Chương 239:
Tuyết Nhạn
04/05/2021
Tô Nghênh Hạ đang ngủ say bỗng lập tức tỉnh giấc. Khi thấy Hàn Quân, cô hoảng hốt hỏi: "Hàn Tam Thiên, anh muốn làm gi?"
"Khóc rồi à?" Hàn Quân cười nói sau khi thấy đôi mắt sưng húp của Tô Nghênh На.
Tô Nghênh Hạ thật sự đã khóc vì không ngờ Hàn Tam Thiên lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, mà sự thay đổi này khiến cô cảm thấy mình càng ngày càng cách
xa Hàn Tam Thiên. Cô sợ rằng mình sẽ hoàn toàn xa cách Hàn Tam Thiên vì vấn đề này.
"Thật đáng thương, hãy để tôi an ủi cô." Hàn Quân bước vào phòng và đóng cửa lại.
Tô Nghênh Hạ ngồi dậy, hai tay ôm đùi, nói một cách thận trọng: "Anh muốn làm gì, mau ra ngoài đi."
"Làm gì?" Hàn Quân cười một cách lạnh lùng và nói: "Em là vợ anh, anh có thể làm gì khác với em sao? Đi ngủ với anh. Không phải là hợp lý sao?"
Tô Nghênh Hạ lắc đầu, không thể tin được.
Hàn Tam Thiên sao có thể nói ra những điều như thế này. Đây không phải là điều mà Hàn Tam Thiên thường làm.
"Không, anh không phải là Hàn Tam Thiên, anh là ai!" Tô Nghênh Hạ nói một cách hoảng sợ. Sau ba năm ở với Hàn Tam Thiên, cô rất quen thuộc với Hàn Tam Thiên. Nhưng cảm giác của người trước mặt cô đêm đến lại hoàn toàn xa lạ. Một người, cho dù là có thay đổi, thì cũng
không thể đột nhiên trở thành một người khác như thế này.
"Tôi không phải là Hàn Tam Thiên thì còn có thể là ai? Cô nhìn tôi mà xem, chẳng là giả à?" Hàn Quân vừa cười vừa bước đến bên cạnh giường.
Tô Nghênh Hạ túm lấy gối đe dọa Hàn Quân: "Đi ra ngoài, nếu không thì tôi sẽ không khách khí nữa đâu."
"Khà khà, nếu tôi thậm chí không thể làm chuyện đó người phụ nữ mà tôi muốn, chẳng phải là rất phế vật sao? Hơn nữa, tôi với cô có quan hệ vợ chồng, nếu làm
cô thì cũng không bị coi hãm hiếp đâu." Hàn Quân nhanh như hổ đói vồ mồi và lao thẳng vào người Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ cố hết sức để chống cự, nhưng làm sao một người phụ nữ như cô có thể so sánh với Hàn Quân?
Hàn Quân nắm lấy tay của Tô Nghênh Hạ. Ở trong tù, anh chưa bao giờ được chạm vào người phụ nữ nào. Thế nên bây giờ, khi đứng trước vẻ đẹp này, anh không còn có thể kiểm soát được thú tính của mình nữa.
"Đồ khốn, tốt hơn hết là cô nên thông
minh một chút mà chiều theo ý tôi." Hàn Quân đe dọa.
Tô Nghênh Hạ có chết cũng không thể nghe theo, vì cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng người trước mặt mình không phải là Hàn Tam Thiên.
"Anh cút đi, cút đi, đừng có chạm vào tôi."
"Mẹ mày, rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt à." Nói xong, Hàn Quân tát vào mặt của Tô Nghênh Hạ một cái, rồi dùng sức túm lấy tóc của Tô Nghênh Hạ .
Tô Nghênh Hạ không nhịn được đau đớn
mà khóc ra tiếng, nhưng Hàn Quân không có chút thương hại nào, mà ngược lại, còn càng ngày càng phấn khích hơn.
"Cô còn chưa từng ngủ với nó, để tôi thỏa mãn cô nào." Hàn Quân vô ý nói những lời này. Mặc dù gã không nhận ra, nhưng điều đó đã khiến Tô Nghênh Hạ sợ hãi.
Quả nhiên... quả nhiên anh ta không phải là Hàn Tam Thiên!
