Chương 186:
Tuyết Nhạn
02/05/2021
"Lực đánh mà làm tôi hài lòng thì mới có thể giúp bà ta chịu ít khổ cực đi một chút ông phải chú ý đó." Thiên Linh Nhi nhắc nhở Tô Quốc Diệu.
Tưởng Lam khép mắt lại, lần đầu tiên cam lòng để Tô Quốc Diệu đánh, nói: "Tô Quốc
Diệu, nếu ông dám để tôi bị đánh thêm lần thứ hai thì tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu."
Tô Quốc Diệu cắn răng, nhiều năm qua
như vậy rồi, nói rằng trong lòng ông không có chút uất ức nào là không thể nào, bị một người phụ nữ cưỡi lên trên đầu, tuy là đã vứt bỏ hết tất cả danh dự rồi nhưng bực tức tích lũy qua từng ngày tháng lại càng lúc càng lớn.
"Bốp."
Một cái tát thật kêu đập lên mặt Tưởng Lam, cả người Tưởng Lam lăn một vòng tại chỗ rồi mới ngã xuống đất. - 10:32 @ 305 © 261 A Trang 2
Cái tát này chính là tất cả oán giận mà Tô Quốc Diệu tích lũy nhiều năm nay.
Thật sảng khoái!
Sảng khoái đến mức chẳng ngôn ngữ nào có thể diễn tả nổi.
Tô Quốc Diệu cảm thấy trong lòng mình lập tức thoải mái hơn nhiều.
Tưởng Lam bị đánh đến mức đầu choáng váng, trên mặt đau rát, chẳng bao lâu, hai bên má đã sưng phù lên.
"Không tệ. Tôi rất vừa lòng, chuyện này cứ coi như kết thúc vậy đi." Thiên Linh Nhi
Vỗ tay rời đi.
Tưởng Lam sau khi đã tỉnh táo trở lại, lại đứng dậy đạp cho Tô Quốc Diệu mấy cái, hùng hổ nói: "Tô Quốc Diệu, ông đang tìm cơ hội trả thù tôi có phải không?"
"Nếu tôi không đánh bà thì Thiên Linh Nhi có thể bỏ qua cho bà sao?" Nhìn thấy Tưởng Lam hùng hổ như thế, Tô Quốc Diệu lại thấy sợ.
Tô Nghênh Hạ kéo Tưởng Lam đang nổi giận đùng đùng, nói: "Mẹ, sao mẹ lại có thể mắng ba được chứ. Nếu ba không đánh mạnh tay một chút thì mấy tên bảo vệ kia ra tay có thể nhẹ hơn ba được
sao?"
Lý lẽ thì Tương Lam vẫn hiểu, nhưng bà không thể chấp nhận việc bị Tô Quốc Diệu đánh cho một cái đau đớn như thế, uy hiếp nói: "Từ hôm nay trở đi, ông đừng có mà chui vào phòng bà đây."
Tô Quốc Diệu gượng cười, lúc Tưởng Lam không nói lý lẽ thì ông chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
"Tô Nghênh Hạ, vừa rồi cái tên vô dụng Hàn Tam Thiên cứ thế rời đi, không hề có ý định giúp mẹ một chút nào, con nói xem nó còn để mẹ vợ như mẹ đây vào trong mắt không hả?" Tưởng Lam nói.
Tô Nghênh Hạ biết Hàn Tam Thiên không
phải là cố ý rời đi, mà lời hôm qua là do chính Tương Lam tự mình nói ra, sao lại có thể trách móc Hàn Tam Thiên được Cơ chứ?
"Mẹ, sau này mẹ nói chuyện thì chú ý một chút, nếu không đây cũng không phải là lần cuối cùng đâu." Tô Nghênh Hạ nhắc nhỏ.
Trước của biệt thự, Hàn Tam Thiên không vội vã về nhà mà lại đi trong vườn hoa.
Anh biết lúc nãy bỏ đi rất có thể khiến cho quan hệ của anh và Tô Nghênh Hạ lại rạn nút thêm chút nữa. Nhưng Tưởng Lam đã cố ý gây sự suốt ba năm, Hàn Tam Thiên không muốn lại lùi bước nữa, cho dù có là vì Tô Nghênh Hạ mà chịu được uất ức thì cũng đã không chịu được nữa rồi.
Huống chi, nếu anh không mạnh mẽ vùng dậy thì quan hệ của anh và Tô Nghênh Hạ
chắc chắn sẽ cứ thế chấm dứt mà chẳng có nguyên do cụ thể nào, bởi vì Tưởng Lam sẽ không ngừng quấy rối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Có đôi khi ngẫm nghĩ, lời Thi Tinh nói cũng có cái đúng.
Chỉ là Hàn Tam Thiên có sắp xếp của riêng mình, nên trong thời gian hiện tại, anh không thể để lộ thực lực của bản thân được.
Sau khi dừng xe xong, Tô Nghênh Hạ nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang ở vườn hoa, trong giây lát, bước chân hơi dừng, sau đó lại đi về hướng biệt thự.
