Chương 155:
Tuyết Nhạn
02/05/2021
Khi Đao Thập Nhị rời khỏi phòng hiệu trưởng, bàn làm việc đã rơi vào tình trạng bị đập tanh bành.
Hiệu trưởng nhìn đống bừa bộn trước mắt, trợn mắt há hốc mồm.
Người này có khí lực quá khủng bố, thế mà có thể đập nát bàn làm việc. Làm được điều này đã dùng bao nhiêu khí lực chú.
Sống sót sau tai nạn, hiệu trưởng thở ra một hơi, âm thầm nói: "Xem ra về sau tốt nhất không dính vào loại tiền thế này Không cẩn thận mất mạng như chơi. Hôm
nay đúng là có ông trời phù hộ mà."
Đạo Thập Nhị về đến nhà, nhìn thấy xe đỗ trước cửa, không tức giận tiêu sái vào nhà.
Trong viện, Hàn Tam Thiên ngồi chồm hôm bên cạnh Đường Thanh Uyển. Vừa nãy nói chuyện anh đã biết tên Đường Thanh Uyển. Đối với hai chữ Thanh Uyển Hàn Tam Thiên khá là ngạc nhiên.
Một người thô con như Đạo Thập Nhị lại có thể tìm được một cái tên ưu nhã đến vậy, không biết người này tra từ đâu ra.
"Thanh Uyển nói, bé bị trường học đuổi rồi?" Hàn Tam Thiên đứng lên hỏi Đao Thập Nhị.
"Cái tên hiệu trưởng kia thối lắm, làm gì Có chuyện con gái tôi sẽ đi đánh nhau chứ." Tính tình Đao Thập Nhị nóng nảy, mắng to.
Đường Thanh Uyển khóc sướt mướt, vùi đầu vào hai đầu gối.
Đạo Thập Nhị thấy cảnh này lại đau lòng, đây chính là đứa con anh ta thương yêu nhất. Đạo Thập Nhị không sợ đói kém
cũng không đồng ý để Đường Thanh Uyển phải chịu uất ức.
"Ba ba, về sau con không thể học bài được nữa ư?" Đường Thanh Uyển ngẩng đầu, khóc sướt mướt nhìn Đao Thập Nhị.
Đạo Thập Nhị nhanh chóng đến bên cạnh Đường Thanh Uyển, an ủi nói: "Con yên tâm. Ba ba sẽ tìm cho con một ngôi trường khác, sao lại không thể học bài được nữa chứ."
"Nhưng mà... trong trận chúng ta chỉ có một ngôi trường thôi." Đường Thanh Uyển khóc lóc kể lể nói.
Đao Thập Nhị cũng biết vấn đề này, nếu mà tìm trường học trong nội thành cho Đường Thanh Uyển, phí sinh hoạt còn lớn hơn nữa. Thêm là ngay cả nơi trú ngụ bọn họ cũng không có. Chẳng lẽ vì đường học để Đường Thanh Uyển ngủ đầu đường
u?
"Diệp Phi tử vong rồi." Lúc này, Hàn Tam Thiên mở miệng nói.
Đạo Thập Nhị khinh thường ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Cậu nói tôi sẽ tin sao?"
Hàn Tam Thiên giơ điện thoại trong tay lên, nói: "Có đồ này không hợp cho Thanh Uyển nhìn, không thì anh đến đây nhìn đi?"
Đao Thập Nhị nghi ngờ bước lại gần Hàn Tam Thiên, chỉ thấy trong di động là một hình ảnh máu me, một người đang ôm chặt cổ, đúng là Diệp Phi.
Đôi mắt của Đạo Thập Nhị trợn trừng vì kinh ngạc. Hôm qua khi Hàn Tam Thiên nói câu này anh ta chỉ coi như câu vui đùa mà thôi. Không ngờ anh lại làm được!
Diệp Phi, đây chính là ông chủ của đầu trường quyền anh ngầm của thành phố Thiên Vân. Bên người có rất nhiều cao thủ, dù Đạo Thập Nhị cũng có thể làm được chuyện này nhưng hoàn toàn không thể vô thanh vô thức được.
