Chương 12:
Tuyết Nhạn
29/04/2021
Bà cụ Tô muốn ra mặt.
Hình như bà cụ Tỏ muốn đến nhà Tô Quốc Diệu.
Khi tin tức truyền đến nhà họ Tô, ai cũng khiếp sợ tột cùng. Đã bao nhiêu năm rồi, bà cụ chưa từng đến chỗ ở của con cháu. Thậm chỉ bà ta còn nói, muốn bà ta đến chỗ ở của con châu, trừ khi mấy người có tư cách chuyển vào khu biệt thự Vân Đỉnh Sơn thì nói tiếp.
"Thật ư?"
"Bà nội muốn đến nhà Tô Nghênh Hạ thật sao?"
"Không thể nào, ai là người tung cải tin vịt này vậy, chuyện này sao có thể xảy ra được."
Nhóm chat của đám con cháu nhà họ Tô cực kỳ náo nhiệt, mỗi người đều bày tỏ chuyện này không thể tin được.
Nhưng khi hình ảnh bà cụ xuống xe được chuyển vào trong nhóm, cuộc
trò chuyện im lặng ngay lập tức.
Bọn họ nhận thức rõ, lần này bà nội tự minh ra mật, coi như cho Tô Nghênh Hạ thể diện lớn, mà địa vị của Tô Hải Siêu trong công ty cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Khi Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam biết tin, khiếp sợ ngây ra như phổng. Họ vẫn cứ nghĩ bà cụ sẽ không ra mặt vì chuyện này, ai ngờ bà ta đến thật.
Lần hợp tác này với bất động sản Nhược Thủy rất quan trọng với nhà họ Tô, có thể chen vào một trong những thế gia của thành phố Thiên Vân hay không, cơ hội lần này sẽ quyết định tất cả. Tâm nguyện lớn nhất của bà cụ là khi còn sống có thể chuyển nhà họ Tô vào sinh sống trong khu biệt thự Vân Đinh Sơn. Cho nên khi bà ta nghe tin Tô Nghênh Hạ bị bệnh thì hốt hoàng như kiến bò trong chảo nóng. Ngộ nhỡ Chung Lương tìm người khác hợp tác thi sẽ không còn cách nào vận hồi, cho nên bà ta phải tự mình đến thì mới an tâm được.
Bà cụ tuổi tác đã cao, chuyện treo cầu thang này suýt nữa lấy nửa cái mạng già của bà ta.
Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam đã chờ ở cửa từ sớm, vừa thấy bà cụ đã nhanh chóng lại gần đỡ bà ta.
"Mẹ, mẹ cần gi phải đích thân đến chứ, có chuyện gì cứ gọi cho con một cuộc, chúng con sẽ đến..." Tô Quốc Diệu nói.
"Đúng vậy mẹ à, có việc thì cứ gọi điện thoại là được rồi." Tưởng Lam cũng nói theo.
Bà cụ thở không ra hơi, mệt mỏi đến trắng bệch cả mặt.
"Tôi muốn xem Nghênh Hạ thế nào, nghe nói nó bị bệnh." Bà cụ nói.
Tô Quốc Diệu sợ hãi, Tô Nghênh Hạ chỉ là đang giả bệnh, sao mà dám
cho bà cụ biết được.
Trợn mắt tức giận với Hàn Tam Thiên, đều là chủ ý vở vẫn của nó.
Hàn Tam Thiên không thèm để ý, sau khi mời bà cụ vào của thi rót cho bà ta một ly nước, đáng tiếc bà cụ hoàn toàn không để ý tới.
"Nghênh Hạ đâu rồi?" Ngồi trên ghế sô pha, bà cụ hỏi.
"Nó đang bị bệnh, sợ lây cho mẹ nên đang ở trong phòng." Tưởng Lam noi.
"Em ấy không bị bệnh." Hàn Tam Thiên nói.
Sét đánh ngang tai!
Lời Hàn Tam Thiên nói làm Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam sợ suýt đái ra quần. Họ đang cố gắng giấu chuyện này mà không ngờ Hàn Tam Thiên lại tự thừa nhận.
"Hàn Tam Thiên, mày nói sảng cải gì vậy. Nghênh Hạ rõ ràng là đang bị bệnh." Tưởng Lam tức giận nhin Hàn Tam Thiên. Giả bệnh là đề nghị của nó, bây giờ nó lại chủ động thừa nhận, nó đang muốn hại cái nhà này mà!
