Chương 130:
Tuyết Nhạn
01/05/2021
"Thật tốt nếu như tớ có thể tìm được một người chồng chịu mua cho tớ một chiếc Ferrari."
Dung Liễu kéo Dương Văn, gương mặt cố ý ghét bỏ nói:
"Anh ấy không tốt giống như các cậu tưởng tượng đâu, lúc đầu khi anh ấy theo đuổi tớ, tớ còn suy nghĩ rất lâu đấy. Nếu không phải anh ấy tặng tớ một cái nhẫn kim cương, tớ nhìn anh ấy còn thấy gai mắt đấy."
Dung Liễu cố ý giơ tay lên, một chiếc nhẫn có viên kim cương rất to đang nằm trên ngón áp út, dưới ánh mặt trời có vẻ đặc biệt rực rỡ.
"Cái nhẫn này, chắc cũng không rẻ đâu nhỉ?"
Một người bạn học có vẻ mặt cực kỳ hâm mộ hỏi.
"Cũng hơn một trăm ngàn mà thôi. Tớ còn đang dự định năm sau vào ngày kỷ niệm kết hôn, để cho anh ấy đổi cho tớ một cái lớn hơn nữa đây này."
Dung Liễu cười nói.
"Vợ à, anh đã sớm chuẩn bị cho em một điều bất ngờ, vốn định đợi đến ngày kỷ
niệm kết hôn sẽ nói cho em, nhưng hôm nay tất cả bạn học của em đều ở đây, anh cũng nói ra luôn, anh đã đặt riêng một chiếc nhẫn kim cương cho em ở DR."
Dương Văn đắc ý nói.
"DR? Còn là đặt tên riêng, cả đời chỉ có thể đặt một chiếc nhẫn kim cương ở DR có đúng không?"
"Nghe nói đặt riêng nhẫn kim cương DR còn cần ký tên thỏa thuận cả đời chỉ có một tình yêu, đời này không thể nào sửa đổi được."
"Hơn nữa có rất nhiều diễn viên lớn khi kết hôn đều dùng nhẫn kim cương đặt riêng của DR đấy."
Mấy người bạn học nữ sau khi nghe thấy Dương Văn nói thế, họ lại càng ghen tị
hơn.
Dáng vẻ Dung Liễu rất cảm động, ôm lấy cái cổ của Dương Văn, hung hăng cắn một cái, nói:
"Chồng ơi, cảm ơn anh, anh đối với em tốt quá rồi."
"Em là vợ của anh, anh không tốt với em thì có thể tốt với ai được chứ."
| Dương Văn cười nói.
Một số người bạn học nam ở đây sắc mặt cũng không tốt lắm, vì Dương Văn quá xuất sắc, ép đến mức bọn họ dường như không thở nổi.
Có người nào đó thật sự không nhịn được nhìn Dung Liễu và Dương Văn ân ái với nhau, nói sang chuyện khác:
"Nghe nói hôm nay Nghênh Hạ cũng đến,
không biết có thật hay không?"
"Thẩm Linh Dao nói cậu ấy sẽ đến, chắc là không sai đâu."
"Bông hoa của lớp chúng ta, rất lâu rồi cũng không đến họp lớp nhỉ."
Nghe thấy có người nhắc đến Tô Nghênh Hạ, sắc mặt của Dung Liễu trầm xuống, cô ta cũng từng là bông hoa của lớp, nhưng lại bị Tô Nghênh Hạ làm lu mờ đi, mối hận này cô ta nhớ đến bây giờ.
Lúc này, chiếc Audi A6 chạy đến bãi đỗ xe, sau khi Tô Nghênh Hạ và Thẩm Linh
Dao xuống xe, ánh mắt của đám bạn học nam đều không ngừng nhìn lại.
"Không ngờ nhiều năm không gặp Tô Nghênh Hạ vẫn xinh đẹp như cũ."
"Chứ sao. Dù sao cũng là bông hoa của lớp chúng ta, sao có thể không xinh đẹp được chứ."
"Nghênh Hạ, rốt cuộc cậu cũng đã đến, chúng ta đã rất nhiều năm không gặp nhau rồi, nhớ cậu lắm."
Nhìn thấy đám bạn học nam vây quanh Tô Nghênh Hạ, sắc mặt Dung Liễu càng
khó coi hơn.
