Chương 25: 2 Để Tôi Thay Cậu Trút Cơn Giận Này!
Tiểu Cước Băng Lãnh
01/04/2022
Nói đến đây cô lau giọt nước mắt chua chát đi, sau đó hung hăng rót ly rượu.
Cô hận Trần Hoa lùa cô nhưng để bố có thể được chăm sóc tốt nhất thì dù cô hận như thế nào cũng không thể nhẫn tâm ly hôn với Trần Hoa.
Trần Hoa biết cảm nhận của cô, lại rót một ly cho cô: "Em sẽ không rời đi, cái nhà này của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn. Hãy trút hết tất cả phiền não vào ly rượu này, chúng ta cùng nhau uống cạn rồi cùng chào đón ngày mai tốt đẹp, được không?"
"Anh thật lạc quan." Dương Tử Hí nín khóc mỉm cười.
Tuy không còn hy vọng gì vào ngày mai với Trần Hoa nhưng cô vẫn rất mong chờ, lập tức bưng ly lên chạm ly một cái cùng Trần Hoa, biến tất cả hận thù đối với anh trong hôm nay thành ly rượu đắng này, một hơi uống can.
Tay Trần Hoa hơi run rẩy.
Anh rất vui vẻ, rất kích động vì ý nghĩ này Dương Tử Hi, cũng mong rằng có thể ngày mai sẽ càng tốt hơn cùng với anh.
Lúc này đã gần mười một giờ khuya.
Đây là thời gian vàng của quán bar, rất nhiều nam nữ say khướt đổ ra sàn nhảy, theo điệu nhạc sôi động bùng nổ mà điên cuồng múa may.
Chu Minh và Đường Hinh Dao, Chu Vĩ và một cô gái... Họ một nam một nữ, mặt đối mặt nhau kịch liệt mập mờ, họ giơ tay ôm cổ hoặc ôm eo đối phương, điên cuồng lắc lư.
Mắt Dương Tử Hí đã lờ mờ say, dựa vào số pha ghế dài, hai tay ôm trước ngực, cười nhìn đám Đường Hinh Dao và Chu Minh.
Trần Hoa yên lặng canh giữ bên cạnh cô.
"Anh biết không Trần Hoa?"
Dương Tử Hí bỗng dưng mở miệng: "Trước khi anh tới nhà em, lúc đó bố em là tổng giám đốc, công ty hoạt động rất tốt. Khi ấy em cũng như họ, vô tư lự."
"Sau khi anh đến mọi thứ đều thay đổi."
"Anh biết sự xuất hiện của anh làm em khó chịu, làm em uất ức." Trần Hoa áy náy cúi đầu.
"Em không trách anh." Dương Tử Hí lắc đầu: "Thật ra anh làm rất tốt, chỉ là hiện thực thật tàn khốc. Nếu nhà em là một gia đình hết sức bình thường, anh vào ở rể thì như vậy anh không phải là phế vật, mà là đàn ông tốt trong miệng người ta, em cũng sẽ không khó chịu, càng không cảm thấy uất ức."
"Đáng tiếc nhà em không phải gia đình bình thường, tất cả người thân của em đều không tiếp nhận anh, ghét bỏ anh. Em không khó chịu, không uất ức cũng khó."
"Đương nhiên anh chịu uất ức cũng không ít hơn em, ít nhất em không có bị đánh chửi. Mà anh thì thường xuyên bị đánh chửi."
"Thật ta nếu anh mệt có thể rời khỏi cuộc hôn nhân thất bại này, em sẽ không trách anh. Em không muốn vì sự ích kỷ của mình mà giữ anh lại chăm sóc bố, hủy hoại hạnh phúc cả đời anh."
Trước khi chưa uống có chắc chắn sẽ không nói như vậy, bây giờ uống nhiều nên bày tỏ lời thật lòng.
"Anh không mệt."
Trần Hoa lắc đầu: "Anh mệnh tiện quen rồi, chỉ cần em không lùi bước, anh sẽ phấn đấu quên mình ở lại bên cạnh em."