"Mẹ, mẹ đừng nghe Hàn Tam Thiên nói linh tinh, nó không biết cái gì cả." Tô Quốc Diệu hốt hoảng nói.
Bà cụ bất mãn nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Cậu nói không bị bệnh là có ý gi?"
"Nghênh Hạ là người phụ trách của du án lần này, là em ấy bắt được cơ hội hợp tác với bất động sản Nhược Thủy. Dù Tô Hải Siêu có nói cải gi, quyết định thay đổi người phụ trách dự án là bà làm. Chuyện này là trách nhiệm của Tô Hải Siêu, nhưng bà cũng có lỗi trong đó, đúng chủ." Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói.
"Hàn Tam Thiên, mày nghĩ cải gi vậy? Dảm đi chất vấn bà nội?" Tô Hài Siêu đứng bên cạnh, dáng vẻ tức giận quát.
Tô Quốc Lâm cũng tức đến da đầu tê dại, chỉ là một thằng ở rể thôi mà cũng dám đi hưng sư vấn tội(*) với bà cụ, nó chản sống rồi hay sao.
(*) Hưng sư vấn tội: Hỏi tội, trách hỏi ai đó.
"Hàn Tam Thiên, chỗ này không đến lượt mày nói chuyện, mày tốt nhất là khuất khỏi mắt tạo đi, không thi đừng trách tạo không khách khí." Tô Quốc Lâm nói.
"Bà nội, bây giờ chỉ có Nghênh Hạ mới có the xử lý được cuộc hợp tác lần này, bà nói sao?" Mặc kệ bọn họ kích động thể não, dáng vẻ Hàn Tam Thiên vẫn luôn bình tĩnh.
Bà cụ hít sâu một hơi, nói: "Làm vậy thì được ích lợi gì, chọc giận tôi, không sợ tôi tức giận dù có từ bỏ vụ hợp tác này cũng sẽ đuổi các người ra khỏi nhà họ Tô sao?"
"Đương nhiên cũng sẽ có khả năng này, nhưng nhà họ Tô sẽ gặp rắc rối quả lớn, bà sẽ không làm vậy." Hàn Tam Thiên nói.
"Cậu dám chắc như vậy?" Bà cụ nói
"Bà nội, cháu chỉ muốn bà coi trọng Nghênh Hạ hơn mà thôi, không có ý gì khác. Nếu có làm bà nội tức giận, chảu nhận tội với bà." Hàn Tam Thiên nói.
Bà cụ nở nụ cười, một cây gậy một củ cà rốt, thủ đoạn này làm khá lắm.
“Đây là chủ ý của cậu? Mới không gặp có ba ngày mà đã khiến bà đây thay đổi cái nhìn đấy." Nụ cười trên mật bà cụ dần dần bị vẻ âm u thay thế. Tô Nghênh Hạ hoàn toàn không dám dùng thủ đoạn này với bà ta, còn Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam, đến thở mạnh còn không dám nữa là. Trừ Hàn Tam Thiên ra, bà ta không nghĩ còn ai sẽ đưa ra cái chủ ý này được.
"Vốn dĩ cháu chỉ muốn tốt cho nhà họ Tô mà thôi." Hàn Tam Thiên nói.
Nhà họ Tô?
Là bà cụ Tô, hay Tô Nghênh Hạ họ Tô, cái này có mà được.
"Nghênh Hạ đâu?" Bà cụ hỏi.
Lúc này, điện thoại của Hàn Tam Thiên vang lên, lúc nhận điện thoại, Hàn Tam Thiên bẩm vào loa ngoài.
"Tam Thiên, em đã bàn bạc với Chung Lương rồi, ông ấy đồng ý tiếp tục hợp tác với nhà họ Tô." Âm thanh của Tô Nghênh Hạ truyền ra từ điện thoại.
Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam đều bối rối, Tô Nghênh Hạ rời nhà lúc nào, hai người họ hoàn toàn không biết.
"Bà nội đang ở nhà, nghe được tin này bà nói là rất vui." Hàn Tam
Thiên.
Bà cụ miễn cưỡng cười, nói: "Nghênh Hạ, cháu khổ cực rồi, hai ngày nữa đến nhà bà nội ăn cơm."
"Cảm ơn bà nội.”
