Chương 320: Tên rể rác rưởi đến từ Đông Hải?
A Hào
13/12/2020
Dưới vô số ánh mắt chú ý của mọi người, một chiếc Bentley màu đen trông rất giản dị nhưng sang trọng chậm rãi đi vào đến nhà quốc tế Ninh thị.
Từng nhóm vệ sĩ mặc đồ vest chỉnh tề, dưới sự chỉ dẫn của các quản lý cấp cao nhà họ Ninh, cả đám đi đến cung kính nghênh đón.
Đầu tiên là một vệ sĩ cao to mặc đồ đen đi xuống mở cửa xe, tiếp đó, một người trẻ tuổi mặc sơ mi đen bước xuống.
Bởi vì quần chúng vây xem cách đó rất xa, hơn nữa có nhóm vệ sĩ đông nghịt ở đấy, họ chỉ có thể trông được bóng người của vị đại trưởng lão thần bí kia ở xa xa.
Tuy không thấy rõ gương mặt, nhưng bọn họ có thể loáng thoáng nhìn qua đường viền khuôn mặt mà biết được, chủ nhà mới của nhà họ Ninh là người trẻ tuổi!
"Đây là vị đại trưởng lão thần bí của nhà họ Ninh đấy sao? Tôi còn tưởng là ông già đã bạc nửa màu tóc rồi ấy chứ, thế này thì trẻ quá?".
"Người này có lai lịch và thế lực ra sao vậy? Khó tin quá, tôi chưa thấy thanh niên nào có khí chất đến thế ở thủ đô này!".
"Ầy, tiếc là không thấy rõ được khuôn mặt, nếu không tôi sẽ tìm cơ hội giới thiệu con gái mình cho cậu ấy", một quý bà mặc đồ rất sang trọng than thở lên tiếng.
"Đừng có mơ hão, nhân vật tai to mặt lớn kiểu này mà thiếu phụ nữ bên người sao? Tôi đã hỏi thăm người nhà họ Ninh rồi, đại trưởng lão của họ vô cùng thần bí, chỉ có mấy vị quản lý cấp cao trong gia tộc mới có tư cách gặp mặt, lớp sau của nhà họ Ninh không một ai thấy mặt cả, dù sao người đứng trên đỉnh cao như vậy, há có thể để người thường thấy được?".
Nương theo khi Lâm Ẩn xuất hiện, tất cả mọi người ở đây đều bàn tán xôn xao cả lên, trên mặt ai nấy đều vô cùng chấn kinh và sợ hãi.
Dáng người này phóng khoáng quá, cũng quá trẻ tuổi, khiến cho người ta cảm nhận được một khí chất tự nhiên phóng khoáng.
Trong đám người vây xem, có một tên lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Ẩn.
"Chú em Chu Đông này, chậc chậc, đàn ông thì phải sống như thế chứ. Ê, chú đang nhìn gì thế? Lẽ nào chú biết đại trưởng lão nhà họ Ninh?", một thanh niên trẻ tuổi có khí chất bất phàm kinh ngạc lên tiếng hỏi.
"Anh Công Tôn, em không nhìn rõ được đại trưởng lão nhà họ Ninh, nhưng lại thấy bóng lưng quen lắm", Chu Đông tỏ vẻ do dự rồi nói: "Bóng dáng này khá giống một tên rác rưởi em rất muốn tẩn cho một trận ở tỉnh Đông Hải".
"Ồ? Thật á?", người thanh niên trẻ kia vẫn thấy ngạc nhiên.
Chu Đông lắc đầu rồi cười nói: "Chắc em nhìn lầm thôi, cái tên em bảo kia là một thằng rể rác rưởi nổi tiếng ở bên tỉnh Đông Hải bọn em, chuyên môn ăn bám phụ nữ".
"Ha ha, chú em Chu này, chủ biết đùa quá đấy. Đi thôi, chú em Chu Đông, anh dẫn chú vào làm quen, cơ hội như vậy không nhiều đâu", thanh niên trẻ tuổi kia cười vang nói.
Chu Đông gật đầu, trong lòng xua đi suy nghĩ vừa mới lóe lên của mình, vì nó quá hoang đường.
Bóng lưng của đại trưởng lão nhà họ Ninh lại khiến hắn ta liên tưởng đến tên Lâm Ẩn rác rưởi ở rể nhà họ Trương, nhưng đó tuyệt đối không thể là Lâm Ẩn được.
