Chương 683: Theo dõi thành Thiên Long
A Hào
13/12/2020
“Em đi cùng anh đến thủ đô sao?”, Trương Kỳ Mạt kinh ngạc một lúc, mắt cô hiện lên vẻ mong đợi, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy lo lắng.
“Nhưng mà em sợ sẽ liên lụy đến anh, sẽ trở thành gánh nặng cho anh”, Trương Kỳ Mạt nói: “Hơn nữa anh còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong. Dẫn em đi cùng có tiện không?”.
Lâm Ẩn cười nói: "Không sao, có anh ở đây rồi".
"Em đừng coi thường bản thân mình như thế".
“Kỳ Mạt, em có nhớ ở thủ đô anh từng nói với em rằng, anh muốn xây dựng một trung tâm buôn bán trang sức đẳng cấp nhất thế giới ở thành Trung Thiên Tinh cho em không”, Lâm Ẩn cười nói: “Nơi đó gần như đã hoàn thành xong rồi, em không muốn đến xem thử hả?".
“Thành Trung Thiên Tinh?”, Trương Kỳ Mạt đột nhiên nhớ lại hồi ức đẹp đẽ ngày đó.
Tòa nhà Tinh Thần mà Lâm Ẩn cố gắng xây dựng cho cô đã khiến cả thủ đô kinh ngạc.
“Được rồi, em sẽ nghe lời anh”, Trương Kỳ Mạt ngoan ngoãn gật đầu.
“Ừ”, Lâm Ẩn gật đầu: “Trước khi về thủ đô thì phải tới thành phố Thanh Vân một chuyến đã, anh phải thu xếp một số việc”.
Cần phải xử lý chuyện Tưởng Kỳ và Thẩm Tam bênphía thành phố Thanh Vân đã.
Lâm Thanh Diệp đã cam tâm tình nguyện đầu hàng, sau đó trực tiếp từ bỏ nhiệm vụ, đi bế quan.
Còn trưởng lão Tần kia cũng đã thể hiện thái độ của mình, điều đó chứng tỏ ông ta sẽ thu xếp thả Tưởng Kỳ và Thẩm Tam ra.
Còn cả Lâm Huyền Đồ gì đó ở thủ đô nữa.
Anh cần phải bàn bạc với Ninh Khuyết để tìm cách xử lý ông ta.
Nói xong thì Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt lên xe, Hồ Thương Hải khởi động xe rồiđivề phía đường cao tốc.
Đợi khi đám người Lâm Ẩm đi khỏi.
Trưởng lão Tần đứng từ xa nhìn chiếc xe của Lâm Ẩn rời đi, trong ánh mắt già nua lóe lên một vẻ khác lạ.
"Lần này sợ rằng nhị trưởng lão nhìn lầm mất rồi, không ngờ ông ta lại nhắm vào một thanh niên trẻ tuổi khó lường như Lâm Ẩn... Nếu cụ bà gọi cậu ta về nhà họ Lâm, thì sợ rằng cục diện sẽ thay đổi...".
Trưởng lão Tần tự lẩm bẩm một mình, vẻ mặt ông ta rất nghiêm trọng.
"Trưởng lão Tần, Lâm Ẩn này thật sự có sức mạnh kinh khủng như thế sao? Ngay cả nhị trưởng lão cũng không đánh thắng được hả?", Tiểu Tứ nghi ngở hỏi.
Ở nhà họ Lâm, việc nhị trưởng lão đang nhắm vào Lâm Ẩn cũng không phải điều bí mật.
Bởi vì năm đó ông ngoại của Lâm Ẩn đã bị nhị trưởng lão oai phong của nhà họ Lâm đánh cho tan tác, sau đó còn phạt ông ấy lao động khổ sai trong hơn hai mươi năm.
Ân oán như thế này thì nhị trưởng lão chắc chắn không thể để Lâm Ẩn phát triển thế lực ở nhà họ Lâm được.
Với tính cách như Lâm Ẩn, một khi anh trở lại nhà họ Lâm và phát hiện ông ngoại mình phải chịu đựng bao nhiêu năm khổ sở như thế thì chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.
Đây là số phận rồi.
Hai người bọn họ không thể tránh khỏi một trận tranh đấu.
“Cậu Lâm Ẩn có khí chất mà người khác không có được. Loại người như thế sinh ra là để làm vua”,trưởng lão Tần nghiêm túc nói: “Loại người này chắc chắn sẽ không khuất phục trước người khác”.
