Chương 16: 1 Còn Oan Hơn Đậu Nga!
Tiểu Cước Băng Lãnh
01/04/2022
Hiện tại Trần Hoa vừa mới đút cơm nước cho bố vợ xong, nghe thấy Lý Tổ Lan lớn tiếng gào thét khiến anh không khỏi nhíu mày.
"Mình lại làm gì vậy nhỉ?"
Anh rất khó hiểu nhưng vẫn đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Đi đến cầu thang lập tức thấy cả bàn đồ ăn gần như chưa ai động đũa, ba mẹ con lại rời khỏi bàn ăn, xuất hiện tại đại sảnh.
Đặc biệt là Dương Tử Hi, cô ngồi trên sô pha phòng khách, chôn đầu vào đầu gối, dường như đang che mặt khóc thút thít.
Anh thấy thế thì càng nhíu chặt mày, vừa xuống lầu vừa vội vàng hỏi tới tấp: "Sao vậy mẹ, xảy ra chuyện gì?"
Lý Tố Lan chửi ầm lên: "Cái thằng phế vật đáng chết nhà máy, không chiếm được Tử Hi nên muốn hủy hoại nó, giả tạo thẻ vàng cho nó đi vay tiền. Bây giờ nó bị mày hại cắt chúc tổng giám đốc, chia hoa hồng cũng chẳng có phần nhà chúng ta, ngày mai Tử Hí còn có thể bị cảnh sát bắt vì tội danh lừa gạt."
"Mày thật sự quá đáng chết, tao hôm nay thế nào cũng phải giết chết thằng phế vật mày!"
Dứt lời Lý Tố Lan lấy con dao phay đặt sau lưng ra, quăng về phía Trần Hoa.
Chỉ thấy con dao phay gào thét vụt qua, theo đường parabol bay tới chỗ Trần Hoa Vừa mới đi xuống cầu thang.
"Mę kiếp!"
Trần Hoa nhịn không được chửi thề, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, phản xạ có điều kiện ngồi xổm xuống.
Am!
Dao phay nện lên trên tường, bị bắn ngược trở về, rớt xuống người Trần Hoa.
"A!"
Trần Hoa hét thảm một tiếng, lập tức cho cánh tay, máu tươi tức thì chảy ra từ khe hở ngón tay, ấm áp mà lại dinh dính.
"Trần Hoa!"
Dương Tử Hi nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống mặt đất kế đến lại nghe thấy tiếng hét thảm của Trần Hoa, cô ý thức được không hay nên lập tức bật dậy từ trên sô pha, theo bản năng gọi một tiếng rồi nhìn sang.
Chỉ thấy Trần Hoa che cánh tay đứng lên, máu tươi không ngăn được chảy xuống đất.
Mà con dao phay nằm trên mặt dính đầy máu tươi!
"Mẹ, mẹ điên rồi! Dao phay mà cũng dám ném, may là trúng cánh tay, nếu trúng vào đầu thì làm sao?" Dương Tử Hi gần như rống lên.
Cô thật sự hết chịu đựng được nữa.
Chưa này chưa xong chuyện khác lại đến, chỉ cảm thấy bản thân mình bị ép điên.
Nhưng cô vẫn cắn răng tiến đến dò hỏi: "Anh sao rồi, có bị thương nặng không?"
"Không sao, chỉ bị thương ngoài da một chút thôi." Trần Hoa chịu đựng đau nhắc lắc đầu, không muốn tăng thêm gánh nặng cho Dương Tử Hi.
Sau đó anh đang tính nói gì đó, vừa mở miệng thì tiếng mắng của Lý Tố Lan lại vang lên.
"Mày bị thương ngoài da thôi hét gì mà hét? Để Tử Hí tưởng tạo giết mày, cái loại phế vật như mày không nên sống trên đời!"
"Tao cho mày trong vòng ba giây cút ra khỏi nhà tạo, nếu không tạo chắc chắn đánh chết mày!"
"Ba!"
"Mẹ, mẹ bình tĩnh trước đã..."
"Hai!"
"Thẻ vàng là thật!"
"Một!"
Đếm ngược vừa kết thúc Lý Tố Lan đã chạy qua định nhật dao phay, Dương Tử Hi lập tức tiến lên ngăn cản, có điều cô không cản được, cô sợ xảy ra án mạng nên nhờ Dương Tử Kỳ giúp đỡ: "Tử Kỳ, mau giúp chị giữ chặt mẹ lại!"
"Còn lâu em mới giúp, để mẹ chém chết anh ta đi. Ai bảo anh ta hại chị, đã vậy hại cả nhà chúng ta bị đá ra khỏi nhà họ Dương, em hận không thể giúp mẹ đánh chết anh ta đây này!" Hai tay Dương Tử Kỳ ôm trước ngực, thở phì phì nói.
"Mẹ! Mẹ nghe con nói, thẻ vàng thật sự không phải giả, con..."
"Cút!"
Dương Tử Hi thấy Lý Tố Lan đã nhặt con dao phay lên, vừa ngăn cản vừa rít gào nói với Trần Hoa: "Anh cút ra ngoài cho tôi! Tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa! Cút nhanh ra ngoài cho tôi!"
Nước mắt cô bất lực chảy xuống.
Trần Hoa ý thức được nếu kế tiếp bản thân mình ở lại nhiều thêm một giây đồng hồ thì cũng như dày vò Dương Tử Hi, vì thế anh không giải thích cùng bà điên Lý Tố Lan mà lập tức chạy ra ngoài.
