Chương 699: Ý đồ Của Lâm Ẩn
A Hào
13/12/2020
Lâm Ẩn chậm rãi uống một hớp hồng trà, nhìn Tần Hằng Nguyệt với vẻ vô cảm.
Ý trong lời nói của trưởng lão Tần nửa thật nửa giả.
Trước khi chưa đích thân gặp mặt cụ bà nhà họ Lâm, anh không thể suy đoán được ý đồ thật sự của bà.
Gì mà rất cưng chiều mẹ?
Câu nói này, Lâm Ẩn không thể nào tin được.
Sau khi mẹ bị nhà họ Tề đuổi đi, mười mấy năm qua nhà họ Lâm chẳng hề quan tâm, như thế đã có thể nhìn ra được đây là một gia tộc máu lạnh.
Tất nhiên, ông ngoại vẫn còn sống, còn đang ở nhà họ Lâm ở Lang Gia, nghe thì cũng biết hoàn cảnh cũng chẳng tốt lành gì.
Lâm Ẩn không thèm để ý đến thân phận người thừa kế nhà họ Lâm, cũng chẳng muốn tranh giành, chỉ muốn về nhà họ Lâm ở Lang Gia để đòi lại công bằng cho mẹ mình.
Mặt khác, kỳ luân hồi của Lâm Ẩn kéo dài mãi không qua, bởi vì chiến một trận với Hắc Long Vương nên đã bị thương đến nguyên khí, lần suy yếu trong kỳ luân hồi này còn kéo dài hơn so với năm trước.
Trong ký ức của Lâm Ẩn, nhà họ Lâm ở Lang Gia có thể có cách giải quyết kỳ luân hồi này cho anh.
Nhà họ Lâm ở Lang Gia là gia tộc đứng đầu giới lánh đời, gốc gác võ học cực kỳ thâm sâu, trong đó có một loại bí thuật không truyền thừa ra ngoài, có thể nó sẽ phối hợp, bổ sung cho nhau với võ học hiện có của Lâm Ẩn.
Đó là lời năm xưa sư phụ thuận miệng nhắc đến.
Nhưng mà võ học tối thượng của nhà họ Lâm ở Lang Gia kia chỉ có cụ ông nhà họ Lâm nắm giữa, ngay cả nhân vật thủ đoạn hơn trời như sư phụ năm đó cũng không thể lấy về được.
Mà anh lại có thể trở về nhà họ Lâm, có lẽ sẽ có chút hy vọng trong chuyện này.
Nếu lấy được bí truyền của nhà họ Lâm, không chỉ có thể vượt qua khỏi kỳ luân hồi, mà thậm chí cảnh giới võ thuật của mình cũng có thể nâng cao thêm một bậc.
Thế nhưng gian khổ trong đó tự anh có thể tưởng tượng được,phải nắm giữ được quyền to trong nhà họ Lâm, hơn nữa còn phải được cụ ông tán thưởng, mới có thể đạt được mục đích.
"Cậu Lâm Ẩn cũng thấy nhớ đúng không? Nói chứ, cậu còn chưa gặp lại ông ngoại Lâm Huyền Diệp của mình đúng không?", Tần Hằng Nguyệt nhìn dáng vẻ thất thần của Lâm Ẩn, chậm rãi nói.
"Tình hình của ông ngoại ở nhà họ Lâm thế nào rồi?", Lâm Ẩn đặt tách trà xuống, hờ hững nói.
Trưởng lão Tần trầm ngâm một hồi, nghiêm mặt nói: "Cậu Lâm Ẩn, ông ngoại Lâm Huyền Diệp những năm qua sống cũng không tốt ở nhà họ Lâm, ông ấy bị gạch tên khỏi gia phả, đày đi Thương Châu chịu khổ hơn mười năm...".
