Chương 258: Thành lập công ty chi nhánh thủ đô
A Hào
13/12/2020
"Xin lỗi, xin lỗi, anh Từ." Chu Phương ôm cái má bị đánh sưng của mình, vẫn cười bồi nói: "Anh Từ à, tôi biết thân phận của tên Lâm Ẩn kia, ở tỉnh Đông Hải nó là một thằng ở rể rác rưởi bám váy đàn bà mà thôi, căn bản không phải là đối thủ của anh đâu, anh muốn bắt tên rác rưởi kia cũng dễ như trở tay mà thôi."
"Lâm Ẩn ở tỉnh Đông Hải chúng tôi nổi tiếng là đống rác chỉ biết bám váy đàn bà, cũng chẳng hiểu tại sao lại nịnh bợ quen được Đường Hôi, nhưng trên thực tế thì nó cách anh cả một trời một vực, ngay cả tư cách liếm giày cho anh cũng không có nữa là, ngày hôm nay liều mình làm loạn thôi, chứ thật ra chẳng có tài cán gì." Chu Phương luôn mồm liến thoắng, muốn nịnh bợ Từ Thanh Tùng.
Nhân vật đứng hàng đầu trong giới thượng lưu thủ đô như Từ Thanh Tùng, là một trong bốn cậu ấm ở thủ đô, nếu như có thể bấu víu quan hệ thì chắc chắn chỉ có lợi mà thôi.
Vừa nghe Chu Phương lời nịnh nọt một phen như thế, sắc mặt của Từ Thanh Tùng hơi hòa hoãn lại một chút, hắn ta nói: "Bà nói cũng không sai, tên Lâm Ẩn chỉ là một đống rác mà thôi. Mà thì ra còn bám váy đàn bà nữa à? Đúng là thứ đáng ghét!"
"Từ Hà, trở về điều tra tất cả đầu đuôi thân phận của thằng Lâm Ẩn ấy cho anh." Từ Thanh Tùng ra vẽ u ám ma nói.
Hắn ta quyết tâm phải bắt cho bằng được tên Lâm Ẩn này, sau đó hành hạ nó một phen ra trò để trút hết lửa giận trong lòng ra, đồng thời còn phải làm cả vợ của Lâm Ẩn, như vậy mới có thể rửa sạch mối hận trong lòng, dù sao thằng vô dụng ấy cũng chẳng có tư cách lấy được một cô gái xinh đẹp đến thế.
Nghe nói còn là một thằng ở rể rác rưởi nữa? Đm, đúng là xui xẻo quá mà, bị đống rác rơi ngay mặt!
Chỉ nịnh bợ được một Đường Hôi ở khu Trung Thiên mà thôi, vậy mà lại ngông đến mức độ này, đúng là tên nhà quê chưa trải sự đời, đợi đến khi nó biết được sự đáng gờm của nhà họ Từ, có lẽ phải chủ động quỳ xuống dập đầu xin mình tha thứ.
Lửa hận trong lòng Từ Thanh Tùng hừng hực không dứt, liên tục nghĩ cách phải làm sao để đối phó Lâm Ẩn.
"Yên tâm đi, anh Tùng, về rồi em chắc chắn sẽ điều tra cho rõ thằng Lâm Ẩn này." Từ Hà nghiêm mặt lại nói.
"Còn ông nữa, Lưu Bảo." Ánh mắt Từ Thanh Tùng đột nhiên chuyển hướng sang Lưu Bảo đang quỳ trên đất, vẻ mặt càng lúc càng sầm lại, cảm thấy chính vì ông già ngu xuẩn này mà làm hỏng vận may của hắn ta, khiến hắn ta đụng phải thằng điên tên Lâm Ẩn kia.
"Anh Từ, tôi ở đây, anh có gì dặn dò thì cứ nói." Lưu Bảo treo nụ cười lên mặt, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ mà cung kính hỏi.
"Tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám hợp tác kinh doanh với tên họ Lâm kia, tôi sẽ giết chết ông." Từ Thanh Tùng ra vẻ tàn khốc mà uy hiếp: "Ông lăn lộn ở thủ đô nhiều năm như vậy, hẳn phải biết ai mới là trời ở đây. Thằng họ Lâm kia chỉ biết một Đường Hôi mà thôi, phía bên Đường Hôi, tôi cũng sẽ tự mình tìm đến gã!"
"Vâng, vâng, anh Từ, thực lực của anh tôi biết rõ chứ, anh đã lên tiếng rồi thì sao tôi còn dám đi giúp cái cậu họ Lâm điếc không sợ súng kia?" Lưu Bảo nói với vẻ nịnh nọt không thôi.
Từ Thanh Tùng sa sầm mặt mày, lấy điện thoại ra gọi liên tục mấy cuộc, sau đó cảm thấy lửa giận trong lòng chẳng có chỗ nào để phát tiết.
"Các người cút hết cho tôi!"
Từ Thanh Tùng tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, hắn ta nhấc chân lên đá mấy phát vào Lưu Bảo, làm ông ấy lăn vài vòng, lại xoay người đá hai cú vào Từ Hà và Chu Phương, sau đó như thể đã trút giận xong, bấy giờ mới dẫn đội bảo vệ của mình rời khỏi tòa nhà Viêm Hoàng.
Trong mắt Từ Thanh Tùng, những tên hèn hạ nịnh bợ đó còn chẳng bằng người, cùng lắm là một đám chó lớn mà thôi, muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, muốn sỉ nhục thế nào thì cứ sỉ nhục thế ấy. Đừng tưởng nịnh bợ được nhân vật khét tiếng nào là bản thân có quyền làm người lại, bản chất vẫn hoàn là con chó đứt xương mà thôi.
Còn những người bị Từ Thanh Tùng coi là bao cát đánh đập kia cũng chỉ cười bồi tiễn Từ Thanh Tùng ra khỏi tòa nhà.
Dù sao bọn họ đều đã bán nhân cách để đi nịnh nọt làm chó săn, còn tưởng rằng mình đã biểu hiện rất tốt, rất cao thâm, ảo tưởng bản thân còn danh dự nữa?
Ở một phía khác, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt rời khỏi tòa nhà Viêm Hoàng, Hades lái xe trên con đường phồn hoa, đang chuẩn bị trở về khách sạn Trung Thiên.
"Lâm Ẩn, Từ Thanh Tùng kia hôm nay chúng ta gặp hình như có lai lịch rất lớn, ngay cả hội trưởng Lưu Bảo của hội đá quý cũng sợ hắn ta đến vậy, anh đánh người ta ra thế, có khi nào gặp phiền phức không?" Ở trên ghế sau xe, Trương Kỳ Mạt hỏi với giọng điệu lo lắng.
Nói thật, cô cũng là lần đầu thấy người kênh kiệu đến mức như vậy, không vui là tát tai người ta, hở một tí là bắt quỳ nói chuyện với mình, quả thật là y như hoàng tử thời phong kiến vậy.
Nhưng nghe nói nhà họ Từ ở thủ đô là nhà quyền quý bậc nhất ở Long Quốc, dựa vào thân phận của Từ Thanh Tùng, đúng là không thua kém gì hoàng tử thời cổ đại.
Lâm Ẩn lần này chẳng nể nang mặt mũi Từ Thanh Tùng đến vậy, không biết sẽ có hậu quả như thế nào.
"Không sao đâu, Kỳ Mạt, chuyện của anh em đừng lo lắng, hắn ta chỉ là một thằng hề mà thôi." Lâm Ẩn bình tĩnh nói: "Mà Kỳ Mạt em ấy, lần này đến hội đá quý ở thủ đô có lẽ là không công rồi, con đường này đã bị Từ Thanh Tùng chặn ngang, còn Lưu Bảo kia vốn là một tên ngốc hết thuốc chữa."
