Chương 391: Thua rồi còn quỵt nợ à?
A Hào
13/12/2020
“Cái, cái, cái gì…”
Giọng nói của Tiêu Trang run lẩy bẩy, anh ta ngồi trên xe lăn, vầng trán lấm tấm mồ hôi, nhìn Lâm Ẩn trân trân với ánh mắt hoảng hốt.
Anh ta nhớ đến lúc bị Lâm Ẩn đánh đến tàn phế, cũng cảm thấy sợ khiếp vía như thế này!
Sao cái thằng Lâm Ẩn vô dụng lại làm được điều đó? Sao cậu ta có thể giết được Hồ Mãnh và nhiều cao thủ một cách dễ dàng như thế?
“Không ngờ… Không ngờ cậu lại mạnh như vậy”, Maugdi nhìn Lâm Ẩn, ông ấy hít sâu một hơi, trong lòng cũng thấy hoang mang.
Đúng là ghê gớm quá! Cậu ta giết chết hết những cao thủ trên sàn đấu một cách dễ dàng như bóp một con kiến vậy.
Lâm Ẩn tự mình lên sân khấu, thời gian giết chết tất thảy mọi người cũng chưa đến năm phút đâu nhỉ?
Thậm chí bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ Lâm Ẩn dùng chiêu gì để tàn sát sạch sẽ.
Còn chưa kịp thấy hồi hộp, người của mình còn chưa có cơ hội phản kháng đã bị đánh bại, rồi toàn bộ bị giết chết một cách dễ dàng.
Những người ngồi ở đây đều im lặng hơn hai mươi giây, gương mặt ai nấy đều toát ra vẻ kinh ngạc, rồi sau đó, những tiếng thốt lên đầy kinh ngạc vỡ òa!
“Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Trên thế giới này có người mạnh đến mức này hay sao?”
“Trong phim cũng không quá đến mức này đâu nhỉ? Cả đám cao thủ còn chưa kịp sờ đến cậu ta mà đã bị đánh bại rồi à? Còn hung hãn hơn cả kẻ hủy diệt nữa”.
“Đây mới là cao nhân thật sự! Nếu như có cơ hội thì tôi thật sự muốn bái cậu ta làm thầy để học hỏi thêm…”.
Những chàng trai cô gái đang ngồi ở đây đều lao xao bàn luận, bọn họ đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt kính sơ, bây giờ trong mắt bọn họ, Lâm Ẩn giống như một nhân vật trong thần thoại vậy!
Gương mặt Lâm Ẩn bình tĩnh như thường, anh chắp một tay sau lưng, chậm rãi đi về phía Maugdi và Tiêu Trang.
Tiêu Trang và Maugdi nhìn Lâm Ẩn với sắc mặt xám ngoét, mồ hôi to bằng hạt đậu túa ra trên trán, bọn họ đều hoảng hốt lùi bước về sau.
“Như thế là? Bây giờ anh Tiêu và tổng giám đốc Maugdi đã thua rồi. Thế chẳng phải đến lúc thực hiện cá cược rồi hay sao? Cậu ta thật sự dám lấy mạng anh Tiêu và tổng giám đốc Mau à?”.
“Đây là một ván cờ cược bằng mạng sống! Anh Tiêu và tổng giám đốc Mau phải trả mạng rồi ư?”.
“Chưa, chưa chắc đâu. Bọn họ không chịu trả mạng mạng, nếu như Lâm Ẩn tự mình lấy thì sao?”.
Lâm Ẩn tìm bọn họ để lấy mạng à?
Câu nói này khiến cho mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, bọn họ không hẹn mà cùng hồi tưởng lại cảnh Lâm Ẩn giết người ban nãy, trong lòng vẫn còn thấy rùng rợn.
Một tên ma vương ghê gớm như Lâm Ẩn có thể sánh với Hắc Bạch Vô Thường! Nếu như anh tìm người lấy mạng, đó là chuyện khủng khiếp đến nhường nào?
Không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Mọi người có mặt ở đây đều mím môi, không dám thốt ra một tiếng nào nữa
Thậm chí bọn họ còn không dám đoán xem Lâm Ẩn sẽ giải quyết Maugdi và Tiêu Trang - hai người có quyền thế ngút trời này như thế nào?
“Lâm Ẩn, mày, mày đừng qua đây! Mày muốn làm gì thế?”, Tiêu Trang đanh giọng mà hỏi anh, anh ta không tài nào giả vờ bình tĩnh nổi, chỉ biết ngồi trên xe lăn run rẩy kịch liệt.