"Chuyện về cuộc đời ông ngoại cậu, tôi cũng sẽ kể tỉ mỉ hơn cho cậu nghe. Lâm Huyền Diệp lúc trước cũng là thanh niên kiệt xuất của nhà họ Lâm, rất được cụ ông coi trọng, hiển nhiên cũng thành một trong những người nắm quyền trong gia tộc", trưởng lão Tần chậm rãi nói: "Đáng tiếc năm đó vì chuyện của mẹ cậu, lại thêm nhị trưởng lão đánh úp, ông ấy bị mất quyền cạnh tranh trong nội bộ gia tộc, bị đày đi Thương Châu chịu khổ".
"Mãi đến khi cậu lên như diều gặp gió ở thủ đô, khiến cụ bà phải quan tâm đến. Gần đây ông ngoại của cậu mới được về nhà họ Lâm".
Nói đến đây, trưởng lão Tần nói với vẻ sâu xa: "Cậu Lâm, ông ngoại cậu có thù hận rất sâu với nhị trưởng lão. Chuyện này cũng là lý do Lâm Huyền Đồ và Lâm Thanh Diệp xuống núi lại cứ nhằm mãi vào cậu như thế".
"Lâm Huyền Đồ là người bên phe nhị trưởng lão, nhà họ Lma to lớn, thế lực của nhị trưởng lão và đại trưởng lão là mạnh mẽ nhất. Nhị trưởng lão tất nhiên cũng tự có ý thù hằn với cậu, lần này cậu được đề cử thành người thừa kế nhà họ Lâm, sợ là sẽ dẫn đến ghe ghét, phải cẩn thận hơn mới được".
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, nói: "Cảm ơn trưởng lão Tần đã nói rõ".
Trong mắt của anh lóe lên tia lạnh lùng nghiêm nghị, ông ngoại gặp phải bất công ở nhà họ Lâm, phe phái của nhị trưởng lão còn có ý diệt cỏ tận gốc với mình, xem ra, khi về nhà họ Lâm rồi nhất định phải ra mặt ngăn chặn đám người này...
Mà Tần Hằng Nguyệt nói với mình về tình hình chung hiện tại của nhà họ Lâm, chứng minh ông ta có ý muốn lấy lòng.
Tương lai nếu anh có cơ hội ở nhà họ Lâm, chắc hẳn sẽ có qua có lại mới toại lòng nhau với ông ta.
Dù sao nhà họ Lâm ở Lang Gia không như ở thế tục, gia nghiệp đồ sộ đến mức khó lòng tưởng tượng, đấu tranh trong đó tuyệt đối không hề khó hơn với việc xưng bá ở thủ đô.
Nhà họ Lâm ở Lang Gia tự xưng là gia tộc đứng đầu trong giới lánh đời, cao cao tại thượng, xem thường tất cả mọi thứ trong thế tục, là vì họ có căn cơ để tự tin như thế.
Long Quốc mấy trăm năm mưa gió qua đi, vương triều thay đổi từng đời một, giang sơn cũng đã đổi chủ vô số lần.
Chỉ có nhà họ Lâm ở Lang Gia vẫn sừng sững không ngã, vững vàng nắm giữ một trong các phần quan trọng nhất ở Long Quốc.
Dù là ngóc ngách núi rừng, trong xã hội cấp thấp hay cấp cao ở Long Quốc, đều có thế lực nhà họ Lâm ở Lang Gia thâm nhập vào đấy.
Lâm Ẩn biết, trong tầng lớp cao nhất ở Long Quốc, có một lãnh đạo cấp cao, uy quyền bậc nhất quản lý luật pháp, người đó xuất thân từ Lang Gia Lâm thị, là em của cụ ông nhà họ Lâm.
Chuyện này cũng là lý do vì sao khi đang đấu trí với Lâm Huyền Đồ, song phương không vận dụng đến thế lực chính phủ, vì tranh đấu ở giới lánh đời không liên quan đến quyền uy ở thế tục, chuyện này cũng là quy củ bất thành văn.
Nếu nói không khách sáo, thì nơi nào ở Long Quốc có ánh mặt trời chiếu đến, thì nơi đó có bóng dáng của nhà họ Lâm!
