Chương 1005: Tin tức trong bí cảnh
A Hào
19/12/2020
"Sao lại có thể như vậy!"
Tiêu Huyền vừa dứt lời, bầu không khí trong sân im lặng như tờ. Trán khách khanh Trần vã mồ hôi, khách khanh Vu chết trước mặt người thanh niên này, mà điều đáng sợ là, chính ông ta là người đã ra tay với cậu thanh niên đó trước.
Những người khác cũng trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ một người lực lưỡng như khách khanh Vu lại chết trong tay người thanh niên ấy.
Tiêu Huyền như một quả bóng xì hơi, ủ rũ nói: "Chú Trung, chú đi thông báo với bố tôi đi!"
"Vâng... vâng!"
Chú Trung lặng lẽ nhìn Lâm Ẩn, thấy Lâm Ẩn không ngăn cản gì thì vội vã chạy về phòng của Tiêu Chấn.
Những người khác không dám cử động, sợ khiến Lâm Ẩn không vui.
...
Chỗ Tiêu Chấn ở có trận pháp bảo vệ, dù là con trai ruột nhưng Tiêu Huyền cũng không dám tùy tiện đặt chân vào.
Nhưng chú Trung là người được Tiêu Chấn tin cậy, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Tiêu đều qua tay ông ta, trận pháp cũng do ông ta phụ trách bảo vệ, nên chỉ cần thấy chú Trung xuất hiện, thì sẽ vào được trong phòng.
Chú Trung không chần chừ, nhanh chóng hóa giải trận pháp, mở cửa phòng xông vào.
Lúc này chỉ có một mình Tiêu Chấn trong phòng. Ông ta nở nụ cười, thưởng thức áng thơ trong tay.
Thấy chú Trung hoảng hốt lao vào, Tiêu Chấn cất áng thơ trong tay đi, khuôn mặt cau có.
"A Trung, lật đà lật đật thế thì ra cái thể thống gì nữa?"
Tiêu Chấn quát chú Trung.
"Gia chủ, có chuyện lớn rồi, Lâm Ẩn giết người rồi".
Chú Trung vội vàng nói, ông ta biết mỗi lần tiếp xúc với tổ tiên nhà họ Tiêu là bí cảnh Côn Luân, Tiêu Chần sẽ mở tất cả các trận pháp, nên hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia.
"Khách khanh Vu đã chết trong tay Lâm Ẩn, giờ Lâm Ẩn đang ở ngoài sân".
Nói xong, miệng chú Trung run lên cầm cập. Thực lực của Tiêu Chấn và thực lực của Vu Đức Sơn cũng sàn sàn như nhau, mà giờ Vu Đức Sơn chết trong tay Lâm Ẩn, thì coi như Tiêu Chấn có ra tay cũng không bắt được Lâm Ẩn.
"Gì cơ!"
Tiêu Chấn lộ ra vẻ sợ hãi, Vu Đức Sơn nhận lệnh của ông ta đi đối phó với Lâm Ẩn, ông ta cũng phái người đi điều tra Lâm Ẩn, không có bất kỳ thần cảnh nào, dựa vào thực lực của Vu Đức Sơn thì dư sức tóm được Lâm Ẩn, nhưng giờ Vu Đức Sơn lại chết trong tay Lâm Ẩn.
"Gia chủ, phải làm sao giờ? Lâm Ẩn vẫn đang chờ ở bên ngoài?"
Chú Trung đứng một bên nhẹ giọng nhắc nhở.
"Đi, đi gặp Lâm Ẩn!"
Tiêu Chấn nhớ lại tin tức vừa nãy thu được từ bí cảnh Côn Luân thì bớt căng thẳng hẳn, chân mày cũng giãn ra.
...
"Huyền Nhi, bảo cậu Lâm vào đây!"
Tiêu Huyền ở ngoài nhanh chóng nghe thấy giọng của Tiêu Chấn, không dám lơ là, khom người nói với Lâm Ẩn.
"Đi thôi!"
Lâm Ẩn dẫn đầu, anh đi vào trong.