Hàn Tam Thiên thở dài, đi men theo đường núi, lên đến tận đỉnh.
"Anh đã từng nói muốn dẫn em đi xem phong cảnh ở thủ đô, chuyện này anh sẽ không bao giờ nuốt lời."
Ngồi trên một tảng đá bên sườn nói, hai mắt Hàn Tam Thiên có chút mơ màng. Từ sau khi rời khỏi nhà họ Hàn, mục đích của anh vẫn luôn rất rõ ràng, anh muốn làm cho tất cả những kẻ khinh thường anh, những kẻ cho rằng anh là đồ vô dụng đều phải hối hận. Đồng thời, anh cũng muốn đưa Tô Nghênh Hạ đi chiêm ngưỡng phong cảnh đẹp đẽ nhất thế gian này.
Nhà họ Hàn!
Các người đã chuẩn bị để hối hận chưa?
Đỉnh núi lúc đêm khuya, sương mù mông lung, Hàn Tam Thiên ngồi cả một đêm, nước sương vương đầy đầu, mãi đến khi ánh mặt trời nổi lên ở phía chân trời anh
mới đứng dậy.
Duỗi lưng một cái, trên người lại phát ra những âm thanh răng rắc xương kêu.
Sau khi xuống núi không lâu, Tô Nghênh Hạ đang đứng ở ngay trước mặt Hàn Tam Thiên, nhìn về hướng bắc, ánh mắt khao khát.
Năm ngày sau, ngày trọng đại mỗi năm tổ chức một lần của thành phố Thiên Vân, dường như có thể nói là việc cực kỳ quan trọng của giới thượng lưu, bởi vì đây là ngày mừng sinh nhật của ông cụ nhà họ Thiên - Thiên Vương Thịnh.
Khách sạn Bán Đảo là khách sạn năm sao xa hoa nhất thành phố Thiên Vân. Trước đó một tuần đã ngừng tiếp tất cả các khách hàng, bọn họ phải đặc biệt chuẩn bị cho buổi mừng thọ của Thiên Xương Thịnh. Trong ngày lễ đó, trừ
những người nhận được thiệp mời tham
gia bữa tiệc mừng thọ thì không cho phép bất kỳ người không có chức vụ nào khác xuất hiện. Đến ngay cả nhân viên phục vụ trong khách sạn cũng phải được chọn lựa kỹ lưỡng mới có thể làm việc trong ngày này. Như vậy đủ để thấy được chuyện này có ảnh hưởng lớn cỡ nào ở thành phố Thiên Vân.
Tưởng Lam khép mắt lại, lần đầu tiên cam lòng để Tô Quốc Diệu đánh, nói: "Tô Quốc
Diệu, nếu ông dám để tôi bị đánh thêm lần thứ hai thì tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu."
Tô Quốc Diệu cắn răng, nhiều năm qua
như vậy rồi, nói rằng trong lòng ông không có chút uất ức nào là không thể nào, bị một người phụ nữ cưỡi lên trên đầu, tuy là đã vứt bỏ hết tất cả danh dự rồi nhưng bực tức tích lũy qua từng ngày tháng lại càng lúc càng lớn.
"Bốp."
Một cái tát thật kêu đập lên mặt Tưởng Lam, cả người Tưởng Lam lăn một vòng tại chỗ rồi mới ngã xuống đất. - 10:32 @ 305 © 261 A Trang 2
Cái tát này chính là tất cả oán giận mà Tô Quốc Diệu tích lũy nhiều năm nay.
Thật sảng khoái!
Sảng khoái đến mức chẳng ngôn ngữ nào có thể diễn tả nổi.
Tô Quốc Diệu cảm thấy trong lòng mình lập tức thoải mái hơn nhiều.
Tưởng Lam bị đánh đến mức đầu choáng váng, trên mặt đau rát, chẳng bao lâu, hai bên má đã sưng phù lên.
"Không tệ. Tôi rất vừa lòng, chuyện này cứ coi như kết thúc vậy đi." Thiên Linh Nhi
Vỗ tay rời đi.
Tưởng Lam sau khi đã tỉnh táo trở lại, lại đứng dậy đạp cho Tô Quốc Diệu mấy cái, hùng hổ nói: "Tô Quốc Diệu, ông đang tìm cơ hội trả thù tôi có phải không?"
"Nếu tôi không đánh bà thì Thiên Linh Nhi có thể bỏ qua cho bà sao?" Nhìn thấy Tưởng Lam hùng hổ như thế, Tô Quốc Diệu lại thấy sợ.
Tô Nghênh Hạ kéo Tưởng Lam đang nổi giận đùng đùng, nói: "Mẹ, sao mẹ lại có thể mắng ba được chứ. Nếu ba không đánh mạnh tay một chút thì mấy tên bảo vệ kia ra tay có thể nhẹ hơn ba được
sao?"