Có đánh chết hắn ta cũng không tin, chỉ bằng vào tên vô dụng Lâm Ẩn ăn bám đàn bà kia, sao có được thể lực kinh khủng đến mức này?
Tên Lâm Ẩn vô dụng đó nhát như chuột, là một đống rác chết tiệt, lần trước ở thành phố Thanh Vân cho vệ sĩ đánh mình, quay về là đã bỏ chạy, bây giờ không biết đã đi đâu, hoàn toàn mất tăm.
Đợi lần này đến thủ đô bắt nối quan hệ được với nhà họ Công Tôn, khi về lại tỉnh Đông Hải rồi, hắn ta nhất định phải tìm ra cho bằng được tên rác rưởi ngu xuẩn Lâm Ẩn kia!
Chu Đông oán hận thầm nghĩ ở trong lòng, đi theo người thanh niên trẻ tuổi rất có khí chất ở trước vào trong hội trường tòa nhà Ninh thị.
...
Trong hội trường tòa nhà Ninh thị giống như một cung đình cổ đại kiểu Tây đồ sộ, vô số quý khách đã vào chỗ, hành lang trải dài thảm đổ, chung quanh đều là chùm đèn xa hoa chiếu rọi, khí thế vô cùng siêu phàm.
Sau khi Lâm Ẩn được nhóm quản lý cấp cao của nhà họ Ninh tiếp đón vào trong, bên người chỉ dẫn theo mỗi Hades, anh đi thẳng lên văn phòng tổng giám đốc ở lầu ba.
Lần lễ kế vị nhà họ Ninh này, Lâm Ẩn đến là giúp Ninh Khuyết chủ trì, củng cố lại địa vị của ông ấy trong giới quyền quý ở thủ đô, thuận tiện sau này để ông ấy thay mình sự vụ sự vụ, anh sẽ không ra mặt nữa.
Một đường đi thẳng tới, người đến người đi không ai chú ý đến Lâm Ẩn lắm, nhưng ngay lúc anh định rẽ lên tầng, một vài cô cậu trẻ tuổi đang đi tới bỗng dừng bước lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, nhìn lước qua, phát hiện có vài người hơi quen mắt, hình như là mấy con cháu nhà họ Chu ở tỉnh Đông Hải, lúc đó hay bám theo Công Tôn Thu Vũ.
"Ô? Chẳng phải là thằng ở rể nhà họ Trương, Lâm Ẩn đây à? Sao lại trà trộn vào đây được vậy?", Chu Ngọc Đàm lên tiếng, vẻ mặt tỏ ý bỡn cợt.
Chu Đông lia ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, hằm hè định đánh nhau.
Nếu không phải đang ở trong buổi lễ của nhà họ Ninh, hắn ta đã xông lên tát cho Lâm Ẩn hai cái bạt tai rồi!
Lần trước ở buổi tiệc giới kinh doanh tập đoàn Latinh tổ chức, Lâm Ẩn đã sai vệ sĩ ném hắn ta và chị họ mình ra ngoài đường, loạn thành một chuyện cười lớn, mất hết mặt mũi.
Sau khi trở về, hai người Chu Đông lập tức báo cáo lên cho cụ nhà họ Chu, sau đó điều động một nhóm tay đấm hung tàn trong gia tộc chuẩn bị đi trả thù Lâm Ẩn, nhưng kết quả là Lâm Ẩn bỗng nhiên biến mất khỏi thành phố Thanh Vân, chẳng biết là đi đâu.
Chuyện này khiến hai người bọn họ phải nghiến răng nghiến lợi, cơn giận vẫn nhịn mãi đến giờ.
Nhưng không ngờ rằng lần này đến thủ đô chèo kéo nhà họ Công Tôn, bám theo cậu chủ nhà Công Tôn đến tham gia buổi lễ của nhà họ Ninh ở thủ đô, định mở rộng mối quan hệ, móc nối với vài nhân vật tai to mặt lớn khác, vậy mà lại gặp phải Lâm Ẩn.
Tên vô dụng như Lâm Ẩn sao có tư cách chui vào trong đây cơ chứ?
Một thanh niên ăn mặc lịch ãm dẫn đầu tỏ vẻ do dự đánh giá Lâm Ẩn một lượt, rồi mở miệng hỏi: "Chu Đông, Ngọc Đàm. Sao thế? Đây là bạn của hai đứa sao?".
"Cậu ta không phải là bạn của bọn em. Cậu ta là thằng rể rác rưởi đến từ tỉnh Đông Hải đấy, cũng không biết dùng thủ đoạn gì mà chui rúc vào được đến tận đây", Chu Ngọc Đàm tỏ vẻ khinh thường mà nói.
