Chương 164:
Tuyết Nhạn
02/05/2021
“Hàn Tam Thiên, đừng có lãng phí thời gian của tôi. Chung Lương có biết hay không thì liên quan gì đến anh?” Đường Long nói một cách khinh bỉ.
“Anh mới là người đang làm lãng phí thời gian của tôi. Tôi muốn gặp Chung Lương,
anh có chịu trách nhiệm nổi nếu tôi đến muộn không?” Hàn Tam Thiên nói.
Đường Long nhíu mày rồi cắn rằng, vẻ mặt thay đổi liên tục. Người này đang thay mặt Nhà họ Tô đi gặp Chung Lương à? Từ khi nào mà địa vị của anh ở Nhà họ Tô lại cao như vậy?
Mấy lời khoe khoang vừa nãy, nếu để người này nói cho Chung Lương thì biết giải thích thế nào bây giờ?
“Anh Lương hôm nay không ở công ty, anh nhanh chóng cút về đi.” Đường Lương nói.
“Không sao. Nếu như anh ấy không ở đây thì để tôi gọi anh ấy đến cũng được.” Hàn Tam Thiên nói.
Đường Long tỏ vẻ giễu cợt, người này cũng đang học theo anh ta mà khoác lác
à?
Mặc dù Nhà họ Tô là nhà cung cấp nguyên liệu xây dựng chính cho dự án phía tây thì họ cũng không thể nào mà dám có thái độ như vậy trước mặt Chung Lương được. Phải biết Chung Lương là người sẽ lựa chọn xem ai sẽ hợp tác với
bất động sản Nhược Thủy. Nhà họ Tô đang ở thế bị động, phải lấy lòng Chung Lương mới đúng.
“Chỉ sợ là anh đang ba hoa chích chòe mà thôi. Mặc dù là anh đại diện cho Nhà họ Tô thật, nhưng nếu Chung Lương không nể mặt anh, anh sẽ làm gì? Lại còn một cuộc gọi là có thể đưa Chung Lương đến đây. Anh có tin là chỉ cần một cuộc gọi thôi là tôi có thể gọi cả Ngọc Hoàng đến đây luôn không?” Đường Long trêu
chọc.
“Nếu không thì chúng ta đánh cược đi. Nếu tôi có thể gọi Chung Lương đến đây
| thì anh phải quỳ ở đây ba ngày. Thế nào?”
Hàn Tam Thiên nói.
Đường Long trả lời mà không thèm suy nghĩ: “Được thôi, nhưng nếu mà Chung Long không đến thì anh phải liếm giày tôi thật sạch sẽ. Giày này chính là giày da đấy, anh được liếm đồ hàng hiệu như vậy cũng là một vinh hạnh đó.”
Thấy Đường Long đắc ý như vậy, Hàn Tam Thiên lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Sao người này lại cứ thích đâm đầu vào chỗ chết thế nhỉ?
“Sao đấy? Không dám nữa à? Hàn Tam
Thiên, anh nghĩ xem, loại người như anh đứng khoác lác trước mặt tôi, đáng tin không?” Đường Long cười nhạo.
“Ở đầu phố có bán gối, tôi khuyên anh nên đi mua một chiếc đi, nếu không thì đợi một lúc nữa sẽ không còn cơ hội đâu.” Hàn Tam Thiên vừa nói xong, liền lấy điện thoại ra.
Nhìn thấy bộ dạng của Hàn Tam Thiên, Đường Long vẫn bình tĩnh nói: “Để xem anh còn diễn xiếc được đến lúc nào. Loại người như anh chắc phải chịu bẽ mặt một lần mới rút ra được một bài học nhỉ. Không khác gì một cái bút cả.”
Hàn Tam Thiên gọi điện thoại. Thời gian trôi qua, ý cười trên mặt Đường Long cũng ngày càng sâu đậm.
“Kỹ năng diễn xuất của anh cũng được đấy, không tỏ ra sốt ruột một chút nào, cứ để ở Nhà họ Tô thì thật là phí phạm. Hay là để tôi giới thiệu cho anh một công ty quản lý nhé, đế xếp cho anh mấy vai phụ, kiếm được kha khá đấy. Anh sẽ không phải bị sỉ nhục ở Nhà họ Tô nữa.” Đường Long nói.
