Chương 4: Để Anh Không Được Chút Lợi Ích Nào!
Tiểu Cước Băng Lãnh
30/03/2022
Sáng sớm hôm sau, sau khi làm xong bữa sáng, Trần Hoa về phòng thì thấy Dương Tử Hi vừa vệ sinh cá nhân xong, đang đi ra từ nhà vệ sinh.
“Có việc gì à?”
Thấy Trần Hoa nhìn mình, Dương Tử Hi lạnh nhạt hỏi.
“Là thế này.” Trần Hoa nói: “Trước đây anh có một người bạn học hiện đang làm ở tổng bộ ngân hàng, hôm qua đến Lĩnh Nam công tác. Anh muốn gặp cậu ấy hỏi thử xem có thể giúp em vay được không nên chắc trưa nay có thể không về nấu cơm được, định bảo em nói với mẹ đôi lời. Nếu anh nói thì bà ấy lại mắng um lên một trận mất.”
“Đi đi.”
Dương Tử Hi tích chữ như vàng, chỉ phun ra mấy chữ rồi cầm điện thoại lên, mở WeChat ra chuyển cho Trần Hoa hai nghìn.
“Tiền này…”
Trần Hoa trông thấy chuyển khoản, hơi khó hiểu.
“Em không yêu cầu xa vời anh có thể giúp được em. Nhưng anh là đàn ông, ra ngoài gặp bạn học không có tiền mời một bữa cơm sẽ mất mặt. Đừng nói với mẹ em đấy.”
Dương Tử Hi để lại câu đó rồi xách túi xuống lầu.
Trần Hoa sửng sốt mất một phút mới bấm nhận tiền, lòng thầm cảm thấy ấm áp.
Anh nói trưa có thể không về nấu cơm được chỉ là lấy cớ thôi, không ngờ lại bị Dương Tử Hi làm ấm lòng đến vậy.
Dù cô hơi lãnh đạm nhưng vẫn đối xử với anh rất tốt.
…
Tập đoàn Cửu Đỉnh, xí nghiệp tư nhân top 5, làm về địa sản, đầu tư, thương mại, nguồn năng lượng, dịch vụ chuyển phát nhanh, lĩnh vực khách san. Trụ sở chính đặt tại Đế Đô, các chi nhánh trải rộng khắp cả nước, thậm chí ra đến nước ngoài. Mà nhà họ Trần lại là cổ đông lớn của tập đoàn Cửu Đỉnh, cổ phần lên đến hơn bảy mươi phần trăm.
Lúc này, Trần Hoa đã bước vào tòa nhà Cửu Đỉnh.
“Chào anh, xin hỏi anh đến xin việc phải không?” Vừa bước vào cao ốc thì một cô gái lễ tân đi đến, cũng lễ phép hỏi.
“Không phải, tôi tìm quản lý của các cô.” Trần Hoa nặn ra một nụ cười.
“Tìm tổng giám đốc Phương của chúng tôi sao?” Cô gái lễ tân nhíu mày, nhìn Trần Hoa trên dưới một lượt vài lần rồi lộ vẻ ghét bỏ, nói: “Tổng giám đốc Phương của chúng tôi rất bận, không phải loại người nào cũng gặp được. Nếu anh đã không đến để xin việc thì mời rởi khỏi đây.”
Bằng mắt nhìn người của cô ta, cả người Trần Hoa mặc đồ chắc chưa đến hai trăm tệ, còn không được bằng bảo vệ của tập đoàn Cửu Đỉnh. Cái loại nghèo kiết xác này mà cũng muốn gặp tổng giám đốc của họ?
“Vậy phiền cô gọi điện cho tổng giám đốc của các cô, nói Trần Hoa đến tìm Lưu Phúc.”
Lúc vào Trần Hoa có gọi điện cho Lưu Phúc, bây giờ vẫn đang giữ máy nên đành để quản lý gọi Lưu Phúc.
“Chỗ chúng tôi không có Lưu Phúc, anh tìm nhầm rồi, mau đi ra ngoài nếu không tôi gọi bảo vệ đó!” Cô gái lễ tân bực mình nói.
Trần Hoa im lặng.
Tập đoàn Cửu Đình là sản nghiệp của nhà họ Trần, sao anh lại tìm nhầm được.