Mấy cường giả khác của nhà họ Tiêu đứng sau lưng anh nhìn nhau một cái, dù Lâm Ẩn chưa nói gì nhưng bọn họ không dám rời đi, chỉ dám lẽo đẽo sau lưng Lâm Ẩn cùng đi vào trong sân.
"Cậu Lâm, một tiên nhân như cậu, sao lại đi làm khó mấy hậu bối này chứ".
Trong sân, Tiêu Chấn nhìn đám người nhà họ Tiêu đứng sau lưng Lâm Ẩn thì nhíu mày nói.
"Gia chủ!"
Người nhà họ Tiêu cũng thảm thiết kêu lên.
Lúc này nhìn thấy Tiêu Chấn, trong lòng bọn họ như được tiếp thêm sức mạnh đối đầu với Lâm Ẩn.
Dù là cường giả trong nhà họ Tiêu, nhưng lúc nào trước mặt người khác, bọn họ cũng chỉ vâng dạ như vậy.
"Tôi không làm khó bọn họ, mà bọn họ còn lớn hơn tôi mấy chục tuổi, nên họ cũng không phải hậu bối của tôi", Lâm Ẩn hờ hững đáp.
"Trong võ đạo, ai đắc đạo trước thì là bề trên", Tiêu Chấn lắc đầu nói: "Cậu Lâm còn trẻ mà đã có thực lực thế này, ông già nhà họ Tiêu tôi cũng là cường giả tiên nhân, chuyện hôm nay, thôi thì bỏ qua nhé?"
"Hả?"
Lâm Ẩn hả một tiếng, nói: "Mấy người nhà họ Tiêu các người đến gây sự với tôi trước, giờ không đánh lại nên định cho qua? Gì mà dễ dàng thế?'
"Vu Đức Sơn chết rồi, cậu Lâm vẫn không muốn từ bỏ?", Tiêu Chấn nhíu mày, nói tiếp: "Nếu cậu Lâm đồng ý trở thành khách khanh của Tiêu Chấn tôi thì nhà họ Tiêu chúng tôi đồng ý đưa cậu vào Côn Luân, dựa vào thiên phú của cậu Lâm thì hoàn toàn có thể tiến đến bí cảnh Côn Luân, cách Địa Tiên không xa".
Tiêu Chấn vô cùng tự tin, ông ta không tin với một người theo đuổi võ đạo lại từ chối được sự cám dỗ của bí cảnh Côn Luân.
"Bớt nói nhảm đi, để tôi làm khách khanh thì nhà họ Tiêu chưa đủ tư cách đâu", Lâm Ẩn dứt khoát nói: "Tôi muốn linh dược nghìn năm và dị quả của nhà họ Tiêu các người, sau đó cung cấp thông tin mà các người biết được về bí cảnh Côn Luân cho tôi, xong xuôi tôi sẽ rời đi, ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ".
"Lâm Ẩn, cậu đừng có ngang ngược!", khách khanh Trần cười khẩy: "Đây là nhà họ Tiêu, trước mặt gia chủ nhà họ Tiêu chúng ta mà dám láo xược như vậy?"
"Ngu ngốc!"
Tiếng quát của Lâm Ẩn vừa dứt, một cái tát được giáng thẳng xuống với tốc độ nhanh chóng vào mặt khách khanh Trần.
Chát!
Khách khanh Trần bay ra ngoài, ngụm máu tươi lẫn với răng bắn phụt ra khỏi miệng, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sưng đỏ của má ông ta.
Tiêu Chấn tối sầm mặt mũi, ngay trước mặt ông ta mà Lâm Ẩn dám ra tay với khách khanh nhà họ Tiêu, không coi ông ta ra cái gì, nhưng nghĩ đến tình cảnh kẻ mạnh kẻ yếu, thì ông ta đành phải nén tức giận vào lòng: "A Trung, đưa khách khanh Trần đi".
Sau đó, ông ta quay đầu nhìn Lâm Ẩn, hạ giọng nói: "Cậu Lâm, khách khanh nhà chúng tôi không hiểu chuyện, mời cậu Lâm đi theo tôi, tôi sẽ bảo Huyền Nhi đi chuẩn bị thứ cậu cần".
Sau đó ông ta nhìn Tiêu Huyền ra lệnh: "Con mau mang linh dược quý nghìn năm và dị quả ra đây".
