Chương 282: Thừa nhận mình là đồ Vô dụng khó lắm sao
A Hào
13/12/2020
Trung tâm thương mại Long Đằng, nhà hàng Long Đằng.
Nhóm người Trương Kỳ Mạt và Ninh Tiểu Thanh vừa bước ra khỏi quán cà phê Francis.
Ninh Tiểu Thanh yêu cầu bọn họ đợi Lâm Ẩn đến.
Sau khi chờ đợi một lúc, vài chiếc xe lần lượt trờ đến, tất thảy đều là bạn học của Trương Kỳ Mạt.
“Kỳ Mạt, để mình giới thiệu với cậu, đây là chồng của Hồ Tuyết, anh ấy là phó tổng giám đốc trong một tập đoàn tài chính đa quốc gia.”
“Đây là anh Đường, là phó tổng giám đốc trong tập đoàn bất động sản Vạn Ngự.”
Sau khi nhân viên đến, những bạn học cũ đều giới thiệu với vẻ mặt đầy tự hào.
Những người có mặt ở đây, có ai không đạt được vài thành tựu đâu, bọn họ đều tự cảm thấy mình giỏi giang hơn người chồng vô dụng của Trương Kỳ Mạt nhiều, cảm giác mình hơn hẳn người khác lan tràn trong lòng, chỉ mong sao có thể giới thiệu một lượt.
Trương Kỳ Mạt mỉm cười gật đầu.
“Không ngờ Lâm Ẩn vẫn chưa đến? Không phải anh ta đi bộ tới đây đó chứ? Kỳ Mạt, không có xe thì cứ nói thẳng, tôi cử người lái xe đến đón anh ta là được chứ gì.” Một người đàn ông trẻ tuổi nói với vẻ khinh thường.
“Ôi trời, thật là, xem ra Lâm Ẩn không đáng tin chút nào, chẳng có ý thức về thời gian gì cả. Vừa nhìn đã biết loại người này rất khó đứng vững gót chân trong xã hội rồi, sống như một thằng vô dụng cũng là đáng đời.” Lại có một thanh niên khác lên tiếng, hắn ta giả vờ nhìn đồng hồ.
Ninh Tiểu Thanh tỏ ra rất đắc ý, cô ta rất vừa lòng về tình huống này, hôm nay cô ta phải gọi Lâm Ẩn đến cho bằng được, làm Trương Kỳ Mạt khó xử thì trong lòng cô ta mới cảm thấy thoải mái.
Ai kêu Trương Kỳ Mạt được bạn bè quý mến thế làm gì? Hơn nữa tên Lâm Ẩn vô dụng ấy còn dám giả vờ giả vịt với cô ta qua điện thoại.
Vào lúc này, một chiếc Bentley đen dừng ngay trước cửa nhà hàng.
Một người đàn ông ngoại quốc mặc áo khoác đen bước xuống xe rồi đi mở cửa xe một cách thành thạo, sau đó, một thanh niên mặc sơ mi trắng chậm rãi bước ra.
Lâm Ẩn phớt lờ hết thảy những người có mặt ở đây, anh nhìn Trương Kỳ Mạt rồi hỏi: “Kỳ Mạt, em không sao chứ?”
“Không sao.” Trương Kỳ Mạt đáp lại anh.
Lâm Ẩn gật đầu.
Anh biết Trương Kỳ Mạt tốt nghiệp đại học thủ đô, chỉ có điều trước giờ anh chưa từng tiếp xúc với bạn bè của Trương Kỳ Mạt, cũng không quen bọn họ.
“Hả? Anh là Lâm Ẩn à?”
“Trông có vẻ rất giỏi giang nhỉ.” Một cô gái cất tiếng nói.
Lúc nhìn thấy Lâm Ẩn, những người có mặt ở đây lập tức cảm thấy hết sức kinh ngạc, ai nấy đều tỏ vẻ bất ngờ.
Cái thằng Lâm Ẩn trông không thảm hại như lời đồn, ít nhất phong thái của anh ta rất đĩnh đạc, chiếc xe anh ta đi cũng rất sang.
“Anh là Lâm Ẩn à?” Ninh Tiểu Thanh nhìn Lâm Ẩn chăm chú, ánh mắt cô ta sáng lên.
Nếu như không biết trước Lâm Ẩn là đồ vô dụng có tiếng, nhìn thấy anh ta oai phong thế này còn tưởng anh ta ghê gớm lắm.
