc cây lâu năm, đột nhiên vung tay áo, đánh rơi từng mảng lá cây.
Gã ta đưa tay nhanh nhẹn như tia chớp, lia ra vèo vèo vèo mấy chục chiếc lá, không khí chấn động, giống như từng đợt ám khí sắc bén phi tới.
Không ngờ người này đã đạt tới cảnh giới phi hoa ngắt lá, tùy tiện ngắt một chiếc lá cây cũng có thể lấy được tính mạng của người ta trong vòng trăm bước.
Hồ Thương Hải xoay người nhảy đi, bay nhanh về phía sau để né tránh.
Keng keng keng loong coong!
Từng chiếc lá cây phi tới đuổi giết, giống như phi đao đâm vào nền bê tông, phát ra tiếng vang trong trẻo, lại khiến mặt đất nứt ra thành đường vân, sức mạnh vô cùng lớn khiến người ta sợ hãi.
Trong lúc vội vàng, Hồ Thương Hải liên tục tránh thoát từng đợt lá phi tới, cũng bị lộ ra sơ hở, mấy chiếc lá cây sượt qua, xé rách áo dài của ông ta, cắt da thịt thành những vết máu rất sâu.
Từng giọt máu nhỏ xuống từ trên không trung.
Bóng dáng Hồ Thương Hải cũng ngừng lại tại chỗ, sắc mặt hơi nghiêm trọng.
“Ha ha, ông già kia, lần này ông hết chiêu rồi chứ? Tôi xem ông còn chạy đi đâu!”, Lâm Thanh Diệp cười đắc ý, ánh mắt cuồng bạo vô cùng giận dữ.
Gã ta chớp cơ hội này, giơ tay hung hăng đánh ra một chưởng, sóng âm chấn động như tiếng sấm, cuốn lên một trận gió, như thể muốn một chưởng đánh chết Hồ Thương Hải.
Thời khắc quan trọng này, ngoài dự đoán của mọi người là, Hồ Thương Hải lại không tránh đi.
Con ngươi già nua của ông ta hiện lên tia sáng sắc bén.
Uỳnh!
Hồ Thương Hỉa bỗng nhiên bộc phát sức mạnh kinh người, cơ thể được một trận gió mạnh bao quanh. Ông ta quay người đánh úp một chưởng về phía Lâm Thanh Diệp.
Một chưởng này, đánh ra một cơn gió mạng, tiếng vang như sấm rền.
Xung quanh nổi gió, mặt đất nứt ra chia năm xẻ bốn, cuộn lên một đợt khói bụi mù mịt.
“Á!”.
Lâm Thanh Diệp hoảng sợ kêu lên thảm thiết, cả người yếu đi như quả bóng cao su xì hơi, bị đánh bay ra xa mấy chục mét, ngã mạnh đập lên vách tường xi măng của bệnh viện, làm vách tường cũng sụp xuống, đồ ầm ầm xuống mặt đất.
Mà Hồ Thương Hải sắc mặt đỏ lên, hơi thở dồn dập, tựa như cũng đã dùng hết toàn lực.
“Sao, sao có thể như vậy! Ông, sao ông có thể bộc phát nội công thâm hậu như vậy... Khụ khụ...”.
Lâm Thanh Diệp không dám tin nhìn Hồ Thương Hải, nội tâm sợ hãi cực độ, lẩm bẩm tự nói, khi nói chuyện còn ho khan kịch liệt một trận.
Lúc này, chỗ ngực gã trúng một chưởng, một đợt nội công huyền diệu rót vào trong cơ thể, khiến cả người rơi vào trạng thái kinh mạch hỗn loạn, nội lực trong cơ thể chảy loạn khắp nơi, thật giống như mạch điện bị đứt, cả người không thể sử dụng được chút sức lực nào.
Lâm Thanh Diệp rõ ràng, gã ta đã bị Hồ Thương Hải bắt được sơ hở quan trọng, một đòn chí mạng, đánh gã ta dường như đã bị phế bỏ.
Đây là sự thật gã ta không thể chấp nhận nổi.
Thế mà gã ta thua rồi!
“Lâm Thanh Diệp, cậu thua rồi, dập đầu đi”.
Lâm Ẩn nhìn Lâm Thanh Diệp, hời hợt nói.
“Không! Không! Tôi không thua, sao tôi có thể thua chứ!”.
Lâm Thanh Diệp cuồng loạn rít gào, như thể làm thế nào cũng không thể tiếp nhận sự thật này.
Gã ta tuyệt đối không chấp nhận quỳ xuống dập đầu với Lâm Ẩn!
“Hừ!”.
Hồ Thương Hải hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra sát khí, hiển nhiên là muốn diệt cỏ tận gốc, thừa cơ diệt trừ kẻ địch Lâm Thanh Diệp này.
