Chương 144:
Tuyết Nhạn
01/05/2021
Tô Nghênh Hạ gật đầu, cười nói: "Bà nội yên tâm, cháu sẽ dồn hết lòng hết sức, nhưng công ty có rất nhiều chuyện cần cháu xử lý, có thể sau này cháu không thể đến công trường nữa, nếu không bà nội chọn người giúp cháu đi, giám sát công trường giúp cháu với."
Chỉ là giám sát, không có những chuyện khác có thể làm, hơn nữa không có bất kỳ quyền lợi.
Bà cụ nhìn thoáng qua Tô Diệc Hàm, chuyện này khẳng định không thể để cho Tô Hải Siêu làm, anh ta đến công trường, công ty chính là thiên hạ của một mình Tô Nghênh Hạ, hơn nữa giám sát là không có bất kỳ quyền lợi gì, việc này tương đương với lấy sạch quyền lợi của Tô Hải Siêu.
Tô Diệc Hàm phát hiện bà nội đang nhìn
mình, lập tức luống cuống, cô ta cũng không muốn ngày nào cũng đối đầu với mặt trời, da thịt trắng nõn này nếu như bị tia tử ngoại tàn phá, chẳng phải thành than đen sao?
"Bà nội, cháu không làm, bà đừng hi vọng bắt cháu làm chuyện này." Tô Diệc Hàm không đợi bà cụ mở miệng đã từ chối.
Bà cụ thở dài, sau này Tô Diệc Hàm phải gả vào gia đình giàu có, nhà họ Tô còn phải dựa vào cô ta giúp đỡ, chọc giận Tô Diệc Hàm cũng không tốt, nhưng những người họ hàng khác thì không có sức nặng trong nhà họ Tô, chứng tỏ nhà họ Tô
không có thành ý, chọn qua loa một người đến công trường, lỡ để bất động sản Nhược Thủy bất mãn, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
"Tô Quốc Lâm, sau này con tới công trường đi." Bà cụ nói.
Tô Quốc Lâm không thể ngờ chuyện cực nhọc này sẽ rơi vào đầu mình, ông ta ở công ty hưởng điều hòa, mỗi ngày không cần làm việc gì cả, có thể nói là hưởng thụ cuộc sống. Nếu tới công trường này, mỗi ngày nóng chết người không nói, còn phải đối mặt với bầu không khí đầy tro
bụi.
"Mẹ, sao mẹ có thể bắt con tới chứ, những chuyện này. . ."
Tô Quốc Lâm còn chưa nói hết, bà cụ đã ngắt lời: "Nghênh Hạ có thể làm, một thằng đàn ông như con không thể? Nếu con cảm thấy không được, hôm nay hãy về nhà nghỉ ngơi, sau này không cần đến công ty nữa."
Đây là muốn bị đuổi ra công ty, cách
chức?
Tô Quốc Lâm nào dám từ chối nữa, chỉ có
thể đồng ý: "Mẹ, con làm."
Theo Tô Quốc Lâm, việc này là Tô Nghênh Hạ cố ý đề cập, cho nên ông chuyển toàn bộ hận thù trên người Tô Nghênh Hạ.
Nhưng Tô Nghênh Hạ không thèm để ý, đây là bọn họ gieo gió gặt bão.
"Bà nội, còn có một việc cháu phải nói cho bà." Tô Nghênh Hạ nói.
"Có chuyện gì về công ty rồi nói, nơi này quá nóng, bà không chịu được." Bà cụ nói xong, quay người leo lên xe.
Tô Hải Siêu trừng mắt với Tô Nghênh Hạ, cô đột nhiên nhắc đến có chuyện, không phải có liên quan đến sổ sách đó chứ?
"Tô Nghênh Hạ, tôi cảnh cáo cô, có một số việc, tốt nhất mở một mắt nhắm một mắt, nếu không tất cả mọi người sẽ không có kết cục tốt." Tô Hải Siêu uy hiếp.
"Làm sao, anh làm cái gì việc trái lương tâm sao?" Tô Nghênh Hạ cười nói.