"Em đáng giá đến mức để anh trả giả như vậy sao?" Dương Tử Hi nhìn về phía Trần Hoa.
Trần Hoa gật đầu.
"Vì sao?" Dương Tử Hi truy vấn.
"Bởi vì " Hốc mắt Trần Hoa đỏ lên, xoay đầu đi, ngữ điệu trở nên nghẹn ngào: "Từ nhỏ đến lớn em là người duy nhất mua quần áo cho anh."
Dứt lời hốc mắt anh đã ươn ướt. Bắt đầu từ lúc anh hiểu chuyện đã chưa từng có ai mua quần áo cho anh, toàn mặc quần áo anh cả anh hai không mặc nữa.
Tận đến khi ở rể nhà họ Dương, Dương Tử Hi thấy anh có ít quần áo để thay nên vào một lần đi trung tâm thương mại mua quần áo cũng sẵn tiện mua hai bộ cho anh.
Khi anh nhận được quần áo Dương Tử Hí mua cho mình, anh đã nhận định cô là tất cả trong cả đời anh!
Dương Tử Hi im lặng.
Cứ vậy lẳng lặng nhìn anh.
Cô chưa bao giờ ngờ tới bản thân nhìn anh ăn không ra hồn, sợ làm mất mặt mình nên tiện tay mua cho anh hai bộ quần áo sẽ khiến anh cảm động đến mức nguyện ý lấy hạnh phúc cả đời để trả.
"Em mời anh."
Cô rót một ly cho Trần Hoa.
"Được."
Trần Hoa hít sâu một hơi, mỉm cười đối mặt với cô rồi chạm vào ly cô.
"A!"
Một tiếng hét chói tại vang lên.
Ánh mắt của Dương Tử Hí và Trần Hoa lập tức bị hấp dẫn nhìn sang.
Chỉ thấy cô gái trẻ nhảy múa với Chu Vĩ bị một thằng tóc vàng ôm lấy từ phía sau, thằng tóc vàng kia kề sát phía sau cô ta múa may quay cuồng, cô ta không vùng ra được nên sợ tới mức liên tục thét chói tai.
Cô hận Trần Hoa lùa cô nhưng để bố có thể được chăm sóc tốt nhất thì dù cô hận như thế nào cũng không thể nhẫn tâm ly hôn với Trần Hoa.
Trần Hoa biết cảm nhận của cô, lại rót một ly cho cô: "Em sẽ không rời đi, cái nhà này của chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn. Hãy trút hết tất cả phiền não vào ly rượu này, chúng ta cùng nhau uống cạn rồi cùng chào đón ngày mai tốt đẹp, được không?"
"Anh thật lạc quan." Dương Tử Hí nín khóc mỉm cười.
Tuy không còn hy vọng gì vào ngày mai với Trần Hoa nhưng cô vẫn rất mong chờ, lập tức bưng ly lên chạm ly một cái cùng Trần Hoa, biến tất cả hận thù đối với anh trong hôm nay thành ly rượu đắng này, một hơi uống can.
Tay Trần Hoa hơi run rẩy.
Anh rất vui vẻ, rất kích động vì ý nghĩ này Dương Tử Hi, cũng mong rằng có thể ngày mai sẽ càng tốt hơn cùng với anh.
Lúc này đã gần mười một giờ khuya.
Đây là thời gian vàng của quán bar, rất nhiều nam nữ say khướt đổ ra sàn nhảy, theo điệu nhạc sôi động bùng nổ mà điên cuồng múa may.
Chu Minh và Đường Hinh Dao, Chu Vĩ và một cô gái... Họ một nam một nữ, mặt đối mặt nhau kịch liệt mập mờ, họ giơ tay ôm cổ hoặc ôm eo đối phương, điên cuồng lắc lư.
Mắt Dương Tử Hí đã lờ mờ say, dựa vào số pha ghế dài, hai tay ôm trước ngực, cười nhìn đám Đường Hinh Dao và Chu Minh.