“Lâm Ẩn, cậu đừng quá quắt”, Maugdi hoảng hốt lùi về sau, để vài gã bảo vệ che chắn trước mặt ông ấy: “Chuyện cược mạng không tính. Tôi, tôi có thể đền bù cho cậu thứ khác…”
“Không tính à?”, Lâm Ẩn nhếch môi cười lạnh: “Các người thua rồi mà tính quỵt nợ sao?”.
“Quỵt nợ? Cho dù tôi quỵt nợ thì cậu có thể làm gì? Đừng có quên đây là địa bàn của tôi!”, Maugdi đanh giọng lại, ánh mắt ông ấy thoáng có vẻ nham hiểm.
Mặc dù ông ấy sợ chết khiếp trước võ công khủng bố tột cùng của Lâm Ẩn, nhưng ông ấy tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn nộp mạng cho anh.
“Nhanh lên! Cản cậu ta lại cho tôi”.
“Tất cả các người cùng xông lên khống chế cậu ta!”.
Maugdi và Tiêu Trang vội vàng lệnh cho đội bảo vệ cản Lâm Ẩn lại.
Lâm Ẩn nhếch môi nở nụ cười lạnh, anh đi từng bước đến gần bọn họ, gương mặt dàn bảo vệ của Maugdi và Tiêu Trang đều toát ra vẻ hoảng hốt, bọn chúng lần lượt né ra nhường đường cho anh, ai nấy đều sợ khiếp vía trước võ công cao cường của Lâm Ẩn bay nãy.
Ai mà dám đi cản một cao thủ đáng gờm như kẻ hủy diệt thế này kia chứ?
“Không! Tổng giám đốc Mau, ông phải nhanh chóng nghĩ cách, đây là địa bàn của ông kia mà! Lẽ nào ông lại để cho cậu ta muốn gì làm nấy hay sao?”, Tiêu Trang vừa hoảng hốt đẩy xe lăn, vừa quay sang hỏi Maugdi đang đứng bên cạnh mình.
Gương mặt của Maugdi sa sầm xuống, ông ấy lạnh giọng mà nói: “Không sao, quá lắm thì trở mặt với nhau mà thôi. Cho dù Lâm Ẩn mạnh mẽ đến cỡ nào thì tôi cũng chẳng tin cậu ta ngăn được chúng ta, không cho chúng ta chạy ra ngoài”.
“Rút lui trước đã! Trốn đi rồi tính tiếp!”.
Maugdi phất tay, ông ấy vội vàng chạy về phía cửa thoát hiểm, còn Tiêu Trang lại ngã xuống từ xe lăn, được hai gã vệ sĩ riêng kéo chạy ra ngoài một cách điên cuồng.
“Mọi người nổ súng cho tôi, bắn chết cậu ta!”.
Trước lúc đi, Maugdi ra lệnh cho đội ngũ bảo vệ của mình, gương mặt ông ấy sa sầm.
Để hai hơn hơn mươi gã bảo vệ người bước ngoài ở lại bọc hậu, bọn chúng rút khẩu súng Desert Eagle từ trong túi ra.
Bốp!
Vào giây phút đội ngũ bảo vệ toan nổ súng, Lâm Ẩn đã lao vút lên như làn gió cuốn.
Rắc rắc rắc.
Mấy gã bảo vệ mặc vest còn chưa kịp bắn, một tay Lâm Ẩn nhấc từng gã lên, bóp nát cổ tay chúng ngay tại chỗ, tước đoạt vũ khí của chúng trong nháy mắt.
Bộp bộp, súng rơi đầy đất, đội ngũ bảo vệ nước ngoài đều quỳ sụp trên mặt đất, chúng ôm cổ tay của mình khóc lóc thảm thiết.
Lấy tốc độ phản ứng và tố chất thân thể của bọn chúng đi cầm súng bắn Lâm Ẩn, cũng chỉ đi là nộp mạng mà thôi.
Trước mặt Lâm Ẩn, súng đạn cũng chẳng khác gì phế liệu cả.
Sau khi đội súng xông lên tấn công Lâm Ẩn bị đánh bại, những tên đàn em còn sót lại của Maugdi và Tiêu Trang đều điên cuồng lùi về sau, gương mặt ai nấy đều toát ra vẻ kinh hoảng, đến dũng khí để nổ súng còn không có.
