Chương 49: 2 Có Chút Tiền Thôi, Đừng Quá Đắc Ý!
Tiểu Cước Băng Lãnh
04/04/2022
“Mua rẻ một chút là không có tiền à? Lái một chiếc Mercedes-Benz là không có tiền để mua một chiếc Rolls-Royce à?" Trần Hoa hỏi ngược lại.
Anh cảm thấy cái đồng hồ có giá ba trăm sáu mươi nghìn còn đẹp hơn mấy cái năm sáu trăm nghìn nên mới hỏi Dương Tử Hí có thích hay không, mua đắt tiền mà không đẹp thì chi tiền có ý nghĩa gì nữa...
Cao Cường bị anh hỏi như vậy thì cũng họng ngay.
Trái lại làm Thiên Thiến khịt mũi xem thường nói: “Ai mà không biết hai người vì sĩ diện mà ở đây đóng kịch. Chọn cái ba trăm sáu mươi nghìn là đúng rồi, một lát chắc chắn sẽ nói mấy cái này nhìn không vừa mắt, sau đó giả vờ ép người ta bỏ đi. Mấy loại chó làm bộ làm tịch này tôi thấy ở mấy của hàng xa xỉ nhiều lắm rồi."
“Đúng! Thiên Thiến em nói quả đúng luôn!" Cao Cường lại giễu cợt Trần Hoa: “Một thằng giao hàng chuyển phát nhanh như anh lấy cái gì mà mua một cái đồng hồ đeo tay ba trăm sáu mươi nghìn đây!"
“Nghèo không có tội nhung con mẹ nó nghèo còn giả bộ làm kẻ lắm tiền thì phạm phải tội lừa đảo, hôm nay tôi sẽ để cậu thấy thế nào là kẻ giàu có thật sự!"
Nói đến đây, anh ta nhìn về phía nữ nhân viên án hàng đứng sau quầy thủy tinh, ngang tàng nói: “Mấy người mang chiếc đồng hồ đeo tay nữ đắt tiền nhất tới đây, tôi muốn mua!”
Nói xong anh ta lấy một cái thẻ ngân hàng ra đập lên quầy thủy tinh.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy thẻ vàng của ngân hàng Công thương Trung Quốc cũng biết đây là một người giàu có, nói Cao Cường chờ một chút rồi chạy vào văn phòng.
Không bao lâu sau cô ta đã mang một chiếc hộp đặt đồng hồ vô cùng tinh xảo đi ra, mở hộp đồng hồ, bên trong là một chiếc đồng hồ được nạm kim Cương, ngay cả dây đeo đồng hồ cũng được nạm kim cương mà phơi bày trước mắt mọi người.
“Đẹp quá đi!” Mắt Thiên Thiến lập tức loẻ lên ánh vàng.
Dù là DuPong Tử Hi cũng cảm thấy có hơi rung động.
Thật lòng cô cũng cảm thấy cái đồng hồ đeo tay này rất đẹp mắt nhưng tiếc là mình không có số đeo cái đồng hồ đẹp mắt như vậy.
Vì cô cảm thấy giá của cái đồng hồ này chắc không thấp hơn một triệu!
“Bao nhiêu tiền, quẹt thẻI" Cao Cường đắc ý nhìn Dương Tử Hí và Trần Hoa, kiêu ngạo nói.
Sắc mặt Dương Tử Hi lập tức trở nên khó coi, cô biết Cao Cường đang muốn khoe khoang với cô nhưng chỉ có thể nén giận, ai bảo mình không giàu bằng anh ta chứ?
“Tiên sinh, đây là mẫu đồng hồ nữ bản giới hạn của Chanel mới vừa ra mắt gần đây, toàn thế giới chỉ có chín mươi chín chiếc và cả thành phố Đông Quan chỉ có một chiếc này, giá bán là một triệu tám, ngài chắc chắn muốn mua sao?" Nhân viên bán hàng nói.
"Cái gì?"
Nụ cười của Cao Cường lập tức trở nên cứng ngắc, không dám tin nói: “Tới một triệu tám?"
Dựa trên chút hiểu biết của anh ta đối với đồng hồ Chanel mà nói thì không đắt mấy, cao lắm cũng chỉ mấy trăm nghìn nhưng không ngờ bản giới hạn tận một triệu tám.
Đây là thu nhập cả một năm của anh ta đó!
Mà quan trọng là tiền của mình đều đầu tư vào thị trường chứng khoán, tiền mặt trong thẻ còn chẳng đến một triệu, không đủ để trả hết khoản tiền lớn này!
“Đúng vậy tiên sinh, đây là bản giới hạn, nếu như ngài chê đắt thì tôi sẽ cất lại." Nhân viên bán hàng mỉm cười nói.
“Không, không đặt chút nào. Cao Cường nói: “Mới có hơn một triệu, đắt chỗ nào chứ."