Trần Hoa yên lặng canh giữ bên cạnh cô.
"Anh biết không Trần Hoa?"
Dương Tử Hí bỗng dưng mở miệng: "Trước khi anh tới nhà em, lúc đó bố em là tổng giám đốc, công ty hoạt động rất tốt. Khi ấy em cũng như họ, vô tư lự."
"Sau khi anh đến mọi thứ đều thay đổi."
"Anh biết sự xuất hiện của anh làm em khó chịu, làm em uất ức." Trần Hoa áy náy cúi đầu.
"Em không trách anh." Dương Tử Hí lắc đầu: "Thật ra anh làm rất tốt, chỉ là hiện thực thật tàn khốc. Nếu nhà em là một gia đình hết sức bình thường, anh vào ở rể thì như vậy anh không phải là phế vật, mà là đàn ông tốt trong miệng người ta, em cũng sẽ không khó chịu, càng không cảm thấy uất ức."
"Đáng tiếc nhà em không phải gia đình bình thường, tất cả người thân của em đều không tiếp nhận anh, ghét bỏ anh. Em không khó chịu, không uất ức cũng khó."
"Đương nhiên anh chịu uất ức cũng không ít hơn em, ít nhất em không có bị đánh chửi. Mà anh thì thường xuyên bị đánh chửi."
"Thật ta nếu anh mệt có thể rời khỏi cuộc hôn nhân thất bại này, em sẽ không trách anh. Em không muốn vì sự ích kỷ của mình mà giữ anh lại chăm sóc bố, hủy hoại hạnh phúc cả đời anh."
Trước khi chưa uống có chắc chắn sẽ không nói như vậy, bây giờ uống nhiều nên bày tỏ lời thật lòng.
"Anh không mệt."
Trần Hoa lắc đầu: "Anh mệnh tiện quen rồi, chỉ cần em không lùi bước, anh sẽ phấn đấu quên mình ở lại bên cạnh em."
"Em đáng giá đến mức để anh trả giả như vậy sao?" Dương Tử Hi nhìn về phía Trần Hoa.
Trần Hoa gật đầu.
"Vì sao?" Dương Tử Hi truy vấn.
"Bởi vì " Hốc mắt Trần Hoa đỏ lên, xoay đầu đi, ngữ điệu trở nên nghẹn ngào: "Từ nhỏ đến lớn em là người duy nhất mua quần áo cho anh."
Dứt lời hốc mắt anh đã ươn ướt. Bắt đầu từ lúc anh hiểu chuyện đã chưa từng có ai mua quần áo cho anh, toàn mặc quần áo anh cả anh hai không mặc nữa.
Tận đến khi ở rể nhà họ Dương, Dương Tử Hi thấy anh có ít quần áo để thay nên vào một lần đi trung tâm thương mại mua quần áo cũng sẵn tiện mua hai bộ cho anh.
Khi anh nhận được quần áo Dương Tử Hí mua cho mình, anh đã nhận định cô là tất cả trong cả đời anh!
Dương Tử Hi im lặng.
Cứ vậy lẳng lặng nhìn anh.
Cô chưa bao giờ ngờ tới bản thân nhìn anh ăn không ra hồn, sợ làm mất mặt mình nên tiện tay mua cho anh hai bộ quần áo sẽ khiến anh cảm động đến mức nguyện ý lấy hạnh phúc cả đời để trả.
"Em mời anh."
Cô rót một ly cho Trần Hoa.
"Được."
Trần Hoa hít sâu một hơi, mỉm cười đối mặt với cô rồi chạm vào ly cô.
"A!"
Một tiếng hét chói tại vang lên.
Ánh mắt của Dương Tử Hí và Trần Hoa lập tức bị hấp dẫn nhìn sang.
Chỉ thấy cô gái trẻ nhảy múa với Chu Vĩ bị một thằng tóc vàng ôm lấy từ phía sau, thằng tóc vàng kia kề sát phía sau cô ta múa may quay cuồng, cô ta không vùng ra được nên sợ tới mức liên tục thét chói tai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.