Bà cụ đứng lên, nhìn thẳng vào Hàn Tam Thiên, nói: “Hàn Tam Thiên, nếu cậu mà có ham muốn gì đến nhà họ Tô của tôi, tôi khuyên cậu nên bỏ cái suy nghĩ đó đi, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu thực hiện được.”
"Bả nội yên tâm, đối với tài sản của nhà họ Tô, cháu không hứng thú." Chỗ tài sản đó của nhà họ Tô, Hàn Tam Thiên hoàn toàn không để vào mắt. Chỉ là một gia tộc bậc trung mà thôi, có bao nhiêu tài sản chủ?
Khi bà cụ đi rồi, Tưởng Lam vốn chẳng hay biết gi giờ chất vấn Hàn Tam Thiên: “Hàn Tam Thiên, đây là kế hoạch của mày và Nghênh Hạ? Mày có biết làm vậy có nguy hiểm lắm không hả."
“Mẹ, mẹ không thở một hơi à? Đã nhiều năm như vậy, bị khuất nhục ở nhà họ Tô, mẹ không muốn phát tiết một chút u?" Hàn Tam Thiên hỏi ngược lại.
Tưởng Lam sửng sốt, việc ngày hôm nay, đúng là giúp bà xả một ngụm tức. Nếu Hàn Tam Thiên không sắp xếp như vậy, làm có chuyện bà cụ sẽ đến họ.
"Hơn nữa sau này thân thích nhà họ Tô cũng sẽ không dám xem thường mọi người nữa. Dự án trong tay Nghênh Hạ, ít nhất có thể làm em ấy và Tô Hải Siêu có địa vị ngang nhau." Hàn Tam Thiên nói tiếp.
Tưởng Lam không nói lại gì được, dù có muốn chọn xương trong trứng(") cũng không tìm được cớ nào nữa.
(*) Chọn xương trong trứng: chỉ những người tim đủ loại nguy cơ dù
đang sống rất vui vẻ.
Chuyện này trào lên một cơn sóng to gió lớn ở nhà họ Tô, Tô Nghênh Hạ nắm được quyền phụ trách dự án lần này, chắc chắn địa vị trong nhà sẽ như nước lên thuyền lên. Mấy người phụ nữ nhà họ Tô luôn luôn khinh thường Tô Nghênh Hạ cũng tức giận khó kiểm lại được. Các cô không hề muốn bị Tô Nghênh Hạ cười trên đầu.
"Đừng sợ, chúng ta còn có cơ hội tiến vào nhà giàu mà. Có nhiều sinh lễ đến vậy, dù không phải nhà họ Hàn ở Bắc Kinh thi cũng là một gia tộc không nhỏ."
"Đúng vậy, chị em chúng ta đã bàn bạc xong xuôi, tất cả cùng nhất trí, mặc kệ là ai gả cho nhà họ Hàn, sau này cũng sẽ bảo vệ chị em ta. Không thể đến gần Tô Nghênh Hạ được."
“Dù gì nó cũng là một đứa con gái, nhà họ Tô không thể rơi vào trong tay nó. Đừng lo lắng quá, Tô Hải Siêu sẽ tìm cách đối phó với nó."
Trong hội chị em không có Tộ Nghênh Hạ, đột nhiên trào lên cuộc tẩy chay Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ về đến nhà, Tưởng Lam len lén gọi cô đến phòng của minh.
"Nghênh Hạ, con nói thật cho mẹ biết, có phải con đang gạt mẹ chuyện gì không?" Tưởng Lam hỏi.
"Không ạ, sao đột nhiên mẹ lại hỏi như vậy?" Tô Nghênh Hạ hoảng sợ, nhưng biểu cảm lại hoàn toàn bình tĩnh.
“Mẹ có cảm giác, Hàn Tam Thiên như đã thay đổi thành một người khác. Con không được thấy cảnh hôm nay nó nói chuyện với bà nội bình tĩnh đến mức nào, toàn bộ nhà họ Tô, có ai dám dùng thải độ đó đối thoại với bà nội đâu." Tưởng Lam nói.
Tô Nghênh Hạ cười cười, dù cô không được nhìn thấy một Hàn Tam Thiên mạnh mẽ, nhưng khi nghe được kế hoạch này từ trong miệng anh, cô đã bị dọa không nhẹ rồi. Nhưng cô chọn tin tưởng anh, sự thật chứng minh, lựa chọn của cô là hoàn toàn đúng.
"Mẹ, mặc kệ thế nào, chỉ cần có lợi với chúng ta là được.