Tiêu Huyền gật đầu, chạy thẳng ra ngoài, như thể hắn không muốn đứng thêm một giây một khắc nào bên cạnh Lâm Ẩn.
"Cậu Lâm, mời đi theo tôi, tài liệu của bí cảnh Côn Luân đều được tôi giữ trong tiểu viện", Tiêu Chấn nhìn Lâm Ẩn hạ giọng nói.
Lâm Ẩn gật đầu: "Mời dẫn đường".
Tới phòng đọc sách của Tiêu Chấn, ông ta tìm tập tài liệu ghi chép về bí cảnh Côn Luân, đặt trước mặt Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn nhanh chóng lật xem, nửa tiếng sau, anh mới tiếp nhận được chỗ thông tin đó.
Nhiều điều trong số này chỉ là những điều suy đoán, và không có thông tin chi tiết nào như Lâm Ẩn nhìn thấy trong phòng lưu trữ sách của nhà Hiên Viên. Hầu hết các ghi chép về bí cảnh Côn Luân đều là những điều Lâm Ẩn đã biết.
Chỉ có một ít nét chữ còn mới, ghi lại những chuyện xảy ra sau khi Lâm Ẩn đi vào Thiên Vực.
Có thể thấy, bí cảnh Côn Luân trong tổ tiên nhà họ Tiên cũng chẳng có gì khác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra trong Thiên Vực, chỉ biết con cháu của hoàng tộc và vương tộc vẫn chưa ra khỏi Thiên Vực, và cuộc chiến lớn ở bên ngoài Thiên Vực.
Cụ thể chuyện gì thì tổ tiên nhà họ Tiêu không ghi rõ, chỉ biết là trong cuộc chiến đó có cao thủ Địa Tiên chết.
Mà giờ nhà họ Thanh liên minh với hoàng tộc nhà họ Trịnh và nhà họ Kiền, cùng tranh đấu gay gắt với các vương tộc lớn khác, dựa vào thế lực nhà ba nhà để chiến đấu ngang sức ngang tài với những gia tộc khác.
Tiêu Huyền vừa dứt lời, bầu không khí trong sân im lặng như tờ. Trán khách khanh Trần vã mồ hôi, khách khanh Vu chết trước mặt người thanh niên này, mà điều đáng sợ là, chính ông ta là người đã ra tay với cậu thanh niên đó trước.
Những người khác cũng trợn tròn mắt, bọn họ không ngờ một người lực lưỡng như khách khanh Vu lại chết trong tay người thanh niên ấy.
Tiêu Huyền như một quả bóng xì hơi, ủ rũ nói: "Chú Trung, chú đi thông báo với bố tôi đi!"
"Vâng... vâng!"
Chú Trung lặng lẽ nhìn Lâm Ẩn, thấy Lâm Ẩn không ngăn cản gì thì vội vã chạy về phòng của Tiêu Chấn.
Những người khác không dám cử động, sợ khiến Lâm Ẩn không vui.
...
Chỗ Tiêu Chấn ở có trận pháp bảo vệ, dù là con trai ruột nhưng Tiêu Huyền cũng không dám tùy tiện đặt chân vào.
Nhưng chú Trung là người được Tiêu Chấn tin cậy, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà họ Tiêu đều qua tay ông ta, trận pháp cũng do ông ta phụ trách bảo vệ, nên chỉ cần thấy chú Trung xuất hiện, thì sẽ vào được trong phòng.
Chú Trung không chần chừ, nhanh chóng hóa giải trận pháp, mở cửa phòng xông vào.
Lúc này chỉ có một mình Tiêu Chấn trong phòng. Ông ta nở nụ cười, thưởng thức áng thơ trong tay.
Thấy chú Trung hoảng hốt lao vào, Tiêu Chấn cất áng thơ trong tay đi, khuôn mặt cau có.
"A Trung, lật đà lật đật thế thì ra cái thể thống gì nữa?"
Tiêu Chấn quát chú Trung.
"Gia chủ, có chuyện lớn rồi, Lâm Ẩn giết người rồi".