"Thế nên nhị trưởng lão không thể đánh bại được cậu ta".
"Hơn nữa thái độ khinh thường mà nhị trưởng lão đối với Lâm Ẩn sẽ khiến ông ta gặp thiệt thòi lớn".
Vẻ mặt Tiểu Tứ nghi ngờ hỏi: "Trưởng lão Tần, ông định đứng về phía nào? Hiện giờ đã phát hiện ra Lâm Ẩnkhông phải người bình thường, chúng ta sẽ nhắc nhở cho nhị trưởng lão biết đúng không?".
“Ha ha”, Trưởng lão Tần bật cười, ông ta sâu xa nói: “Tiểu Tứ,cậu còn quá trẻ người non dạ, cậu cho rằng một người kiêu ngạo tự phụ như nhị trưởng lão lại nghe lời khuyên của bậc đàn em như tôi sao?”.
"Còn về phần đứng về phía nào".
"Ha ha, có một số chuyện không đi thì không biết. Nhưng một khi đã biết thì nhất định phải tham gia".
"Hiện giờ tôi đã biết Lâm Ẩn rất có triển vọng. Cậu nói xem tôi sẽ làm gì đây?".
Trưởng lão Tần nói xong thì tủm tỉm cười, ông ta không nói thêm gì nữa mà chắp tay rời đi.
Tiểu Tứ sững sờ một lúc, trên mặt hiện rõ vẻ nửa hiểu nửa không, anh ta vội vã đi theo sư phụ mình.
...
Thủ đô, thành Thiên Long.
Sau mấy tháng xây dựng, thành Thiên Long đã sầm uất náo nhiệt hẳn lên, đâu đâu cũng thấy phồn hoa thịnh vượng.
Các tập đoàn đa quốc gia, các doanh nghiệp hàng đầu ở khắp các tỉnh thành đều đều lũ lượt chạy tới thành Thiên Long.
Các tuyến đường thương mại chính thức đi vào hoạt động, ngựa xe như nước áo quần như nêm.
Tốc độ xây dựng thế này thật sự khiến mọi người sợ hãi.
Tất cả điều này đều do sức ảnh hưởng cá nhân của Lâm Ẩn.
Đó là do anh đã dốc cả đống tiền bạc để xây dựng lên.
Lúc này trên một con phố thương mại ở thành Thiên Long, vài nam thanh niên mặc vest đi theo sau một người đàn ông trung niên, bọn họ đang đi thăm dò xung quanh.
Lâm Huyền Đồ nheo mắt nhìn xung quanh một cách thích thú.
“Ha ha”, Lâm Huyền Đồ cười nhạt: “Không thể không thừa nhận thằng nhóc Lâm Ẩn này rất có tài kinh doanh, khả năng kinh doanh thật sự đáng kinh ngạc”.
"Trong khoảng thời gian ngắn đã có thể khiếnthành Thiên Long hoạt động một cách trật tự như vậy".
"Thành Thiên Long vô cùng rộng lớn, tất cả các bên cũng phối hợp nhịp nhàng với nhau. Người bên dưới cũng xử lý mọi việc hiệu quả, mọi thứ đang đi lên theo chiều hướng tốt".
"Chú bảy, đúng là như thế. Năng lực của Lâm Ẩn ở thủ đô đúng là không bình thường, không chỉ san bằng thành Thiên Long, lại còn có thể nhanh chóng thay đổi được tình hình. Thủ đoạn của cậu ta thật đáng kinh ngạc", một thanh niên thở dài nói.
Mấy ngày nay Lâm Huyền Đồ và người của ông ta đang điều tra thành Thiên Long, khi chứng kiến cảnh phồn hoa này thì bọn họ càng ngạc nhiên về năng lực của Lâm Ẩn.
Nghe nói Lâm Ẩn vẫn đang không chế tốt ngành tài chính ở Cảng Thành.
Trẻ tuổi như thế nhưngthực lực và võ thuật lại vô cùng vượt trội.
Tài năng giỏi giang như thế đúng là hạc trong bầy gà.
Thậm chí nhà họ Lâm ở Lang Gia chưa bao giờ có một thiếu niên xuất chúng, lão luyện và tài năng như vậy.
“Thật đáng tiếc, nhân tài như thế mà chúng ta không sử dụng được”, Lâm Huyền Đồ thở dài.
