Chương 356:
Tuyết Nhạn
05/05/2021
Phòng bi-a Hỉ Dương Dương.
Một cái tên rất dễ thương nhưng những người khách bên trong rõ ràng không phải người bình thường. Trong không khí đầy khói thuốc, những hình xăm rồng phượng như ẩn hiện, lời nói thô tục văng ra, sàn nhà đầy tàn thuốc cùng vết ố đen kịt vì không được ai dọn dẹp, góc tường một đóng chai lọ lộ ra mùi lên men.
Khi Tưởng Thăng đi vào phòng bi-a gặp
đám người gã gọi là bạn bè thì mùi khó chịu làm gã không nhịn được nhăn mặt, gã thấy thiếu tự tin, vì người gã gặp chính là một vị tại to mặt lớn tại khu vực xám ở huyện Bân, thường được gọi là anh Long.
"Anh Long, Tưởng Thăng tới rồi."
Khi Tưởng Thăng đi vào, mọi âm thanh đều biến mất, không gian ồn ào ban nãy trở nên tĩnh lặng, ai lấy cũng nhìn chằm chằm Tưởng Thăng, tình huống đó khiến
gã càng lúc càng sợ.
"Anh Long." Đi tới trước mặt anh Long, Tưởng Thăng vâng vâng dạ dạ chào hỏi.
Anh Long sờ cái đầu trọc của mình, chiếc dây vàng trên cổ dài tới nỗi có thể làm dây xích chó.
"Mang theo tiền không?" Anh Long hỏi
Tưởng Thăng.
Tưởng Thăng sợ tới mức líu lưỡi, lắp bắp nói: "Mang... mang theo."
"Đúng là loại không có tiền đồ, anh không đánh mày, mày sợ cái gì." Anh Long khinh thường.
"Vâng, vâng, anh Long nói đúng, em
không có tiền đồ, khiến anh chê cười rồi." Tưởng Thăng sợ tới mức quần áo ướt nhẹp, gã nhanh chân đưa tiền cho anh Long.
Anh Long cầm mười nghìn và nói: "Nế mặt mày là bạn Chó Con tao mới hỗ trợ, chứ mười nghìn này còn lâu tao mới giúp."
"Vâng, vâng, anh Long sao có thể coi mười nghìn vào mắt, nhưng số tiền này là
số tiền lớn nhất em có thể gom được. Chẳng qua người em muốn đối phó có nhiều tiền lắm, anh Long ngại cầm mười nghìn thì có thể lấy trên người cô ta." Tưởng Thăng nói.
"Hử?" Anh Long vừa nghe thế thì hứng thú hỏi lại, nói: "Là ai, ở huyện Bân làm gì?"
"Anh Long yên tâm, cô ta không ở huyện Bân, là em họ em, tới đây chơi mấy ngày."
Tưởng Thăng nói.
"Em họ?" Anh Long kinh ngạc, thằng nhóc này lại đối phó với người nhà mình, cũng thú vị đó, gã ta nói: "Mày tàn nhẫn quá nha, tìm anh hỗ trợ đối phó với người trong nhà, chẳng lẽ mày không biết anh ra tay nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì tôi
đời sao?"
"Anh Long, quan hệ em với cô ta không tốt lắm, hơn nữa cô ta còn khoe mình
nhiều tiền trước mặt em, em sao nhịn cơn tức này được, thuận tiện giúp anh Long kiếm thêm chút lợi nhuận." Tưởng Thăng nói.
Anh Long gật đầu nói: "Ra ngoài xã hội này, chính để kiếm miếng cơm ăn, chuyện này anh sẽ làm. Nhưng tiền anh đây lấy được mày không có quan hệ."
"Đương nhiên, đều của anh Long, em sao dám nghĩ tới đâu." Tưởng Thăng nói, gã
tuy tham tiên nhưng không dám động tới cọng lông của anh Long.
"Cút đi, làm người thân của mày đúng là xui tám kiếp." Anh Long khinh thường.
Tưởng Thăng nhanh chân chạy khỏi phòng bi-a khiến cho cả đám cười một trận.
Nhưng gã không để bụng việc mình mất mặt, sau khi ra khỏi phòng bi-a, gã mới cảm thấy mình còn sống, giao tiếp với loại người trong khu vực xám không cẩn thận tính mạng mất như chơi.