"Anh Công Tôn, đây là người em vừa nhắc đến với anh đó, là tên rác rưởi em muốn đánh kia", Chu Đông cười nhạo hùa theo.
Chu Ngọc Đàm đưa ánh mắt khiêu khích nhìn sang Lâm Ẩn rồi nói: "Lâm Ẩn, tên vô dụng chuyên ăn bám như cậu, lần này trà trộn vào trong tòa nhà Ninh thị, đừng bảo là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn câu dẫn cô thiên kim nào đấy ở đây chứ? Cũng chẳng soi gương lại mình đi, nhìn mình có đức hạnh gi?".
Nói xong, Chu Ngọc Đàm nhìn sang thanh niên bên cạnh rồi nói: "Đúng rồi, anh Tử Trúc, lần trước cô cả Công Tôn Thu Vũ đến tỉnh Đông Hải, cái thứ không biết xấu hổ này đã ngày ngày dính lấy cô cả, còn mơ tưởng trèo lên cành cao đấy. Vấn đề là cậu ta đã có vợ rồi. Anh Tử Trúc à, anh nói xem, người thế này có phải là trơ tráo quá mức rồi không?".
"Một thằng rể rác rưởi bám váy đàn bà? Còn mơ tưởng trèo lên cành cao nhà họ Công Tôn bọn anh?" Công Tôn Tử Trúc cũng vô cùng khinh thường nhìn sang Lâm Ẩn: "Hình như anh cúng từng nghe qua chuyện này rồi, thì ra là thế, đúng là gan chó mà!".
Nghe Chu Ngọc Đàm nói xong, Công Tôn Tử Trúc đã nhớ đến lần trước về tỉnh Cao Dương, nghe được Nguyên Bảo kể lại rằng, có một tên rác rưởi điếc không sợ súng mơ tưởng trèo lên Công Tôn Thu Vũ, xem ra là tên Lâm Ẩn này rồi.
"Cậu đúng là đồ rác rưởi không có liêm sỉ, đường đường là cô cả nhà họ Công Tôn chúng tôi mà cũng dám lăm le tiếp cận?", Công Tôn Tử Trúc tỏ vẻ uy nghiêm quát lên, chỉ thẳng mũi Lâm Ẩn chửi đổng.
Từng nhóm vệ sĩ mặc đồ vest chỉnh tề, dưới sự chỉ dẫn của các quản lý cấp cao nhà họ Ninh, cả đám đi đến cung kính nghênh đón.
Đầu tiên là một vệ sĩ cao to mặc đồ đen đi xuống mở cửa xe, tiếp đó, một người trẻ tuổi mặc sơ mi đen bước xuống.
Bởi vì quần chúng vây xem cách đó rất xa, hơn nữa có nhóm vệ sĩ đông nghịt ở đấy, họ chỉ có thể trông được bóng người của vị đại trưởng lão thần bí kia ở xa xa.
Tuy không thấy rõ gương mặt, nhưng bọn họ có thể loáng thoáng nhìn qua đường viền khuôn mặt mà biết được, chủ nhà mới của nhà họ Ninh là người trẻ tuổi!
"Đây là vị đại trưởng lão thần bí của nhà họ Ninh đấy sao? Tôi còn tưởng là ông già đã bạc nửa màu tóc rồi ấy chứ, thế này thì trẻ quá?".
"Người này có lai lịch và thế lực ra sao vậy? Khó tin quá, tôi chưa thấy thanh niên nào có khí chất đến thế ở thủ đô này!".
"Ầy, tiếc là không thấy rõ được khuôn mặt, nếu không tôi sẽ tìm cơ hội giới thiệu con gái mình cho cậu ấy", một quý bà mặc đồ rất sang trọng than thở lên tiếng.
"Đừng có mơ hão, nhân vật tai to mặt lớn kiểu này mà thiếu phụ nữ bên người sao? Tôi đã hỏi thăm người nhà họ Ninh rồi, đại trưởng lão của họ vô cùng thần bí, chỉ có mấy vị quản lý cấp cao trong gia tộc mới có tư cách gặp mặt, lớp sau của nhà họ Ninh không một ai thấy mặt cả, dù sao người đứng trên đỉnh cao như vậy, há có thể để người thường thấy được?".