“Ông! Ông dám làm như thế!”.
Lâm Thanh Diệp vẻ mặt kinh hãi, hoảng sợ quát lớn.
“Thôi”, Lâm Ẩn nhàn nhạt nói: “Tha cho anh ta một mạng đi”.
“Người này không tạo thành uy hiếp gì cả, giữ anh ta lại cũng không sao”.
Nghe được Lâm Ẩn căn dặn, Hồ Thương Hải đã tới trước mặt Lâm Thanh Diệp, đang giơ tay lên, lại nhìn gã ta đầy khinh thường, thu tay lại.
Lâm Thanh Diệp nghe Lâm Ẩn khinh rẻ mình như vậy, sắc mặt gã ta đỏ bừng, cảm thấy một luồng khí khô trào lên cổ họng.
“Lâm Ẩn, cậu, cậu, cậu khinh người quá đáng! Cậu đúng là không coi ai ra gì! Ha ha ha! Tôi không cam lòng!”.
Lâm Thanh Diệp vẻ mặt điên cuồng, nổi điên gào thét.
Phụt ộc ộc, từng ngụm máu tươi trào ra từ trong miệng gã ta.
Hồ Thương Hải không đánh gã ta hộc máu, mà lời của Lâm Ẩn lại khiến Lâm Thanh Diệp tức giận đến hộc máu.
Trong nháy mắt này, Lâm Thanh Diệp không chỉ thua, mà ngay cả tâm cảnh võ thuật cũng ầm ầm sụp đổ.
Anh ta nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, như muốn nhìn ra được manh mối gì đó từ trên người Lâm Ẩn.
Nhưng càng nhìn, càng cảm thấy hoảng hốt, càng cảm thấy Lâm Ẩn sâu không lường được.
“Vậy cậu cứ chờ xem đi. Tiểu Tứ, hôm nay cậu chín sẽ chịu thiệt thòi rất lớn, cậu phải nhớ cho rõ, nhìn cho kỹ trận chiến này”, trưởng lão Tần dạy dỗ nói: “Đây chính cái giá đau đớn cậu chín phải bỏ ra để nhận lấy bài học này. Kinh nghiêm quý báu như vậy, không phải nói dăm ba câu là có thể hiểu được, cậu phải ngẫm cho thật kỹ”.
Nghe mấy lời nặng nề như vậy của trưởng lão Tần, trong lòng Tiểu Tứ càng thêm khiếp sợ, vẻ mặt rất chần chờ do dự.
Cậu chín Lâm Thanh Diệp có thể xếp vào năm cao thủ trẻ tuổi trong nhà họ Lâm, có uy danh không nhỏ trong giới lánh đời, đã leo lên được bảng Địa.
Với trình độ đó, cậu chín Lâm Thanh Diệp chính là thần tượng và hình mẫu của rất nhiều con cháu nhà họ Lâm.
Thanh niên tài giỏi mẫu mực như vậy lại bại dưới tay một ông già có cảnh giới võ thuật thấp kém hơn mình sao?
Nhưng Tiểu Tứ cũng không dám hoài nghi lời vị trưởng lão Tần này nói.
Trưởng lão Tần chính là thành viên của hội trưởng lão nhà họ Lâm, là nhân vật cấp cao thật sự đưa ra quyết sách trong gia tộc họ, nắm giữ quyền sinh quyền sát trong tay.
Trong nhà họ Lâm, tuy rằng trưởng lão Tần là người khác họ, nhưng lại là tướng giỏi cũ dưới trướng của cụ ông Lâm. Địa vị còn cao hơn rất nhiều so với rất nhiều vị bề trên của nhà họ Lâm.
Hơn nữa, bản thân trưởng lão Tần cũng có võ công sâu không lường được, nghe đồn đã chạm tới thứ tự trên bảng Thiên.
Lần này xuống núi, đến bắt Lâm Ẩn.
Trưởng lão Tần mới là người thật sự có tiếng nói, là người đưa ra quyết đinh trong nhóm bọn họ. So với Lâm Thanh Diệp, hay chú Lâm Huyền Đồ ở thủ đô thì ông ta còn có quyền lên tiếng hơn!
Đây chính là người được cụ bà căn dặn, thành viên hội trưởng lão của nhà họ Lâm mang theo chiếu thư xuống núi.
“Nhưng, nhưng mà... Tưởng lão Tần, tôi vẫn không thể tin, cậu chín sẽ thua một ông già không tên tuổi như vậy được. Chỉ bằng một ông già được Lâm Ẩn dạy mấy chiêu như thế, vậy thì quá hoang đường”, Tiểu Tứ nghiêm nghị nói, vẫn không thể nào tin được.