Lúc này, một thanh niên cầm túi Gucci đi đến, chào cô gái trước quầy: “Tiểu Thiến, đã lâu không gặp.”
“Anh Ngô đấy ạ, đúng là lâu rồi không gặp.”
Cô gái lễ tân tên Trương Thiến cười, xem Trần Hoa như không khí luôn.
“Dạo này đi công tác ở nước ngoài, mấy bữa trước mới về. Hôm nay đến tìm tổng giám đốc Phương của các cô để đàm phán hợp đồng vài trăm triệu.” Ngô Vĩ Kiệt tinh tướng nói.
“Anh Ngô không hổ là thanh niên kiệt xuất đất Giang Châu!” Trương Thiếu cười tươi như hoa rồi kháy Trần Hoa một chút: “Không như mấy người nào đó, mặc hàng lô ở đầy đường còn muốn gặp tổng giám đốc của chúng tôi.”
Ngô Vĩ Kiệt nhìn sang, buồn cười nói: “Cái dạng nghèo kiết xác như anh mà cũng đòi gặp tổng giám đốc Phương, anh bị điên rồi chăng?”
“Anh gặp được thì sao tôi lại không?” Trần Hoa hơi mất hứng đáp.
Ngô Vĩ Kiệt cười ha hả: “Tập đoàn Cửu Đình là xí nghiệp tư nhân hàng đầu nước ta, vốn điều lệ hơn mấy nghìn tỷ tệ. Tổng giám đốc Phương là quản lý phân bộ Lĩnh Nam của tập đoàn Cửu Đỉnh, nắm trong tay khối tài sản mấy trăm tỷ, hợp đồng dưới một trăm triệu còn chẳng có tư cách xuất hiện để đàm phán với cô ấy, hơn trăm triệu thì còn phải hẹn trước để đàm phán. Như tôi có một hợp đồng hai trăm triệu muốn đàm phán với tập đoàn Cửu Đỉnh còn phải hẹn trước ba ngày, hôm nay mới được gọi đến hội đàm, anh có hẹn không?”
“Không.” Trần Hoa lắc đầu.
“Không mà anh còn đứng đây làm gì. Thằng nghèo kiết xác như anh, ngay cả tư cách vào nộp đơn xin việc ở tập đoàn Cửu Đỉnh còn không có. Cút mau đi, đứng đây mãi cũng phát xấu hổ. Ngô Vĩ Kiệt chỉ tay về hướng cửa lớn.
“Đúng đấy, cút nhanh đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đó.” Trương Thiến cũng tức giận nói.
Trần Hoa lộ vẻ giận dữ, lạnh lùng nói: “Có tin tôi sẽ đập bể bát cơm của hai người không?”
“Ha ha!”
Ngô Vĩ Kiệt và Trương Thiến cùng cười ầm lên.
“Anh mẹ nó là cái thá gì? Nghèo rách mùng tơi, thối nát mà còn muốn đập bể bát cơm của tôi. Nhà tôi có khối tài sàn lên đến mấy tỷ, bát cơm của tôi còn cứng hơn sắt thép, anh đập thế nào đây?” Ngô Vĩ Kiệt giận quá hóa cười.
“Đúng rồi!” Trương Thiến phụ họa theo: “Đừng nói đến bát cơm của anh Ngô. Nếu anh có bản lĩnh đó thì cứ đập bát cơm của tôi trước này. Nếu không có thì đừng có đứng đây tinh tướng nữa, đây không phải nơi anh có thể ra vẻ!”
Nhưng không ngờ, cô ta vừa dứt lời thì một tiếng quát vang lên.
“Cậu ấy không hề ra vẻ. Đừng nói đập bể bát cơm của cô, cho dù đập bể bát cơm của tôi thì cậu ấy cũng làm được!”
Tiếng nói vừa vang lên, tất cả mọi người hướng về phía đó, trông thấy một người phụ nữ tuyệt sắc nện giày cao gót, đôi chân thon dài thẳng tắp đi đến.
Cô ta cao hơn một mét bảy, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, màu da như ngọc, dáng người hoàn mỹ mặc bộ đồ của OL càng khiến nó thêm tinh tế.
Có thể gọi là cực phẩm!
Phương Thi Vận!
Trần Hoa nhìn thoáng qua đã nhận ra.
