Chương 317:
Tuyết Nhạn
05/05/2021
Lúc vào nhà vệ sinh, Hàn Tam Thiên gọi điện cho Mặc Dương, bảo người bắt Khang Lăng lại, chờ anh có thời gian thì đi tra hỏi thật tốt một phen.
Khang Lăng còn mơ giấc mộng đẹp cóthể bắt Tô Nghênh Hạ ngủ với mình, đột nhiên một đám người xông vào nhà, lúc gã nhìn thấy Mặc Dương trong đám người thì sợ tới mức chân mềm nhũn.
Chỗ của Khang Lăng thường giao tiếp với người của khu vực xám, tất nhiên hiểu rõ Mặc Dương là nhân vật hung ác thế nào, bây giờ ở thành phố Thiên Vân, ông nói thứ hai, còn ai dám nói thứ nhất.
"Mặc đại ca, sao, sao anh lại tới đây!" Khang Lăng vô thức căng thẳng, Mặc Dương đích thân ra mặt, còn dẫn theo nhiều người như vậy, phô trương như vậy, không thể nào là tìm gã trò chuyện được. "Đánh một trận trước rồi nói tiếp." Mặc Dương thản nhiên nói, tuy rằng Hàn Tam Thiên không nói rõ mọi chuyện, nhưng từ giọng điệu của anh, Mặc Dương cảm nhận được lửa giận. Loại tiểu nhân vật này cũng dám đắc tội Hàn Tam Thiên, chẳng phải là muốn chết ư?
Kim Lăng bị mấy người đánh đến ôm đầu cầu xin tha thứ, chỉ chốc lát sau mặt mũi đã bầm dập rồi, mà gã cả việc mình đắc tội Mặc Dương thế nào cũng không biết.
"Mặc đại ca, có phải giữa chúng ta có hiểu
lầm gì không, em chưa từng làm chuyện gì ảnh hưởng tới anh mà." Một thằng đàn ông như Khang Lăng lại khóc lóc kể lể với Mặc Dương.
"Có phải hiểu lầm hay không thì tao không rõ lắm, nhưng mày đắc tội ai, có lẽ trong lòng mày biết." Mặc Dương nói.
Từng đắc tội ai?
Dạo gần đây, nếu quả thực muốn nói đắc tội với ai thì chỉ có Tô Nghênh Hạ.
Nhưng dựa vào khả năng của nhà họ Tô, sao có thể mời một người như Mặc? Dương được!
"Mặc đại ca, em dám chắc nhất định là hiểu lầm, nhất định anh tìm nhầm người rồi." Khang Lăng nói.
"Mày không phải Khang Lăng?" Mặc Dương nghi ngờ hỏi.
"Phải."
"Vậy thì không nhầm, bắt đi đi." Mặc Dương giơ tay lên, dẫn đầu rời khỏi nhà Khang Lăng.
Khang Long cũng là kẻ thông minh, biết phản kháng còn có thể bị đánh nên dứt khoát ngoan ngoãn đi theo.
Đưa Khang Lăng đến Mordor, trực tiếp ném vào tầng hầm đầy tanh tưởi.
Khang Lăng nói sao cũng là ông chủ lớn, nhất định không thể nào thích ứng với hoàn cảnh ác liệt thế này, nhưng đối phương là Mặc Dương gã không dám oán hận câu nào, chỉ hi vọng có thể làm rõ hiểu lầm này sớm nhất rồi thả gã.
Cho đến bây giờ, Khang Lăng vẫn không thấy chuyện này có liên quan đến nhà họ
Tô. Đầu tiên là dựa vào địa vị của nhà họ Tô, tuyệt đối không có khả năng mới được Mặc Dương, hơn nữa quan hệ của Tô Nghênh Hạ và chủ tịch hiện tại cũng không tốt. Tô Hải Siêu không thể vì chuyện này mà ra mặt cho cô, hơn nữa gã cũng đã nói chuyện điện thoại với Tô Hải Siêu, vì vậy có thể khẳng định việc này không liên quan đến nhà họ Tô được.