Khoảng cách giữa giới lánh đời và thế tục lớn đến bao nhiêu, đại diện cho ý nghĩa gì, trong lòng Lâm Ẩn cũng khá là rõ ràng.
Vì thế, nếu Lâm Ẩn muốn một người một ngựa trở về nhà họ Lâm trong thời điểm mấu chốt này, cũng phải gánh trên vai áp lực không hề nhỏ.
"Nếu trong lòng cậu Lâm Ẩn đã có quyết định, tôi cũng không nói thêm nhiều lời nữa", trưởng lão Tần mỉm cười: "Tôi đợi cậu ở thủ đô, cũng trở về Thương Châu".
"Vậy không giữ chân trưởng lão Tần nữa. Tôi sẽ chọn thời gian xuất phát", Lâm Ẩn nghiêm nghị nói.
Trưởng lão Tần đứng lên, chắp tay lại, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái, chậm rãi bước ra khỏi văn phòng.
Đợi đến khi trưởng lão Tần rời đi, trong đôi mắt sâu thẳm của Lâm Ẩn mới lóe lên tia phức tạp.
"Bảo Diệp Hắc vào gặp tôi".
Lâm Ẩn rút điện thoại ra dặn dò.
Tiếp đó, trong phòng làm việc hội trưởng của tòa nhà Thiên Long.
Lâm Ẩn gọi Diệp Hắc, Hoàng Thanh Sam và Vu Tắc Thành đến gặp mình.
Sau khi bàn giao đầy đủ chuyện ở thủ đô lại cho bọn họ, anh mới lên kế hoạch, chuẩn bị dẫn Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam đi đến Thương Châu.
Mặt khác, anh để lại Vu Tắc Thành ở đây, cho hắn ngồi lên chức hội trưởng thay quyền ở hội thương mại thủ đô, thay mình kinh doanh sản nghiệp ở đây, đồng thời dặn dò Vu Tắc Thành chĩa mũi nhọn vào các thế lực tài phiệt khi trước đã bỏ đá xuống giếng với Lâm thị, phải đánh cho họ phải thiệt hại nặng nề.
Sau đó, Lâm Ẩn lại gặp mặt ba người Triệu Thừa Kiền.
Thái độ của Triệu Thừa Kiền vẫn rất trung thực như cũ, thấy Lâm Ẩn trở về cũng vui vẻ từ tận đáy lòng.
Hai người lại lần nữa bí mật trao đổi chuyện nhà họ Bùi ở Ký Châu, Lâm Ẩn nhận được tình báo rõ ràng hơn.
Có người nói, có một người thừa kế dự bị khác của nhà họ Lâm ở Lang Gia - là cậu cả của gia tộc, đã nhận lệnh của cấp cao trong nhà họ Lâm đến Ký Châu theo dõi sít sao, muốn nhân cơ hội dẹp yên nhà họ Bùi để lập công.
Phải biết rằng, nhà họ Bùi ở Ký Châu là một trong sáu gia tộc đứng đầu giới lánh đời, uy danh vang vọng, chẳng qua mười mấy năm nay con cháu đời sau ngày càng sa sút, có chút suy yếu, hơn nữa cụ nhà họ Bùi lại còn đang bệnh nặng nằm liệt giường.
Con hổ này đã già rồi, tất nhiên sẽ có rất nhiều người rắp tâm chiếm đoạt bộ da của nó.
Cuối cùng, Lâm Ẩn và Triệu Thừa Kiền quyết định kế hoạch, để Triệu Thừa Kiền đi đến Ký Châu trước một bước, sau khi anh đọ sức ở nhà họ Lâm xong, sẽ đến đó hội ngộ. Hai người quyết tâm hạ đao lập uy ở nhà họ Bùi, dựng lên một lá cờ ở trong giới lánh đời, lấy máu của nhà họ Bùi nhuộm đỏ lá cờ này!
Sau đó, Lâm Ẩn lại chia ra tiếp đón người của gia tộc Cromir, và Sở Sở cùng Sở Vân Sơn.