Mỗi tổng giám đốc phân bộ của tập đoàn Cửu Đình đều được nhà họ Trần bồi dưỡng tỉ mỉ từ nhỏ. Lúc Phương Thi Vận sáu tuổi đã được tuyển chọn vào nhà họ Trần, đến mười tám tuổi thì được đưa ra nước ngoài để đào tạo chuyên sau. Từ đó về sau anh cũng không gặp lại cô ta nữa, không ngờ lại gặp ở phân bộ Lĩnh Nam.
“Tổng… tổng giám đốc…”
Trương Thiến nhanh chóng tái mặt. Cô ta không ngờ tổng giám đốc lại đột ngột xuất hiện.
“Đừng sợ.”
Ngô Vĩ Kiệt khẽ an ủi một câu rồi nhìn về phía Trần Hoa, cười hỏi: “Tổng giám đốc Phương, cô biết thằng nghèo kiết xác này sao?”
Phương Thi Vận nghe thế thì lạnh mặt: “Anh biết cái người mà anh gọi là nghèo kiết xác này là loại người gì không?”
Nụ cười của Ngô Vĩ Kiệt cứng đờ trên mặt: “Loại người thế nào?”
“Loại người mà chỉ cần nói một câu là có thể khiến khu du lịch nhà anh không thu được chút lợi ích nào.”
“Cái gì!”
Ngô Vĩ Kiệt run rẩy hết cả người: “Tổng giám đốc Phương, cô… không đùa với tôi chứ?”
“Ai đùa với anh!” Phương Thi Vận lạnh lùng nói: “Dựng thẳng cái tai chó của anh lên mà nghe cho kỹ đây. Cậu ấy là cháu trai chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh của chúng tôi, Tam thiếu gia nhà họ Trần, cũng là người thừa kế của tập đoàn Cửu Đỉnh!”
Dứt lời, toàn bộ ánh mắt hướng về đó đều lộ vẻ khiếp sợ.
Cái thẳng trai trẻ nghèo kiết xác mà bộ đồ mặc trên người cộng lại không đến ba trăm tệ đó lại là cậu chủ của tập đoàn Cửu Đỉnh có khối tài sản lên tới hàng nghìn tỷ, có cần khiêm tốn đến thế không?
Hồng hộc!
Trương Thiến không chịu nổi áp lực, ngồi phệt luôn xuống đất.
Ngô Vĩ Kiệt run lẩy bẩy. Cuối cùng anh ta cũng không đứng vững nổi nữa, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, kêu gào thảm thiết: “Trần tiên sinh, tôi sai rồi, do mắt chó của tôi dám coi thường người khác, xin anh tha cho tôi, đừng khiến khu du lịch nhà tôi không thu được chút lời nào mà Trần tiên sinh… Bố tôi sẽ đánh chết tôi mất…”
Anh ta không dám nghi ngờ thực lực của tập đoàn Cửu Đình chút nào, họ có thể đạp đổ khu du lịch của nhà anh ta dễ như trở bàn tay.
“Tôi chỉ là một thằng nghèo kiết xác, đừng cầu xin tôi.”
Trần Hoa vòng qua anh ta, đi thẳng đến cửa thang máy.
Phương Thi Vận nhẹ nhàng nói: “Xét thấy anh lăng mạ người thừa kết của tập đoàn Cửu Đình chúng tôi, từ nay trở đi, tập đoàn Cửu Đình sẽ chấm dứt tất cả hạng mục hợp tác với khu du lịch của nhà anh. Quyết định có hiệu lực ngay lập tức, mau xéo đi.”
“Đừng mà! Tổng giám đốc Phương, xin đừng! Làm thế thì khu du lịch nhà tôi sẽ đóng cửa mất!”
Ngô Vĩ Kiệt khóc lóc đến khản cả giọng.
Phương Thi Vận không màng đến anh ta, nhìn về phía Trương Thiến: “Đến phòng tài vụ lĩnh lương rồi cút đi.”
Rồi cô ta nhanh chân đuổi theo Trần Hoa vào thang máy.
“Con mẹ nó chứ mình đúng là mắt mù mà, sao có thể xem Trần tiên sinh có khối tài sản lên đến hàng nghìn tỷ là kẻ nghèo kiết xác chứ! Công việc lương tháng tám nghìn mất rồi, hu hu…”
Trương Thiến khóc nấc lên vì hối hận.