"Cậu làm như thế nào?" Đạo Thập Nhị không dám tin nhìn Hàn Tam Thiên.
"Làm thế nào có quan trọng không? Bây giờ anh đã không còn nỗi lo sau này nữa rồi. Chỉ cần anh làm việc cho tôi, tôi có thể giúp Thanh Uyển tìm một ngôi trường rất
tốt trong nội thành, cũng có thể cung cấp cho anh nơi ở."Hàn Tam Thiên nói.
Đao Thập Nhị sợ hãi nhất chuyện Diệp Phi dùng Đường Thanh Uyển uy hiếp anh ta, hơn nữa hiện tại anh ta cũng gặp phải vấn đề chuyển trường cho Đường Thanh Uyển.
Người trước đã bị Hàn Tam Thiên giải quyết, người sau chắc chắn anh cũng có thể làm được.
"Cậu muốn tôi làm cái gì?" Đạo Thập Nhị hỏi.
"Tiếp quản đấu trường quyền anh ngầm của Diệp Phi. Những người không phục, anh ra mặt giúp tôi đánh cho đến khi phục thì thôi, thế nào?"Hàn Tam Thiên cười nói.
"Cậu muốn tôi lên làm ông chủ?" Đạo Thập Nhị nghi hoặc nói.
"Ông ta mới là ông chủ, với đầu óc của anh thích hợp làm tay đấm hơn." Hàn Tam Thiên nói trắng ra.
Đạo Thập Nhị không phản bác những lời này, bởi vì anh ta biết bản thân có sức mà không có óc, chỉ có thể làm thuê, không
phải tài giỏi gì.
"Được, chỉ cần cậu giải quyết giúp tôi việc học của Thanh Uyển. Tôi sẽ giúp cậu." Đạo Thập Nhị đồng ý.
Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Mặc Dương, hai người nhìn nhau cười.
"Có gì muốn thu thập không, trước tiên vào nội thành tìm nơi ở cho hai người đã." Hàn Tam Thiên nói.
Đạo Thập Nhị thu thập một ít quần áo mà Đường Thanh Uyển hay mặc còn lại thì không chạm đến, dù sao cũng không có gì
đáng giá.
Hiệu trưởng nhìn đống bừa bộn trước mắt, trợn mắt há hốc mồm.
Người này có khí lực quá khủng bố, thế mà có thể đập nát bàn làm việc. Làm được điều này đã dùng bao nhiêu khí lực chú.
Sống sót sau tai nạn, hiệu trưởng thở ra một hơi, âm thầm nói: "Xem ra về sau tốt nhất không dính vào loại tiền thế này Không cẩn thận mất mạng như chơi. Hôm
nay đúng là có ông trời phù hộ mà."
Đạo Thập Nhị về đến nhà, nhìn thấy xe đỗ trước cửa, không tức giận tiêu sái vào nhà.
Trong viện, Hàn Tam Thiên ngồi chồm hôm bên cạnh Đường Thanh Uyển. Vừa nãy nói chuyện anh đã biết tên Đường Thanh Uyển. Đối với hai chữ Thanh Uyển Hàn Tam Thiên khá là ngạc nhiên.
Một người thô con như Đạo Thập Nhị lại có thể tìm được một cái tên ưu nhã đến vậy, không biết người này tra từ đâu ra.
"Thanh Uyển nói, bé bị trường học đuổi rồi?" Hàn Tam Thiên đứng lên hỏi Đao Thập Nhị.
"Cái tên hiệu trưởng kia thối lắm, làm gì Có chuyện con gái tôi sẽ đi đánh nhau chứ." Tính tình Đao Thập Nhị nóng nảy, mắng to.
Đường Thanh Uyển khóc sướt mướt, vùi đầu vào hai đầu gối.
Đạo Thập Nhị thấy cảnh này lại đau lòng, đây chính là đứa con anh ta thương yêu nhất. Đạo Thập Nhị không sợ đói kém
cũng không đồng ý để Đường Thanh Uyển phải chịu uất ức.
"Ba ba, về sau con không thể học bài được nữa ư?" Đường Thanh Uyển ngẩng đầu, khóc sướt mướt nhìn Đao Thập Nhị.