"Có chút quy tắc, từ trước nhà họ Tô đã có rồi, không phải cô có thể phá hỏng
Cluny 20. THICH NICHT
được." Nhà họ Tô ai mà không tham ô, cho nên Tô Hải Siêu mới có thể nói hùng hồn như thế, bởi vì tất cả mọi người sẽ đứng về phe anh ta.
"Có đúng không, tôi lại muốn xem thử cái quy củ này, có phải bà nội có thể tiếp tục chấp nhận nữa hay không?" Tô Nghênh Hạ lạnh giọng nói, quay người lên xe của Hàn Tam Thiên.
Trên đường trở về công ty, Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ: "Em đừng hi vọng bà nội có thể trách phạt nặng bọn họ bao nhiêu, dù thế nào bà ấy cũng sẽ bảo vệ Tô Hải Siêu, muốn đá Tô Hải Siêu ra
khỏi công ty thì không thể vội được."
Đương nhiên Tô Nghênh Hạ hiểu rõ đạo lý này, hơn nữa bà nội coi trọng Tô Hải Siêu bao nhiêu cô cũng biết, nói: "Em không trông cậy vào chuyện này có thể đánh bại Tô Hải Siêu, em chỉ chặt đứt đường tiền tài của bọn họ, để sau này bọn họ không thể tham ô trong công ty nữa."
Trở lại công ty, Tô Nghênh Hạ đi bộ tài vụ trước, cầm một chồng tư liệu dày mới đến phòng họp.
Bà cụ ngồi ở vị trí trung tâm, thản nhiên nói: "Có chuyện gì cháu mau nói đi, bà
còn có những chuyện khác phải làm."
"Tuần này, mặc dù cháu ở công trường, nhưng không có nghĩa là chuyện công ty cháu chẳng quan tâm, chỉ một tuần mà có khoản tài chính hơn bốn triệu tệ bị mất không rõ ràng, cháu hi vọng các vị đang ngồi ở đây có thể cho cháu một lời giải thích." Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói.
Hơn bốn triệu, đối với nhà họ Tô mà nói không phải số nhỏ, lúc này đám họ hàng nhà họ Tô đều có chút ngạc nhiên, có người trong lòng nghĩ, tôi cũng chỉ cầm mấy trăm mà thôi, sao lại xuất hiện mức chênh lệch lớn như thế.
Cũng có người nghĩ, tôi chỉ cầm mấy trăm mà thôi, có là cái gì đối với khoản một tỷ kia chứ?
Chỉ là giám sát, không có những chuyện khác có thể làm, hơn nữa không có bất kỳ quyền lợi.
Bà cụ nhìn thoáng qua Tô Diệc Hàm, chuyện này khẳng định không thể để cho Tô Hải Siêu làm, anh ta đến công trường, công ty chính là thiên hạ của một mình Tô Nghênh Hạ, hơn nữa giám sát là không có bất kỳ quyền lợi gì, việc này tương đương với lấy sạch quyền lợi của Tô Hải Siêu.
Tô Diệc Hàm phát hiện bà nội đang nhìn
mình, lập tức luống cuống, cô ta cũng không muốn ngày nào cũng đối đầu với mặt trời, da thịt trắng nõn này nếu như bị tia tử ngoại tàn phá, chẳng phải thành than đen sao?
"Bà nội, cháu không làm, bà đừng hi vọng bắt cháu làm chuyện này." Tô Diệc Hàm không đợi bà cụ mở miệng đã từ chối.
Bà cụ thở dài, sau này Tô Diệc Hàm phải gả vào gia đình giàu có, nhà họ Tô còn phải dựa vào cô ta giúp đỡ, chọc giận Tô Diệc Hàm cũng không tốt, nhưng những người họ hàng khác thì không có sức nặng trong nhà họ Tô, chứng tỏ nhà họ Tô
không có thành ý, chọn qua loa một người đến công trường, lỡ để bất động sản Nhược Thủy bất mãn, hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
"Tô Quốc Lâm, sau này con tới công trường đi." Bà cụ nói.
Tô Quốc Lâm không thể ngờ chuyện cực nhọc này sẽ rơi vào đầu mình, ông ta ở công ty hưởng điều hòa, mỗi ngày không cần làm việc gì cả, có thể nói là hưởng thụ cuộc sống. Nếu tới công trường này, mỗi ngày nóng chết người không nói, còn phải đối mặt với bầu không khí đầy tro
bụi.