Ninh Tiểu Thanh nhìn Lâm Ẩn, cô ta đang cười thầm trong lòng, quả nhiên anh ta đúng là một thằng ăn bám vô dụng chỉ biết lừa gạt phụ nữ mà thôi, giả vờ giả vịt cũng ra dáng lắm, không biết thuê chiếc xe này từ đâu ra, còn mời người nước ngoài giả vờ làm vệ sĩ của mình nữa chứ, trông có khí phách vô cùng.
Lâm Ẩn nhìn phớt qua Ninh Tiểu Thanh, anh nhận ra cô ta là người đã lấy điện thoại của Kỳ Mạt để nói chuyện với mình.
Lâm Ẩn vẫn giữ phép lịch sự tốt thiểu, anh đáp: “Đúng thế.”
“Chiếc ô tô đó cũng được ghê ha, Lâm Ẩn, xe của anh hả?” Ninh Tiểu Thanh nói với vẻ măt đùa bỡn.
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, làm gì có ai ăn nói thế này, rõ ràng đang tỏ thái độ khinh thường người khác?
Lâm Ẩn hờ hững đáp: “Cũng được xem là thế.”
Anh không biết đầu óc của bọn họ đang nghĩ đến những thứ gì, chiếc Bentley này chỉ là chiếc xe anh kêu Hades tùy tiện lấy trong nhà hàng Trung Thiên mà thôi.
“Cũng được xem là thế? Ha ha, anh thú vị thật đấy.” Ninh Tiểu Thanh nở nụ cười đầy ẩn ý.
Nhất thời mọi người đều tập trung nhìn chiếc ô tô của Lâm Ẩn, gương mặt toát ra vẻ nghi ngờ.
Bọn họ cho rằng Lâm Ẩn không thể mua nổi một chiếc xe sang như vậy, chắc chắn anh đã thuê xe để làm màu.
Một thiếu nữ tỏ vẻ nghi ngờ: “Giả dối quá nhỉ? Ai cũng biết anh ta là một người đàn ông ăn bám mà, còn cố ý thuê xe để làm bộ làm tịch nữa, khiếp thật.”
“Nếu như tớ không nhìn nhầm thì chiếc Bentley này đáng giá cả chục triệu đấy, còn là mẫu giới hạn nữa. Anh ta mà mua nổi à?” Một thanh niên tỏ vẻ đố kị.
“Ôi trời, tớ có lạ gì ba cái trò lừa gạt của bọn đàn ông cặn bã nữa đâu, ngoài bề mặt thì mướn xe, còn thuê người khác giả làm vệ sĩ, ra vẻ ta đây giỏi lắm, nhưng thực chất chẳng có tài cán gì hết.” Một thanh niên lắc đầu thở than.
Vốn dĩ bọn họ đã rất ghen tị với Lâm Ẩn, tại sao thằng vô dụng này lại có thể cưới được Trương Kỳ Mạt, hoa khôi mà mọi người luôn ngưỡng mộ hồi còn đi học kia chứ?
Nhất là, dường như Ninh Tiểu Thanh không thích Lâm Ẩn, đương nhiên mọi người cũng phải hùa theo châm chọc anh để lấy lòng cô ta chứ.
“Ôi, mọi người đừng nói thế, cần gì phải vạch trần bộ mặt thật của người ta ra?” Ninh Tiểu Thanh giở giọng châm chọc.
Sau khi nói dứt lời, Ninh Tiểu Thanh nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt đùa bỡn, rồi nói với anh: “Tôi nghe Kỳ Mạt nói anh giúp cậu ấy làm việc hả? Chuẩn bị mở một tập đoàn đá quý quy mô lớn ở thủ đô à?”
“Khi nãy tôi đã nghe hai người nói chuyện điện thoại với nhau rồi, anh chọn địa chỉ công ty ở Trung Thiên Tinh Thành, còn muốn mua một tòa nhà thương mại nữa? Thật hay giả đấy?”
Lâm Ẩn nói: “Đương nhiên là thật.”
Nghe Lâm Ẩn thừa nhận, những người ở đây đều không khỏi bật cười.
“Ha ha, anh ta nói dối mà đến mí mắt cũng chẳng buồn chớp một chút.”
“Chém gió thành bão mà còn có thể tỏ ra bình tĩnh, bái phục bái phục.”
“Nghe có vẻ giả dối quá nhỉ? Cứng miệng để giữ thể diện hả.”
Những người có mặt ở đây đều bắt đầu cất tiếng châm chọc, hoàn toàn không tin tưởng Lâm Ẩn lại giỏi giang như thế.