“Tiền lương tám nghìn của cô là cái lông gì. Khu du lịch nhà tôi tổn thấy đến vài trăm triệt, lần này về bố tôi sẽ băm tôi ra mắt!”
…
Tầng cao nhất của tòa nhà Cửu Đình, trong phòng làm việc xa hoa, Trần Hoa đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ngắm khung cảnh sầm uất của thành phố Đông Quan phía xa xa, thản nhiên nói: “Tôi đã đi ở rể rồi, sản nghiệp của nhà họ Trần cũng không thừa kế được. Vay giúp vợ tôi vài trăm triệu thì tôi có thể buông bỏ thù hận với nhà họ Trần.”
“Tam thiếu gia, ông nội cậu nói rằng cậu tốt nhất nên ly hôn nhưng không ly hôn cũng không sao, cứ ký trước vào bản chuyển nhượng thừa kế, những chuyện khác nói sau.” Lưu Phúc đứng sau Trần Hoa nói.
“Tôi đã kết hôn thì sẽ không ly hôn. Tôi đã đi ở rể, sau này có con cũng phải theo họ vợ tôi. Ông ta không sợ đến lúc đó sẽ khiến sản nghiệp của nhà họ Trần trở thành họ Dương sao?” Trần Hoa quay đầu lại, cười lạnh nhìn Lưu Phúc nói.
“Ông chủ nói, có gì thì nói sau, cậu cứ ký vào bản chuyển nhượng người thừa kế. Nếu Tam thiếu gia không ký, đừng nói giúp vợ cậu vay một trăm triệu, cho dù mười nghìn thì tập đoàn Cửu Đỉnh cũng sẽ không giúp.” Lưu Phúc nói.
Trần Hoa nắm chặt hai tay lại, tức giận nói: “Ông ta đang tính kế tôi đúng không? Công ty của vợ tôi gặp nguy cơ có phải do các người giở trò hay không?”
Lưu Phúc lắc đầu: “Sao ông chủ lại tính toán cậu được. Về phần vấn đề của công ty vợ cậu, là do người khác giở trò. Nếu cậu không ký giấy thừa kế thì sợ rằng không đến mấy ngày nữa, vợ cậu sẽ thành vợ người khác.”
Trần Hoa lâm vào trầm mặc.
Nhớ lại câu nói của Dương Tử Hi tối qua “ba ngày tới em có thể cho anh”, anh vẫn rất đau lòng.
Cô ấy phải tuyệt vọng thế nào mới nói như vậy chứ.
Phải biết, trong mắt cô anh chỉ là một thằng phế vật, vậy mà cô còn tình nguyện hiến dâng cho mình chứ không cho Vương Hằng, chẳng cần nghĩ nhiều cũng rõ cô không mấy bằng lòng việc phải gả cho Vương Hằng.
Cuối cùng, anh cắn răng quyết định…
“Tôi ký.”
“Quá tốt rồi!” Lưu Phúc mừng rỡ, rồi hướng tay làm động tác mời: “Tam thiếu gia, ký đi.”
Trần Hoa đi đến bàn làm việc, cầm bút lên, phiền não ký xuống.
“Chúc mừng Tam thiếu gia đã trở thành người thừa kế gia sản nghìn tỷ của nhà họ Trần.”
Khuôn mặt già nua của Lưu Phúc cười rộ như hoa, mở hòm thuốc, lấy ra một ống kim tiêm rồi cười hì hì nói: “Tam thiếu gia, để tôi rút máu cho cậu, việc này liên hệ mật thiết đến mấu chốt sống còn của nhà họ Trần.”
Trần Hoa tức giận vén tay áo, đưa tay ra.
Lưu Phúc lấy nửa ống máu, bỏ vào lọ thủy tinh chuyên dụng, nhanh chóng cầm theo đồ nghề cùng bản chuyển nhượng người thừa kế lủi đi, sợ Trần Hoa đổi ý.
Ngoài phòng làm việc, ông ta dặn dò Phương Thi Vận: “Tam thiếu gia đã ký rồi. Cậu ấy có dặn dò gì cũng phải làm theo, nhất định phải hầu hạ cậu ấy cho tốt, nếu không tôi sẽ không tha cho cô.”
“Vâng thưa quản gia Lý.”
Phương Thi Vận răm rắp nghe theo.
