Chương 9: Sáng Mù Mắt Chó! 2
Tiểu Cước Băng Lãnh
31/03/2022
Một đám người anh một câu tôi một câu, thái độ rất thô bạo, đống giấy đòi nợ trên tay khiến Dương Tử Hi mở mắt không nổi, muốn lùi cũng không lùi được.
“Ha ha!”
Thấy cảnh này, tâm trạng của Dương Chí Viễn vô cùng tốt đẹp, chắp tay sau lưng đến hóng hớt.
“Tránh ra! Tránh ra!”
Trần Hoa nhanh chóng xuống xe, kéo hai người đang vây Dương Tử Hi ra rồi một tay ôm vai cô, một tay bảo vệ đầu cô, nói với họ: “Mọi người bình tĩnh chút đi! Các người làm ầm thế này thì đòi được tiền sao?”
“Hôm nay cô ấy đến để báo cho mọi người biết rằng hai ngày nữa có thể nhận tiền, cho nên yên lặng hết đi, để cô ấy nói!”
Nghe thấy vậy, đám người đòi nợ yên tĩnh lại.
Còn Dương Tử Hi thì bị họ làm xù cả đầu.
“Ôi chao Dương Tử Hi, sợ bị vây công nên mang thằng phế vật này đến làm bảo vệ à?” Dương Chí Viễn cười lạnh hỏi.
Dương Tử Hi trừng mắt hung tợn nhìn Dương Chí Viễn, lấy chiếc thẻ vàng trong túi xách ra, giơ lên, nói: “Đây là thẻ vàng cho khách hàng lớn của ngân hàng Hoa Kỳ. Bây giờ tôi chuẩn bị đi làm thủ tục thế chấp vay nợ, cam đoan có thể vay được một trăm triệu trong hai ngày, trả đủ tiền nợ hàng cho các anh.”
Ánh mắt của mọi người lập tức tụ về trên tấm thẻ vàng mà Dương Tử Hi đang giơ cao.
Dương Chí Viễn nhíu mày, từ từ đến gần: “Tấm thẻ này…”
Trần Hoa hận anh ta việc bắt nạt Dương Tử Hi đến nghiến răng nghiến lợi. Vừa hay nắng to, anh hơi động tay, chuyển hướng thẻ vàng Dương Tử Hi đang giơ cao. Một tia sáng vàng đột nhiên bắn về phía đôi mắt Dương Chí Viễn.
“A!”
Dương Chí Viễn hét thảm một tiếng, vội quay đầu che mắt, cảm thấy đôi mắt như bị sáng mù bởi hợp kim titan hay vàng 24K vậy.
Dương Tử Hi buột miệng cười, rất hả giận.
“Xem ra đúng là thẻ khách hàng lớn của ngân hàng Hoa Kỳ.” Một người quan sát cẩn thận lúc lâu lên tiếng.
“Nếu đã là thẻ khách hàng lớn thì rõ ràng là có người giúp tổng giám đốc Dương. Tiền này chín mười phần là vay được rồi, thế thì hai ngày nữa quay lại đi.” Có người đề nghị.
“Sáng nay tôi sẽ chuẩn bị tài liệu các thứ, xế chiều sẽ đi vay. Dựa trên điều khoản thành viên, nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai sẽ xoay sở vay xong, chậm nhất là không quá ba ngày nữa, tôi sẽ để phòng tài vụ kết toán khoản vay rồi trả lại tiền hàng cho các vị.” Dương Tử Hi nói.
Mười người đòi nợ nhao nhao bỏ đi.
Phù!
Dương Tử Hi thở phào một tiếng. Cuối cùng cũng tiễn được các ông lớn này đi rồi.
“Tử Hi, cho tôi xem thử thẻ vàng khách hàng lớn là thế nào.” Dương Chí Viễn hiếu kỳ đưa tay ra.
Dương Tử Hi cũng không keo kiệt gì, đưa luôn thẻ cho anh ta.
Xăm soi một lúc, anh ta lại tò mò hơn: “Thẻ vàng này là ông lớn nào cho cô đấy? Không phải là Vương thiếu đấy chứ?”