Nương theo khi Lâm Ẩn xuất hiện, tất cả mọi người ở đây đều bàn tán xôn xao cả lên, trên mặt ai nấy đều vô cùng chấn kinh và sợ hãi.
Dáng người này phóng khoáng quá, cũng quá trẻ tuổi, khiến cho người ta cảm nhận được một khí chất tự nhiên phóng khoáng.
Trong đám người vây xem, có một tên lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Ẩn.
"Chú em Chu Đông này, chậc chậc, đàn ông thì phải sống như thế chứ. Ê, chú đang nhìn gì thế? Lẽ nào chú biết đại trưởng lão nhà họ Ninh?", một thanh niên trẻ tuổi có khí chất bất phàm kinh ngạc lên tiếng hỏi.
"Anh Công Tôn, em không nhìn rõ được đại trưởng lão nhà họ Ninh, nhưng lại thấy bóng lưng quen lắm", Chu Đông tỏ vẻ do dự rồi nói: "Bóng dáng này khá giống một tên rác rưởi em rất muốn tẩn cho một trận ở tỉnh Đông Hải".
"Ồ? Thật á?", người thanh niên trẻ kia vẫn thấy ngạc nhiên.
Chu Đông lắc đầu rồi cười nói: "Chắc em nhìn lầm thôi, cái tên em bảo kia là một thằng rể rác rưởi nổi tiếng ở bên tỉnh Đông Hải bọn em, chuyên môn ăn bám phụ nữ".
"Ha ha, chú em Chu này, chủ biết đùa quá đấy. Đi thôi, chú em Chu Đông, anh dẫn chú vào làm quen, cơ hội như vậy không nhiều đâu", thanh niên trẻ tuổi kia cười vang nói.
Chu Đông gật đầu, trong lòng xua đi suy nghĩ vừa mới lóe lên của mình, vì nó quá hoang đường.
Bóng lưng của đại trưởng lão nhà họ Ninh lại khiến hắn ta liên tưởng đến tên Lâm Ẩn rác rưởi ở rể nhà họ Trương, nhưng đó tuyệt đối không thể là Lâm Ẩn được.
Có đánh chết hắn ta cũng không tin, chỉ bằng vào tên vô dụng Lâm Ẩn ăn bám đàn bà kia, sao có được thể lực kinh khủng đến mức này?
Tên Lâm Ẩn vô dụng đó nhát như chuột, là một đống rác chết tiệt, lần trước ở thành phố Thanh Vân cho vệ sĩ đánh mình, quay về là đã bỏ chạy, bây giờ không biết đã đi đâu, hoàn toàn mất tăm.
Đợi lần này đến thủ đô bắt nối quan hệ được với nhà họ Công Tôn, khi về lại tỉnh Đông Hải rồi, hắn ta nhất định phải tìm ra cho bằng được tên rác rưởi ngu xuẩn Lâm Ẩn kia!
Chu Đông oán hận thầm nghĩ ở trong lòng, đi theo người thanh niên trẻ tuổi rất có khí chất ở trước vào trong hội trường tòa nhà Ninh thị.
...
Trong hội trường tòa nhà Ninh thị giống như một cung đình cổ đại kiểu Tây đồ sộ, vô số quý khách đã vào chỗ, hành lang trải dài thảm đổ, chung quanh đều là chùm đèn xa hoa chiếu rọi, khí thế vô cùng siêu phàm.
Sau khi Lâm Ẩn được nhóm quản lý cấp cao của nhà họ Ninh tiếp đón vào trong, bên người chỉ dẫn theo mỗi Hades, anh đi thẳng lên văn phòng tổng giám đốc ở lầu ba.
Lần lễ kế vị nhà họ Ninh này, Lâm Ẩn đến là giúp Ninh Khuyết chủ trì, củng cố lại địa vị của ông ấy trong giới quyền quý ở thủ đô, thuận tiện sau này để ông ấy thay mình sự vụ sự vụ, anh sẽ không ra mặt nữa.
Một đường đi thẳng tới, người đến người đi không ai chú ý đến Lâm Ẩn lắm, nhưng ngay lúc anh định rẽ lên tầng, một vài cô cậu trẻ tuổi đang đi tới bỗng dừng bước lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, nhìn lước qua, phát hiện có vài người hơi quen mắt, hình như là mấy con cháu nhà họ Chu ở tỉnh Đông Hải, lúc đó hay bám theo Công Tôn Thu Vũ.
"Ô? Chẳng phải là thằng ở rể nhà họ Trương, Lâm Ẩn đây à? Sao lại trà trộn vào đây được vậy?", Chu Ngọc Đàm lên tiếng, vẻ mặt tỏ ý bỡn cợt.