Ban đầu Lâm Ẩn còn nghĩ, nếu Lưu Bảo thức thời thì có thể nâng đỡ ông ấy một chút, nhưng kết quả Lưu Bảo lại nguyện quỳ mãi không chịu đứng, nói cũng không nghe, người như vậy là muốn quỳ, muốn làm con chó dưới chân Từ Thanh Tùng, mà không chịu sẵn lòng đứng lên bàn chuyện làm ăn với anh.
"Không công thì cũng không sao, coi như đến thủ đô du lịch một chuyến thôi." Trương Kỳ Mạt nói rất tùy ý.
Lâm Ẩn cười, bảo: "Khó khăn như vậy em mới đến thủ đô, sao lại để em đi một chuyến không công chứ. Lúc nãy anh vừa nghĩ ra được một kế hoạch này."
"Ồ? Kế hoạch gì đó?" Trương Kỳ Mạt thấy rất hứng thú, hỏi với vẻ tò mò.
Lâm Ẩn nghiêm mặt lại: "Anh quyết định sẽ liên lạc với bạn mình, sắp xếp ra một ít phương hướng phát triển. Chúng ta mở một công ty chi nhánh thủ đô, để tên là tập đoàn đá quý Kỳ thị. Em cảm thấy thế nào?"
"Hả? Mở chi nhánh ở thủ đô?" Trương Kỳ Mạt thấy kinh ngạc hỏi ngược lại, cảm giác khó mà tin nổi.
"Anh không nói đùa đấy chứ? Ở thủ đô ư? Chuyện kinh doanh đá quý ở thủ đô đâu có dễ như vậy? Hơn nữa chi phí rất lớn, phải chuẩn bị trước mọi thứ ở khắp các bộ phận đấy." Trương Kỳ Mạt nghi ngờ nói, cảm thấy một người không có gốc gác như cô mà muốn mở một công ty đá quý ở thủ đô, đúng là một chuyện quá khó khăn.
"Em yên tâm đi, tất cả những thứ này anh đều làm được cả, em chỉ cần nói cho anh biết, em có muốn không?" Lâm Ẩn cười rồi hỏi.
"Lâm Ẩn ở tỉnh Đông Hải chúng tôi nổi tiếng là đống rác chỉ biết bám váy đàn bà, cũng chẳng hiểu tại sao lại nịnh bợ quen được Đường Hôi, nhưng trên thực tế thì nó cách anh cả một trời một vực, ngay cả tư cách liếm giày cho anh cũng không có nữa là, ngày hôm nay liều mình làm loạn thôi, chứ thật ra chẳng có tài cán gì." Chu Phương luôn mồm liến thoắng, muốn nịnh bợ Từ Thanh Tùng.
Nhân vật đứng hàng đầu trong giới thượng lưu thủ đô như Từ Thanh Tùng, là một trong bốn cậu ấm ở thủ đô, nếu như có thể bấu víu quan hệ thì chắc chắn chỉ có lợi mà thôi.
Vừa nghe Chu Phương lời nịnh nọt một phen như thế, sắc mặt của Từ Thanh Tùng hơi hòa hoãn lại một chút, hắn ta nói: "Bà nói cũng không sai, tên Lâm Ẩn chỉ là một đống rác mà thôi. Mà thì ra còn bám váy đàn bà nữa à? Đúng là thứ đáng ghét!"
"Từ Hà, trở về điều tra tất cả đầu đuôi thân phận của thằng Lâm Ẩn ấy cho anh." Từ Thanh Tùng ra vẽ u ám ma nói.
Hắn ta quyết tâm phải bắt cho bằng được tên Lâm Ẩn này, sau đó hành hạ nó một phen ra trò để trút hết lửa giận trong lòng ra, đồng thời còn phải làm cả vợ của Lâm Ẩn, như vậy mới có thể rửa sạch mối hận trong lòng, dù sao thằng vô dụng ấy cũng chẳng có tư cách lấy được một cô gái xinh đẹp đến thế.