“Đồ của Vương Hằng tôi không thèm.” Dương Tử Hi giật thẻ lại, nói: “Là bạn học của Trần Hoa cho anh ấy mượn.”
“Cái gì? Thăng phế vật này lấy được thẻ vàng khách hàng lớn?” Dương Chí Viễn không tin nổi.
“Cả ngày cứ luôn miệng phế vật phế vật mà anh ấy lấy được đồ quý giá thế này, thế có phải anh còn không bằng cả phế vật nữa hay không?” Dương Tử Hi trừng mắt nhìn anh ta rồi nện mạnh gót giày đi vào công ty.
“Mày, mẹ nó…” Trong lòng Dương Chí Viễn nổi lên cả ý nghĩ muốn đấm cô: “Cô làm không được, thế thì có phải cô còn không bằng một thằng phế vậy không?”
“Tôi cam tâm tình nguyện không bằng ông xã tôi. Tôi vui đấy. Tức chết anh đi.” Dương Tử Hi đáp, không hề quay đầu.
Trần Hoa nghe thế thì rất vui, vỗ vỗ bả vai Dương Chí Viễn: “Bà xã tôi hài lòng, vui vẻ, tức chết anh đi.”
Nói rồi Trần Hoa nghênh ngang bỏ đi.
“Mẹ nó, đôi gian phu dâm phụ!”
Dương Chí Viễn tức đến đấm ngực dậm chân, vừa về phòng làm việc đã gọi ngay cho Vương Hằng.
“Vương thiếu, thằng phế vật Trần Hoa kia mượn được thẻ vàng khách hàng lớn của ngân hàng Hoa Kỳ. Con đĩ Dương Tử Hi kia đã bảo bên tài vụ sắp xếp chuẩn bị đi vay. Có thẻ vàng trong tay, sợ rằng chúng nó có thể vay được để hóa giải nguy cơ này.”
“Thằng phế vật đó lấy đâu ra thẻ khách hàng lớn vàng?” Vương Hằng khó hiểu.
“Nói là một người bạn học của thằng phế vật đó cho nó mượn.”
Vương Hằng dừng một hồi rồi hỏi: “Mặt trái của thẻ vàng viết tên ai?”
“Mặt trái có in mấy đầu rồng, không có tên người nào cả.”
“Anh chắc chứ?”
“Vô cùng chắc chắn. Tôi tự tay lật xem mười mấy lần, không thấy cái tên nào cả.” Dương Chí Viễn chắc chắn.
“Ha ha!” Vương Hằng cười to: “Giả, tấm thẻ vàng đó là giả. Tôi nghe bố tôi nói, thẻ vàng khách hàng lớn là thẻ chuyên biệt cho nhành giàu, tổng cộng có hai mươi tám thẻ. Thẻ vàng thuộc sở hữu của ai sẽ in tên người đó phía sau. Tôi đã xem thử tấm thẻ của bố tôi, ngay cả cái lông rồng còn không có chứ nói gì mấy cái đầu rồng.”
“Ha ha, nói vậy là thằng phế vật đó làm giả khiến con đĩ Dương Tử Hi kia mê muội à?” Dương Chí Viễn khoái chí cười to.
“Chắc chắn là giả!” Vương Hằng nói chắc chắn: “Tôi nghe bố nói, cũng từng có xí nghiệp làm giả thẻ vàng này đi vay, cuối cùng bị bắt. Nếu Dương Tử Hi cầm tấm thẻ giả của thằng phế vật này đi vay thì có trò hay để xem rồi.”
Dương Chí Viễn cười ha hả: “Vương thiếu, nếu Dương Tử Hi bị bắt thì chắc chắn sẽ hận thằng phế vật đó đến chết. Đến lúc đó Vương thiếu đây làm anh hùng cứu mỹ nhân thì chẳng ôm được ngay mỹ nhân vào lòng! Nếu nó gả cho cậu, tôi cũng có thể thành công lên chức tổng giám đóc. Chiêu này của thằng phế vật đó lại giúp chúng ta một mũi tên trúng tận hai con chim đấy.”
