Chương 141:
Tuyết Nhạn
01/05/2021
Trên đường đến bệnh viện, trong lòng Tô Nghênh Hạ có rất nhiều thắc mắc nhưng cô không hỏi nhiều, Hàn Tam Thiên có phải đồ vô dụng hay không, thời gian sẽ chứng minh. Mà anh rốt cuộc là người thế nào, thời gian cũng sẽ nói cho cô.
Tô Nghênh Hạ hiểu rõ, chỉ cần có biết Hàn Tam Thiên là yêu cô là đủ rồi.
"Hàn Tam Thiên, anh biết Dương Kỳ không?" Thẩm Linh Dao ngồi ở phía sau không muốn làm người ngoài cuộc, hỏi.
"Từng gặp mặt một lần." Hàn Tam Thiên nói, ba năm trước đây sau khi gặp Dương
Kỳ một lần, ba năm nay anh không tiếp tục xuất hiện, cho nên cách nói gặp nhau một lần không tính là nói dối.
Thẩm Linh Dao bĩu môi, cô không tin lý do thoái thác này của Hàn Tam Thiên, nhưng Tô Nghênh Hạ ngồi ở ghế lái phụ cũng không hỏi nhiều, cô biết mình cũng không nên xen vào việc của người khác.
Nhưng Thẩm Linh Dao tin chắc một điều, Hàn Tam Thiên tuyệt đối không phải đồ vô dụng trong mắt người dân thành phố Thiên Vân, sự lợi hại của anh, chỉ sợ người bình thường căn bản không có cách nào tưởng tượng được. Chỉ tiếc,
người đàn ông như vậy đã định trước không có duyên với cô, bởi vì đây là chồng của bạn thân cô.
Sau khi đến bệnh viện, trải qua một hồi kiểm tra, trên mặt Tô Nghênh Hạ chỉ bị thương ngoài da một chút mà thôi, chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể phục hồi như cũ.
Thương thế của Thẩm Linh Dao cũng không nặng, không tổn thương đến gần cốt.
Nhưng tình trạng bây giờ của Tô Nghênh Hạ khẳng định không thích hợp về nhà, nếu để cho Tưởng Lam biết, chẳng phải
sẽ nhảy dựng lên mắng người sao.
Hàn Tam Thiên thuê khách sạn cho hai cô
tạm mấy ngày, ở đây dưỡng thương đồng thời hai người bạn thân còn có thể nói chuyện với nhau, cũng sẽ không buồn té.
Sau một tuần.
Công ty nhà họ Tô.
Tô Hải Siêu ngồi ở trong phòng làm việc của mình, trên mặt nở nụ cười lạnh, Tô Diệc Hàm ngồi trên ghế sofa, nói với anh ta: "Hải Siêu, Tô Nghênh Hạ không đi làm
cả tuần rồi, bây giờ cô ta thật sự kiêu ngạo, ngay cả chuyện công ty cũng mặc kệ."
"Người phụ nữ ngu ngốc này, không ngờ còn học được mánh lới đùn đẩy, hôm nay bà nội sẽ tới công ty, đến lúc đó xem anh nói cô ta thế nào trước mặt bà nội." Tô Hải siêu nói.
Tô Diệc Hàm cười nói: "Nếu để cho bà biết cô ta làm việc không đàng hoàng, hình tượng của anh có thể cứu vãn thêm mấy phần."
Tô Hải Siêu khinh thường cười một tiếng,
hình tượng có quan trọng không? Dựa vào thân con trai như anh ta, Tô Nghênh Hạ đã đấu không lại anh ta rồi. Tô Hải siêu hoàn toàn không lo lắng địa vị của mình sẽ bị Tô Nghênh Hạ cướp đi. .
"Trong lòng bà nội, địa vị của anh không thể lay động, người phụ nữ ngu ngốc này là cái thá gì."
Không bao lâu sau, bà cụ Tô đến công ty, Tô Hải Siêu cố ý tổ chức hội nghị trong gia tộc tạm thời.
Bà cụ thấy Tô Nghênh Hạ chậm chạp không xuất hiện, bất mãn nói: "Tô Nghênh
Hạ đâu, sao nó còn chưa đến, cháu thông báo cho nó chưa?"
"Bà nội, bà không biết thôi, Tô Nghênh Hạ không tới công ty được một tuần rồi. Gần đây chuyện của công ty đều do cháu xử lý." Tô Hải Siêu nói.
"Một tuần lễ không tới công ty?" Bà cụ cau mày, vẻ mặt không vui, nói tiếp: "Bây giờ cánh của cô ta cứng cáp rồi, ngay cả công ty cũng không tới hả?"
"Bà nội, loại người hay thay đổi như Tô Nghênh Hạ, hiện giờ có quyền lợi có tiền, sao có thể cần cù đi làm giống như cháu
chứ." Tô Hải Siêu than thở, vẻ mặt tiếc hận nói.
Tô Diệc Hàm nắm lấy cơ hội thích hợp, mở miệng nói: "Bà nội, cháu thấy bây giờ cô ta ngay cả mình họ gì cũng không biết, căn bản không để nhà họ Tô vào mắt."
Bà cụ nghiên răng nghiến lợi, nếu không phải Tô Nghênh Hạ kiểm soát quyền lợi hợp tác dự án phía tây, bà rất muốn đuổi Tô Nghênh Hạ ra khỏi công ty. Nhưng căn cứ vào điểm này bà không thể làm như thế được, bởi vì thái độ của Chung Lương đã nói rất rõ ràng rồi, vì hợp tác, bà cụ chỉ có thể nhịn.