Nhưng anh ta là ai và tại sao anh ta trông giống hệt Hàn Tam Thiên?
"Khóc rồi à?" Hàn Quân cười nói sau khi thấy đôi mắt sưng húp của Tô Nghênh На.
Tô Nghênh Hạ thật sự đã khóc vì không ngờ Hàn Tam Thiên lại đột nhiên thay đổi nhiều như vậy, mà sự thay đổi này khiến cô cảm thấy mình càng ngày càng cách
xa Hàn Tam Thiên. Cô sợ rằng mình sẽ hoàn toàn xa cách Hàn Tam Thiên vì vấn đề này.
"Thật đáng thương, hãy để tôi an ủi cô." Hàn Quân bước vào phòng và đóng cửa lại.
Tô Nghênh Hạ ngồi dậy, hai tay ôm đùi, nói một cách thận trọng: "Anh muốn làm gì, mau ra ngoài đi."
"Làm gì?" Hàn Quân cười một cách lạnh lùng và nói: "Em là vợ anh, anh có thể làm gì khác với em sao? Đi ngủ với anh. Không phải là hợp lý sao?"
Tô Nghênh Hạ lắc đầu, không thể tin được.
Hàn Tam Thiên sao có thể nói ra những điều như thế này. Đây không phải là điều mà Hàn Tam Thiên thường làm.
"Không, anh không phải là Hàn Tam Thiên, anh là ai!" Tô Nghênh Hạ nói một cách hoảng sợ. Sau ba năm ở với Hàn Tam Thiên, cô rất quen thuộc với Hàn Tam Thiên. Nhưng cảm giác của người trước mặt cô đêm đến lại hoàn toàn xa lạ. Một người, cho dù là có thay đổi, thì cũng
không thể đột nhiên trở thành một người khác như thế này.
"Tôi không phải là Hàn Tam Thiên thì còn có thể là ai? Cô nhìn tôi mà xem, chẳng là giả à?" Hàn Quân vừa cười vừa bước đến bên cạnh giường.
Tô Nghênh Hạ túm lấy gối đe dọa Hàn Quân: "Đi ra ngoài, nếu không thì tôi sẽ không khách khí nữa đâu."
"Khà khà, nếu tôi thậm chí không thể làm chuyện đó người phụ nữ mà tôi muốn, chẳng phải là rất phế vật sao? Hơn nữa, tôi với cô có quan hệ vợ chồng, nếu làm
cô thì cũng không bị coi hãm hiếp đâu." Hàn Quân nhanh như hổ đói vồ mồi và lao thẳng vào người Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ cố hết sức để chống cự, nhưng làm sao một người phụ nữ như cô có thể so sánh với Hàn Quân?
Hàn Quân nắm lấy tay của Tô Nghênh Hạ. Ở trong tù, anh chưa bao giờ được chạm vào người phụ nữ nào. Thế nên bây giờ, khi đứng trước vẻ đẹp này, anh không còn có thể kiểm soát được thú tính của mình nữa.
"Đồ khốn, tốt hơn hết là cô nên thông
minh một chút mà chiều theo ý tôi." Hàn Quân đe dọa.
Tô Nghênh Hạ có chết cũng không thể nghe theo, vì cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng người trước mặt mình không phải là Hàn Tam Thiên.
"Anh cút đi, cút đi, đừng có chạm vào tôi."
"Mẹ mày, rượu mời không muốn lại thích uống rượu phạt à." Nói xong, Hàn Quân tát vào mặt của Tô Nghênh Hạ một cái, rồi dùng sức túm lấy tóc của Tô Nghênh Hạ .
Tô Nghênh Hạ không nhịn được đau đớn
mà khóc ra tiếng, nhưng Hàn Quân không có chút thương hại nào, mà ngược lại, còn càng ngày càng phấn khích hơn.
"Cô còn chưa từng ngủ với nó, để tôi thỏa mãn cô nào." Hàn Quân vô ý nói những lời này. Mặc dù gã không nhận ra, nhưng điều đó đã khiến Tô Nghênh Hạ sợ hãi.
Quả nhiên... quả nhiên anh ta không phải là Hàn Tam Thiên!
Nhưng anh ta là ai và tại sao anh ta trông giống hệt Hàn Tam Thiên?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.