“Tôi về Đế Đô đây, đừng để ông chủ phải thất vọng.”
Dặn dò câu cuối rồi Lưu Phúc nhanh chóng đi.
“Có việc gì à?”
Thấy Trần Hoa nhìn mình, Dương Tử Hi lạnh nhạt hỏi.
“Là thế này.” Trần Hoa nói: “Trước đây anh có một người bạn học hiện đang làm ở tổng bộ ngân hàng, hôm qua đến Lĩnh Nam công tác. Anh muốn gặp cậu ấy hỏi thử xem có thể giúp em vay được không nên chắc trưa nay có thể không về nấu cơm được, định bảo em nói với mẹ đôi lời. Nếu anh nói thì bà ấy lại mắng um lên một trận mất.”
“Đi đi.”
Dương Tử Hi tích chữ như vàng, chỉ phun ra mấy chữ rồi cầm điện thoại lên, mở WeChat ra chuyển cho Trần Hoa hai nghìn.
“Tiền này…”
Trần Hoa trông thấy chuyển khoản, hơi khó hiểu.
“Em không yêu cầu xa vời anh có thể giúp được em. Nhưng anh là đàn ông, ra ngoài gặp bạn học không có tiền mời một bữa cơm sẽ mất mặt. Đừng nói với mẹ em đấy.”
Dương Tử Hi để lại câu đó rồi xách túi xuống lầu.
Trần Hoa sửng sốt mất một phút mới bấm nhận tiền, lòng thầm cảm thấy ấm áp.
Anh nói trưa có thể không về nấu cơm được chỉ là lấy cớ thôi, không ngờ lại bị Dương Tử Hi làm ấm lòng đến vậy.
Dù cô hơi lãnh đạm nhưng vẫn đối xử với anh rất tốt.
…
Tập đoàn Cửu Đỉnh, xí nghiệp tư nhân top 5, làm về địa sản, đầu tư, thương mại, nguồn năng lượng, dịch vụ chuyển phát nhanh, lĩnh vực khách san. Trụ sở chính đặt tại Đế Đô, các chi nhánh trải rộng khắp cả nước, thậm chí ra đến nước ngoài. Mà nhà họ Trần lại là cổ đông lớn của tập đoàn Cửu Đỉnh, cổ phần lên đến hơn bảy mươi phần trăm.
Lúc này, Trần Hoa đã bước vào tòa nhà Cửu Đỉnh.
“Chào anh, xin hỏi anh đến xin việc phải không?” Vừa bước vào cao ốc thì một cô gái lễ tân đi đến, cũng lễ phép hỏi.
“Không phải, tôi tìm quản lý của các cô.” Trần Hoa nặn ra một nụ cười.
“Tìm tổng giám đốc Phương của chúng tôi sao?” Cô gái lễ tân nhíu mày, nhìn Trần Hoa trên dưới một lượt vài lần rồi lộ vẻ ghét bỏ, nói: “Tổng giám đốc Phương của chúng tôi rất bận, không phải loại người nào cũng gặp được. Nếu anh đã không đến để xin việc thì mời rởi khỏi đây.”
Bằng mắt nhìn người của cô ta, cả người Trần Hoa mặc đồ chắc chưa đến hai trăm tệ, còn không được bằng bảo vệ của tập đoàn Cửu Đỉnh. Cái loại nghèo kiết xác này mà cũng muốn gặp tổng giám đốc của họ?
“Vậy phiền cô gọi điện cho tổng giám đốc của các cô, nói Trần Hoa đến tìm Lưu Phúc.”
Lúc vào Trần Hoa có gọi điện cho Lưu Phúc, bây giờ vẫn đang giữ máy nên đành để quản lý gọi Lưu Phúc.
“Chỗ chúng tôi không có Lưu Phúc, anh tìm nhầm rồi, mau đi ra ngoài nếu không tôi gọi bảo vệ đó!” Cô gái lễ tân bực mình nói.
Trần Hoa im lặng.
Tập đoàn Cửu Đình là sản nghiệp của nhà họ Trần, sao anh lại tìm nhầm được.
Lúc này, một thanh niên cầm túi Gucci đi đến, chào cô gái trước quầy: “Tiểu Thiến, đã lâu không gặp.”
“Anh Ngô đấy ạ, đúng là lâu rồi không gặp.”