Ý trong lời nói của trưởng lão Tần nửa thật nửa giả.
Trước khi chưa đích thân gặp mặt cụ bà nhà họ Lâm, anh không thể suy đoán được ý đồ thật sự của bà.
Gì mà rất cưng chiều mẹ?
Câu nói này, Lâm Ẩn không thể nào tin được.
Sau khi mẹ bị nhà họ Tề đuổi đi, mười mấy năm qua nhà họ Lâm chẳng hề quan tâm, như thế đã có thể nhìn ra được đây là một gia tộc máu lạnh.
Tất nhiên, ông ngoại vẫn còn sống, còn đang ở nhà họ Lâm ở Lang Gia, nghe thì cũng biết hoàn cảnh cũng chẳng tốt lành gì.
Lâm Ẩn không thèm để ý đến thân phận người thừa kế nhà họ Lâm, cũng chẳng muốn tranh giành, chỉ muốn về nhà họ Lâm ở Lang Gia để đòi lại công bằng cho mẹ mình.
Mặt khác, kỳ luân hồi của Lâm Ẩn kéo dài mãi không qua, bởi vì chiến một trận với Hắc Long Vương nên đã bị thương đến nguyên khí, lần suy yếu trong kỳ luân hồi này còn kéo dài hơn so với năm trước.
Trong ký ức của Lâm Ẩn, nhà họ Lâm ở Lang Gia có thể có cách giải quyết kỳ luân hồi này cho anh.
Nhà họ Lâm ở Lang Gia là gia tộc đứng đầu giới lánh đời, gốc gác võ học cực kỳ thâm sâu, trong đó có một loại bí thuật không truyền thừa ra ngoài, có thể nó sẽ phối hợp, bổ sung cho nhau với võ học hiện có của Lâm Ẩn.
Đó là lời năm xưa sư phụ thuận miệng nhắc đến.
Nhưng mà võ học tối thượng của nhà họ Lâm ở Lang Gia kia chỉ có cụ ông nhà họ Lâm nắm giữa, ngay cả nhân vật thủ đoạn hơn trời như sư phụ năm đó cũng không thể lấy về được.
Mà anh lại có thể trở về nhà họ Lâm, có lẽ sẽ có chút hy vọng trong chuyện này.
Nếu lấy được bí truyền của nhà họ Lâm, không chỉ có thể vượt qua khỏi kỳ luân hồi, mà thậm chí cảnh giới võ thuật của mình cũng có thể nâng cao thêm một bậc.
Thế nhưng gian khổ trong đó tự anh có thể tưởng tượng được,phải nắm giữ được quyền to trong nhà họ Lâm, hơn nữa còn phải được cụ ông tán thưởng, mới có thể đạt được mục đích.
"Cậu Lâm Ẩn cũng thấy nhớ đúng không? Nói chứ, cậu còn chưa gặp lại ông ngoại Lâm Huyền Diệp của mình đúng không?", Tần Hằng Nguyệt nhìn dáng vẻ thất thần của Lâm Ẩn, chậm rãi nói.
"Tình hình của ông ngoại ở nhà họ Lâm thế nào rồi?", Lâm Ẩn đặt tách trà xuống, hờ hững nói.
Trưởng lão Tần trầm ngâm một hồi, nghiêm mặt nói: "Cậu Lâm Ẩn, ông ngoại Lâm Huyền Diệp những năm qua sống cũng không tốt ở nhà họ Lâm, ông ấy bị gạch tên khỏi gia phả, đày đi Thương Châu chịu khổ hơn mười năm...".
"Chuyện về cuộc đời ông ngoại cậu, tôi cũng sẽ kể tỉ mỉ hơn cho cậu nghe. Lâm Huyền Diệp lúc trước cũng là thanh niên kiệt xuất của nhà họ Lâm, rất được cụ ông coi trọng, hiển nhiên cũng thành một trong những người nắm quyền trong gia tộc", trưởng lão Tần chậm rãi nói: "Đáng tiếc năm đó vì chuyện của mẹ cậu, lại thêm nhị trưởng lão đánh úp, ông ấy bị mất quyền cạnh tranh trong nội bộ gia tộc, bị đày đi Thương Châu chịu khổ".