“Má! Tổng giám đốc Mau trở mặt quỵt nợ kia kìa, không ngờ lại dùng đến súng! Đi mau lên!”.
“Xảy ra chuyện lớn, trốn vào lối thoát hiểm rồi tính tiếp”.
Lần này những người khác có mặt ở đây đều sợ hết hồn trước biến cổ xảy ra đột ngột, bọn họ lần lượt tản ra xung qua, chạy vào lối thoát khẩn cấp.
“Hay lắm! Người đến rồi! Mau bắn cậu ta cho tôi! Cứ mặc sức xả đạn, phải bắn chết Lâm Ẩn ngay trong tòa nhà này!”, Maugdi rống lên như tiếng dã thú gầm, ông ấy nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt căm hận.
Ầm ầm, những gã người nước ngoài mặc đồng phục chiến đấu, được trang bị súng đạn đầy đủ chạy ập vào từ hàng lang ở bốn phương tám hướng, ai nấy đều mặc áo phòng đạn, vác theo súng trường bắn tự động.
Đùng đùng đùng!
Những quả bom khói được ném vào trong cùng một lúc, làn sương mù hôi thối và nhức mắt lập tức bao thủ cả căn phòng.
Những quả bom khó này có thể khiến cho người khác chảy nước mắt và nghẹt thở, gây ảnh hưởng nặng nề đến những người có mặt trong làn sương mù, nếu hít thêm vài hơi thần kinh sẽ tê liệt, rồi ngất đi ngay lập tức.
Lâm Ẩn đứng trong làn sương mù, anh nín thở, tầm nhìn bị che khuất, chỉ biết lắng nghe hướng gió.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Vào lúc này, những gã lính đánh thuê người nước ngoài ập vào trong từ bốn phương tám phía, chúng lạnh mặt nổ súng, viên đạn tên nổ vang rền, ném bom rải thải, bắn điên cuồng vào giữa làn sương mù.
Họng súng nhả đạn liên tục, từng vỏ đạn rơi xuống trên mặt đất, đì đùng đì đùng, trong căn phòng rộng lớn, chiếc bàn thạch anh và cánh cửa sổ thủy tinh bị bắn vỡ nát, những mảnh vỡ văng tung tóe bốn phía, trông nơi này có vẻ rất ác liệt.
Giọng nói của Tiêu Trang run lẩy bẩy, anh ta ngồi trên xe lăn, vầng trán lấm tấm mồ hôi, nhìn Lâm Ẩn trân trân với ánh mắt hoảng hốt.
Anh ta nhớ đến lúc bị Lâm Ẩn đánh đến tàn phế, cũng cảm thấy sợ khiếp vía như thế này!
Sao cái thằng Lâm Ẩn vô dụng lại làm được điều đó? Sao cậu ta có thể giết được Hồ Mãnh và nhiều cao thủ một cách dễ dàng như thế?
“Không ngờ… Không ngờ cậu lại mạnh như vậy”, Maugdi nhìn Lâm Ẩn, ông ấy hít sâu một hơi, trong lòng cũng thấy hoang mang.
Đúng là ghê gớm quá! Cậu ta giết chết hết những cao thủ trên sàn đấu một cách dễ dàng như bóp một con kiến vậy.
Lâm Ẩn tự mình lên sân khấu, thời gian giết chết tất thảy mọi người cũng chưa đến năm phút đâu nhỉ?
Thậm chí bọn họ còn chưa kịp nhìn rõ Lâm Ẩn dùng chiêu gì để tàn sát sạch sẽ.
Còn chưa kịp thấy hồi hộp, người của mình còn chưa có cơ hội phản kháng đã bị đánh bại, rồi toàn bộ bị giết chết một cách dễ dàng.
Những người ngồi ở đây đều im lặng hơn hai mươi giây, gương mặt ai nấy đều toát ra vẻ kinh ngạc, rồi sau đó, những tiếng thốt lên đầy kinh ngạc vỡ òa!
“Không phải tôi đang nằm mơ chứ? Trên thế giới này có người mạnh đến mức này hay sao?”
“Trong phim cũng không quá đến mức này đâu nhỉ? Cả đám cao thủ còn chưa kịp sờ đến cậu ta mà đã bị đánh bại rồi à? Còn hung hãn hơn cả kẻ hủy diệt nữa”.
“Đây mới là cao nhân thật sự! Nếu như có cơ hội thì tôi thật sự muốn bái cậu ta làm thầy để học hỏi thêm…”.