"Mẹ nó, sau này ít tiếp xúc với kiểu này thì hơn, dọa són cả ra quần." Tưởng Thăng lầm bầm lầu bày, điện thoại vang lên, thì ra Tưởng Uyển gọi.
“Tưởng Thăng, muốn báo thù không?"
Điện thoại vừa được nhận, Tưởng Uyển liền hỏi.
“Tưởng Uyển, ăn nói gì nói thẳng, đừng úp úp mở mở, chúng ta là kiểu người gì ai cũng biết." Tưởng Thăng nói.
"Em muốn báo thù, anh giúp em nghĩ biện pháp đi." Tưởng Uyển hỏi.
Tưởng Thăng nghe thế thì lên kế hoạch: "Không phải không có biện pháp, anh có mấy người bạn trong khu vực xám, nhưng tìm họ làm việc thì phải tốn tiền."
Sau khi Tưởng Uyển bị Liễu Trí Kiệt đá thì không có tiền. Nhưng những thứ trước kia Liễu Trí Kiệt tặng vẫn có thể bán đi lấy tiền, chỉ có thể báo thù là được.
"Không thành vấn đề, muốn bao nhiêu tiền?" Tưởng Uyển nói.
Tưởng Thăng không ngờ Tưởng Uyển đồng ý nhanh chóng như vậy, gã chưa biết báo giá như thế nào, gã nghĩ mình không thể chịu thiệt được, phải kiếm một chút, nói: "Hai mươi nghìn thiếu thì không được."
“Không thành vấn đề.”
Cúp điện thoại, Tưởng Thăng vui vẻ khi lấy được chút tiền ngoài ý muốn này, nhưng gã không thể cho Lưu Hoa biết, hai mươi nghìn đủ để gã ăn chơi vài tháng.
Biệt thự Đường Tông.
Lúc trước Tô Nghênh Hạ muốn về quê nhìn xem một chút, nhưng không có thời gian, hôm nay tính cùng Hàn Tam Thiên đi xem nhưng Hàn Tam Thiên lại hẹn với Đường Tông.
Một cái tên rất dễ thương nhưng những người khách bên trong rõ ràng không phải người bình thường. Trong không khí đầy khói thuốc, những hình xăm rồng phượng như ẩn hiện, lời nói thô tục văng ra, sàn nhà đầy tàn thuốc cùng vết ố đen kịt vì không được ai dọn dẹp, góc tường một đóng chai lọ lộ ra mùi lên men.
Khi Tưởng Thăng đi vào phòng bi-a gặp
đám người gã gọi là bạn bè thì mùi khó chịu làm gã không nhịn được nhăn mặt, gã thấy thiếu tự tin, vì người gã gặp chính là một vị tại to mặt lớn tại khu vực xám ở huyện Bân, thường được gọi là anh Long.
"Anh Long, Tưởng Thăng tới rồi."
Khi Tưởng Thăng đi vào, mọi âm thanh đều biến mất, không gian ồn ào ban nãy trở nên tĩnh lặng, ai lấy cũng nhìn chằm chằm Tưởng Thăng, tình huống đó khiến
gã càng lúc càng sợ.
"Anh Long." Đi tới trước mặt anh Long, Tưởng Thăng vâng vâng dạ dạ chào hỏi.
Anh Long sờ cái đầu trọc của mình, chiếc dây vàng trên cổ dài tới nỗi có thể làm dây xích chó.
"Mang theo tiền không?" Anh Long hỏi
Tưởng Thăng.
Tưởng Thăng sợ tới mức líu lưỡi, lắp bắp nói: "Mang... mang theo."
"Đúng là loại không có tiền đồ, anh không đánh mày, mày sợ cái gì." Anh Long khinh thường.
"Vâng, vâng, anh Long nói đúng, em
không có tiền đồ, khiến anh chê cười rồi." Tưởng Thăng sợ tới mức quần áo ướt nhẹp, gã nhanh chân đưa tiền cho anh Long.
Anh Long cầm mười nghìn và nói: "Nế mặt mày là bạn Chó Con tao mới hỗ trợ, chứ mười nghìn này còn lâu tao mới giúp."