“Ừ, chú ý kỹ tình hình sau này.”
“Được!”
“Ha ha!”
Thấy cảnh này, tâm trạng của Dương Chí Viễn vô cùng tốt đẹp, chắp tay sau lưng đến hóng hớt.
“Tránh ra! Tránh ra!”
Trần Hoa nhanh chóng xuống xe, kéo hai người đang vây Dương Tử Hi ra rồi một tay ôm vai cô, một tay bảo vệ đầu cô, nói với họ: “Mọi người bình tĩnh chút đi! Các người làm ầm thế này thì đòi được tiền sao?”
“Hôm nay cô ấy đến để báo cho mọi người biết rằng hai ngày nữa có thể nhận tiền, cho nên yên lặng hết đi, để cô ấy nói!”
Nghe thấy vậy, đám người đòi nợ yên tĩnh lại.
Còn Dương Tử Hi thì bị họ làm xù cả đầu.
“Ôi chao Dương Tử Hi, sợ bị vây công nên mang thằng phế vật này đến làm bảo vệ à?” Dương Chí Viễn cười lạnh hỏi.
Dương Tử Hi trừng mắt hung tợn nhìn Dương Chí Viễn, lấy chiếc thẻ vàng trong túi xách ra, giơ lên, nói: “Đây là thẻ vàng cho khách hàng lớn của ngân hàng Hoa Kỳ. Bây giờ tôi chuẩn bị đi làm thủ tục thế chấp vay nợ, cam đoan có thể vay được một trăm triệu trong hai ngày, trả đủ tiền nợ hàng cho các anh.”
Ánh mắt của mọi người lập tức tụ về trên tấm thẻ vàng mà Dương Tử Hi đang giơ cao.
Dương Chí Viễn nhíu mày, từ từ đến gần: “Tấm thẻ này…”
Trần Hoa hận anh ta việc bắt nạt Dương Tử Hi đến nghiến răng nghiến lợi. Vừa hay nắng to, anh hơi động tay, chuyển hướng thẻ vàng Dương Tử Hi đang giơ cao. Một tia sáng vàng đột nhiên bắn về phía đôi mắt Dương Chí Viễn.
“A!”
Dương Chí Viễn hét thảm một tiếng, vội quay đầu che mắt, cảm thấy đôi mắt như bị sáng mù bởi hợp kim titan hay vàng 24K vậy.
Dương Tử Hi buột miệng cười, rất hả giận.
“Xem ra đúng là thẻ khách hàng lớn của ngân hàng Hoa Kỳ.” Một người quan sát cẩn thận lúc lâu lên tiếng.
“Nếu đã là thẻ khách hàng lớn thì rõ ràng là có người giúp tổng giám đốc Dương. Tiền này chín mười phần là vay được rồi, thế thì hai ngày nữa quay lại đi.” Có người đề nghị.
“Sáng nay tôi sẽ chuẩn bị tài liệu các thứ, xế chiều sẽ đi vay. Dựa trên điều khoản thành viên, nếu không có gì bất ngờ thì ngày mai sẽ xoay sở vay xong, chậm nhất là không quá ba ngày nữa, tôi sẽ để phòng tài vụ kết toán khoản vay rồi trả lại tiền hàng cho các vị.” Dương Tử Hi nói.
Mười người đòi nợ nhao nhao bỏ đi.
Phù!
Dương Tử Hi thở phào một tiếng. Cuối cùng cũng tiễn được các ông lớn này đi rồi.
“Tử Hi, cho tôi xem thử thẻ vàng khách hàng lớn là thế nào.” Dương Chí Viễn hiếu kỳ đưa tay ra.
Dương Tử Hi cũng không keo kiệt gì, đưa luôn thẻ cho anh ta.
Xăm soi một lúc, anh ta lại tò mò hơn: “Thẻ vàng này là ông lớn nào cho cô đấy? Không phải là Vương thiếu đấy chứ?”