Những chàng trai cô gái đang ngồi ở đây đều lao xao bàn luận, bọn họ đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt kính sơ, bây giờ trong mắt bọn họ, Lâm Ẩn giống như một nhân vật trong thần thoại vậy!
Gương mặt Lâm Ẩn bình tĩnh như thường, anh chắp một tay sau lưng, chậm rãi đi về phía Maugdi và Tiêu Trang.
Tiêu Trang và Maugdi nhìn Lâm Ẩn với sắc mặt xám ngoét, mồ hôi to bằng hạt đậu túa ra trên trán, bọn họ đều hoảng hốt lùi bước về sau.
“Như thế là? Bây giờ anh Tiêu và tổng giám đốc Maugdi đã thua rồi. Thế chẳng phải đến lúc thực hiện cá cược rồi hay sao? Cậu ta thật sự dám lấy mạng anh Tiêu và tổng giám đốc Mau à?”.
“Đây là một ván cờ cược bằng mạng sống! Anh Tiêu và tổng giám đốc Mau phải trả mạng rồi ư?”.
“Chưa, chưa chắc đâu. Bọn họ không chịu trả mạng mạng, nếu như Lâm Ẩn tự mình lấy thì sao?”.
Lâm Ẩn tìm bọn họ để lấy mạng à?
Câu nói này khiến cho mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc, bọn họ không hẹn mà cùng hồi tưởng lại cảnh Lâm Ẩn giết người ban nãy, trong lòng vẫn còn thấy rùng rợn.
Một tên ma vương ghê gớm như Lâm Ẩn có thể sánh với Hắc Bạch Vô Thường! Nếu như anh tìm người lấy mạng, đó là chuyện khủng khiếp đến nhường nào?
Không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Mọi người có mặt ở đây đều mím môi, không dám thốt ra một tiếng nào nữa
Thậm chí bọn họ còn không dám đoán xem Lâm Ẩn sẽ giải quyết Maugdi và Tiêu Trang - hai người có quyền thế ngút trời này như thế nào?
“Lâm Ẩn, mày, mày đừng qua đây! Mày muốn làm gì thế?”, Tiêu Trang đanh giọng mà hỏi anh, anh ta không tài nào giả vờ bình tĩnh nổi, chỉ biết ngồi trên xe lăn run rẩy kịch liệt.
“Lâm Ẩn, cậu đừng quá quắt”, Maugdi hoảng hốt lùi về sau, để vài gã bảo vệ che chắn trước mặt ông ấy: “Chuyện cược mạng không tính. Tôi, tôi có thể đền bù cho cậu thứ khác…”
“Không tính à?”, Lâm Ẩn nhếch môi cười lạnh: “Các người thua rồi mà tính quỵt nợ sao?”.
“Quỵt nợ? Cho dù tôi quỵt nợ thì cậu có thể làm gì? Đừng có quên đây là địa bàn của tôi!”, Maugdi đanh giọng lại, ánh mắt ông ấy thoáng có vẻ nham hiểm.
Mặc dù ông ấy sợ chết khiếp trước võ công khủng bố tột cùng của Lâm Ẩn, nhưng ông ấy tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn nộp mạng cho anh.
“Nhanh lên! Cản cậu ta lại cho tôi”.
“Tất cả các người cùng xông lên khống chế cậu ta!”.
Maugdi và Tiêu Trang vội vàng lệnh cho đội bảo vệ cản Lâm Ẩn lại.
Lâm Ẩn nhếch môi nở nụ cười lạnh, anh đi từng bước đến gần bọn họ, gương mặt dàn bảo vệ của Maugdi và Tiêu Trang đều toát ra vẻ hoảng hốt, bọn chúng lần lượt né ra nhường đường cho anh, ai nấy đều sợ khiếp vía trước võ công cao cường của Lâm Ẩn bay nãy.
Ai mà dám đi cản một cao thủ đáng gờm như kẻ hủy diệt thế này kia chứ?
“Không! Tổng giám đốc Mau, ông phải nhanh chóng nghĩ cách, đây là địa bàn của ông kia mà! Lẽ nào ông lại để cho cậu ta muốn gì làm nấy hay sao?”, Tiêu Trang vừa hoảng hốt đẩy xe lăn, vừa quay sang hỏi Maugdi đang đứng bên cạnh mình.