"Mãi đến khi cậu lên như diều gặp gió ở thủ đô, khiến cụ bà phải quan tâm đến. Gần đây ông ngoại của cậu mới được về nhà họ Lâm".
Nói đến đây, trưởng lão Tần nói với vẻ sâu xa: "Cậu Lâm, ông ngoại cậu có thù hận rất sâu với nhị trưởng lão. Chuyện này cũng là lý do Lâm Huyền Đồ và Lâm Thanh Diệp xuống núi lại cứ nhằm mãi vào cậu như thế".
"Lâm Huyền Đồ là người bên phe nhị trưởng lão, nhà họ Lma to lớn, thế lực của nhị trưởng lão và đại trưởng lão là mạnh mẽ nhất. Nhị trưởng lão tất nhiên cũng tự có ý thù hằn với cậu, lần này cậu được đề cử thành người thừa kế nhà họ Lâm, sợ là sẽ dẫn đến ghe ghét, phải cẩn thận hơn mới được".
Lâm Ẩn khẽ gật đầu, nói: "Cảm ơn trưởng lão Tần đã nói rõ".
Trong mắt của anh lóe lên tia lạnh lùng nghiêm nghị, ông ngoại gặp phải bất công ở nhà họ Lâm, phe phái của nhị trưởng lão còn có ý diệt cỏ tận gốc với mình, xem ra, khi về nhà họ Lâm rồi nhất định phải ra mặt ngăn chặn đám người này...
Mà Tần Hằng Nguyệt nói với mình về tình hình chung hiện tại của nhà họ Lâm, chứng minh ông ta có ý muốn lấy lòng.
Tương lai nếu anh có cơ hội ở nhà họ Lâm, chắc hẳn sẽ có qua có lại mới toại lòng nhau với ông ta.
Dù sao nhà họ Lâm ở Lang Gia không như ở thế tục, gia nghiệp đồ sộ đến mức khó lòng tưởng tượng, đấu tranh trong đó tuyệt đối không hề khó hơn với việc xưng bá ở thủ đô.
Nhà họ Lâm ở Lang Gia tự xưng là gia tộc đứng đầu trong giới lánh đời, cao cao tại thượng, xem thường tất cả mọi thứ trong thế tục, là vì họ có căn cơ để tự tin như thế.
Long Quốc mấy trăm năm mưa gió qua đi, vương triều thay đổi từng đời một, giang sơn cũng đã đổi chủ vô số lần.
Chỉ có nhà họ Lâm ở Lang Gia vẫn sừng sững không ngã, vững vàng nắm giữ một trong các phần quan trọng nhất ở Long Quốc.
Dù là ngóc ngách núi rừng, trong xã hội cấp thấp hay cấp cao ở Long Quốc, đều có thế lực nhà họ Lâm ở Lang Gia thâm nhập vào đấy.
Lâm Ẩn biết, trong tầng lớp cao nhất ở Long Quốc, có một lãnh đạo cấp cao, uy quyền bậc nhất quản lý luật pháp, người đó xuất thân từ Lang Gia Lâm thị, là em của cụ ông nhà họ Lâm.
Chuyện này cũng là lý do vì sao khi đang đấu trí với Lâm Huyền Đồ, song phương không vận dụng đến thế lực chính phủ, vì tranh đấu ở giới lánh đời không liên quan đến quyền uy ở thế tục, chuyện này cũng là quy củ bất thành văn.
Nếu nói không khách sáo, thì nơi nào ở Long Quốc có ánh mặt trời chiếu đến, thì nơi đó có bóng dáng của nhà họ Lâm!
Khoảng cách giữa giới lánh đời và thế tục lớn đến bao nhiêu, đại diện cho ý nghĩa gì, trong lòng Lâm Ẩn cũng khá là rõ ràng.
