Chương 7: Thì Ra Cô Ấy Cũng Nghịch Ngợm Thế Này! 2
Tiểu Cước Băng Lãnh
31/03/2022
Tút tút…
Điện thoại bị ngắt máy.
Lạch cạch.
Điện thoại trong tay Trương Vĩ rơi xuống đất.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Tất cả đồng nghiệp ở đây đều bối rối, quay sang nhìn nhau.
Chẳng lẽ giám đốc Trương bị sa thải thật?
Giải đáp thắc mắc của mọi người, một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi nện mạnh gót giày cao gót đi đến, nói: “Trương Vĩ, tổng gián đốc Lâm ở tổng phân bộ Lĩnh Nam vừa gọi điện cho tôi, bảo anh đắc tội với nhân vật lớn nên đã bị tổng bộ sa thải, điều tôi đến xử lý thủ tục đình chỉ và chuyển giao công tác của anh. Anh đi theo tôi.”
“Cái gì?”
Tất cả đồng nghiệp ở đây đều nhảy dựng lên, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Trần Hoa, như thể trông thấy quỷ.
Trần Hoa là nhân vật lớn sao?
Đúng lúc này, Trương Vĩ phì phò quỳ ngay xuống trước mặt Trần Hoa, khóc lóc nói: “Bố ơi, đừng sa thải con mà bố. Con sai rồi bố ơi, con không nên nghe Vương Hằng, khiến bố hiểu lầm là vợ bố đi thuê phòng ve vãn với gã ta. Con cũng không nên nghe lời Vương Hằng sa thải bố, không nên trừ tiền lương của bố. Cầu xin bố xem xét con đã thẳng thắn khai nhận, khoan dung cho con đi. Con còn phải nuôi mẹ và bạn gái, con không thể mất công việc này bố ơi!”
“Hừ!”
Trần Hoa nói: “Lúc ông sa thải tôi, trừ lương tôi, có nghĩ rằng tôi còn phải nuôi bố mẹ vợ và vợ không?”
Nói đến đây, Trần Hoa nhìn về phía người phụ nữ kia, nói: “Hơn ba nghìn tiền lương của tôi mà Trương Vĩ chỉ để bộ phận tài vụ trả hai nghìn rưỡi. Trong nữa tiếng nữa, yêu cầu bộ phận tài vụ phải trả đủ lương cho tôi, xử lý không tốt thì cái chức giám đốc này của cô cũng vứt luôn đi.”
“Còn nữa.” Trần Hoa chỉ về phía lão Chu, nói: “Người của lão Chu không sai, có thể cất nhắc.”
Nói rồi Trần Hoa nhanh chân bỏ đi.
“Vâng! Trần… tổng giám đốc Trần.”
Nữ giám đốc cung kính thưa.
Trần Hoa nhanh chóng lái con S65 nghênh ngang bỏ đi.
“Mẹ tôi ơi, từ bao giờ Trần Hoa đã đi con xe khoảng hai ba tỷ đi thế này?”
Lão Chu khiếp sợ không thôi.
“Ôi đệt!”
Những đồng nghiệp trước đó trào phúng Trần Hoa lúc này đều ngây cả ra.
“Trần Hoa không phải là con trai của tổng giám đốc phân bộ nào đó đến chỗ chúng ta luyện tay đó chứ?”
“Cũng có thể thế.” Một đồng nghiệp gật đầu nói: “Chắc là luyện tay xong rồi nên mới lái con xe kia chạy băng băng. Buồn cười là chúng ta còn cười nhạo cậu ấy, so với người ta thì chúng mình là cái đinh gì chứ.”
…
Vì tối qua cả đêm không ngủ, sau khi bỏ đi, Trần Hoa phải đi thuê phòng khách sạn để ngã đầu chợp mắt một lát, đến tận năm giờ, khi bao thức vang lên anh mới lái xe đi về.
Đỗ xe ven đường, Trần Hoa vào siêu thị ở gần khu chung cư để mua rau rồi về nhà nấu cơm.
Thời gian dần trôi qua, mẹ vợ và cô em vợ lần lượt về nhà, ngồi trên ghế salon bấm điện thoại chờ có cơm ăn.