Chu Đông lia ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Ẩn, hằm hè định đánh nhau.
Nếu không phải đang ở trong buổi lễ của nhà họ Ninh, hắn ta đã xông lên tát cho Lâm Ẩn hai cái bạt tai rồi!
Lần trước ở buổi tiệc giới kinh doanh tập đoàn Latinh tổ chức, Lâm Ẩn đã sai vệ sĩ ném hắn ta và chị họ mình ra ngoài đường, loạn thành một chuyện cười lớn, mất hết mặt mũi.
Sau khi trở về, hai người Chu Đông lập tức báo cáo lên cho cụ nhà họ Chu, sau đó điều động một nhóm tay đấm hung tàn trong gia tộc chuẩn bị đi trả thù Lâm Ẩn, nhưng kết quả là Lâm Ẩn bỗng nhiên biến mất khỏi thành phố Thanh Vân, chẳng biết là đi đâu.
Chuyện này khiến hai người bọn họ phải nghiến răng nghiến lợi, cơn giận vẫn nhịn mãi đến giờ.
Nhưng không ngờ rằng lần này đến thủ đô chèo kéo nhà họ Công Tôn, bám theo cậu chủ nhà Công Tôn đến tham gia buổi lễ của nhà họ Ninh ở thủ đô, định mở rộng mối quan hệ, móc nối với vài nhân vật tai to mặt lớn khác, vậy mà lại gặp phải Lâm Ẩn.
Tên vô dụng như Lâm Ẩn sao có tư cách chui vào trong đây cơ chứ?
Một thanh niên ăn mặc lịch ãm dẫn đầu tỏ vẻ do dự đánh giá Lâm Ẩn một lượt, rồi mở miệng hỏi: "Chu Đông, Ngọc Đàm. Sao thế? Đây là bạn của hai đứa sao?".
"Cậu ta không phải là bạn của bọn em. Cậu ta là thằng rể rác rưởi đến từ tỉnh Đông Hải đấy, cũng không biết dùng thủ đoạn gì mà chui rúc vào được đến tận đây", Chu Ngọc Đàm tỏ vẻ khinh thường mà nói.
"Anh Công Tôn, đây là người em vừa nhắc đến với anh đó, là tên rác rưởi em muốn đánh kia", Chu Đông cười nhạo hùa theo.
Chu Ngọc Đàm đưa ánh mắt khiêu khích nhìn sang Lâm Ẩn rồi nói: "Lâm Ẩn, tên vô dụng chuyên ăn bám như cậu, lần này trà trộn vào trong tòa nhà Ninh thị, đừng bảo là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn câu dẫn cô thiên kim nào đấy ở đây chứ? Cũng chẳng soi gương lại mình đi, nhìn mình có đức hạnh gi?".
Nói xong, Chu Ngọc Đàm nhìn sang thanh niên bên cạnh rồi nói: "Đúng rồi, anh Tử Trúc, lần trước cô cả Công Tôn Thu Vũ đến tỉnh Đông Hải, cái thứ không biết xấu hổ này đã ngày ngày dính lấy cô cả, còn mơ tưởng trèo lên cành cao đấy. Vấn đề là cậu ta đã có vợ rồi. Anh Tử Trúc à, anh nói xem, người thế này có phải là trơ tráo quá mức rồi không?".
"Một thằng rể rác rưởi bám váy đàn bà? Còn mơ tưởng trèo lên cành cao nhà họ Công Tôn bọn anh?" Công Tôn Tử Trúc cũng vô cùng khinh thường nhìn sang Lâm Ẩn: "Hình như anh cúng từng nghe qua chuyện này rồi, thì ra là thế, đúng là gan chó mà!".
Nghe Chu Ngọc Đàm nói xong, Công Tôn Tử Trúc đã nhớ đến lần trước về tỉnh Cao Dương, nghe được Nguyên Bảo kể lại rằng, có một tên rác rưởi điếc không sợ súng mơ tưởng trèo lên Công Tôn Thu Vũ, xem ra là tên Lâm Ẩn này rồi.
"Cậu đúng là đồ rác rưởi không có liêm sỉ, đường đường là cô cả nhà họ Công Tôn chúng tôi mà cũng dám lăm le tiếp cận?", Công Tôn Tử Trúc tỏ vẻ uy nghiêm quát lên, chỉ thẳng mũi Lâm Ẩn chửi đổng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.