“À đúng rồi, hôm nay anh không phải đi
làm à?” Hàn Tam Thiên hỏi.
Đường Long bất ngờ, bây giờ anh ta mới nghĩ đến việc phải đi làm.
Quy định của công ty vô cùng nghiêm khắc, kể cả anh ta cũng không được phép đến muộn. Bây giờ anh ta mới hiểu ra là Hàn Tam Thiên vốn dĩ không phải là gọi điện cho Chung Lương, mà là cố tình câu giờ của anh.
“Mẹ nó, Hàn Tam Thiên, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Đường Long tức giận mắng mỏ rồi vội chạy về công ty.
Mặc dù đã không kịp cho Hàn Tam Thiên một trận, nhưng anh ta không thể dùng lại.
"Mẹ nó. Đúng là lãng phí thời gian với một kẻ ngốc. Để xem tôi xử lý anh như thế nào. Con chó khiến tôi đi làm muộn." Đường Long vừa chạy vội vào công ty, vừa mắng chửi, hận không thể tấn cho Hàn Tam Thiên một trận.
Sau khi quẹt thẻ, Đường Long không vội vàng đi đến văn phòng của mình. Mặc dù Hàn Tam Thiên có thể đã bỏ trốn, nhưng anh ta phải kiểm tra xem. Chỉ cần bắt
được tên kia, anh ta sẽ dạy dỗ một chút.
Lúc Đường Long đang thở hồng hộc chạy tới chạy lui về phía công ty thì anh ta thấy Chung Lương cũng đang đứng cùng với Hàn Tam Thiên ở đó.
Đến thật rồi à?
Nhưng đây chắc là anh ấy đi làm như bình thường, chứ không thể nào là vì cuộc gọi của Hàn Tam Thiên được.
"Anh Chung, hôm nay tôi đi làm muộn, đều là do tên này hãm hại." Đường Long nhanh chóng đến bên Chung Lương và
đổ tội cho Hàn Tam Thiên.
Nghe câu nói này, khuôn mặt của Chung Lương đột nhiên trầm xuống. Anh yêu cầu Đường Long đến công ty, bởi vì anh ta thực sự có năng lực, nhưng người này thậm chí còn không biết sếp của mình là ai!
“Anh mới là người đang làm lãng phí thời gian của tôi. Tôi muốn gặp Chung Lương,
anh có chịu trách nhiệm nổi nếu tôi đến muộn không?” Hàn Tam Thiên nói.
Đường Long nhíu mày rồi cắn rằng, vẻ mặt thay đổi liên tục. Người này đang thay mặt Nhà họ Tô đi gặp Chung Lương à? Từ khi nào mà địa vị của anh ở Nhà họ Tô lại cao như vậy?
Mấy lời khoe khoang vừa nãy, nếu để người này nói cho Chung Lương thì biết giải thích thế nào bây giờ?
“Anh Lương hôm nay không ở công ty, anh nhanh chóng cút về đi.” Đường Lương nói.
“Không sao. Nếu như anh ấy không ở đây thì để tôi gọi anh ấy đến cũng được.” Hàn Tam Thiên nói.
Đường Long tỏ vẻ giễu cợt, người này cũng đang học theo anh ta mà khoác lác
à?
Mặc dù Nhà họ Tô là nhà cung cấp nguyên liệu xây dựng chính cho dự án phía tây thì họ cũng không thể nào mà dám có thái độ như vậy trước mặt Chung Lương được. Phải biết Chung Lương là người sẽ lựa chọn xem ai sẽ hợp tác với
bất động sản Nhược Thủy. Nhà họ Tô đang ở thế bị động, phải lấy lòng Chung Lương mới đúng.
“Chỉ sợ là anh đang ba hoa chích chòe mà thôi. Mặc dù là anh đại diện cho Nhà họ Tô thật, nhưng nếu Chung Lương không nể mặt anh, anh sẽ làm gì? Lại còn một cuộc gọi là có thể đưa Chung Lương đến đây. Anh có tin là chỉ cần một cuộc gọi thôi là tôi có thể gọi cả Ngọc Hoàng đến đây luôn không?” Đường Long trêu
chọc.
“Nếu không thì chúng ta đánh cược đi. Nếu tôi có thể gọi Chung Lương đến đây
| thì anh phải quỳ ở đây ba ngày. Thế nào?”