Đến tận sáu giờ, khi cơm tối đã làm xong được một lúc thì Dương Tử Hi mới lết tấm thân mệt mỏi về nhà.
“Tử Hi, vẫn chưa cho vay ư?” Lý Tố Lan hỏi.
Dương Tử Hi lắc đầu: “Hôm nay con cũng tạt qua mấy ngân hàng, nói đến mỏi miệng, sống chết cũng không chạy được, còn bị đuổi mắng một trận.”
“Đáng đời!” Lý Tố Lan trừng Dương Tử Hi: “Ly hôn với cái thằng phế vật đó rồi gả cho Vương thiếu thì có mệt thế này không?”
“Đúng vậy đó chị.” Cô em vợ Dương Tử Kỳ nói: “Chị của mấy cô bạn thân em toàn làm vợ mấy lão có tiền, cho bọn nó toàn mấy chục nghìn tiền tiêu vặt. Em cũng muốn có anh rể như vậy.”
Dương Tử Hi đã mệt mà hai người đó còn nói vậy, lòng càng mệt mỏi. Cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, chẳng còn sức mà mở miệng nữa.
“Tử Kỳ, con cố nhịn một chút, hai ngày nữa là thằng phế vật này xéo khỏi nhà ta rồi!” Lý Tố Lan nói, không quên trừng Trần Hoa đang xào rau trong bếp.
“Vâng mẹ, con nhịn thêm hai hôm nữa.” Dương Tử Kỳ nở nụ cười xán lạn, mong chờ ngày đó sớm đến.
…
Sau khi ăn xong, hoàn thành công việc nội trợ, Trần Hoa lại đến lau người cho bố vợ rồi mới về phòng. Dương Tử Hi vẫn mặc đồ ngủ ngồi sát giường như thường lệ, thấy anh tiến đến thì hơi hé đôi môi đỏ mọng, nói: “Anh có thể giúp em rửa chân hai lần nữa, đi múc nước đi.”
Lần này Trần Hoa không đi múc nước mà lại đến trước mặt Dương Tử Hi, đưa cho cô một tấm thẻ vàng: “Anh muốn rửa chân cho em cả đời.”
Dương Tử Hi sững sờ: “Đây là?”
“Bạn học đưa cho anh, nói là đến ngân hàng Hoa Kỳ là có thể cho vay trực tiếp một trăm triệu.” Trần Hoa nói.
“Sao cơ? Cho vay một trăm triệu?”
Dương Tử Hi sợ ngây cả người, nhanh chóng giựt tấm thẻ, bắt đầu lật trái phải xem.
Chỉ chốc lát sau cô đã kinh ngạc thốt nên: “Ông tr…ời của con ơi! Đúng là thẻ vàng cho khách hàng lớn ở ngân hàng Hoa Kỳ! Tập đoàn Dương thị của chúng ta được cứu rồi!”
“A!”
Cô mừng rỡ như một đứa trẻ.
Thấy cô vui như vậy, môi Trần Hoa cũng hơi nhếch lên, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp một tấm.
“Anh làm gì vậy?” Dương Tử Hi ngưng cười, hỏi.
Trần Hoa gãi đầu: “Kết hôn ba năm rồi mà anh vẫn chưa từng thấy em cười. Bây giờ mới biết em cười trông đẹp thế này nên chụp một tấm làm ảnh nền điện thoại.”
Dương Tử Hi trầm mặc.
Thì ra chỉ một nụ cười của cô có thể khiến tâm không đầy rẫy tổn thương của anh được chữa lành, đúng là khó cho anh rồi.
“Mặc đồ ngủ ngại lắm, anh xóa tấm đó đi, em gửi tấm khác cho anh.”
“Được.”
Trần Hoa xóa ảnh ngay.
Dương Tử Hi cười giảo hoạt: “Ngày mai anh cùng em đi xử lý khoản vay, xong xuôi rồi em gửi.”
Nói rồi cô chui vào ổ chăn.