"Vâng, vâng, anh Long sao có thể coi mười nghìn vào mắt, nhưng số tiền này là
số tiền lớn nhất em có thể gom được. Chẳng qua người em muốn đối phó có nhiều tiền lắm, anh Long ngại cầm mười nghìn thì có thể lấy trên người cô ta." Tưởng Thăng nói.
"Hử?" Anh Long vừa nghe thế thì hứng thú hỏi lại, nói: "Là ai, ở huyện Bân làm gì?"
"Anh Long yên tâm, cô ta không ở huyện Bân, là em họ em, tới đây chơi mấy ngày."
Tưởng Thăng nói.
"Em họ?" Anh Long kinh ngạc, thằng nhóc này lại đối phó với người nhà mình, cũng thú vị đó, gã ta nói: "Mày tàn nhẫn quá nha, tìm anh hỗ trợ đối phó với người trong nhà, chẳng lẽ mày không biết anh ra tay nhẹ thì gãy tay gãy chân, nặng thì tôi
đời sao?"
"Anh Long, quan hệ em với cô ta không tốt lắm, hơn nữa cô ta còn khoe mình
nhiều tiền trước mặt em, em sao nhịn cơn tức này được, thuận tiện giúp anh Long kiếm thêm chút lợi nhuận." Tưởng Thăng nói.
Anh Long gật đầu nói: "Ra ngoài xã hội này, chính để kiếm miếng cơm ăn, chuyện này anh sẽ làm. Nhưng tiền anh đây lấy được mày không có quan hệ."
"Đương nhiên, đều của anh Long, em sao dám nghĩ tới đâu." Tưởng Thăng nói, gã
tuy tham tiên nhưng không dám động tới cọng lông của anh Long.
"Cút đi, làm người thân của mày đúng là xui tám kiếp." Anh Long khinh thường.
Tưởng Thăng nhanh chân chạy khỏi phòng bi-a khiến cho cả đám cười một trận.
Nhưng gã không để bụng việc mình mất mặt, sau khi ra khỏi phòng bi-a, gã mới cảm thấy mình còn sống, giao tiếp với loại người trong khu vực xám không cẩn thận tính mạng mất như chơi.
"Mẹ nó, sau này ít tiếp xúc với kiểu này thì hơn, dọa són cả ra quần." Tưởng Thăng lầm bầm lầu bày, điện thoại vang lên, thì ra Tưởng Uyển gọi.
“Tưởng Thăng, muốn báo thù không?"
Điện thoại vừa được nhận, Tưởng Uyển liền hỏi.
“Tưởng Uyển, ăn nói gì nói thẳng, đừng úp úp mở mở, chúng ta là kiểu người gì ai cũng biết." Tưởng Thăng nói.
"Em muốn báo thù, anh giúp em nghĩ biện pháp đi." Tưởng Uyển hỏi.
Tưởng Thăng nghe thế thì lên kế hoạch: "Không phải không có biện pháp, anh có mấy người bạn trong khu vực xám, nhưng tìm họ làm việc thì phải tốn tiền."
Sau khi Tưởng Uyển bị Liễu Trí Kiệt đá thì không có tiền. Nhưng những thứ trước kia Liễu Trí Kiệt tặng vẫn có thể bán đi lấy tiền, chỉ có thể báo thù là được.
"Không thành vấn đề, muốn bao nhiêu tiền?" Tưởng Uyển nói.
Tưởng Thăng không ngờ Tưởng Uyển đồng ý nhanh chóng như vậy, gã chưa biết báo giá như thế nào, gã nghĩ mình không thể chịu thiệt được, phải kiếm một chút, nói: "Hai mươi nghìn thiếu thì không được."
“Không thành vấn đề.”
Cúp điện thoại, Tưởng Thăng vui vẻ khi lấy được chút tiền ngoài ý muốn này, nhưng gã không thể cho Lưu Hoa biết, hai mươi nghìn đủ để gã ăn chơi vài tháng.
Biệt thự Đường Tông.
Lúc trước Tô Nghênh Hạ muốn về quê nhìn xem một chút, nhưng không có thời gian, hôm nay tính cùng Hàn Tam Thiên đi xem nhưng Hàn Tam Thiên lại hẹn với Đường Tông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.