"Ngày mai lập tức dẫn Tử Hi đi làm thủ tục ly hôn, nếu mày dám bước chân vào nhà tạo một bước, tạo bảo đảm để mày chết cực kỳ thảm hại. Tạo nói được thì làm được!"
"Mình lại làm gì vậy nhỉ?"
Anh rất khó hiểu nhưng vẫn đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Đi đến cầu thang lập tức thấy cả bàn đồ ăn gần như chưa ai động đũa, ba mẹ con lại rời khỏi bàn ăn, xuất hiện tại đại sảnh.
Đặc biệt là Dương Tử Hi, cô ngồi trên sô pha phòng khách, chôn đầu vào đầu gối, dường như đang che mặt khóc thút thít.
Anh thấy thế thì càng nhíu chặt mày, vừa xuống lầu vừa vội vàng hỏi tới tấp: "Sao vậy mẹ, xảy ra chuyện gì?"
Lý Tố Lan chửi ầm lên: "Cái thằng phế vật đáng chết nhà máy, không chiếm được Tử Hi nên muốn hủy hoại nó, giả tạo thẻ vàng cho nó đi vay tiền. Bây giờ nó bị mày hại cắt chúc tổng giám đốc, chia hoa hồng cũng chẳng có phần nhà chúng ta, ngày mai Tử Hí còn có thể bị cảnh sát bắt vì tội danh lừa gạt."
"Mày thật sự quá đáng chết, tao hôm nay thế nào cũng phải giết chết thằng phế vật mày!"
Dứt lời Lý Tố Lan lấy con dao phay đặt sau lưng ra, quăng về phía Trần Hoa.
Chỉ thấy con dao phay gào thét vụt qua, theo đường parabol bay tới chỗ Trần Hoa Vừa mới đi xuống cầu thang.
"Mę kiếp!"
Trần Hoa nhịn không được chửi thề, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài, phản xạ có điều kiện ngồi xổm xuống.
Am!
Dao phay nện lên trên tường, bị bắn ngược trở về, rớt xuống người Trần Hoa.
"A!"
Trần Hoa hét thảm một tiếng, lập tức cho cánh tay, máu tươi tức thì chảy ra từ khe hở ngón tay, ấm áp mà lại dinh dính.
"Trần Hoa!"
Dương Tử Hi nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống mặt đất kế đến lại nghe thấy tiếng hét thảm của Trần Hoa, cô ý thức được không hay nên lập tức bật dậy từ trên sô pha, theo bản năng gọi một tiếng rồi nhìn sang.
Chỉ thấy Trần Hoa che cánh tay đứng lên, máu tươi không ngăn được chảy xuống đất.
Mà con dao phay nằm trên mặt dính đầy máu tươi!
"Mẹ, mẹ điên rồi! Dao phay mà cũng dám ném, may là trúng cánh tay, nếu trúng vào đầu thì làm sao?" Dương Tử Hi gần như rống lên.
Cô thật sự hết chịu đựng được nữa.
Chưa này chưa xong chuyện khác lại đến, chỉ cảm thấy bản thân mình bị ép điên.
Nhưng cô vẫn cắn răng tiến đến dò hỏi: "Anh sao rồi, có bị thương nặng không?"
"Không sao, chỉ bị thương ngoài da một chút thôi." Trần Hoa chịu đựng đau nhắc lắc đầu, không muốn tăng thêm gánh nặng cho Dương Tử Hi.
Sau đó anh đang tính nói gì đó, vừa mở miệng thì tiếng mắng của Lý Tố Lan lại vang lên.
"Mày bị thương ngoài da thôi hét gì mà hét? Để Tử Hí tưởng tạo giết mày, cái loại phế vật như mày không nên sống trên đời!"
"Tao cho mày trong vòng ba giây cút ra khỏi nhà tạo, nếu không tạo chắc chắn đánh chết mày!"
"Ba!"
"Mẹ, mẹ bình tĩnh trước đã..."
"Hai!"
"Thẻ vàng là thật!"
"Một!"
Đếm ngược vừa kết thúc Lý Tố Lan đã chạy qua định nhật dao phay, Dương Tử Hi lập tức tiến lên ngăn cản, có điều cô không cản được, cô sợ xảy ra án mạng nên nhờ Dương Tử Kỳ giúp đỡ: "Tử Kỳ, mau giúp chị giữ chặt mẹ lại!"
"Còn lâu em mới giúp, để mẹ chém chết anh ta đi. Ai bảo anh ta hại chị, đã vậy hại cả nhà chúng ta bị đá ra khỏi nhà họ Dương, em hận không thể giúp mẹ đánh chết anh ta đây này!" Hai tay Dương Tử Kỳ ôm trước ngực, thở phì phì nói.
"Mẹ! Mẹ nghe con nói, thẻ vàng thật sự không phải giả, con..."
"Cút!"
Dương Tử Hi thấy Lý Tố Lan đã nhặt con dao phay lên, vừa ngăn cản vừa rít gào nói với Trần Hoa: "Anh cút ra ngoài cho tôi! Tôi không bao giờ muốn gặp anh nữa! Cút nhanh ra ngoài cho tôi!"
Nước mắt cô bất lực chảy xuống.
Trần Hoa ý thức được nếu kế tiếp bản thân mình ở lại nhiều thêm một giây đồng hồ thì cũng như dày vò Dương Tử Hi, vì thế anh không giải thích cùng bà điên Lý Tố Lan mà lập tức chạy ra ngoài.
"Ngày mai lập tức dẫn Tử Hi đi làm thủ tục ly hôn, nếu mày dám bước chân vào nhà tạo một bước, tạo bảo đảm để mày chết cực kỳ thảm hại. Tạo nói được thì làm được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.