Trần Hoa sửng sốt mất mục lúc mới từ từ nhếch miệng cười: “Thì ra cô ấy cũng nghịch ngợm thế này.”
Điện thoại bị ngắt máy.
Lạch cạch.
Điện thoại trong tay Trương Vĩ rơi xuống đất.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Tất cả đồng nghiệp ở đây đều bối rối, quay sang nhìn nhau.
Chẳng lẽ giám đốc Trương bị sa thải thật?
Giải đáp thắc mắc của mọi người, một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi nện mạnh gót giày cao gót đi đến, nói: “Trương Vĩ, tổng gián đốc Lâm ở tổng phân bộ Lĩnh Nam vừa gọi điện cho tôi, bảo anh đắc tội với nhân vật lớn nên đã bị tổng bộ sa thải, điều tôi đến xử lý thủ tục đình chỉ và chuyển giao công tác của anh. Anh đi theo tôi.”
“Cái gì?”
Tất cả đồng nghiệp ở đây đều nhảy dựng lên, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Trần Hoa, như thể trông thấy quỷ.
Trần Hoa là nhân vật lớn sao?
Đúng lúc này, Trương Vĩ phì phò quỳ ngay xuống trước mặt Trần Hoa, khóc lóc nói: “Bố ơi, đừng sa thải con mà bố. Con sai rồi bố ơi, con không nên nghe Vương Hằng, khiến bố hiểu lầm là vợ bố đi thuê phòng ve vãn với gã ta. Con cũng không nên nghe lời Vương Hằng sa thải bố, không nên trừ tiền lương của bố. Cầu xin bố xem xét con đã thẳng thắn khai nhận, khoan dung cho con đi. Con còn phải nuôi mẹ và bạn gái, con không thể mất công việc này bố ơi!”
“Hừ!”
Trần Hoa nói: “Lúc ông sa thải tôi, trừ lương tôi, có nghĩ rằng tôi còn phải nuôi bố mẹ vợ và vợ không?”
Nói đến đây, Trần Hoa nhìn về phía người phụ nữ kia, nói: “Hơn ba nghìn tiền lương của tôi mà Trương Vĩ chỉ để bộ phận tài vụ trả hai nghìn rưỡi. Trong nữa tiếng nữa, yêu cầu bộ phận tài vụ phải trả đủ lương cho tôi, xử lý không tốt thì cái chức giám đốc này của cô cũng vứt luôn đi.”
“Còn nữa.” Trần Hoa chỉ về phía lão Chu, nói: “Người của lão Chu không sai, có thể cất nhắc.”
Nói rồi Trần Hoa nhanh chân bỏ đi.
“Vâng! Trần… tổng giám đốc Trần.”
Nữ giám đốc cung kính thưa.
Trần Hoa nhanh chóng lái con S65 nghênh ngang bỏ đi.
“Mẹ tôi ơi, từ bao giờ Trần Hoa đã đi con xe khoảng hai ba tỷ đi thế này?”
Lão Chu khiếp sợ không thôi.
“Ôi đệt!”
Những đồng nghiệp trước đó trào phúng Trần Hoa lúc này đều ngây cả ra.
“Trần Hoa không phải là con trai của tổng giám đốc phân bộ nào đó đến chỗ chúng ta luyện tay đó chứ?”
“Cũng có thể thế.” Một đồng nghiệp gật đầu nói: “Chắc là luyện tay xong rồi nên mới lái con xe kia chạy băng băng. Buồn cười là chúng ta còn cười nhạo cậu ấy, so với người ta thì chúng mình là cái đinh gì chứ.”
…
Vì tối qua cả đêm không ngủ, sau khi bỏ đi, Trần Hoa phải đi thuê phòng khách sạn để ngã đầu chợp mắt một lát, đến tận năm giờ, khi bao thức vang lên anh mới lái xe đi về.
Đỗ xe ven đường, Trần Hoa vào siêu thị ở gần khu chung cư để mua rau rồi về nhà nấu cơm.
Thời gian dần trôi qua, mẹ vợ và cô em vợ lần lượt về nhà, ngồi trên ghế salon bấm điện thoại chờ có cơm ăn.