"Mẹ, sao mẹ có thể bắt con tới chứ, những chuyện này. . ."
Tô Quốc Lâm còn chưa nói hết, bà cụ đã ngắt lời: "Nghênh Hạ có thể làm, một thằng đàn ông như con không thể? Nếu con cảm thấy không được, hôm nay hãy về nhà nghỉ ngơi, sau này không cần đến công ty nữa."
Đây là muốn bị đuổi ra công ty, cách
chức?
Tô Quốc Lâm nào dám từ chối nữa, chỉ có
thể đồng ý: "Mẹ, con làm."
Theo Tô Quốc Lâm, việc này là Tô Nghênh Hạ cố ý đề cập, cho nên ông chuyển toàn bộ hận thù trên người Tô Nghênh Hạ.
Nhưng Tô Nghênh Hạ không thèm để ý, đây là bọn họ gieo gió gặt bão.
"Bà nội, còn có một việc cháu phải nói cho bà." Tô Nghênh Hạ nói.
"Có chuyện gì về công ty rồi nói, nơi này quá nóng, bà không chịu được." Bà cụ nói xong, quay người leo lên xe.
Tô Hải Siêu trừng mắt với Tô Nghênh Hạ, cô đột nhiên nhắc đến có chuyện, không phải có liên quan đến sổ sách đó chứ?
"Tô Nghênh Hạ, tôi cảnh cáo cô, có một số việc, tốt nhất mở một mắt nhắm một mắt, nếu không tất cả mọi người sẽ không có kết cục tốt." Tô Hải Siêu uy hiếp.
"Làm sao, anh làm cái gì việc trái lương tâm sao?" Tô Nghênh Hạ cười nói.
"Có chút quy tắc, từ trước nhà họ Tô đã có rồi, không phải cô có thể phá hỏng
Cluny 20. THICH NICHT
được." Nhà họ Tô ai mà không tham ô, cho nên Tô Hải Siêu mới có thể nói hùng hồn như thế, bởi vì tất cả mọi người sẽ đứng về phe anh ta.
"Có đúng không, tôi lại muốn xem thử cái quy củ này, có phải bà nội có thể tiếp tục chấp nhận nữa hay không?" Tô Nghênh Hạ lạnh giọng nói, quay người lên xe của Hàn Tam Thiên.
Trên đường trở về công ty, Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ: "Em đừng hi vọng bà nội có thể trách phạt nặng bọn họ bao nhiêu, dù thế nào bà ấy cũng sẽ bảo vệ Tô Hải Siêu, muốn đá Tô Hải Siêu ra
khỏi công ty thì không thể vội được."
Đương nhiên Tô Nghênh Hạ hiểu rõ đạo lý này, hơn nữa bà nội coi trọng Tô Hải Siêu bao nhiêu cô cũng biết, nói: "Em không trông cậy vào chuyện này có thể đánh bại Tô Hải Siêu, em chỉ chặt đứt đường tiền tài của bọn họ, để sau này bọn họ không thể tham ô trong công ty nữa."
Trở lại công ty, Tô Nghênh Hạ đi bộ tài vụ trước, cầm một chồng tư liệu dày mới đến phòng họp.
Bà cụ ngồi ở vị trí trung tâm, thản nhiên nói: "Có chuyện gì cháu mau nói đi, bà
còn có những chuyện khác phải làm."
"Tuần này, mặc dù cháu ở công trường, nhưng không có nghĩa là chuyện công ty cháu chẳng quan tâm, chỉ một tuần mà có khoản tài chính hơn bốn triệu tệ bị mất không rõ ràng, cháu hi vọng các vị đang ngồi ở đây có thể cho cháu một lời giải thích." Tô Nghênh Hạ lạnh lùng nói.
Hơn bốn triệu, đối với nhà họ Tô mà nói không phải số nhỏ, lúc này đám họ hàng nhà họ Tô đều có chút ngạc nhiên, có người trong lòng nghĩ, tôi cũng chỉ cầm mấy trăm mà thôi, sao lại xuất hiện mức chênh lệch lớn như thế.
Cũng có người nghĩ, tôi chỉ cầm mấy trăm mà thôi, có là cái gì đối với khoản một tỷ kia chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.