Đạo Thập Nhị nhanh chóng đến bên cạnh Đường Thanh Uyển, an ủi nói: "Con yên tâm. Ba ba sẽ tìm cho con một ngôi trường khác, sao lại không thể học bài được nữa chứ."
"Nhưng mà... trong trận chúng ta chỉ có một ngôi trường thôi." Đường Thanh Uyển khóc lóc kể lể nói.
Đao Thập Nhị cũng biết vấn đề này, nếu mà tìm trường học trong nội thành cho Đường Thanh Uyển, phí sinh hoạt còn lớn hơn nữa. Thêm là ngay cả nơi trú ngụ bọn họ cũng không có. Chẳng lẽ vì đường học để Đường Thanh Uyển ngủ đầu đường
u?
"Diệp Phi tử vong rồi." Lúc này, Hàn Tam Thiên mở miệng nói.
Đạo Thập Nhị khinh thường ngẩng đầu nhìn Hàn Tam Thiên, nói: "Cậu nói tôi sẽ tin sao?"
Hàn Tam Thiên giơ điện thoại trong tay lên, nói: "Có đồ này không hợp cho Thanh Uyển nhìn, không thì anh đến đây nhìn đi?"
Đao Thập Nhị nghi ngờ bước lại gần Hàn Tam Thiên, chỉ thấy trong di động là một hình ảnh máu me, một người đang ôm chặt cổ, đúng là Diệp Phi.
Đôi mắt của Đạo Thập Nhị trợn trừng vì kinh ngạc. Hôm qua khi Hàn Tam Thiên nói câu này anh ta chỉ coi như câu vui đùa mà thôi. Không ngờ anh lại làm được!
Diệp Phi, đây chính là ông chủ của đầu trường quyền anh ngầm của thành phố Thiên Vân. Bên người có rất nhiều cao thủ, dù Đạo Thập Nhị cũng có thể làm được chuyện này nhưng hoàn toàn không thể vô thanh vô thức được.
"Cậu làm như thế nào?" Đạo Thập Nhị không dám tin nhìn Hàn Tam Thiên.
"Làm thế nào có quan trọng không? Bây giờ anh đã không còn nỗi lo sau này nữa rồi. Chỉ cần anh làm việc cho tôi, tôi có thể giúp Thanh Uyển tìm một ngôi trường rất
tốt trong nội thành, cũng có thể cung cấp cho anh nơi ở."Hàn Tam Thiên nói.
Đao Thập Nhị sợ hãi nhất chuyện Diệp Phi dùng Đường Thanh Uyển uy hiếp anh ta, hơn nữa hiện tại anh ta cũng gặp phải vấn đề chuyển trường cho Đường Thanh Uyển.
Người trước đã bị Hàn Tam Thiên giải quyết, người sau chắc chắn anh cũng có thể làm được.
"Cậu muốn tôi làm cái gì?" Đạo Thập Nhị hỏi.
"Tiếp quản đấu trường quyền anh ngầm của Diệp Phi. Những người không phục, anh ra mặt giúp tôi đánh cho đến khi phục thì thôi, thế nào?"Hàn Tam Thiên cười nói.
"Cậu muốn tôi lên làm ông chủ?" Đạo Thập Nhị nghi hoặc nói.
"Ông ta mới là ông chủ, với đầu óc của anh thích hợp làm tay đấm hơn." Hàn Tam Thiên nói trắng ra.
Đạo Thập Nhị không phản bác những lời này, bởi vì anh ta biết bản thân có sức mà không có óc, chỉ có thể làm thuê, không
phải tài giỏi gì.
"Được, chỉ cần cậu giải quyết giúp tôi việc học của Thanh Uyển. Tôi sẽ giúp cậu." Đạo Thập Nhị đồng ý.
Hàn Tam Thiên nhìn thoáng qua Mặc Dương, hai người nhìn nhau cười.
"Có gì muốn thu thập không, trước tiên vào nội thành tìm nơi ở cho hai người đã." Hàn Tam Thiên nói.
Đạo Thập Nhị thu thập một ít quần áo mà Đường Thanh Uyển hay mặc còn lại thì không chạm đến, dù sao cũng không có gì
đáng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.