Nghe nói còn là một thằng ở rể rác rưởi nữa? Đm, đúng là xui xẻo quá mà, bị đống rác rơi ngay mặt!
Chỉ nịnh bợ được một Đường Hôi ở khu Trung Thiên mà thôi, vậy mà lại ngông đến mức độ này, đúng là tên nhà quê chưa trải sự đời, đợi đến khi nó biết được sự đáng gờm của nhà họ Từ, có lẽ phải chủ động quỳ xuống dập đầu xin mình tha thứ.
Lửa hận trong lòng Từ Thanh Tùng hừng hực không dứt, liên tục nghĩ cách phải làm sao để đối phó Lâm Ẩn.
"Yên tâm đi, anh Tùng, về rồi em chắc chắn sẽ điều tra cho rõ thằng Lâm Ẩn này." Từ Hà nghiêm mặt lại nói.
"Còn ông nữa, Lưu Bảo." Ánh mắt Từ Thanh Tùng đột nhiên chuyển hướng sang Lưu Bảo đang quỳ trên đất, vẻ mặt càng lúc càng sầm lại, cảm thấy chính vì ông già ngu xuẩn này mà làm hỏng vận may của hắn ta, khiến hắn ta đụng phải thằng điên tên Lâm Ẩn kia.
"Anh Từ, tôi ở đây, anh có gì dặn dò thì cứ nói." Lưu Bảo treo nụ cười lên mặt, vẫn giữ nguyên tư thế quỳ mà cung kính hỏi.
"Tôi cảnh cáo ông, nếu ông dám hợp tác kinh doanh với tên họ Lâm kia, tôi sẽ giết chết ông." Từ Thanh Tùng ra vẻ tàn khốc mà uy hiếp: "Ông lăn lộn ở thủ đô nhiều năm như vậy, hẳn phải biết ai mới là trời ở đây. Thằng họ Lâm kia chỉ biết một Đường Hôi mà thôi, phía bên Đường Hôi, tôi cũng sẽ tự mình tìm đến gã!"
"Vâng, vâng, anh Từ, thực lực của anh tôi biết rõ chứ, anh đã lên tiếng rồi thì sao tôi còn dám đi giúp cái cậu họ Lâm điếc không sợ súng kia?" Lưu Bảo nói với vẻ nịnh nọt không thôi.
Từ Thanh Tùng sa sầm mặt mày, lấy điện thoại ra gọi liên tục mấy cuộc, sau đó cảm thấy lửa giận trong lòng chẳng có chỗ nào để phát tiết.
"Các người cút hết cho tôi!"
Từ Thanh Tùng tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn, hắn ta nhấc chân lên đá mấy phát vào Lưu Bảo, làm ông ấy lăn vài vòng, lại xoay người đá hai cú vào Từ Hà và Chu Phương, sau đó như thể đã trút giận xong, bấy giờ mới dẫn đội bảo vệ của mình rời khỏi tòa nhà Viêm Hoàng.
Trong mắt Từ Thanh Tùng, những tên hèn hạ nịnh bợ đó còn chẳng bằng người, cùng lắm là một đám chó lớn mà thôi, muốn đánh thế nào thì đánh thế ấy, muốn sỉ nhục thế nào thì cứ sỉ nhục thế ấy. Đừng tưởng nịnh bợ được nhân vật khét tiếng nào là bản thân có quyền làm người lại, bản chất vẫn hoàn là con chó đứt xương mà thôi.
Còn những người bị Từ Thanh Tùng coi là bao cát đánh đập kia cũng chỉ cười bồi tiễn Từ Thanh Tùng ra khỏi tòa nhà.
Dù sao bọn họ đều đã bán nhân cách để đi nịnh nọt làm chó săn, còn tưởng rằng mình đã biểu hiện rất tốt, rất cao thâm, ảo tưởng bản thân còn danh dự nữa?