Hình như bà cụ Tỏ muốn đến nhà Tô Quốc Diệu.
Khi tin tức truyền đến nhà họ Tô, ai cũng khiếp sợ tột cùng. Đã bao nhiêu năm rồi, bà cụ chưa từng đến chỗ ở của con cháu. Thậm chỉ bà ta còn nói, muốn bà ta đến chỗ ở của con châu, trừ khi mấy người có tư cách chuyển vào khu biệt thự Vân Đỉnh Sơn thì nói tiếp.
"Thật ư?"
"Bà nội muốn đến nhà Tô Nghênh Hạ thật sao?"
"Không thể nào, ai là người tung cải tin vịt này vậy, chuyện này sao có thể xảy ra được."
Nhóm chat của đám con cháu nhà họ Tô cực kỳ náo nhiệt, mỗi người đều bày tỏ chuyện này không thể tin được.
Nhưng khi hình ảnh bà cụ xuống xe được chuyển vào trong nhóm, cuộc
trò chuyện im lặng ngay lập tức.
Bọn họ nhận thức rõ, lần này bà nội tự minh ra mật, coi như cho Tô Nghênh Hạ thể diện lớn, mà địa vị của Tô Hải Siêu trong công ty cũng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Khi Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam biết tin, khiếp sợ ngây ra như phổng. Họ vẫn cứ nghĩ bà cụ sẽ không ra mặt vì chuyện này, ai ngờ bà ta đến thật.
Lần hợp tác này với bất động sản Nhược Thủy rất quan trọng với nhà họ Tô, có thể chen vào một trong những thế gia của thành phố Thiên Vân hay không, cơ hội lần này sẽ quyết định tất cả. Tâm nguyện lớn nhất của bà cụ là khi còn sống có thể chuyển nhà họ Tô vào sinh sống trong khu biệt thự Vân Đinh Sơn. Cho nên khi bà ta nghe tin Tô Nghênh Hạ bị bệnh thì hốt hoàng như kiến bò trong chảo nóng. Ngộ nhỡ Chung Lương tìm người khác hợp tác thi sẽ không còn cách nào vận hồi, cho nên bà ta phải tự mình đến thì mới an tâm được.
Bà cụ tuổi tác đã cao, chuyện treo cầu thang này suýt nữa lấy nửa cái mạng già của bà ta.
Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam đã chờ ở cửa từ sớm, vừa thấy bà cụ đã nhanh chóng lại gần đỡ bà ta.
"Mẹ, mẹ cần gi phải đích thân đến chứ, có chuyện gì cứ gọi cho con một cuộc, chúng con sẽ đến..." Tô Quốc Diệu nói.
"Đúng vậy mẹ à, có việc thì cứ gọi điện thoại là được rồi." Tưởng Lam cũng nói theo.
Bà cụ thở không ra hơi, mệt mỏi đến trắng bệch cả mặt.
"Tôi muốn xem Nghênh Hạ thế nào, nghe nói nó bị bệnh." Bà cụ nói.
Tô Quốc Diệu sợ hãi, Tô Nghênh Hạ chỉ là đang giả bệnh, sao mà dám
cho bà cụ biết được.
Trợn mắt tức giận với Hàn Tam Thiên, đều là chủ ý vở vẫn của nó.
Hàn Tam Thiên không thèm để ý, sau khi mời bà cụ vào của thi rót cho bà ta một ly nước, đáng tiếc bà cụ hoàn toàn không để ý tới.
"Nghênh Hạ đâu rồi?" Ngồi trên ghế sô pha, bà cụ hỏi.
"Nó đang bị bệnh, sợ lây cho mẹ nên đang ở trong phòng." Tưởng Lam noi.
"Em ấy không bị bệnh." Hàn Tam Thiên nói.
Sét đánh ngang tai!
Lời Hàn Tam Thiên nói làm Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam sợ suýt đái ra quần. Họ đang cố gắng giấu chuyện này mà không ngờ Hàn Tam Thiên lại tự thừa nhận.
"Hàn Tam Thiên, mày nói sảng cải gì vậy. Nghênh Hạ rõ ràng là đang bị bệnh." Tưởng Lam tức giận nhin Hàn Tam Thiên. Giả bệnh là đề nghị của nó, bây giờ nó lại chủ động thừa nhận, nó đang muốn hại cái nhà này mà!