"Không dạy dỗ cô ta một chút, nó thật sự cho rằng nhà họ Tô không có cô ta không được, Hải Siêu, gọi điện thoại cho nó, bảo nó cút về công ty ngay." Bà cụ nghiêm nghị nói.
Tô Nghênh Hạ hiểu rõ, chỉ cần có biết Hàn Tam Thiên là yêu cô là đủ rồi.
"Hàn Tam Thiên, anh biết Dương Kỳ không?" Thẩm Linh Dao ngồi ở phía sau không muốn làm người ngoài cuộc, hỏi.
"Từng gặp mặt một lần." Hàn Tam Thiên nói, ba năm trước đây sau khi gặp Dương
Kỳ một lần, ba năm nay anh không tiếp tục xuất hiện, cho nên cách nói gặp nhau một lần không tính là nói dối.
Thẩm Linh Dao bĩu môi, cô không tin lý do thoái thác này của Hàn Tam Thiên, nhưng Tô Nghênh Hạ ngồi ở ghế lái phụ cũng không hỏi nhiều, cô biết mình cũng không nên xen vào việc của người khác.
Nhưng Thẩm Linh Dao tin chắc một điều, Hàn Tam Thiên tuyệt đối không phải đồ vô dụng trong mắt người dân thành phố Thiên Vân, sự lợi hại của anh, chỉ sợ người bình thường căn bản không có cách nào tưởng tượng được. Chỉ tiếc,
người đàn ông như vậy đã định trước không có duyên với cô, bởi vì đây là chồng của bạn thân cô.
Sau khi đến bệnh viện, trải qua một hồi kiểm tra, trên mặt Tô Nghênh Hạ chỉ bị thương ngoài da một chút mà thôi, chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể phục hồi như cũ.
Thương thế của Thẩm Linh Dao cũng không nặng, không tổn thương đến gần cốt.
Nhưng tình trạng bây giờ của Tô Nghênh Hạ khẳng định không thích hợp về nhà, nếu để cho Tưởng Lam biết, chẳng phải
sẽ nhảy dựng lên mắng người sao.
Hàn Tam Thiên thuê khách sạn cho hai cô
tạm mấy ngày, ở đây dưỡng thương đồng thời hai người bạn thân còn có thể nói chuyện với nhau, cũng sẽ không buồn té.
Sau một tuần.
Công ty nhà họ Tô.
Tô Hải Siêu ngồi ở trong phòng làm việc của mình, trên mặt nở nụ cười lạnh, Tô Diệc Hàm ngồi trên ghế sofa, nói với anh ta: "Hải Siêu, Tô Nghênh Hạ không đi làm
cả tuần rồi, bây giờ cô ta thật sự kiêu ngạo, ngay cả chuyện công ty cũng mặc kệ."
"Người phụ nữ ngu ngốc này, không ngờ còn học được mánh lới đùn đẩy, hôm nay bà nội sẽ tới công ty, đến lúc đó xem anh nói cô ta thế nào trước mặt bà nội." Tô Hải siêu nói.
Tô Diệc Hàm cười nói: "Nếu để cho bà biết cô ta làm việc không đàng hoàng, hình tượng của anh có thể cứu vãn thêm mấy phần."
Tô Hải Siêu khinh thường cười một tiếng,
hình tượng có quan trọng không? Dựa vào thân con trai như anh ta, Tô Nghênh Hạ đã đấu không lại anh ta rồi. Tô Hải siêu hoàn toàn không lo lắng địa vị của mình sẽ bị Tô Nghênh Hạ cướp đi. .
"Trong lòng bà nội, địa vị của anh không thể lay động, người phụ nữ ngu ngốc này là cái thá gì."
Không bao lâu sau, bà cụ Tô đến công ty, Tô Hải Siêu cố ý tổ chức hội nghị trong gia tộc tạm thời.
Bà cụ thấy Tô Nghênh Hạ chậm chạp không xuất hiện, bất mãn nói: "Tô Nghênh
Hạ đâu, sao nó còn chưa đến, cháu thông báo cho nó chưa?"
"Bà nội, bà không biết thôi, Tô Nghênh Hạ không tới công ty được một tuần rồi. Gần đây chuyện của công ty đều do cháu xử lý." Tô Hải Siêu nói.
"Một tuần lễ không tới công ty?" Bà cụ cau mày, vẻ mặt không vui, nói tiếp: "Bây giờ cánh của cô ta cứng cáp rồi, ngay cả công ty cũng không tới hả?"
"Bà nội, loại người hay thay đổi như Tô Nghênh Hạ, hiện giờ có quyền lợi có tiền, sao có thể cần cù đi làm giống như cháu
chứ." Tô Hải Siêu than thở, vẻ mặt tiếc hận nói.
Tô Diệc Hàm nắm lấy cơ hội thích hợp, mở miệng nói: "Bà nội, cháu thấy bây giờ cô ta ngay cả mình họ gì cũng không biết, căn bản không để nhà họ Tô vào mắt."
Bà cụ nghiên răng nghiến lợi, nếu không phải Tô Nghênh Hạ kiểm soát quyền lợi hợp tác dự án phía tây, bà rất muốn đuổi Tô Nghênh Hạ ra khỏi công ty. Nhưng căn cứ vào điểm này bà không thể làm như thế được, bởi vì thái độ của Chung Lương đã nói rất rõ ràng rồi, vì hợp tác, bà cụ chỉ có thể nhịn.
"Không dạy dỗ cô ta một chút, nó thật sự cho rằng nhà họ Tô không có cô ta không được, Hải Siêu, gọi điện thoại cho nó, bảo nó cút về công ty ngay." Bà cụ nghiêm nghị nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.