Cô gái lễ tân tên Trương Thiến cười, xem Trần Hoa như không khí luôn.
“Dạo này đi công tác ở nước ngoài, mấy bữa trước mới về. Hôm nay đến tìm tổng giám đốc Phương của các cô để đàm phán hợp đồng vài trăm triệu.” Ngô Vĩ Kiệt tinh tướng nói.
“Anh Ngô không hổ là thanh niên kiệt xuất đất Giang Châu!” Trương Thiếu cười tươi như hoa rồi kháy Trần Hoa một chút: “Không như mấy người nào đó, mặc hàng lô ở đầy đường còn muốn gặp tổng giám đốc của chúng tôi.”
Ngô Vĩ Kiệt nhìn sang, buồn cười nói: “Cái dạng nghèo kiết xác như anh mà cũng đòi gặp tổng giám đốc Phương, anh bị điên rồi chăng?”
“Anh gặp được thì sao tôi lại không?” Trần Hoa hơi mất hứng đáp.
Ngô Vĩ Kiệt cười ha hả: “Tập đoàn Cửu Đình là xí nghiệp tư nhân hàng đầu nước ta, vốn điều lệ hơn mấy nghìn tỷ tệ. Tổng giám đốc Phương là quản lý phân bộ Lĩnh Nam của tập đoàn Cửu Đỉnh, nắm trong tay khối tài sản mấy trăm tỷ, hợp đồng dưới một trăm triệu còn chẳng có tư cách xuất hiện để đàm phán với cô ấy, hơn trăm triệu thì còn phải hẹn trước để đàm phán. Như tôi có một hợp đồng hai trăm triệu muốn đàm phán với tập đoàn Cửu Đỉnh còn phải hẹn trước ba ngày, hôm nay mới được gọi đến hội đàm, anh có hẹn không?”
“Không.” Trần Hoa lắc đầu.
“Không mà anh còn đứng đây làm gì. Thằng nghèo kiết xác như anh, ngay cả tư cách vào nộp đơn xin việc ở tập đoàn Cửu Đỉnh còn không có. Cút mau đi, đứng đây mãi cũng phát xấu hổ. Ngô Vĩ Kiệt chỉ tay về hướng cửa lớn.
“Đúng đấy, cút nhanh đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đó.” Trương Thiến cũng tức giận nói.
Trần Hoa lộ vẻ giận dữ, lạnh lùng nói: “Có tin tôi sẽ đập bể bát cơm của hai người không?”
“Ha ha!”
Ngô Vĩ Kiệt và Trương Thiến cùng cười ầm lên.
“Anh mẹ nó là cái thá gì? Nghèo rách mùng tơi, thối nát mà còn muốn đập bể bát cơm của tôi. Nhà tôi có khối tài sàn lên đến mấy tỷ, bát cơm của tôi còn cứng hơn sắt thép, anh đập thế nào đây?” Ngô Vĩ Kiệt giận quá hóa cười.
“Đúng rồi!” Trương Thiến phụ họa theo: “Đừng nói đến bát cơm của anh Ngô. Nếu anh có bản lĩnh đó thì cứ đập bát cơm của tôi trước này. Nếu không có thì đừng có đứng đây tinh tướng nữa, đây không phải nơi anh có thể ra vẻ!”
Nhưng không ngờ, cô ta vừa dứt lời thì một tiếng quát vang lên.
“Cậu ấy không hề ra vẻ. Đừng nói đập bể bát cơm của cô, cho dù đập bể bát cơm của tôi thì cậu ấy cũng làm được!”
Tiếng nói vừa vang lên, tất cả mọi người hướng về phía đó, trông thấy một người phụ nữ tuyệt sắc nện giày cao gót, đôi chân thon dài thẳng tắp đi đến.
Cô ta cao hơn một mét bảy, khuôn mặt trái xoan tinh xảo, màu da như ngọc, dáng người hoàn mỹ mặc bộ đồ của OL càng khiến nó thêm tinh tế.
Có thể gọi là cực phẩm!
Phương Thi Vận!
Trần Hoa nhìn thoáng qua đã nhận ra.
Mỗi tổng giám đốc phân bộ của tập đoàn Cửu Đình đều được nhà họ Trần bồi dưỡng tỉ mỉ từ nhỏ. Lúc Phương Thi Vận sáu tuổi đã được tuyển chọn vào nhà họ Trần, đến mười tám tuổi thì được đưa ra nước ngoài để đào tạo chuyên sau. Từ đó về sau anh cũng không gặp lại cô ta nữa, không ngờ lại gặp ở phân bộ Lĩnh Nam.