Lý lẽ thì Tương Lam vẫn hiểu, nhưng bà không thể chấp nhận việc bị Tô Quốc Diệu đánh cho một cái đau đớn như thế, uy hiếp nói: "Từ hôm nay trở đi, ông đừng có mà chui vào phòng bà đây."
Tô Quốc Diệu gượng cười, lúc Tưởng Lam không nói lý lẽ thì ông chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
"Tô Nghênh Hạ, vừa rồi cái tên vô dụng Hàn Tam Thiên cứ thế rời đi, không hề có ý định giúp mẹ một chút nào, con nói xem nó còn để mẹ vợ như mẹ đây vào trong mắt không hả?" Tưởng Lam nói.
Tô Nghênh Hạ biết Hàn Tam Thiên không
phải là cố ý rời đi, mà lời hôm qua là do chính Tương Lam tự mình nói ra, sao lại có thể trách móc Hàn Tam Thiên được Cơ chứ?
"Mẹ, sau này mẹ nói chuyện thì chú ý một chút, nếu không đây cũng không phải là lần cuối cùng đâu." Tô Nghênh Hạ nhắc nhỏ.
Trước của biệt thự, Hàn Tam Thiên không vội vã về nhà mà lại đi trong vườn hoa.
Anh biết lúc nãy bỏ đi rất có thể khiến cho quan hệ của anh và Tô Nghênh Hạ lại rạn nút thêm chút nữa. Nhưng Tưởng Lam đã cố ý gây sự suốt ba năm, Hàn Tam Thiên không muốn lại lùi bước nữa, cho dù có là vì Tô Nghênh Hạ mà chịu được uất ức thì cũng đã không chịu được nữa rồi.
Huống chi, nếu anh không mạnh mẽ vùng dậy thì quan hệ của anh và Tô Nghênh Hạ
chắc chắn sẽ cứ thế chấm dứt mà chẳng có nguyên do cụ thể nào, bởi vì Tưởng Lam sẽ không ngừng quấy rối quan hệ giữa hai người bọn họ.
Có đôi khi ngẫm nghĩ, lời Thi Tinh nói cũng có cái đúng.
Chỉ là Hàn Tam Thiên có sắp xếp của riêng mình, nên trong thời gian hiện tại, anh không thể để lộ thực lực của bản thân được.
Sau khi dừng xe xong, Tô Nghênh Hạ nhìn thấy Hàn Tam Thiên đang ở vườn hoa, trong giây lát, bước chân hơi dừng, sau đó lại đi về hướng biệt thự.
Hàn Tam Thiên thở dài, đi men theo đường núi, lên đến tận đỉnh.
"Anh đã từng nói muốn dẫn em đi xem phong cảnh ở thủ đô, chuyện này anh sẽ không bao giờ nuốt lời."
Ngồi trên một tảng đá bên sườn nói, hai mắt Hàn Tam Thiên có chút mơ màng. Từ sau khi rời khỏi nhà họ Hàn, mục đích của anh vẫn luôn rất rõ ràng, anh muốn làm cho tất cả những kẻ khinh thường anh, những kẻ cho rằng anh là đồ vô dụng đều phải hối hận. Đồng thời, anh cũng muốn đưa Tô Nghênh Hạ đi chiêm ngưỡng phong cảnh đẹp đẽ nhất thế gian này.
Nhà họ Hàn!
Các người đã chuẩn bị để hối hận chưa?
Đỉnh núi lúc đêm khuya, sương mù mông lung, Hàn Tam Thiên ngồi cả một đêm, nước sương vương đầy đầu, mãi đến khi ánh mặt trời nổi lên ở phía chân trời anh
mới đứng dậy.
Duỗi lưng một cái, trên người lại phát ra những âm thanh răng rắc xương kêu.
Sau khi xuống núi không lâu, Tô Nghênh Hạ đang đứng ở ngay trước mặt Hàn Tam Thiên, nhìn về hướng bắc, ánh mắt khao khát.
Năm ngày sau, ngày trọng đại mỗi năm tổ chức một lần của thành phố Thiên Vân, dường như có thể nói là việc cực kỳ quan trọng của giới thượng lưu, bởi vì đây là ngày mừng sinh nhật của ông cụ nhà họ Thiên - Thiên Vương Thịnh.
Khách sạn Bán Đảo là khách sạn năm sao xa hoa nhất thành phố Thiên Vân. Trước đó một tuần đã ngừng tiếp tất cả các khách hàng, bọn họ phải đặc biệt chuẩn bị cho buổi mừng thọ của Thiên Xương Thịnh. Trong ngày lễ đó, trừ
những người nhận được thiệp mời tham
gia bữa tiệc mừng thọ thì không cho phép bất kỳ người không có chức vụ nào khác xuất hiện. Đến ngay cả nhân viên phục vụ trong khách sạn cũng phải được chọn lựa kỹ lưỡng mới có thể làm việc trong ngày này. Như vậy đủ để thấy được chuyện này có ảnh hưởng lớn cỡ nào ở thành phố Thiên Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.