Chú Trung vội vàng nói, ông ta biết mỗi lần tiếp xúc với tổ tiên nhà họ Tiêu là bí cảnh Côn Luân, Tiêu Chần sẽ mở tất cả các trận pháp, nên hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra ngoài kia.
"Khách khanh Vu đã chết trong tay Lâm Ẩn, giờ Lâm Ẩn đang ở ngoài sân".
Nói xong, miệng chú Trung run lên cầm cập. Thực lực của Tiêu Chấn và thực lực của Vu Đức Sơn cũng sàn sàn như nhau, mà giờ Vu Đức Sơn chết trong tay Lâm Ẩn, thì coi như Tiêu Chấn có ra tay cũng không bắt được Lâm Ẩn.
"Gì cơ!"
Tiêu Chấn lộ ra vẻ sợ hãi, Vu Đức Sơn nhận lệnh của ông ta đi đối phó với Lâm Ẩn, ông ta cũng phái người đi điều tra Lâm Ẩn, không có bất kỳ thần cảnh nào, dựa vào thực lực của Vu Đức Sơn thì dư sức tóm được Lâm Ẩn, nhưng giờ Vu Đức Sơn lại chết trong tay Lâm Ẩn.
"Gia chủ, phải làm sao giờ? Lâm Ẩn vẫn đang chờ ở bên ngoài?"
Chú Trung đứng một bên nhẹ giọng nhắc nhở.
"Đi, đi gặp Lâm Ẩn!"
Tiêu Chấn nhớ lại tin tức vừa nãy thu được từ bí cảnh Côn Luân thì bớt căng thẳng hẳn, chân mày cũng giãn ra.
...
"Huyền Nhi, bảo cậu Lâm vào đây!"
Tiêu Huyền ở ngoài nhanh chóng nghe thấy giọng của Tiêu Chấn, không dám lơ là, khom người nói với Lâm Ẩn.
"Đi thôi!"
Lâm Ẩn dẫn đầu, anh đi vào trong.
Mấy cường giả khác của nhà họ Tiêu đứng sau lưng anh nhìn nhau một cái, dù Lâm Ẩn chưa nói gì nhưng bọn họ không dám rời đi, chỉ dám lẽo đẽo sau lưng Lâm Ẩn cùng đi vào trong sân.
"Cậu Lâm, một tiên nhân như cậu, sao lại đi làm khó mấy hậu bối này chứ".
Trong sân, Tiêu Chấn nhìn đám người nhà họ Tiêu đứng sau lưng Lâm Ẩn thì nhíu mày nói.
"Gia chủ!"
Người nhà họ Tiêu cũng thảm thiết kêu lên.
Lúc này nhìn thấy Tiêu Chấn, trong lòng bọn họ như được tiếp thêm sức mạnh đối đầu với Lâm Ẩn.
Dù là cường giả trong nhà họ Tiêu, nhưng lúc nào trước mặt người khác, bọn họ cũng chỉ vâng dạ như vậy.
"Tôi không làm khó bọn họ, mà bọn họ còn lớn hơn tôi mấy chục tuổi, nên họ cũng không phải hậu bối của tôi", Lâm Ẩn hờ hững đáp.
"Trong võ đạo, ai đắc đạo trước thì là bề trên", Tiêu Chấn lắc đầu nói: "Cậu Lâm còn trẻ mà đã có thực lực thế này, ông già nhà họ Tiêu tôi cũng là cường giả tiên nhân, chuyện hôm nay, thôi thì bỏ qua nhé?"
"Hả?"
Lâm Ẩn hả một tiếng, nói: "Mấy người nhà họ Tiêu các người đến gây sự với tôi trước, giờ không đánh lại nên định cho qua? Gì mà dễ dàng thế?'
"Vu Đức Sơn chết rồi, cậu Lâm vẫn không muốn từ bỏ?", Tiêu Chấn nhíu mày, nói tiếp: "Nếu cậu Lâm đồng ý trở thành khách khanh của Tiêu Chấn tôi thì nhà họ Tiêu chúng tôi đồng ý đưa cậu vào Côn Luân, dựa vào thiên phú của cậu Lâm thì hoàn toàn có thể tiến đến bí cảnh Côn Luân, cách Địa Tiên không xa".