Đã đóng kịch rồi thì đóng kịch cho trót, anh ta không muốn mất thể diện nên lập tức nháy mắt với Thiên Thiên nói: “Anh quên mang theo tấm thẻ kim cương kia rồi, trong thẻ vàng chỉ có một triệu hai trăm nghìn, em giúp anh trả hơn sáu trăm nghìn đi rồi trở về anh sẽ chuyển lại cho em."
Thiến Thiên nhíu mày một cái.
Anh ta làm gì có thể kim cương!
Còn Trần Hoa lại cười: “Trời tối rồi thì vẫn có thể dùng điện thoại gọi ngân hàng chuyển tiền được mà, quay về có thể chuyển mà bây giờ lại không thể chuyển hơn sáu trăm nghìn vào thẻ vàng để gom góp đủ một triệu tám mua cái đồng hồ à?”
“Đừng có nói với tôi là anh không mang điện thoại theo nhé. Trong túi quần của anh có cái gì hình chữ nhật đang hiện rõ ra kìa, là điện thoại di động chứ gì?”
“Mẹ mày..." Trong lòng Cao Cường đang muốn đánh Trần Hoa.
Trần Hoa giễu cợt: “Không đủ tiền mua thì cứ nói thẳng đi, tìm nhiều lí do vậy làm gì? Còn làm bộ làm tịch buộc phải mượn tiền để có đủ tiền, có mất mặt không?"
“Con mẹ nó mày có tiền thì mua cho tao xem!” Cao Cường căm tức nói: “Cái loại giao hàng chuyển phát nhanh thối tha nghèo hèn như mày có tuP cách gì nói tao làm bộ làm tịch?"
“Đúng vậy!” Thiên Thiên cũng khó chịu nói: “Ít nhất thì trong thẻ của Cao Cường có một triệu hai trăm nghìn, còn cái tên nghèo hèn ghê tởm như cậu trong thẻ có nổi mười hai nghìn sao?"
“Đúng CÓ quả đáng!” Dương Tử Hi không nhịn được tức giận nói.
“Vợ đừng nóng giận. Trần Hoa an ủi, nói với Cao Dương: “Anh không mua
nổi đúng không? Vậy tôi mua."
“Con mẹ nó nếu mày mua được tạo gọi mày bằng bố!” Cao Cường cười nhạt.
“Nhớ lời anh nói đó." Trần Hoa vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, mở Wechat, mở thanh toán, ném điện thoại di động lên bàn kính lạnh nhạt nói: “Quét mã QR cho tôi.”
“Còn làm bộ làm tịch cái gì, WeChat của mày có thể có bao nhiêu tiền." Cao Cường khinh thường cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn.
Giây kế tiếp!
“Mẹ kiếp!"
Anh ta bật ra một tiếng chửi tục.
Anh cảm thấy cái đồng hồ có giá ba trăm sáu mươi nghìn còn đẹp hơn mấy cái năm sáu trăm nghìn nên mới hỏi Dương Tử Hí có thích hay không, mua đắt tiền mà không đẹp thì chi tiền có ý nghĩa gì nữa...
Cao Cường bị anh hỏi như vậy thì cũng họng ngay.
Trái lại làm Thiên Thiến khịt mũi xem thường nói: “Ai mà không biết hai người vì sĩ diện mà ở đây đóng kịch. Chọn cái ba trăm sáu mươi nghìn là đúng rồi, một lát chắc chắn sẽ nói mấy cái này nhìn không vừa mắt, sau đó giả vờ ép người ta bỏ đi. Mấy loại chó làm bộ làm tịch này tôi thấy ở mấy của hàng xa xỉ nhiều lắm rồi."
“Đúng! Thiên Thiến em nói quả đúng luôn!" Cao Cường lại giễu cợt Trần Hoa: “Một thằng giao hàng chuyển phát nhanh như anh lấy cái gì mà mua một cái đồng hồ đeo tay ba trăm sáu mươi nghìn đây!"
“Nghèo không có tội nhung con mẹ nó nghèo còn giả bộ làm kẻ lắm tiền thì phạm phải tội lừa đảo, hôm nay tôi sẽ để cậu thấy thế nào là kẻ giàu có thật sự!"
Nói đến đây, anh ta nhìn về phía nữ nhân viên án hàng đứng sau quầy thủy tinh, ngang tàng nói: “Mấy người mang chiếc đồng hồ đeo tay nữ đắt tiền nhất tới đây, tôi muốn mua!”
Nói xong anh ta lấy một cái thẻ ngân hàng ra đập lên quầy thủy tinh.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy thẻ vàng của ngân hàng Công thương Trung Quốc cũng biết đây là một người giàu có, nói Cao Cường chờ một chút rồi chạy vào văn phòng.
Không bao lâu sau cô ta đã mang một chiếc hộp đặt đồng hồ vô cùng tinh xảo đi ra, mở hộp đồng hồ, bên trong là một chiếc đồng hồ được nạm kim Cương, ngay cả dây đeo đồng hồ cũng được nạm kim cương mà phơi bày trước mắt mọi người.