Mỗi lần đến trường cũng như thế này, mỗi buổi họp lớp cũng giống như thế, một đám đàn ông mắt chó mọc ở đũng quần, chẳng lẽ không nhìn thấy cô ta xuất sắc hơn Tô Nghênh Hạ rất nhiều sao?
Cô ta gả cho một người có tiền. Mà Tô Nghênh Hạ lại có một người chồng ở rể vô dụng.
"Nghênh Hạ, rốt cuộc cậu cũng chịu xuất hiện rồi, cậu xem mấy bạn học cùng lớp chúng ta đi, một đám như sói như hổ đói vậy, còn ước gì có thể quỳ gối dưới váy
của cậu kìa."
Dung Liễu chen qua mấy người bạn học nam, đi đến bên người Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ đang cười còn chưa kịp nói gì, tay trái Dung Liễu đã che lấy mũi, ghét bỏ nói:
"Đây là cái mùi gì vậy, sao khó ngủi như thế, Nghênh Hạ, không phải là cậu dùng nước hoa rẻ tiền gì đấy chứ. Nếu không hôm nay cậu qua nhà tớ đi, nước hoa của tớ đều là Chanel và Dior, nếu cậu muốn, cứ cầm hết đi. Mỗi tháng Dương Văn đều tặng cho tớ một lọ, tớ dùng đến hết đời
cũng không dùng hết đâu."
Lúc này vừa mới thấy mặt, Dung Liễu đã vội vàng muốn tìm cảm giác hơn người tù trên thân Tô Nghênh Hạ, là bạn thân của Tô Nghênh Hạ, Thẩm Linh Dao là người đầu tiên không nhịn được nữa.
"Dung Liễu, mấy thứ hàng nhái này của cậu, Nghênh Hạ còn chướng mắt đấy, cậu tự giữ lại mà dùng đi."
Thẩm Linh Dao nói.
"Hàng nhái?"
Dung Liễu cười lạnh lùng, nói:
"Đồ trên người cậu mới là hàng nhái ấy, tớ cũng không phải loại người giống như cậu, nhìn xem chiếc xe mới mà Dương Văn vừa tặng cho tớ đi, bây giờ tớ lái Ferrari rồi, còn cần dùng hàng nhái để khoe khoang nữa sao?"
Dung Liễu kéo Dương Văn, gương mặt cố ý ghét bỏ nói:
"Anh ấy không tốt giống như các cậu tưởng tượng đâu, lúc đầu khi anh ấy theo đuổi tớ, tớ còn suy nghĩ rất lâu đấy. Nếu không phải anh ấy tặng tớ một cái nhẫn kim cương, tớ nhìn anh ấy còn thấy gai mắt đấy."
Dung Liễu cố ý giơ tay lên, một chiếc nhẫn có viên kim cương rất to đang nằm trên ngón áp út, dưới ánh mặt trời có vẻ đặc biệt rực rỡ.
"Cái nhẫn này, chắc cũng không rẻ đâu nhỉ?"
Một người bạn học có vẻ mặt cực kỳ hâm mộ hỏi.
"Cũng hơn một trăm ngàn mà thôi. Tớ còn đang dự định năm sau vào ngày kỷ niệm kết hôn, để cho anh ấy đổi cho tớ một cái lớn hơn nữa đây này."
Dung Liễu cười nói.
"Vợ à, anh đã sớm chuẩn bị cho em một điều bất ngờ, vốn định đợi đến ngày kỷ
niệm kết hôn sẽ nói cho em, nhưng hôm nay tất cả bạn học của em đều ở đây, anh cũng nói ra luôn, anh đã đặt riêng một chiếc nhẫn kim cương cho em ở DR."
Dương Văn đắc ý nói.
"DR? Còn là đặt tên riêng, cả đời chỉ có thể đặt một chiếc nhẫn kim cương ở DR có đúng không?"
"Nghe nói đặt riêng nhẫn kim cương DR còn cần ký tên thỏa thuận cả đời chỉ có một tình yêu, đời này không thể nào sửa đổi được."
"Hơn nữa có rất nhiều diễn viên lớn khi kết hôn đều dùng nhẫn kim cương đặt riêng của DR đấy."
Mấy người bạn học nữ sau khi nghe thấy Dương Văn nói thế, họ lại càng ghen tị
hơn.