Về phần gia đình của Tô Nghênh Hạ, vậy lại càng không thể nào, Tô Quốc Diệu ở nhà họ Tô không được coi trọng, không có chút địa vị, còn chồng cô thì là phế vật
nổi tiếng thành phố Thiên Vân, làm sao có thể có quan hệ với Mặc Dương được.
"Nếu thật sự là hiểu lầm, nói không chừng Mặc Dương còn sinh lòng áy náy với mình, kết bạn với mình, chuyện này với mình mà nói cũng là kỳ ngộ, bị đánh cũng không thiệt." Khang Lăng vui vẻ nghĩ, chẳng nhận ra nguy cơ lớn nhất trong cuộc đời mình đã tới.
Tô Nghênh Hạ ở biệt thự cả một ngày, về đến phòng chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, vừa nằm lên giường đã phát hiện bất thường, chỉ đỏ trên ga giường, rõ ràng cô đã tháo ra rồi, tự nhiên có thêm từ bao giờ vậy? Sợi chỉ đỏ này đã xuất hiện ngày hôm qua, nhưng hôm qua Tô Nghênh Hạ quá đau lòng nên mới không phát hiện điều này, bây giờ không khỏi càng ấm ức hơn.
Nhất định là tên ngốc Hàn Tam Thiên kia, trừ anh ra, còn ai có thể làm chuyện ngụ xuẩn như vậy.
Tô Nghênh Hạ khóc, bị Hàn Tam Thiên làm cho tức tới khóc!
Lúc Hàn Tam Thiên vào phòng, đằng đằng sát khí, trong mắt anh, nhất định là
Tô Nghênh Hạ nghĩ đến chuyện hôm qua nên mới đau lòng lần nữa, Khang Lăng chết tiệt, vậy mà khiến Tô Nghênh Hạ khóc hai lần!
Khang Lăng đáng thương, nằm mơ cũng không ngờ rằng vốn đã chạy trời không khỏi nắng, còn phải phải tai bay vạ gió, gã
thành phố Thiên Vân, đã thấy rõ không còn đường sống.
Khang Lăng còn mơ giấc mộng đẹp cóthể bắt Tô Nghênh Hạ ngủ với mình, đột nhiên một đám người xông vào nhà, lúc gã nhìn thấy Mặc Dương trong đám người thì sợ tới mức chân mềm nhũn.
Chỗ của Khang Lăng thường giao tiếp với người của khu vực xám, tất nhiên hiểu rõ Mặc Dương là nhân vật hung ác thế nào, bây giờ ở thành phố Thiên Vân, ông nói thứ hai, còn ai dám nói thứ nhất.
"Mặc đại ca, sao, sao anh lại tới đây!" Khang Lăng vô thức căng thẳng, Mặc Dương đích thân ra mặt, còn dẫn theo nhiều người như vậy, phô trương như vậy, không thể nào là tìm gã trò chuyện được. "Đánh một trận trước rồi nói tiếp." Mặc Dương thản nhiên nói, tuy rằng Hàn Tam Thiên không nói rõ mọi chuyện, nhưng từ giọng điệu của anh, Mặc Dương cảm nhận được lửa giận. Loại tiểu nhân vật này cũng dám đắc tội Hàn Tam Thiên, chẳng phải là muốn chết ư?
Kim Lăng bị mấy người đánh đến ôm đầu cầu xin tha thứ, chỉ chốc lát sau mặt mũi đã bầm dập rồi, mà gã cả việc mình đắc tội Mặc Dương thế nào cũng không biết.
"Mặc đại ca, có phải giữa chúng ta có hiểu
lầm gì không, em chưa từng làm chuyện gì ảnh hưởng tới anh mà." Một thằng đàn ông như Khang Lăng lại khóc lóc kể lể với Mặc Dương.
"Có phải hiểu lầm hay không thì tao không rõ lắm, nhưng mày đắc tội ai, có lẽ trong lòng mày biết." Mặc Dương nói.