Đến tận sáu giờ, khi cơm tối đã làm xong được một lúc thì Dương Tử Hi mới lết tấm thân mệt mỏi về nhà.
“Tử Hi, vẫn chưa cho vay ư?” Lý Tố Lan hỏi.
Dương Tử Hi lắc đầu: “Hôm nay con cũng tạt qua mấy ngân hàng, nói đến mỏi miệng, sống chết cũng không chạy được, còn bị đuổi mắng một trận.”
“Đáng đời!” Lý Tố Lan trừng Dương Tử Hi: “Ly hôn với cái thằng phế vật đó rồi gả cho Vương thiếu thì có mệt thế này không?”
“Đúng vậy đó chị.” Cô em vợ Dương Tử Kỳ nói: “Chị của mấy cô bạn thân em toàn làm vợ mấy lão có tiền, cho bọn nó toàn mấy chục nghìn tiền tiêu vặt. Em cũng muốn có anh rể như vậy.”
Dương Tử Hi đã mệt mà hai người đó còn nói vậy, lòng càng mệt mỏi. Cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, chẳng còn sức mà mở miệng nữa.
“Tử Kỳ, con cố nhịn một chút, hai ngày nữa là thằng phế vật này xéo khỏi nhà ta rồi!” Lý Tố Lan nói, không quên trừng Trần Hoa đang xào rau trong bếp.
“Vâng mẹ, con nhịn thêm hai hôm nữa.” Dương Tử Kỳ nở nụ cười xán lạn, mong chờ ngày đó sớm đến.
…
Sau khi ăn xong, hoàn thành công việc nội trợ, Trần Hoa lại đến lau người cho bố vợ rồi mới về phòng. Dương Tử Hi vẫn mặc đồ ngủ ngồi sát giường như thường lệ, thấy anh tiến đến thì hơi hé đôi môi đỏ mọng, nói: “Anh có thể giúp em rửa chân hai lần nữa, đi múc nước đi.”
Lần này Trần Hoa không đi múc nước mà lại đến trước mặt Dương Tử Hi, đưa cho cô một tấm thẻ vàng: “Anh muốn rửa chân cho em cả đời.”
Dương Tử Hi sững sờ: “Đây là?”
“Bạn học đưa cho anh, nói là đến ngân hàng Hoa Kỳ là có thể cho vay trực tiếp một trăm triệu.” Trần Hoa nói.
“Sao cơ? Cho vay một trăm triệu?”
Dương Tử Hi sợ ngây cả người, nhanh chóng giựt tấm thẻ, bắt đầu lật trái phải xem.
Chỉ chốc lát sau cô đã kinh ngạc thốt nên: “Ông tr…ời của con ơi! Đúng là thẻ vàng cho khách hàng lớn ở ngân hàng Hoa Kỳ! Tập đoàn Dương thị của chúng ta được cứu rồi!”
“A!”
Cô mừng rỡ như một đứa trẻ.
Thấy cô vui như vậy, môi Trần Hoa cũng hơi nhếch lên, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp một tấm.
“Anh làm gì vậy?” Dương Tử Hi ngưng cười, hỏi.
Trần Hoa gãi đầu: “Kết hôn ba năm rồi mà anh vẫn chưa từng thấy em cười. Bây giờ mới biết em cười trông đẹp thế này nên chụp một tấm làm ảnh nền điện thoại.”
Dương Tử Hi trầm mặc.
Thì ra chỉ một nụ cười của cô có thể khiến tâm không đầy rẫy tổn thương của anh được chữa lành, đúng là khó cho anh rồi.
“Mặc đồ ngủ ngại lắm, anh xóa tấm đó đi, em gửi tấm khác cho anh.”
“Được.”
Trần Hoa xóa ảnh ngay.
Dương Tử Hi cười giảo hoạt: “Ngày mai anh cùng em đi xử lý khoản vay, xong xuôi rồi em gửi.”
Nói rồi cô chui vào ổ chăn.
Trần Hoa sửng sốt mất mục lúc mới từ từ nhếch miệng cười: “Thì ra cô ấy cũng nghịch ngợm thế này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.