"Nếu không dùng được thì chỉ có thể phá hủy thôi!".
Trong mắt Lâm Huyền Đồ lóe lên tia sáng lạnh lẽo, ông ta trầm giọng nói.
"Chú bảy, chú nói đúng lắm. Ông nội của Lâm Ẩn và chú hai có mối thù không đội trời chung, không thể hóa giải được. Tài năng của Lâm Âm càng cao thì phải loại bỏ càng sớm càng tốt", một thanh niên mặc vest nghiêm nghị nói.
Lâm Huyền Đồ gật đầu nói: "Nhất định phải giết chết cậu ta càng sớm càng tốt, cho dù không giết được thì cũng phải khống chế toàn bộ thế lực của cậu ta. Hiện giờthành Thiên Long này chính là quân bài cuối cùng của Lâm Ẩn".
Đám người Lâm Huyền Đồ có ý định nhòm ngó thành Thiên long.
Một khi bọn họ khống chế được dự án khổng lồ này, thì nền móng của Lâm Ẩn ở thủ đô sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.
Nhưng mà chuyện quan trọng thế này cũng không dễ dàng nắm chắc được, dù sao chuyện này cũng liên quan đến rất nhiều mối quan hệ, cho dù nhà họ Lâm ở Lang Giang có thế lực mạnh đi nữa, thì cũng không thể mạnh mẽ chiếm đoạt được.
"Đúng rồi, phía Thanh Diệp xảy ra chuyện gì vậy?".
"Nghe nói Thanh Diệp rời khỏi nhà họ Lâm đi bế quan rồi?".
"Bảo nó đi đuổi giết Lâm Ẩn, sao nó lại đi bế quan chứ?’.
Mặt mày Lâm Thanh Đồ nghiêm nghị, ông ta tức giận nói.
Lâm Thanh Đồ nhắc đến việc này thì rất tức giận.
Lâm Thanh Diệp vốn là thanh niên trẻ tuổi mà nhị trưởng lão coi trọng nhất, lần này ông ta bảo gã ta xuống núi đuổi giết Lâm Ẩn, ông ta cứ tưởng công, nhưng cuối cùng lại thành ra như thế, Lâm Thanh Diệp thật sự rời khỏi nhà họ Lâm đi bế quan sao?
“Nhưng mà em sợ sẽ liên lụy đến anh, sẽ trở thành gánh nặng cho anh”, Trương Kỳ Mạt nói: “Hơn nữa anh còn nhiều chuyện chưa giải quyết xong. Dẫn em đi cùng có tiện không?”.
Lâm Ẩn cười nói: "Không sao, có anh ở đây rồi".
"Em đừng coi thường bản thân mình như thế".
“Kỳ Mạt, em có nhớ ở thủ đô anh từng nói với em rằng, anh muốn xây dựng một trung tâm buôn bán trang sức đẳng cấp nhất thế giới ở thành Trung Thiên Tinh cho em không”, Lâm Ẩn cười nói: “Nơi đó gần như đã hoàn thành xong rồi, em không muốn đến xem thử hả?".
“Thành Trung Thiên Tinh?”, Trương Kỳ Mạt đột nhiên nhớ lại hồi ức đẹp đẽ ngày đó.
Tòa nhà Tinh Thần mà Lâm Ẩn cố gắng xây dựng cho cô đã khiến cả thủ đô kinh ngạc.
“Được rồi, em sẽ nghe lời anh”, Trương Kỳ Mạt ngoan ngoãn gật đầu.
“Ừ”, Lâm Ẩn gật đầu: “Trước khi về thủ đô thì phải tới thành phố Thanh Vân một chuyến đã, anh phải thu xếp một số việc”.
Cần phải xử lý chuyện Tưởng Kỳ và Thẩm Tam bênphía thành phố Thanh Vân đã.
Lâm Thanh Diệp đã cam tâm tình nguyện đầu hàng, sau đó trực tiếp từ bỏ nhiệm vụ, đi bế quan.
Còn trưởng lão Tần kia cũng đã thể hiện thái độ của mình, điều đó chứng tỏ ông ta sẽ thu xếp thả Tưởng Kỳ và Thẩm Tam ra.
Còn cả Lâm Huyền Đồ gì đó ở thủ đô nữa.
Anh cần phải bàn bạc với Ninh Khuyết để tìm cách xử lý ông ta.