Vì thế, nếu Lâm Ẩn muốn một người một ngựa trở về nhà họ Lâm trong thời điểm mấu chốt này, cũng phải gánh trên vai áp lực không hề nhỏ.
"Nếu trong lòng cậu Lâm Ẩn đã có quyết định, tôi cũng không nói thêm nhiều lời nữa", trưởng lão Tần mỉm cười: "Tôi đợi cậu ở thủ đô, cũng trở về Thương Châu".
"Vậy không giữ chân trưởng lão Tần nữa. Tôi sẽ chọn thời gian xuất phát", Lâm Ẩn nghiêm nghị nói.
Trưởng lão Tần đứng lên, chắp tay lại, trên mặt mang theo nụ cười hòa ái, chậm rãi bước ra khỏi văn phòng.
Đợi đến khi trưởng lão Tần rời đi, trong đôi mắt sâu thẳm của Lâm Ẩn mới lóe lên tia phức tạp.
"Bảo Diệp Hắc vào gặp tôi".
Lâm Ẩn rút điện thoại ra dặn dò.
Tiếp đó, trong phòng làm việc hội trưởng của tòa nhà Thiên Long.
Lâm Ẩn gọi Diệp Hắc, Hoàng Thanh Sam và Vu Tắc Thành đến gặp mình.
Sau khi bàn giao đầy đủ chuyện ở thủ đô lại cho bọn họ, anh mới lên kế hoạch, chuẩn bị dẫn Diệp Hắc và Hoàng Thanh Sam đi đến Thương Châu.
Mặt khác, anh để lại Vu Tắc Thành ở đây, cho hắn ngồi lên chức hội trưởng thay quyền ở hội thương mại thủ đô, thay mình kinh doanh sản nghiệp ở đây, đồng thời dặn dò Vu Tắc Thành chĩa mũi nhọn vào các thế lực tài phiệt khi trước đã bỏ đá xuống giếng với Lâm thị, phải đánh cho họ phải thiệt hại nặng nề.
Sau đó, Lâm Ẩn lại gặp mặt ba người Triệu Thừa Kiền.
Thái độ của Triệu Thừa Kiền vẫn rất trung thực như cũ, thấy Lâm Ẩn trở về cũng vui vẻ từ tận đáy lòng.
Hai người lại lần nữa bí mật trao đổi chuyện nhà họ Bùi ở Ký Châu, Lâm Ẩn nhận được tình báo rõ ràng hơn.
Có người nói, có một người thừa kế dự bị khác của nhà họ Lâm ở Lang Gia - là cậu cả của gia tộc, đã nhận lệnh của cấp cao trong nhà họ Lâm đến Ký Châu theo dõi sít sao, muốn nhân cơ hội dẹp yên nhà họ Bùi để lập công.
Phải biết rằng, nhà họ Bùi ở Ký Châu là một trong sáu gia tộc đứng đầu giới lánh đời, uy danh vang vọng, chẳng qua mười mấy năm nay con cháu đời sau ngày càng sa sút, có chút suy yếu, hơn nữa cụ nhà họ Bùi lại còn đang bệnh nặng nằm liệt giường.
Con hổ này đã già rồi, tất nhiên sẽ có rất nhiều người rắp tâm chiếm đoạt bộ da của nó.
Cuối cùng, Lâm Ẩn và Triệu Thừa Kiền quyết định kế hoạch, để Triệu Thừa Kiền đi đến Ký Châu trước một bước, sau khi anh đọ sức ở nhà họ Lâm xong, sẽ đến đó hội ngộ. Hai người quyết tâm hạ đao lập uy ở nhà họ Bùi, dựng lên một lá cờ ở trong giới lánh đời, lấy máu của nhà họ Bùi nhuộm đỏ lá cờ này!
Sau đó, Lâm Ẩn lại chia ra tiếp đón người của gia tộc Cromir, và Sở Sở cùng Sở Vân Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.