"Mẹ, mẹ đừng nghe Hàn Tam Thiên nói linh tinh, nó không biết cái gì cả." Tô Quốc Diệu hốt hoảng nói.
Bà cụ bất mãn nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Cậu nói không bị bệnh là có ý gi?"
"Nghênh Hạ là người phụ trách của du án lần này, là em ấy bắt được cơ hội hợp tác với bất động sản Nhược Thủy. Dù Tô Hải Siêu có nói cải gi, quyết định thay đổi người phụ trách dự án là bà làm. Chuyện này là trách nhiệm của Tô Hải Siêu, nhưng bà cũng có lỗi trong đó, đúng chủ." Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói.
"Hàn Tam Thiên, mày nghĩ cải gi vậy? Dảm đi chất vấn bà nội?" Tô Hài Siêu đứng bên cạnh, dáng vẻ tức giận quát.
Tô Quốc Lâm cũng tức đến da đầu tê dại, chỉ là một thằng ở rể thôi mà cũng dám đi hưng sư vấn tội(*) với bà cụ, nó chản sống rồi hay sao.
(*) Hưng sư vấn tội: Hỏi tội, trách hỏi ai đó.
"Hàn Tam Thiên, chỗ này không đến lượt mày nói chuyện, mày tốt nhất là khuất khỏi mắt tạo đi, không thi đừng trách tạo không khách khí." Tô Quốc Lâm nói.
"Bà nội, bây giờ chỉ có Nghênh Hạ mới có the xử lý được cuộc hợp tác lần này, bà nói sao?" Mặc kệ bọn họ kích động thể não, dáng vẻ Hàn Tam Thiên vẫn luôn bình tĩnh.
Bà cụ hít sâu một hơi, nói: "Làm vậy thì được ích lợi gì, chọc giận tôi, không sợ tôi tức giận dù có từ bỏ vụ hợp tác này cũng sẽ đuổi các người ra khỏi nhà họ Tô sao?"
"Đương nhiên cũng sẽ có khả năng này, nhưng nhà họ Tô sẽ gặp rắc rối quả lớn, bà sẽ không làm vậy." Hàn Tam Thiên nói.
"Cậu dám chắc như vậy?" Bà cụ nói
"Bà nội, cháu chỉ muốn bà coi trọng Nghênh Hạ hơn mà thôi, không có ý gì khác. Nếu có làm bà nội tức giận, chảu nhận tội với bà." Hàn Tam Thiên nói.
Bà cụ nở nụ cười, một cây gậy một củ cà rốt, thủ đoạn này làm khá lắm.
“Đây là chủ ý của cậu? Mới không gặp có ba ngày mà đã khiến bà đây thay đổi cái nhìn đấy." Nụ cười trên mật bà cụ dần dần bị vẻ âm u thay thế. Tô Nghênh Hạ hoàn toàn không dám dùng thủ đoạn này với bà ta, còn Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam, đến thở mạnh còn không dám nữa là. Trừ Hàn Tam Thiên ra, bà ta không nghĩ còn ai sẽ đưa ra cái chủ ý này được.
"Vốn dĩ cháu chỉ muốn tốt cho nhà họ Tô mà thôi." Hàn Tam Thiên nói.
Nhà họ Tô?
Là bà cụ Tô, hay Tô Nghênh Hạ họ Tô, cái này có mà được.
"Nghênh Hạ đâu?" Bà cụ hỏi.
Lúc này, điện thoại của Hàn Tam Thiên vang lên, lúc nhận điện thoại, Hàn Tam Thiên bẩm vào loa ngoài.
"Tam Thiên, em đã bàn bạc với Chung Lương rồi, ông ấy đồng ý tiếp tục hợp tác với nhà họ Tô." Âm thanh của Tô Nghênh Hạ truyền ra từ điện thoại.
Tô Quốc Diệu và Tưởng Lam đều bối rối, Tô Nghênh Hạ rời nhà lúc nào, hai người họ hoàn toàn không biết.
"Bà nội đang ở nhà, nghe được tin này bà nói là rất vui." Hàn Tam
Thiên.
Bà cụ miễn cưỡng cười, nói: "Nghênh Hạ, cháu khổ cực rồi, hai ngày nữa đến nhà bà nội ăn cơm."
"Cảm ơn bà nội.”