Gương mặt của Maugdi sa sầm xuống, ông ấy lạnh giọng mà nói: “Không sao, quá lắm thì trở mặt với nhau mà thôi. Cho dù Lâm Ẩn mạnh mẽ đến cỡ nào thì tôi cũng chẳng tin cậu ta ngăn được chúng ta, không cho chúng ta chạy ra ngoài”.
“Rút lui trước đã! Trốn đi rồi tính tiếp!”.
Maugdi phất tay, ông ấy vội vàng chạy về phía cửa thoát hiểm, còn Tiêu Trang lại ngã xuống từ xe lăn, được hai gã vệ sĩ riêng kéo chạy ra ngoài một cách điên cuồng.
“Mọi người nổ súng cho tôi, bắn chết cậu ta!”.
Trước lúc đi, Maugdi ra lệnh cho đội ngũ bảo vệ của mình, gương mặt ông ấy sa sầm.
Để hai hơn hơn mươi gã bảo vệ người bước ngoài ở lại bọc hậu, bọn chúng rút khẩu súng Desert Eagle từ trong túi ra.
Bốp!
Vào giây phút đội ngũ bảo vệ toan nổ súng, Lâm Ẩn đã lao vút lên như làn gió cuốn.
Rắc rắc rắc.
Mấy gã bảo vệ mặc vest còn chưa kịp bắn, một tay Lâm Ẩn nhấc từng gã lên, bóp nát cổ tay chúng ngay tại chỗ, tước đoạt vũ khí của chúng trong nháy mắt.
Bộp bộp, súng rơi đầy đất, đội ngũ bảo vệ nước ngoài đều quỳ sụp trên mặt đất, chúng ôm cổ tay của mình khóc lóc thảm thiết.
Lấy tốc độ phản ứng và tố chất thân thể của bọn chúng đi cầm súng bắn Lâm Ẩn, cũng chỉ đi là nộp mạng mà thôi.
Trước mặt Lâm Ẩn, súng đạn cũng chẳng khác gì phế liệu cả.
Sau khi đội súng xông lên tấn công Lâm Ẩn bị đánh bại, những tên đàn em còn sót lại của Maugdi và Tiêu Trang đều điên cuồng lùi về sau, gương mặt ai nấy đều toát ra vẻ kinh hoảng, đến dũng khí để nổ súng còn không có.
“Má! Tổng giám đốc Mau trở mặt quỵt nợ kia kìa, không ngờ lại dùng đến súng! Đi mau lên!”.
“Xảy ra chuyện lớn, trốn vào lối thoát hiểm rồi tính tiếp”.
Lần này những người khác có mặt ở đây đều sợ hết hồn trước biến cổ xảy ra đột ngột, bọn họ lần lượt tản ra xung qua, chạy vào lối thoát khẩn cấp.
“Hay lắm! Người đến rồi! Mau bắn cậu ta cho tôi! Cứ mặc sức xả đạn, phải bắn chết Lâm Ẩn ngay trong tòa nhà này!”, Maugdi rống lên như tiếng dã thú gầm, ông ấy nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt căm hận.
Ầm ầm, những gã người nước ngoài mặc đồng phục chiến đấu, được trang bị súng đạn đầy đủ chạy ập vào từ hàng lang ở bốn phương tám hướng, ai nấy đều mặc áo phòng đạn, vác theo súng trường bắn tự động.
Đùng đùng đùng!
Những quả bom khói được ném vào trong cùng một lúc, làn sương mù hôi thối và nhức mắt lập tức bao thủ cả căn phòng.
Những quả bom khó này có thể khiến cho người khác chảy nước mắt và nghẹt thở, gây ảnh hưởng nặng nề đến những người có mặt trong làn sương mù, nếu hít thêm vài hơi thần kinh sẽ tê liệt, rồi ngất đi ngay lập tức.
Lâm Ẩn đứng trong làn sương mù, anh nín thở, tầm nhìn bị che khuất, chỉ biết lắng nghe hướng gió.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Vào lúc này, những gã lính đánh thuê người nước ngoài ập vào trong từ bốn phương tám phía, chúng lạnh mặt nổ súng, viên đạn tên nổ vang rền, ném bom rải thải, bắn điên cuồng vào giữa làn sương mù.
Họng súng nhả đạn liên tục, từng vỏ đạn rơi xuống trên mặt đất, đì đùng đì đùng, trong căn phòng rộng lớn, chiếc bàn thạch anh và cánh cửa sổ thủy tinh bị bắn vỡ nát, những mảnh vỡ văng tung tóe bốn phía, trông nơi này có vẻ rất ác liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.