“Tổng… tổng giám đốc…”
Trương Thiến nhanh chóng tái mặt. Cô ta không ngờ tổng giám đốc lại đột ngột xuất hiện.
“Đừng sợ.”
Ngô Vĩ Kiệt khẽ an ủi một câu rồi nhìn về phía Trần Hoa, cười hỏi: “Tổng giám đốc Phương, cô biết thằng nghèo kiết xác này sao?”
Phương Thi Vận nghe thế thì lạnh mặt: “Anh biết cái người mà anh gọi là nghèo kiết xác này là loại người gì không?”
Nụ cười của Ngô Vĩ Kiệt cứng đờ trên mặt: “Loại người thế nào?”
“Loại người mà chỉ cần nói một câu là có thể khiến khu du lịch nhà anh không thu được chút lợi ích nào.”
“Cái gì!”
Ngô Vĩ Kiệt run rẩy hết cả người: “Tổng giám đốc Phương, cô… không đùa với tôi chứ?”
“Ai đùa với anh!” Phương Thi Vận lạnh lùng nói: “Dựng thẳng cái tai chó của anh lên mà nghe cho kỹ đây. Cậu ấy là cháu trai chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh của chúng tôi, Tam thiếu gia nhà họ Trần, cũng là người thừa kế của tập đoàn Cửu Đỉnh!”
Dứt lời, toàn bộ ánh mắt hướng về đó đều lộ vẻ khiếp sợ.
Cái thẳng trai trẻ nghèo kiết xác mà bộ đồ mặc trên người cộng lại không đến ba trăm tệ đó lại là cậu chủ của tập đoàn Cửu Đỉnh có khối tài sản lên tới hàng nghìn tỷ, có cần khiêm tốn đến thế không?
Hồng hộc!
Trương Thiến không chịu nổi áp lực, ngồi phệt luôn xuống đất.
Ngô Vĩ Kiệt run lẩy bẩy. Cuối cùng anh ta cũng không đứng vững nổi nữa, hai chân mềm nhũn quỳ xuống, kêu gào thảm thiết: “Trần tiên sinh, tôi sai rồi, do mắt chó của tôi dám coi thường người khác, xin anh tha cho tôi, đừng khiến khu du lịch nhà tôi không thu được chút lời nào mà Trần tiên sinh… Bố tôi sẽ đánh chết tôi mất…”
Anh ta không dám nghi ngờ thực lực của tập đoàn Cửu Đình chút nào, họ có thể đạp đổ khu du lịch của nhà anh ta dễ như trở bàn tay.
“Tôi chỉ là một thằng nghèo kiết xác, đừng cầu xin tôi.”
Trần Hoa vòng qua anh ta, đi thẳng đến cửa thang máy.
Phương Thi Vận nhẹ nhàng nói: “Xét thấy anh lăng mạ người thừa kết của tập đoàn Cửu Đình chúng tôi, từ nay trở đi, tập đoàn Cửu Đình sẽ chấm dứt tất cả hạng mục hợp tác với khu du lịch của nhà anh. Quyết định có hiệu lực ngay lập tức, mau xéo đi.”
“Đừng mà! Tổng giám đốc Phương, xin đừng! Làm thế thì khu du lịch nhà tôi sẽ đóng cửa mất!”
Ngô Vĩ Kiệt khóc lóc đến khản cả giọng.
Phương Thi Vận không màng đến anh ta, nhìn về phía Trương Thiến: “Đến phòng tài vụ lĩnh lương rồi cút đi.”
Rồi cô ta nhanh chân đuổi theo Trần Hoa vào thang máy.
“Con mẹ nó chứ mình đúng là mắt mù mà, sao có thể xem Trần tiên sinh có khối tài sản lên đến hàng nghìn tỷ là kẻ nghèo kiết xác chứ! Công việc lương tháng tám nghìn mất rồi, hu hu…”
Trương Thiến khóc nấc lên vì hối hận.
“Tiền lương tám nghìn của cô là cái lông gì. Khu du lịch nhà tôi tổn thấy đến vài trăm triệt, lần này về bố tôi sẽ băm tôi ra mắt!”