“Đẹp quá đi!” Mắt Thiên Thiến lập tức loẻ lên ánh vàng.
Dù là DuPong Tử Hi cũng cảm thấy có hơi rung động.
Thật lòng cô cũng cảm thấy cái đồng hồ đeo tay này rất đẹp mắt nhưng tiếc là mình không có số đeo cái đồng hồ đẹp mắt như vậy.
Vì cô cảm thấy giá của cái đồng hồ này chắc không thấp hơn một triệu!
“Bao nhiêu tiền, quẹt thẻI" Cao Cường đắc ý nhìn Dương Tử Hí và Trần Hoa, kiêu ngạo nói.
Sắc mặt Dương Tử Hi lập tức trở nên khó coi, cô biết Cao Cường đang muốn khoe khoang với cô nhưng chỉ có thể nén giận, ai bảo mình không giàu bằng anh ta chứ?
“Tiên sinh, đây là mẫu đồng hồ nữ bản giới hạn của Chanel mới vừa ra mắt gần đây, toàn thế giới chỉ có chín mươi chín chiếc và cả thành phố Đông Quan chỉ có một chiếc này, giá bán là một triệu tám, ngài chắc chắn muốn mua sao?" Nhân viên bán hàng nói.
"Cái gì?"
Nụ cười của Cao Cường lập tức trở nên cứng ngắc, không dám tin nói: “Tới một triệu tám?"
Dựa trên chút hiểu biết của anh ta đối với đồng hồ Chanel mà nói thì không đắt mấy, cao lắm cũng chỉ mấy trăm nghìn nhưng không ngờ bản giới hạn tận một triệu tám.
Đây là thu nhập cả một năm của anh ta đó!
Mà quan trọng là tiền của mình đều đầu tư vào thị trường chứng khoán, tiền mặt trong thẻ còn chẳng đến một triệu, không đủ để trả hết khoản tiền lớn này!
“Đúng vậy tiên sinh, đây là bản giới hạn, nếu như ngài chê đắt thì tôi sẽ cất lại." Nhân viên bán hàng mỉm cười nói.
“Không, không đặt chút nào. Cao Cường nói: “Mới có hơn một triệu, đắt chỗ nào chứ."
Đã đóng kịch rồi thì đóng kịch cho trót, anh ta không muốn mất thể diện nên lập tức nháy mắt với Thiên Thiên nói: “Anh quên mang theo tấm thẻ kim cương kia rồi, trong thẻ vàng chỉ có một triệu hai trăm nghìn, em giúp anh trả hơn sáu trăm nghìn đi rồi trở về anh sẽ chuyển lại cho em."
Thiến Thiên nhíu mày một cái.
Anh ta làm gì có thể kim cương!
Còn Trần Hoa lại cười: “Trời tối rồi thì vẫn có thể dùng điện thoại gọi ngân hàng chuyển tiền được mà, quay về có thể chuyển mà bây giờ lại không thể chuyển hơn sáu trăm nghìn vào thẻ vàng để gom góp đủ một triệu tám mua cái đồng hồ à?”
“Đừng có nói với tôi là anh không mang điện thoại theo nhé. Trong túi quần của anh có cái gì hình chữ nhật đang hiện rõ ra kìa, là điện thoại di động chứ gì?”
“Mẹ mày..." Trong lòng Cao Cường đang muốn đánh Trần Hoa.
Trần Hoa giễu cợt: “Không đủ tiền mua thì cứ nói thẳng đi, tìm nhiều lí do vậy làm gì? Còn làm bộ làm tịch buộc phải mượn tiền để có đủ tiền, có mất mặt không?"
“Con mẹ nó mày có tiền thì mua cho tao xem!” Cao Cường căm tức nói: “Cái loại giao hàng chuyển phát nhanh thối tha nghèo hèn như mày có tuP cách gì nói tao làm bộ làm tịch?"
“Đúng vậy!” Thiên Thiên cũng khó chịu nói: “Ít nhất thì trong thẻ của Cao Cường có một triệu hai trăm nghìn, còn cái tên nghèo hèn ghê tởm như cậu trong thẻ có nổi mười hai nghìn sao?"
“Đúng CÓ quả đáng!” Dương Tử Hi không nhịn được tức giận nói.
“Vợ đừng nóng giận. Trần Hoa an ủi, nói với Cao Dương: “Anh không mua
nổi đúng không? Vậy tôi mua."
“Con mẹ nó nếu mày mua được tạo gọi mày bằng bố!” Cao Cường cười nhạt.
“Nhớ lời anh nói đó." Trần Hoa vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, mở Wechat, mở thanh toán, ném điện thoại di động lên bàn kính lạnh nhạt nói: “Quét mã QR cho tôi.”
“Còn làm bộ làm tịch cái gì, WeChat của mày có thể có bao nhiêu tiền." Cao Cường khinh thường cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn.
Giây kế tiếp!
“Mẹ kiếp!"
Anh ta bật ra một tiếng chửi tục.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.