“Ha”, trưởng lão Tần lắc đầu cười cười: “Người trẻ tuổi luôn muốn tự mình đụng vỡ đầu chảy máu, mới có thể ngộ ra một vài chân lý”.
“Như vậy, cậu sẽ nhìn thấy rõ, hôm nay sẽ là ngày tàn của cậu chín. Nếu như cậu ta chống đỡ được, tương lai nhất định có thể lột xác, nếu không chấp nhận nổi, vậy thì sau này võ công coi như bỏ đi”.
“Hả?”.
“Trưởng lão Tần, ông xem, nếu cậu chín gặp phải nguy hiểm lớn như vậy, vì sao không tới cứu giúp?”.
“Đúng vậy, trưởng lão Tần, chúng tôi có cần ra mặt giải vây giúp hay không?”.
Lần này, mấy cao thủ trẻ tuổi đi theo trưởng lão Tần đều thay đổi sắc mặt, lo lắng cho an nguy của Lâm Thanh Diệp.
Trưởng lão Tần lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không ai được đi giúp đỡ!”.
“Cậu chín Lâm Thanh Diệp là một người cực kỳ kiêu ngạo, các người lao xuống giúp đỡ cậu ta, chỉ phá hỏng tâm cảnh của cậu ta mà thôi”, trưởng lão Tần nói: “Đây là một trận đấu quang minh chính đại, hơn nữa còn là đối phó với một ông già khí thế suy yếu, thực lực yếu kém hơn”.
“Nếu các người còn muốn cùng nhau xông lên, vậy chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười nhà họ Lâm chúng ta sao? Vậy cậu chín còn mặt mũi gì nữa?”.
“Còn nữa, lần hành động này không phải đuổi giết kẻ địch, không thể không chừa thủ đoạn. Mục đích của cụ bà chính mà muốn Lâm Ẩn thỏa hiệp, mang người này trở về nhà họ Lâm”.
“Nói xa hơn... Hôm nay mấy người các cậu ra tay giúp đỡ cậu chín, ngày sau, không sợ sau khi Lâm Ẩn trở về nhà họ Lâm sẽ tìm các người tình sổ sao...”.
Nói xong, trong mắt trưởng lão Tần là ánh sáng trí tuệ tinh tường, liếc mắt nhìn mọi người.
Một cái liếc mắt này khiến những thanh niên con cháu nhà họ Lâm đều như bừng hiểu ra, sắc mặt lộ ra vẻ e ngại.
Đúng vậy, trưởng lão Tần đã nói toạc ra một chuyện quan trọng.
Mọi người đều không cần phải nhiều lời nữa.
Mà một nơi khác, Lâm Thanh Diệp và Hồ Thương Hải đấu võ đã đến hồi gay cấn.
Lâm Thanh Diệp tức giận trán nổi đầy gân xanh, đã bị Hồ Thương Hải làm cho mất hết kiên nhiễn, vô cùng nóng nảy.
“Ông già kia chết đi cho tôi!”.
Bỗng nhiên, Lâm Thanh Huyền quát lớn một tiếng, khi đuổi tới trước một gốc cây lâu năm, đột nhiên vung tay áo, đánh rơi từng mảng lá cây.
Gã ta đưa tay nhanh nhẹn như tia chớp, lia ra vèo vèo vèo mấy chục chiếc lá, không khí chấn động, giống như từng đợt ám khí sắc bén phi tới.
Không ngờ người này đã đạt tới cảnh giới phi hoa ngắt lá, tùy tiện ngắt một chiếc lá cây cũng có thể lấy được tính mạng của người ta trong vòng trăm bước.
Hồ Thương Hải xoay người nhảy đi, bay nhanh về phía sau để né tránh.
Keng keng keng loong coong!
Từng chiếc lá cây phi tới đuổi giết, giống như phi đao đâm vào nền bê tông, phát ra tiếng vang trong trẻo, lại khiến mặt đất nứt ra thành đường vân, sức mạnh vô cùng lớn khiến người ta sợ hãi.
Trong lúc vội vàng, Hồ Thương Hải liên tục tránh thoát từng đợt lá phi tới, cũng bị lộ ra sơ hở, mấy chiếc lá cây sượt qua, xé rách áo dài của ông ta, cắt da thịt thành những vết máu rất sâu.
Từng giọt máu nhỏ xuống từ trên không trung.
Bóng dáng Hồ Thương Hải cũng ngừng lại tại chỗ, sắc mặt hơi nghiêm trọng.
“Ha ha, ông già kia, lần này ông hết chiêu rồi chứ? Tôi xem ông còn chạy đi đâu!”, Lâm Thanh Diệp cười đắc ý, ánh mắt cuồng bạo vô cùng giận dữ.