Muốn mua lại tòa nhà thành Trung Thiên Tinh thì trong tay phải có bao nhiêu dòng tiền mặt lưu chuyển đây?
Bọn họ đều tốt nghiệp từ trường đại học thủ đô, cũng xem như có kha khá vốn liếng, nhưng chỉ có một mình Ninh Tiểu Thanh có khả năng làm ăn lớn ở thủ đô mà thôi.
Còn Lâm Ẩn thì sao? Nếu như anh ta có khả năng này thì sao lại làm một thằng con rể vô dụng có tiếng ở tỉnh Đông Hải?
Vợ mình đi họp mặt bạn bè đều tự lái xe, chỉ có mình anh ta dẫn theo vệ sĩ đi chiếc ô tô đáng giá chục triệu, thấy anh ta làm màu một cách vụng về là biết ngay người này giả dối đến mức nào?
“Kỳ Mạt, Lâm Ẩn chồng cậu ăn nói phét lác thế mà lẽ nào cậu lại đi tin à?” Ninh Tiểu Thanh cô với vẻ đùa bỡn.
“Mình tin anh ấy.” Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt lại.
Cô biết rằng, từ trước đến nay Lâm Ẩn chưa bao giờ làm chuyện mình không chắc chắn.
“Ôi trời, Kỳ Mạt, cậu khờ quá, chắc Lâm Ẩn còn chưa biết rõ thành Trung Thiên Tinh là nơi thế nào nữa kìa. Kỳ Mạt, mình nói thật lòng nhé, mình đã gặp nhiều gã đàn ông thế này lắm rồi, ngoại trừ giở thủ đoạn lừa gạt phụ nữ thì có còn tài cán gì nữa đâu.” Ninh Tiểu Thanh ăn nói sỗ sàng: “Cậu phải mở to mắt ra, nhìn cho rõ anh ta là thứ vô dụng như thế nào.”
Sau khi nói dứt lời, Ninh Tiểu Thanh bèn nhìn Lâm Ẩn với thái độ vênh váo, cô ta nói: “Lâm Ẩn, anh cũng đừng cứng miệng để giữ thể diện rồi, tôi đã tìm hiểu rõ ràng xem anh có tài năng gì rồi rồi, thừa nhận mình là đồ vô dụng thì khó lắm hay sao?”
Nhóm người Trương Kỳ Mạt và Ninh Tiểu Thanh vừa bước ra khỏi quán cà phê Francis.
Ninh Tiểu Thanh yêu cầu bọn họ đợi Lâm Ẩn đến.
Sau khi chờ đợi một lúc, vài chiếc xe lần lượt trờ đến, tất thảy đều là bạn học của Trương Kỳ Mạt.
“Kỳ Mạt, để mình giới thiệu với cậu, đây là chồng của Hồ Tuyết, anh ấy là phó tổng giám đốc trong một tập đoàn tài chính đa quốc gia.”
“Đây là anh Đường, là phó tổng giám đốc trong tập đoàn bất động sản Vạn Ngự.”
Sau khi nhân viên đến, những bạn học cũ đều giới thiệu với vẻ mặt đầy tự hào.
Những người có mặt ở đây, có ai không đạt được vài thành tựu đâu, bọn họ đều tự cảm thấy mình giỏi giang hơn người chồng vô dụng của Trương Kỳ Mạt nhiều, cảm giác mình hơn hẳn người khác lan tràn trong lòng, chỉ mong sao có thể giới thiệu một lượt.
Trương Kỳ Mạt mỉm cười gật đầu.
“Không ngờ Lâm Ẩn vẫn chưa đến? Không phải anh ta đi bộ tới đây đó chứ? Kỳ Mạt, không có xe thì cứ nói thẳng, tôi cử người lái xe đến đón anh ta là được chứ gì.” Một người đàn ông trẻ tuổi nói với vẻ khinh thường.
“Ôi trời, thật là, xem ra Lâm Ẩn không đáng tin chút nào, chẳng có ý thức về thời gian gì cả. Vừa nhìn đã biết loại người này rất khó đứng vững gót chân trong xã hội rồi, sống như một thằng vô dụng cũng là đáng đời.” Lại có một thanh niên khác lên tiếng, hắn ta giả vờ nhìn đồng hồ.
Ninh Tiểu Thanh tỏ ra rất đắc ý, cô ta rất vừa lòng về tình huống này, hôm nay cô ta phải gọi Lâm Ẩn đến cho bằng được, làm Trương Kỳ Mạt khó xử thì trong lòng cô ta mới cảm thấy thoải mái.