Hàn Tam Thiên nói.
Đường Long trả lời mà không thèm suy nghĩ: “Được thôi, nhưng nếu mà Chung Long không đến thì anh phải liếm giày tôi thật sạch sẽ. Giày này chính là giày da đấy, anh được liếm đồ hàng hiệu như vậy cũng là một vinh hạnh đó.”
Thấy Đường Long đắc ý như vậy, Hàn Tam Thiên lắc đầu đầy bất đắc dĩ. Sao người này lại cứ thích đâm đầu vào chỗ chết thế nhỉ?
“Sao đấy? Không dám nữa à? Hàn Tam
Thiên, anh nghĩ xem, loại người như anh đứng khoác lác trước mặt tôi, đáng tin không?” Đường Long cười nhạo.
“Ở đầu phố có bán gối, tôi khuyên anh nên đi mua một chiếc đi, nếu không thì đợi một lúc nữa sẽ không còn cơ hội đâu.” Hàn Tam Thiên vừa nói xong, liền lấy điện thoại ra.
Nhìn thấy bộ dạng của Hàn Tam Thiên, Đường Long vẫn bình tĩnh nói: “Để xem anh còn diễn xiếc được đến lúc nào. Loại người như anh chắc phải chịu bẽ mặt một lần mới rút ra được một bài học nhỉ. Không khác gì một cái bút cả.”
Hàn Tam Thiên gọi điện thoại. Thời gian trôi qua, ý cười trên mặt Đường Long cũng ngày càng sâu đậm.
“Kỹ năng diễn xuất của anh cũng được đấy, không tỏ ra sốt ruột một chút nào, cứ để ở Nhà họ Tô thì thật là phí phạm. Hay là để tôi giới thiệu cho anh một công ty quản lý nhé, đế xếp cho anh mấy vai phụ, kiếm được kha khá đấy. Anh sẽ không phải bị sỉ nhục ở Nhà họ Tô nữa.” Đường Long nói.
“À đúng rồi, hôm nay anh không phải đi
làm à?” Hàn Tam Thiên hỏi.
Đường Long bất ngờ, bây giờ anh ta mới nghĩ đến việc phải đi làm.
Quy định của công ty vô cùng nghiêm khắc, kể cả anh ta cũng không được phép đến muộn. Bây giờ anh ta mới hiểu ra là Hàn Tam Thiên vốn dĩ không phải là gọi điện cho Chung Lương, mà là cố tình câu giờ của anh.
“Mẹ nó, Hàn Tam Thiên, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.” Đường Long tức giận mắng mỏ rồi vội chạy về công ty.
Mặc dù đã không kịp cho Hàn Tam Thiên một trận, nhưng anh ta không thể dùng lại.
"Mẹ nó. Đúng là lãng phí thời gian với một kẻ ngốc. Để xem tôi xử lý anh như thế nào. Con chó khiến tôi đi làm muộn." Đường Long vừa chạy vội vào công ty, vừa mắng chửi, hận không thể tấn cho Hàn Tam Thiên một trận.
Sau khi quẹt thẻ, Đường Long không vội vàng đi đến văn phòng của mình. Mặc dù Hàn Tam Thiên có thể đã bỏ trốn, nhưng anh ta phải kiểm tra xem. Chỉ cần bắt
được tên kia, anh ta sẽ dạy dỗ một chút.
Lúc Đường Long đang thở hồng hộc chạy tới chạy lui về phía công ty thì anh ta thấy Chung Lương cũng đang đứng cùng với Hàn Tam Thiên ở đó.
Đến thật rồi à?
Nhưng đây chắc là anh ấy đi làm như bình thường, chứ không thể nào là vì cuộc gọi của Hàn Tam Thiên được.
"Anh Chung, hôm nay tôi đi làm muộn, đều là do tên này hãm hại." Đường Long nhanh chóng đến bên Chung Lương và
đổ tội cho Hàn Tam Thiên.
Nghe câu nói này, khuôn mặt của Chung Lương đột nhiên trầm xuống. Anh yêu cầu Đường Long đến công ty, bởi vì anh ta thực sự có năng lực, nhưng người này thậm chí còn không biết sếp của mình là ai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.