Từng đắc tội ai?
Dạo gần đây, nếu quả thực muốn nói đắc tội với ai thì chỉ có Tô Nghênh Hạ.
Nhưng dựa vào khả năng của nhà họ Tô, sao có thể mời một người như Mặc? Dương được!
"Mặc đại ca, em dám chắc nhất định là hiểu lầm, nhất định anh tìm nhầm người rồi." Khang Lăng nói.
"Mày không phải Khang Lăng?" Mặc Dương nghi ngờ hỏi.
"Phải."
"Vậy thì không nhầm, bắt đi đi." Mặc Dương giơ tay lên, dẫn đầu rời khỏi nhà Khang Lăng.
Khang Long cũng là kẻ thông minh, biết phản kháng còn có thể bị đánh nên dứt khoát ngoan ngoãn đi theo.
Đưa Khang Lăng đến Mordor, trực tiếp ném vào tầng hầm đầy tanh tưởi.
Khang Lăng nói sao cũng là ông chủ lớn, nhất định không thể nào thích ứng với hoàn cảnh ác liệt thế này, nhưng đối phương là Mặc Dương gã không dám oán hận câu nào, chỉ hi vọng có thể làm rõ hiểu lầm này sớm nhất rồi thả gã.
Cho đến bây giờ, Khang Lăng vẫn không thấy chuyện này có liên quan đến nhà họ
Tô. Đầu tiên là dựa vào địa vị của nhà họ Tô, tuyệt đối không có khả năng mới được Mặc Dương, hơn nữa quan hệ của Tô Nghênh Hạ và chủ tịch hiện tại cũng không tốt. Tô Hải Siêu không thể vì chuyện này mà ra mặt cho cô, hơn nữa gã cũng đã nói chuyện điện thoại với Tô Hải Siêu, vì vậy có thể khẳng định việc này không liên quan đến nhà họ Tô được.
Về phần gia đình của Tô Nghênh Hạ, vậy lại càng không thể nào, Tô Quốc Diệu ở nhà họ Tô không được coi trọng, không có chút địa vị, còn chồng cô thì là phế vật
nổi tiếng thành phố Thiên Vân, làm sao có thể có quan hệ với Mặc Dương được.
"Nếu thật sự là hiểu lầm, nói không chừng Mặc Dương còn sinh lòng áy náy với mình, kết bạn với mình, chuyện này với mình mà nói cũng là kỳ ngộ, bị đánh cũng không thiệt." Khang Lăng vui vẻ nghĩ, chẳng nhận ra nguy cơ lớn nhất trong cuộc đời mình đã tới.
Tô Nghênh Hạ ở biệt thự cả một ngày, về đến phòng chuẩn bị nghỉ ngơi một lát, vừa nằm lên giường đã phát hiện bất thường, chỉ đỏ trên ga giường, rõ ràng cô đã tháo ra rồi, tự nhiên có thêm từ bao giờ vậy? Sợi chỉ đỏ này đã xuất hiện ngày hôm qua, nhưng hôm qua Tô Nghênh Hạ quá đau lòng nên mới không phát hiện điều này, bây giờ không khỏi càng ấm ức hơn.
Nhất định là tên ngốc Hàn Tam Thiên kia, trừ anh ra, còn ai có thể làm chuyện ngụ xuẩn như vậy.
Tô Nghênh Hạ khóc, bị Hàn Tam Thiên làm cho tức tới khóc!
Lúc Hàn Tam Thiên vào phòng, đằng đằng sát khí, trong mắt anh, nhất định là
Tô Nghênh Hạ nghĩ đến chuyện hôm qua nên mới đau lòng lần nữa, Khang Lăng chết tiệt, vậy mà khiến Tô Nghênh Hạ khóc hai lần!
Khang Lăng đáng thương, nằm mơ cũng không ngờ rằng vốn đã chạy trời không khỏi nắng, còn phải phải tai bay vạ gió, gã
thành phố Thiên Vân, đã thấy rõ không còn đường sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.