Dáng vẻ Dung Liễu rất cảm động, ôm lấy cái cổ của Dương Văn, hung hăng cắn một cái, nói:
"Chồng ơi, cảm ơn anh, anh đối với em tốt quá rồi."
"Em là vợ của anh, anh không tốt với em thì có thể tốt với ai được chứ."
| Dương Văn cười nói.
Một số người bạn học nam ở đây sắc mặt cũng không tốt lắm, vì Dương Văn quá xuất sắc, ép đến mức bọn họ dường như không thở nổi.
Có người nào đó thật sự không nhịn được nhìn Dung Liễu và Dương Văn ân ái với nhau, nói sang chuyện khác:
"Nghe nói hôm nay Nghênh Hạ cũng đến,
không biết có thật hay không?"
"Thẩm Linh Dao nói cậu ấy sẽ đến, chắc là không sai đâu."
"Bông hoa của lớp chúng ta, rất lâu rồi cũng không đến họp lớp nhỉ."
Nghe thấy có người nhắc đến Tô Nghênh Hạ, sắc mặt của Dung Liễu trầm xuống, cô ta cũng từng là bông hoa của lớp, nhưng lại bị Tô Nghênh Hạ làm lu mờ đi, mối hận này cô ta nhớ đến bây giờ.
Lúc này, chiếc Audi A6 chạy đến bãi đỗ xe, sau khi Tô Nghênh Hạ và Thẩm Linh
Dao xuống xe, ánh mắt của đám bạn học nam đều không ngừng nhìn lại.
"Không ngờ nhiều năm không gặp Tô Nghênh Hạ vẫn xinh đẹp như cũ."
"Chứ sao. Dù sao cũng là bông hoa của lớp chúng ta, sao có thể không xinh đẹp được chứ."
"Nghênh Hạ, rốt cuộc cậu cũng đã đến, chúng ta đã rất nhiều năm không gặp nhau rồi, nhớ cậu lắm."
Nhìn thấy đám bạn học nam vây quanh Tô Nghênh Hạ, sắc mặt Dung Liễu càng
khó coi hơn.
Mỗi lần đến trường cũng như thế này, mỗi buổi họp lớp cũng giống như thế, một đám đàn ông mắt chó mọc ở đũng quần, chẳng lẽ không nhìn thấy cô ta xuất sắc hơn Tô Nghênh Hạ rất nhiều sao?
Cô ta gả cho một người có tiền. Mà Tô Nghênh Hạ lại có một người chồng ở rể vô dụng.
"Nghênh Hạ, rốt cuộc cậu cũng chịu xuất hiện rồi, cậu xem mấy bạn học cùng lớp chúng ta đi, một đám như sói như hổ đói vậy, còn ước gì có thể quỳ gối dưới váy
của cậu kìa."
Dung Liễu chen qua mấy người bạn học nam, đi đến bên người Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ đang cười còn chưa kịp nói gì, tay trái Dung Liễu đã che lấy mũi, ghét bỏ nói:
"Đây là cái mùi gì vậy, sao khó ngủi như thế, Nghênh Hạ, không phải là cậu dùng nước hoa rẻ tiền gì đấy chứ. Nếu không hôm nay cậu qua nhà tớ đi, nước hoa của tớ đều là Chanel và Dior, nếu cậu muốn, cứ cầm hết đi. Mỗi tháng Dương Văn đều tặng cho tớ một lọ, tớ dùng đến hết đời
cũng không dùng hết đâu."
Lúc này vừa mới thấy mặt, Dung Liễu đã vội vàng muốn tìm cảm giác hơn người tù trên thân Tô Nghênh Hạ, là bạn thân của Tô Nghênh Hạ, Thẩm Linh Dao là người đầu tiên không nhịn được nữa.
"Dung Liễu, mấy thứ hàng nhái này của cậu, Nghênh Hạ còn chướng mắt đấy, cậu tự giữ lại mà dùng đi."
Thẩm Linh Dao nói.
"Hàng nhái?"
Dung Liễu cười lạnh lùng, nói:
"Đồ trên người cậu mới là hàng nhái ấy, tớ cũng không phải loại người giống như cậu, nhìn xem chiếc xe mới mà Dương Văn vừa tặng cho tớ đi, bây giờ tớ lái Ferrari rồi, còn cần dùng hàng nhái để khoe khoang nữa sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.