Gã ta chớp cơ hội này, giơ tay hung hăng đánh ra một chưởng, sóng âm chấn động như tiếng sấm, cuốn lên một trận gió, như thể muốn một chưởng đánh chết Hồ Thương Hải.
Thời khắc quan trọng này, ngoài dự đoán của mọi người là, Hồ Thương Hải lại không tránh đi.
Con ngươi già nua của ông ta hiện lên tia sáng sắc bén.
Uỳnh!
Hồ Thương Hỉa bỗng nhiên bộc phát sức mạnh kinh người, cơ thể được một trận gió mạnh bao quanh. Ông ta quay người đánh úp một chưởng về phía Lâm Thanh Diệp.
Một chưởng này, đánh ra một cơn gió mạng, tiếng vang như sấm rền.
Xung quanh nổi gió, mặt đất nứt ra chia năm xẻ bốn, cuộn lên một đợt khói bụi mù mịt.
“Á!”.
Lâm Thanh Diệp hoảng sợ kêu lên thảm thiết, cả người yếu đi như quả bóng cao su xì hơi, bị đánh bay ra xa mấy chục mét, ngã mạnh đập lên vách tường xi măng của bệnh viện, làm vách tường cũng sụp xuống, đồ ầm ầm xuống mặt đất.
Mà Hồ Thương Hải sắc mặt đỏ lên, hơi thở dồn dập, tựa như cũng đã dùng hết toàn lực.
“Sao, sao có thể như vậy! Ông, sao ông có thể bộc phát nội công thâm hậu như vậy... Khụ khụ...”.
Lâm Thanh Diệp không dám tin nhìn Hồ Thương Hải, nội tâm sợ hãi cực độ, lẩm bẩm tự nói, khi nói chuyện còn ho khan kịch liệt một trận.
Lúc này, chỗ ngực gã trúng một chưởng, một đợt nội công huyền diệu rót vào trong cơ thể, khiến cả người rơi vào trạng thái kinh mạch hỗn loạn, nội lực trong cơ thể chảy loạn khắp nơi, thật giống như mạch điện bị đứt, cả người không thể sử dụng được chút sức lực nào.
Lâm Thanh Diệp rõ ràng, gã ta đã bị Hồ Thương Hải bắt được sơ hở quan trọng, một đòn chí mạng, đánh gã ta dường như đã bị phế bỏ.
Đây là sự thật gã ta không thể chấp nhận nổi.
Thế mà gã ta thua rồi!
“Lâm Thanh Diệp, cậu thua rồi, dập đầu đi”.
Lâm Ẩn nhìn Lâm Thanh Diệp, hời hợt nói.
“Không! Không! Tôi không thua, sao tôi có thể thua chứ!”.
Lâm Thanh Diệp cuồng loạn rít gào, như thể làm thế nào cũng không thể tiếp nhận sự thật này.
Gã ta tuyệt đối không chấp nhận quỳ xuống dập đầu với Lâm Ẩn!
“Hừ!”.
Hồ Thương Hải hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra sát khí, hiển nhiên là muốn diệt cỏ tận gốc, thừa cơ diệt trừ kẻ địch Lâm Thanh Diệp này.
“Ông! Ông dám làm như thế!”.
Lâm Thanh Diệp vẻ mặt kinh hãi, hoảng sợ quát lớn.
“Thôi”, Lâm Ẩn nhàn nhạt nói: “Tha cho anh ta một mạng đi”.
“Người này không tạo thành uy hiếp gì cả, giữ anh ta lại cũng không sao”.
Nghe được Lâm Ẩn căn dặn, Hồ Thương Hải đã tới trước mặt Lâm Thanh Diệp, đang giơ tay lên, lại nhìn gã ta đầy khinh thường, thu tay lại.
Lâm Thanh Diệp nghe Lâm Ẩn khinh rẻ mình như vậy, sắc mặt gã ta đỏ bừng, cảm thấy một luồng khí khô trào lên cổ họng.
“Lâm Ẩn, cậu, cậu, cậu khinh người quá đáng! Cậu đúng là không coi ai ra gì! Ha ha ha! Tôi không cam lòng!”.
Lâm Thanh Diệp vẻ mặt điên cuồng, nổi điên gào thét.
Phụt ộc ộc, từng ngụm máu tươi trào ra từ trong miệng gã ta.
Hồ Thương Hải không đánh gã ta hộc máu, mà lời của Lâm Ẩn lại khiến Lâm Thanh Diệp tức giận đến hộc máu.
Trong nháy mắt này, Lâm Thanh Diệp không chỉ thua, mà ngay cả tâm cảnh võ thuật cũng ầm ầm sụp đổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.