Bà cụ đứng lên, nhìn thẳng vào Hàn Tam Thiên, nói: “Hàn Tam Thiên, nếu cậu mà có ham muốn gì đến nhà họ Tô của tôi, tôi khuyên cậu nên bỏ cái suy nghĩ đó đi, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu thực hiện được.”
"Bả nội yên tâm, đối với tài sản của nhà họ Tô, cháu không hứng thú." Chỗ tài sản đó của nhà họ Tô, Hàn Tam Thiên hoàn toàn không để vào mắt. Chỉ là một gia tộc bậc trung mà thôi, có bao nhiêu tài sản chủ?
Khi bà cụ đi rồi, Tưởng Lam vốn chẳng hay biết gi giờ chất vấn Hàn Tam Thiên: “Hàn Tam Thiên, đây là kế hoạch của mày và Nghênh Hạ? Mày có biết làm vậy có nguy hiểm lắm không hả."
“Mẹ, mẹ không thở một hơi à? Đã nhiều năm như vậy, bị khuất nhục ở nhà họ Tô, mẹ không muốn phát tiết một chút u?" Hàn Tam Thiên hỏi ngược lại.
Tưởng Lam sửng sốt, việc ngày hôm nay, đúng là giúp bà xả một ngụm tức. Nếu Hàn Tam Thiên không sắp xếp như vậy, làm có chuyện bà cụ sẽ đến họ.
"Hơn nữa sau này thân thích nhà họ Tô cũng sẽ không dám xem thường mọi người nữa. Dự án trong tay Nghênh Hạ, ít nhất có thể làm em ấy và Tô Hải Siêu có địa vị ngang nhau." Hàn Tam Thiên nói tiếp.
Tưởng Lam không nói lại gì được, dù có muốn chọn xương trong trứng(") cũng không tìm được cớ nào nữa.
(*) Chọn xương trong trứng: chỉ những người tim đủ loại nguy cơ dù
đang sống rất vui vẻ.
Chuyện này trào lên một cơn sóng to gió lớn ở nhà họ Tô, Tô Nghênh Hạ nắm được quyền phụ trách dự án lần này, chắc chắn địa vị trong nhà sẽ như nước lên thuyền lên. Mấy người phụ nữ nhà họ Tô luôn luôn khinh thường Tô Nghênh Hạ cũng tức giận khó kiểm lại được. Các cô không hề muốn bị Tô Nghênh Hạ cười trên đầu.
"Đừng sợ, chúng ta còn có cơ hội tiến vào nhà giàu mà. Có nhiều sinh lễ đến vậy, dù không phải nhà họ Hàn ở Bắc Kinh thi cũng là một gia tộc không nhỏ."
"Đúng vậy, chị em chúng ta đã bàn bạc xong xuôi, tất cả cùng nhất trí, mặc kệ là ai gả cho nhà họ Hàn, sau này cũng sẽ bảo vệ chị em ta. Không thể đến gần Tô Nghênh Hạ được."
“Dù gì nó cũng là một đứa con gái, nhà họ Tô không thể rơi vào trong tay nó. Đừng lo lắng quá, Tô Hải Siêu sẽ tìm cách đối phó với nó."
Trong hội chị em không có Tộ Nghênh Hạ, đột nhiên trào lên cuộc tẩy chay Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ về đến nhà, Tưởng Lam len lén gọi cô đến phòng của minh.
"Nghênh Hạ, con nói thật cho mẹ biết, có phải con đang gạt mẹ chuyện gì không?" Tưởng Lam hỏi.
"Không ạ, sao đột nhiên mẹ lại hỏi như vậy?" Tô Nghênh Hạ hoảng sợ, nhưng biểu cảm lại hoàn toàn bình tĩnh.
“Mẹ có cảm giác, Hàn Tam Thiên như đã thay đổi thành một người khác. Con không được thấy cảnh hôm nay nó nói chuyện với bà nội bình tĩnh đến mức nào, toàn bộ nhà họ Tô, có ai dám dùng thải độ đó đối thoại với bà nội đâu." Tưởng Lam nói.
Tô Nghênh Hạ cười cười, dù cô không được nhìn thấy một Hàn Tam Thiên mạnh mẽ, nhưng khi nghe được kế hoạch này từ trong miệng anh, cô đã bị dọa không nhẹ rồi. Nhưng cô chọn tin tưởng anh, sự thật chứng minh, lựa chọn của cô là hoàn toàn đúng.
"Mẹ, mặc kệ thế nào, chỉ cần có lợi với chúng ta là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.