Ai kêu Trương Kỳ Mạt được bạn bè quý mến thế làm gì? Hơn nữa tên Lâm Ẩn vô dụng ấy còn dám giả vờ giả vịt với cô ta qua điện thoại.
Vào lúc này, một chiếc Bentley đen dừng ngay trước cửa nhà hàng.
Một người đàn ông ngoại quốc mặc áo khoác đen bước xuống xe rồi đi mở cửa xe một cách thành thạo, sau đó, một thanh niên mặc sơ mi trắng chậm rãi bước ra.
Lâm Ẩn phớt lờ hết thảy những người có mặt ở đây, anh nhìn Trương Kỳ Mạt rồi hỏi: “Kỳ Mạt, em không sao chứ?”
“Không sao.” Trương Kỳ Mạt đáp lại anh.
Lâm Ẩn gật đầu.
Anh biết Trương Kỳ Mạt tốt nghiệp đại học thủ đô, chỉ có điều trước giờ anh chưa từng tiếp xúc với bạn bè của Trương Kỳ Mạt, cũng không quen bọn họ.
“Hả? Anh là Lâm Ẩn à?”
“Trông có vẻ rất giỏi giang nhỉ.” Một cô gái cất tiếng nói.
Lúc nhìn thấy Lâm Ẩn, những người có mặt ở đây lập tức cảm thấy hết sức kinh ngạc, ai nấy đều tỏ vẻ bất ngờ.
Cái thằng Lâm Ẩn trông không thảm hại như lời đồn, ít nhất phong thái của anh ta rất đĩnh đạc, chiếc xe anh ta đi cũng rất sang.
“Anh là Lâm Ẩn à?” Ninh Tiểu Thanh nhìn Lâm Ẩn chăm chú, ánh mắt cô ta sáng lên.
Nếu như không biết trước Lâm Ẩn là đồ vô dụng có tiếng, nhìn thấy anh ta oai phong thế này còn tưởng anh ta ghê gớm lắm.
Ninh Tiểu Thanh nhìn Lâm Ẩn, cô ta đang cười thầm trong lòng, quả nhiên anh ta đúng là một thằng ăn bám vô dụng chỉ biết lừa gạt phụ nữ mà thôi, giả vờ giả vịt cũng ra dáng lắm, không biết thuê chiếc xe này từ đâu ra, còn mời người nước ngoài giả vờ làm vệ sĩ của mình nữa chứ, trông có khí phách vô cùng.
Lâm Ẩn nhìn phớt qua Ninh Tiểu Thanh, anh nhận ra cô ta là người đã lấy điện thoại của Kỳ Mạt để nói chuyện với mình.
Lâm Ẩn vẫn giữ phép lịch sự tốt thiểu, anh đáp: “Đúng thế.”
“Chiếc ô tô đó cũng được ghê ha, Lâm Ẩn, xe của anh hả?” Ninh Tiểu Thanh nói với vẻ măt đùa bỡn.
Lâm Ẩn khẽ nhíu mày, làm gì có ai ăn nói thế này, rõ ràng đang tỏ thái độ khinh thường người khác?
Lâm Ẩn hờ hững đáp: “Cũng được xem là thế.”
Anh không biết đầu óc của bọn họ đang nghĩ đến những thứ gì, chiếc Bentley này chỉ là chiếc xe anh kêu Hades tùy tiện lấy trong nhà hàng Trung Thiên mà thôi.
“Cũng được xem là thế? Ha ha, anh thú vị thật đấy.” Ninh Tiểu Thanh nở nụ cười đầy ẩn ý.
Nhất thời mọi người đều tập trung nhìn chiếc ô tô của Lâm Ẩn, gương mặt toát ra vẻ nghi ngờ.
Bọn họ cho rằng Lâm Ẩn không thể mua nổi một chiếc xe sang như vậy, chắc chắn anh đã thuê xe để làm màu.
Một thiếu nữ tỏ vẻ nghi ngờ: “Giả dối quá nhỉ? Ai cũng biết anh ta là một người đàn ông ăn bám mà, còn cố ý thuê xe để làm bộ làm tịch nữa, khiếp thật.”
“Nếu như tớ không nhìn nhầm thì chiếc Bentley này đáng giá cả chục triệu đấy, còn là mẫu giới hạn nữa. Anh ta mà mua nổi à?” Một thanh niên tỏ vẻ đố kị.