Ở một phía khác, Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt rời khỏi tòa nhà Viêm Hoàng, Hades lái xe trên con đường phồn hoa, đang chuẩn bị trở về khách sạn Trung Thiên.
"Lâm Ẩn, Từ Thanh Tùng kia hôm nay chúng ta gặp hình như có lai lịch rất lớn, ngay cả hội trưởng Lưu Bảo của hội đá quý cũng sợ hắn ta đến vậy, anh đánh người ta ra thế, có khi nào gặp phiền phức không?" Ở trên ghế sau xe, Trương Kỳ Mạt hỏi với giọng điệu lo lắng.
Nói thật, cô cũng là lần đầu thấy người kênh kiệu đến mức như vậy, không vui là tát tai người ta, hở một tí là bắt quỳ nói chuyện với mình, quả thật là y như hoàng tử thời phong kiến vậy.
Nhưng nghe nói nhà họ Từ ở thủ đô là nhà quyền quý bậc nhất ở Long Quốc, dựa vào thân phận của Từ Thanh Tùng, đúng là không thua kém gì hoàng tử thời cổ đại.
Lâm Ẩn lần này chẳng nể nang mặt mũi Từ Thanh Tùng đến vậy, không biết sẽ có hậu quả như thế nào.
"Không sao đâu, Kỳ Mạt, chuyện của anh em đừng lo lắng, hắn ta chỉ là một thằng hề mà thôi." Lâm Ẩn bình tĩnh nói: "Mà Kỳ Mạt em ấy, lần này đến hội đá quý ở thủ đô có lẽ là không công rồi, con đường này đã bị Từ Thanh Tùng chặn ngang, còn Lưu Bảo kia vốn là một tên ngốc hết thuốc chữa."
Ban đầu Lâm Ẩn còn nghĩ, nếu Lưu Bảo thức thời thì có thể nâng đỡ ông ấy một chút, nhưng kết quả Lưu Bảo lại nguyện quỳ mãi không chịu đứng, nói cũng không nghe, người như vậy là muốn quỳ, muốn làm con chó dưới chân Từ Thanh Tùng, mà không chịu sẵn lòng đứng lên bàn chuyện làm ăn với anh.
"Không công thì cũng không sao, coi như đến thủ đô du lịch một chuyến thôi." Trương Kỳ Mạt nói rất tùy ý.
Lâm Ẩn cười, bảo: "Khó khăn như vậy em mới đến thủ đô, sao lại để em đi một chuyến không công chứ. Lúc nãy anh vừa nghĩ ra được một kế hoạch này."
"Ồ? Kế hoạch gì đó?" Trương Kỳ Mạt thấy rất hứng thú, hỏi với vẻ tò mò.
Lâm Ẩn nghiêm mặt lại: "Anh quyết định sẽ liên lạc với bạn mình, sắp xếp ra một ít phương hướng phát triển. Chúng ta mở một công ty chi nhánh thủ đô, để tên là tập đoàn đá quý Kỳ thị. Em cảm thấy thế nào?"
"Hả? Mở chi nhánh ở thủ đô?" Trương Kỳ Mạt thấy kinh ngạc hỏi ngược lại, cảm giác khó mà tin nổi.
"Anh không nói đùa đấy chứ? Ở thủ đô ư? Chuyện kinh doanh đá quý ở thủ đô đâu có dễ như vậy? Hơn nữa chi phí rất lớn, phải chuẩn bị trước mọi thứ ở khắp các bộ phận đấy." Trương Kỳ Mạt nghi ngờ nói, cảm thấy một người không có gốc gác như cô mà muốn mở một công ty đá quý ở thủ đô, đúng là một chuyện quá khó khăn.
"Em yên tâm đi, tất cả những thứ này anh đều làm được cả, em chỉ cần nói cho anh biết, em có muốn không?" Lâm Ẩn cười rồi hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.