Nói xong thì Lâm Ẩn và Trương Kỳ Mạt lên xe, Hồ Thương Hải khởi động xe rồiđivề phía đường cao tốc.
Đợi khi đám người Lâm Ẩm đi khỏi.
Trưởng lão Tần đứng từ xa nhìn chiếc xe của Lâm Ẩn rời đi, trong ánh mắt già nua lóe lên một vẻ khác lạ.
"Lần này sợ rằng nhị trưởng lão nhìn lầm mất rồi, không ngờ ông ta lại nhắm vào một thanh niên trẻ tuổi khó lường như Lâm Ẩn... Nếu cụ bà gọi cậu ta về nhà họ Lâm, thì sợ rằng cục diện sẽ thay đổi...".
Trưởng lão Tần tự lẩm bẩm một mình, vẻ mặt ông ta rất nghiêm trọng.
"Trưởng lão Tần, Lâm Ẩn này thật sự có sức mạnh kinh khủng như thế sao? Ngay cả nhị trưởng lão cũng không đánh thắng được hả?", Tiểu Tứ nghi ngở hỏi.
Ở nhà họ Lâm, việc nhị trưởng lão đang nhắm vào Lâm Ẩn cũng không phải điều bí mật.
Bởi vì năm đó ông ngoại của Lâm Ẩn đã bị nhị trưởng lão oai phong của nhà họ Lâm đánh cho tan tác, sau đó còn phạt ông ấy lao động khổ sai trong hơn hai mươi năm.
Ân oán như thế này thì nhị trưởng lão chắc chắn không thể để Lâm Ẩn phát triển thế lực ở nhà họ Lâm được.
Với tính cách như Lâm Ẩn, một khi anh trở lại nhà họ Lâm và phát hiện ông ngoại mình phải chịu đựng bao nhiêu năm khổ sở như thế thì chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.
Đây là số phận rồi.
Hai người bọn họ không thể tránh khỏi một trận tranh đấu.
“Cậu Lâm Ẩn có khí chất mà người khác không có được. Loại người như thế sinh ra là để làm vua”,trưởng lão Tần nghiêm túc nói: “Loại người này chắc chắn sẽ không khuất phục trước người khác”.
"Thế nên nhị trưởng lão không thể đánh bại được cậu ta".
"Hơn nữa thái độ khinh thường mà nhị trưởng lão đối với Lâm Ẩn sẽ khiến ông ta gặp thiệt thòi lớn".
Vẻ mặt Tiểu Tứ nghi ngờ hỏi: "Trưởng lão Tần, ông định đứng về phía nào? Hiện giờ đã phát hiện ra Lâm Ẩnkhông phải người bình thường, chúng ta sẽ nhắc nhở cho nhị trưởng lão biết đúng không?".
“Ha ha”, Trưởng lão Tần bật cười, ông ta sâu xa nói: “Tiểu Tứ,cậu còn quá trẻ người non dạ, cậu cho rằng một người kiêu ngạo tự phụ như nhị trưởng lão lại nghe lời khuyên của bậc đàn em như tôi sao?”.
"Còn về phần đứng về phía nào".
"Ha ha, có một số chuyện không đi thì không biết. Nhưng một khi đã biết thì nhất định phải tham gia".
"Hiện giờ tôi đã biết Lâm Ẩn rất có triển vọng. Cậu nói xem tôi sẽ làm gì đây?".
Trưởng lão Tần nói xong thì tủm tỉm cười, ông ta không nói thêm gì nữa mà chắp tay rời đi.
Tiểu Tứ sững sờ một lúc, trên mặt hiện rõ vẻ nửa hiểu nửa không, anh ta vội vã đi theo sư phụ mình.
...
Thủ đô, thành Thiên Long.
Sau mấy tháng xây dựng, thành Thiên Long đã sầm uất náo nhiệt hẳn lên, đâu đâu cũng thấy phồn hoa thịnh vượng.
Các tập đoàn đa quốc gia, các doanh nghiệp hàng đầu ở khắp các tỉnh thành đều đều lũ lượt chạy tới thành Thiên Long.
Các tuyến đường thương mại chính thức đi vào hoạt động, ngựa xe như nước áo quần như nêm.
Tốc độ xây dựng thế này thật sự khiến mọi người sợ hãi.
Tất cả điều này đều do sức ảnh hưởng cá nhân của Lâm Ẩn.
Đó là do anh đã dốc cả đống tiền bạc để xây dựng lên.