…
Tầng cao nhất của tòa nhà Cửu Đình, trong phòng làm việc xa hoa, Trần Hoa đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ngắm khung cảnh sầm uất của thành phố Đông Quan phía xa xa, thản nhiên nói: “Tôi đã đi ở rể rồi, sản nghiệp của nhà họ Trần cũng không thừa kế được. Vay giúp vợ tôi vài trăm triệu thì tôi có thể buông bỏ thù hận với nhà họ Trần.”
“Tam thiếu gia, ông nội cậu nói rằng cậu tốt nhất nên ly hôn nhưng không ly hôn cũng không sao, cứ ký trước vào bản chuyển nhượng thừa kế, những chuyện khác nói sau.” Lưu Phúc đứng sau Trần Hoa nói.
“Tôi đã kết hôn thì sẽ không ly hôn. Tôi đã đi ở rể, sau này có con cũng phải theo họ vợ tôi. Ông ta không sợ đến lúc đó sẽ khiến sản nghiệp của nhà họ Trần trở thành họ Dương sao?” Trần Hoa quay đầu lại, cười lạnh nhìn Lưu Phúc nói.
“Ông chủ nói, có gì thì nói sau, cậu cứ ký vào bản chuyển nhượng người thừa kế. Nếu Tam thiếu gia không ký, đừng nói giúp vợ cậu vay một trăm triệu, cho dù mười nghìn thì tập đoàn Cửu Đỉnh cũng sẽ không giúp.” Lưu Phúc nói.
Trần Hoa nắm chặt hai tay lại, tức giận nói: “Ông ta đang tính kế tôi đúng không? Công ty của vợ tôi gặp nguy cơ có phải do các người giở trò hay không?”
Lưu Phúc lắc đầu: “Sao ông chủ lại tính toán cậu được. Về phần vấn đề của công ty vợ cậu, là do người khác giở trò. Nếu cậu không ký giấy thừa kế thì sợ rằng không đến mấy ngày nữa, vợ cậu sẽ thành vợ người khác.”
Trần Hoa lâm vào trầm mặc.
Nhớ lại câu nói của Dương Tử Hi tối qua “ba ngày tới em có thể cho anh”, anh vẫn rất đau lòng.
Cô ấy phải tuyệt vọng thế nào mới nói như vậy chứ.
Phải biết, trong mắt cô anh chỉ là một thằng phế vật, vậy mà cô còn tình nguyện hiến dâng cho mình chứ không cho Vương Hằng, chẳng cần nghĩ nhiều cũng rõ cô không mấy bằng lòng việc phải gả cho Vương Hằng.
Cuối cùng, anh cắn răng quyết định…
“Tôi ký.”
“Quá tốt rồi!” Lưu Phúc mừng rỡ, rồi hướng tay làm động tác mời: “Tam thiếu gia, ký đi.”
Trần Hoa đi đến bàn làm việc, cầm bút lên, phiền não ký xuống.
“Chúc mừng Tam thiếu gia đã trở thành người thừa kế gia sản nghìn tỷ của nhà họ Trần.”
Khuôn mặt già nua của Lưu Phúc cười rộ như hoa, mở hòm thuốc, lấy ra một ống kim tiêm rồi cười hì hì nói: “Tam thiếu gia, để tôi rút máu cho cậu, việc này liên hệ mật thiết đến mấu chốt sống còn của nhà họ Trần.”
Trần Hoa tức giận vén tay áo, đưa tay ra.
Lưu Phúc lấy nửa ống máu, bỏ vào lọ thủy tinh chuyên dụng, nhanh chóng cầm theo đồ nghề cùng bản chuyển nhượng người thừa kế lủi đi, sợ Trần Hoa đổi ý.
Ngoài phòng làm việc, ông ta dặn dò Phương Thi Vận: “Tam thiếu gia đã ký rồi. Cậu ấy có dặn dò gì cũng phải làm theo, nhất định phải hầu hạ cậu ấy cho tốt, nếu không tôi sẽ không tha cho cô.”
“Vâng thưa quản gia Lý.”
Phương Thi Vận răm rắp nghe theo.
“Tôi về Đế Đô đây, đừng để ông chủ phải thất vọng.”
Dặn dò câu cuối rồi Lưu Phúc nhanh chóng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.