“Đồ của Vương Hằng tôi không thèm.” Dương Tử Hi giật thẻ lại, nói: “Là bạn học của Trần Hoa cho anh ấy mượn.”
“Cái gì? Thăng phế vật này lấy được thẻ vàng khách hàng lớn?” Dương Chí Viễn không tin nổi.
“Cả ngày cứ luôn miệng phế vật phế vật mà anh ấy lấy được đồ quý giá thế này, thế có phải anh còn không bằng cả phế vật nữa hay không?” Dương Tử Hi trừng mắt nhìn anh ta rồi nện mạnh gót giày đi vào công ty.
“Mày, mẹ nó…” Trong lòng Dương Chí Viễn nổi lên cả ý nghĩ muốn đấm cô: “Cô làm không được, thế thì có phải cô còn không bằng một thằng phế vậy không?”
“Tôi cam tâm tình nguyện không bằng ông xã tôi. Tôi vui đấy. Tức chết anh đi.” Dương Tử Hi đáp, không hề quay đầu.
Trần Hoa nghe thế thì rất vui, vỗ vỗ bả vai Dương Chí Viễn: “Bà xã tôi hài lòng, vui vẻ, tức chết anh đi.”
Nói rồi Trần Hoa nghênh ngang bỏ đi.
“Mẹ nó, đôi gian phu dâm phụ!”
Dương Chí Viễn tức đến đấm ngực dậm chân, vừa về phòng làm việc đã gọi ngay cho Vương Hằng.
“Vương thiếu, thằng phế vật Trần Hoa kia mượn được thẻ vàng khách hàng lớn của ngân hàng Hoa Kỳ. Con đĩ Dương Tử Hi kia đã bảo bên tài vụ sắp xếp chuẩn bị đi vay. Có thẻ vàng trong tay, sợ rằng chúng nó có thể vay được để hóa giải nguy cơ này.”
“Thằng phế vật đó lấy đâu ra thẻ khách hàng lớn vàng?” Vương Hằng khó hiểu.
“Nói là một người bạn học của thằng phế vật đó cho nó mượn.”
Vương Hằng dừng một hồi rồi hỏi: “Mặt trái của thẻ vàng viết tên ai?”
“Mặt trái có in mấy đầu rồng, không có tên người nào cả.”
“Anh chắc chứ?”
“Vô cùng chắc chắn. Tôi tự tay lật xem mười mấy lần, không thấy cái tên nào cả.” Dương Chí Viễn chắc chắn.
“Ha ha!” Vương Hằng cười to: “Giả, tấm thẻ vàng đó là giả. Tôi nghe bố tôi nói, thẻ vàng khách hàng lớn là thẻ chuyên biệt cho nhành giàu, tổng cộng có hai mươi tám thẻ. Thẻ vàng thuộc sở hữu của ai sẽ in tên người đó phía sau. Tôi đã xem thử tấm thẻ của bố tôi, ngay cả cái lông rồng còn không có chứ nói gì mấy cái đầu rồng.”
“Ha ha, nói vậy là thằng phế vật đó làm giả khiến con đĩ Dương Tử Hi kia mê muội à?” Dương Chí Viễn khoái chí cười to.
“Chắc chắn là giả!” Vương Hằng nói chắc chắn: “Tôi nghe bố nói, cũng từng có xí nghiệp làm giả thẻ vàng này đi vay, cuối cùng bị bắt. Nếu Dương Tử Hi cầm tấm thẻ giả của thằng phế vật này đi vay thì có trò hay để xem rồi.”
Dương Chí Viễn cười ha hả: “Vương thiếu, nếu Dương Tử Hi bị bắt thì chắc chắn sẽ hận thằng phế vật đó đến chết. Đến lúc đó Vương thiếu đây làm anh hùng cứu mỹ nhân thì chẳng ôm được ngay mỹ nhân vào lòng! Nếu nó gả cho cậu, tôi cũng có thể thành công lên chức tổng giám đóc. Chiêu này của thằng phế vật đó lại giúp chúng ta một mũi tên trúng tận hai con chim đấy.”
“Ừ, chú ý kỹ tình hình sau này.”
“Được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.