Lúc này trên một con phố thương mại ở thành Thiên Long, vài nam thanh niên mặc vest đi theo sau một người đàn ông trung niên, bọn họ đang đi thăm dò xung quanh.
Lâm Huyền Đồ nheo mắt nhìn xung quanh một cách thích thú.
“Ha ha”, Lâm Huyền Đồ cười nhạt: “Không thể không thừa nhận thằng nhóc Lâm Ẩn này rất có tài kinh doanh, khả năng kinh doanh thật sự đáng kinh ngạc”.
"Trong khoảng thời gian ngắn đã có thể khiếnthành Thiên Long hoạt động một cách trật tự như vậy".
"Thành Thiên Long vô cùng rộng lớn, tất cả các bên cũng phối hợp nhịp nhàng với nhau. Người bên dưới cũng xử lý mọi việc hiệu quả, mọi thứ đang đi lên theo chiều hướng tốt".
"Chú bảy, đúng là như thế. Năng lực của Lâm Ẩn ở thủ đô đúng là không bình thường, không chỉ san bằng thành Thiên Long, lại còn có thể nhanh chóng thay đổi được tình hình. Thủ đoạn của cậu ta thật đáng kinh ngạc", một thanh niên thở dài nói.
Mấy ngày nay Lâm Huyền Đồ và người của ông ta đang điều tra thành Thiên Long, khi chứng kiến cảnh phồn hoa này thì bọn họ càng ngạc nhiên về năng lực của Lâm Ẩn.
Nghe nói Lâm Ẩn vẫn đang không chế tốt ngành tài chính ở Cảng Thành.
Trẻ tuổi như thế nhưngthực lực và võ thuật lại vô cùng vượt trội.
Tài năng giỏi giang như thế đúng là hạc trong bầy gà.
Thậm chí nhà họ Lâm ở Lang Gia chưa bao giờ có một thiếu niên xuất chúng, lão luyện và tài năng như vậy.
“Thật đáng tiếc, nhân tài như thế mà chúng ta không sử dụng được”, Lâm Huyền Đồ thở dài.
"Nếu không dùng được thì chỉ có thể phá hủy thôi!".
Trong mắt Lâm Huyền Đồ lóe lên tia sáng lạnh lẽo, ông ta trầm giọng nói.
"Chú bảy, chú nói đúng lắm. Ông nội của Lâm Ẩn và chú hai có mối thù không đội trời chung, không thể hóa giải được. Tài năng của Lâm Âm càng cao thì phải loại bỏ càng sớm càng tốt", một thanh niên mặc vest nghiêm nghị nói.
Lâm Huyền Đồ gật đầu nói: "Nhất định phải giết chết cậu ta càng sớm càng tốt, cho dù không giết được thì cũng phải khống chế toàn bộ thế lực của cậu ta. Hiện giờthành Thiên Long này chính là quân bài cuối cùng của Lâm Ẩn".
Đám người Lâm Huyền Đồ có ý định nhòm ngó thành Thiên long.
Một khi bọn họ khống chế được dự án khổng lồ này, thì nền móng của Lâm Ẩn ở thủ đô sẽ hoàn toàn bị phá vỡ.
Nhưng mà chuyện quan trọng thế này cũng không dễ dàng nắm chắc được, dù sao chuyện này cũng liên quan đến rất nhiều mối quan hệ, cho dù nhà họ Lâm ở Lang Giang có thế lực mạnh đi nữa, thì cũng không thể mạnh mẽ chiếm đoạt được.
"Đúng rồi, phía Thanh Diệp xảy ra chuyện gì vậy?".
"Nghe nói Thanh Diệp rời khỏi nhà họ Lâm đi bế quan rồi?".
"Bảo nó đi đuổi giết Lâm Ẩn, sao nó lại đi bế quan chứ?’.
Mặt mày Lâm Thanh Đồ nghiêm nghị, ông ta tức giận nói.
Lâm Thanh Đồ nhắc đến việc này thì rất tức giận.
Lâm Thanh Diệp vốn là thanh niên trẻ tuổi mà nhị trưởng lão coi trọng nhất, lần này ông ta bảo gã ta xuống núi đuổi giết Lâm Ẩn, ông ta cứ tưởng công, nhưng cuối cùng lại thành ra như thế, Lâm Thanh Diệp thật sự rời khỏi nhà họ Lâm đi bế quan sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.