Tiêu Chấn vô cùng tự tin, ông ta không tin với một người theo đuổi võ đạo lại từ chối được sự cám dỗ của bí cảnh Côn Luân.
"Bớt nói nhảm đi, để tôi làm khách khanh thì nhà họ Tiêu chưa đủ tư cách đâu", Lâm Ẩn dứt khoát nói: "Tôi muốn linh dược nghìn năm và dị quả của nhà họ Tiêu các người, sau đó cung cấp thông tin mà các người biết được về bí cảnh Côn Luân cho tôi, xong xuôi tôi sẽ rời đi, ân oán giữa chúng ta coi như xóa bỏ".
"Lâm Ẩn, cậu đừng có ngang ngược!", khách khanh Trần cười khẩy: "Đây là nhà họ Tiêu, trước mặt gia chủ nhà họ Tiêu chúng ta mà dám láo xược như vậy?"
"Ngu ngốc!"
Tiếng quát của Lâm Ẩn vừa dứt, một cái tát được giáng thẳng xuống với tốc độ nhanh chóng vào mặt khách khanh Trần.
Chát!
Khách khanh Trần bay ra ngoài, ngụm máu tươi lẫn với răng bắn phụt ra khỏi miệng, dùng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sưng đỏ của má ông ta.
Tiêu Chấn tối sầm mặt mũi, ngay trước mặt ông ta mà Lâm Ẩn dám ra tay với khách khanh nhà họ Tiêu, không coi ông ta ra cái gì, nhưng nghĩ đến tình cảnh kẻ mạnh kẻ yếu, thì ông ta đành phải nén tức giận vào lòng: "A Trung, đưa khách khanh Trần đi".
Sau đó, ông ta quay đầu nhìn Lâm Ẩn, hạ giọng nói: "Cậu Lâm, khách khanh nhà chúng tôi không hiểu chuyện, mời cậu Lâm đi theo tôi, tôi sẽ bảo Huyền Nhi đi chuẩn bị thứ cậu cần".
Sau đó ông ta nhìn Tiêu Huyền ra lệnh: "Con mau mang linh dược quý nghìn năm và dị quả ra đây".
Tiêu Huyền gật đầu, chạy thẳng ra ngoài, như thể hắn không muốn đứng thêm một giây một khắc nào bên cạnh Lâm Ẩn.
"Cậu Lâm, mời đi theo tôi, tài liệu của bí cảnh Côn Luân đều được tôi giữ trong tiểu viện", Tiêu Chấn nhìn Lâm Ẩn hạ giọng nói.
Lâm Ẩn gật đầu: "Mời dẫn đường".
Tới phòng đọc sách của Tiêu Chấn, ông ta tìm tập tài liệu ghi chép về bí cảnh Côn Luân, đặt trước mặt Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn nhanh chóng lật xem, nửa tiếng sau, anh mới tiếp nhận được chỗ thông tin đó.
Nhiều điều trong số này chỉ là những điều suy đoán, và không có thông tin chi tiết nào như Lâm Ẩn nhìn thấy trong phòng lưu trữ sách của nhà Hiên Viên. Hầu hết các ghi chép về bí cảnh Côn Luân đều là những điều Lâm Ẩn đã biết.
Chỉ có một ít nét chữ còn mới, ghi lại những chuyện xảy ra sau khi Lâm Ẩn đi vào Thiên Vực.
Có thể thấy, bí cảnh Côn Luân trong tổ tiên nhà họ Tiên cũng chẳng có gì khác, hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra trong Thiên Vực, chỉ biết con cháu của hoàng tộc và vương tộc vẫn chưa ra khỏi Thiên Vực, và cuộc chiến lớn ở bên ngoài Thiên Vực.
Cụ thể chuyện gì thì tổ tiên nhà họ Tiêu không ghi rõ, chỉ biết là trong cuộc chiến đó có cao thủ Địa Tiên chết.
Mà giờ nhà họ Thanh liên minh với hoàng tộc nhà họ Trịnh và nhà họ Kiền, cùng tranh đấu gay gắt với các vương tộc lớn khác, dựa vào thế lực nhà ba nhà để chiến đấu ngang sức ngang tài với những gia tộc khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.