“Ôi trời, tớ có lạ gì ba cái trò lừa gạt của bọn đàn ông cặn bã nữa đâu, ngoài bề mặt thì mướn xe, còn thuê người khác giả làm vệ sĩ, ra vẻ ta đây giỏi lắm, nhưng thực chất chẳng có tài cán gì hết.” Một thanh niên lắc đầu thở than.
Vốn dĩ bọn họ đã rất ghen tị với Lâm Ẩn, tại sao thằng vô dụng này lại có thể cưới được Trương Kỳ Mạt, hoa khôi mà mọi người luôn ngưỡng mộ hồi còn đi học kia chứ?
Nhất là, dường như Ninh Tiểu Thanh không thích Lâm Ẩn, đương nhiên mọi người cũng phải hùa theo châm chọc anh để lấy lòng cô ta chứ.
“Ôi, mọi người đừng nói thế, cần gì phải vạch trần bộ mặt thật của người ta ra?” Ninh Tiểu Thanh giở giọng châm chọc.
Sau khi nói dứt lời, Ninh Tiểu Thanh nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt đùa bỡn, rồi nói với anh: “Tôi nghe Kỳ Mạt nói anh giúp cậu ấy làm việc hả? Chuẩn bị mở một tập đoàn đá quý quy mô lớn ở thủ đô à?”
“Khi nãy tôi đã nghe hai người nói chuyện điện thoại với nhau rồi, anh chọn địa chỉ công ty ở Trung Thiên Tinh Thành, còn muốn mua một tòa nhà thương mại nữa? Thật hay giả đấy?”
Lâm Ẩn nói: “Đương nhiên là thật.”
Nghe Lâm Ẩn thừa nhận, những người ở đây đều không khỏi bật cười.
“Ha ha, anh ta nói dối mà đến mí mắt cũng chẳng buồn chớp một chút.”
“Chém gió thành bão mà còn có thể tỏ ra bình tĩnh, bái phục bái phục.”
“Nghe có vẻ giả dối quá nhỉ? Cứng miệng để giữ thể diện hả.”
Những người có mặt ở đây đều bắt đầu cất tiếng châm chọc, hoàn toàn không tin tưởng Lâm Ẩn lại giỏi giang như thế.
Muốn mua lại tòa nhà thành Trung Thiên Tinh thì trong tay phải có bao nhiêu dòng tiền mặt lưu chuyển đây?
Bọn họ đều tốt nghiệp từ trường đại học thủ đô, cũng xem như có kha khá vốn liếng, nhưng chỉ có một mình Ninh Tiểu Thanh có khả năng làm ăn lớn ở thủ đô mà thôi.
Còn Lâm Ẩn thì sao? Nếu như anh ta có khả năng này thì sao lại làm một thằng con rể vô dụng có tiếng ở tỉnh Đông Hải?
Vợ mình đi họp mặt bạn bè đều tự lái xe, chỉ có mình anh ta dẫn theo vệ sĩ đi chiếc ô tô đáng giá chục triệu, thấy anh ta làm màu một cách vụng về là biết ngay người này giả dối đến mức nào?
“Kỳ Mạt, Lâm Ẩn chồng cậu ăn nói phét lác thế mà lẽ nào cậu lại đi tin à?” Ninh Tiểu Thanh cô với vẻ đùa bỡn.
“Mình tin anh ấy.” Trương Kỳ Mạt nghiêm mặt lại.
Cô biết rằng, từ trước đến nay Lâm Ẩn chưa bao giờ làm chuyện mình không chắc chắn.
“Ôi trời, Kỳ Mạt, cậu khờ quá, chắc Lâm Ẩn còn chưa biết rõ thành Trung Thiên Tinh là nơi thế nào nữa kìa. Kỳ Mạt, mình nói thật lòng nhé, mình đã gặp nhiều gã đàn ông thế này lắm rồi, ngoại trừ giở thủ đoạn lừa gạt phụ nữ thì có còn tài cán gì nữa đâu.” Ninh Tiểu Thanh ăn nói sỗ sàng: “Cậu phải mở to mắt ra, nhìn cho rõ anh ta là thứ vô dụng như thế nào.”
Sau khi nói dứt lời, Ninh Tiểu Thanh bèn nhìn Lâm Ẩn với thái độ vênh váo, cô ta nói: “Lâm Ẩn, anh cũng đừng cứng miệng để giữ thể diện rồi, tôi đã tìm hiểu rõ ràng xem anh có tài năng gì rồi rồi, thừa nhận mình là đồ vô dụng thì khó lắm hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.