Chương 388:
Tuyết Nhạn
05/05/2021
"Ghế phụ có người không? Tối nay trùng hợp em rảnh, không bằng anh mời em ăn cơm chiều nhé." Người phụ nữ liếc mắt đưa tình với Hàn Tam Thiên nói.
Hàn Tam Thiên nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, bảo: "Tôi là tài xế."
Người phụ nữ nghe câu này xong, vẻ mặt lập tức thay đổi, cắn răng nói: "Lãng phí thời gian của tôi, tài xế quèn thì sao không nói sớm một chút."
"Tôi là tài xế chẳng lẽ còn phải đeo tấm bảng trên cổ hả?" Hàn Tam Thiên cười bất đắc dĩ.
Nhưng người phụ nữ này đã không còn hứng thú với anh nữa, xoay người bỏ đi, không thèm để ý anh nói gì.
"Haiz." Hàn Tam Thiên thở dài, đây chính là xã hội thực tế đến trần trụi. Cô gái hàm giàu nhìn thì cao cao tại thượng, thật ra trong lòng xấu xí không chịu nổi, vì tiền mà chuyện gì cũng làm được.
"Đệch, ông bạn, anh đúng là lãng phí CƠ hội tốt, loại phụ nữ này ấy, tùy tùy tiện tiện có thể ngủ, vậy mà anh lại không chịu." Một giọng nói không cam lòng vang lên
bên tại Hàn Tam Thiện.
Hàn Tam Thiên quay đầu lại nhìn, tuy rằng anh ta đã đổi bộ quần áo khác nhưng Hàn Tam Thiên vẫn nhớ dáng vẻ của anh ta rất rõ ràng.
"Là anh."
"Đệch, là anh!" Vẻ mặt Thanh Vân kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên.
"Anh không đi làm thầy tướng số, ở chỗ này làm gì?" Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười nói, lần trước tên nhãi này giả bộ làm đạo sĩ, còn kéo anh lại nói mấy câu người
có duyên này nọ, khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy anh ta là một kẻ lừa gạt, không ngờ rằng hôm nay sẽ gặp được anh ta ở thành phố Dung.
"Làm gì? Anh xem thử con đường này đi." Thanh Vân nói.
Hàn Tam Thiên đảo mắt một vòng, cũng không có gì đặc biệt, bèn nghi hoặc hỏi: "Trên đường thì làm sao?"
"Nhiều em gái ăn mặc mát mẻ như vậy, mắt anh không bị cận nặng chứ." Thanh Vân trợn trắng mắt nói.
Hàn Tam Thiên lập tức cạn lời, quả nhiên tên nhãi này là một kẻ lừa gạt.
"Chẳng lẽ anh không biết con đường này là phố buôn bán phồn hoa nhất thành phố Dung hả. Tới đây ngắm mỹ nữ, đó chính là đại tiệc thị giác, anh nhìn anh xem, nhiều chân trắng như vậy, phong cảnh đẹp như vậy, đi đâu tìm được. Hơn nữa rất nhiều video hot trên mạng đều xuất phát từ đây đấy." Vẻ mặt Thanh Vân thèm thuồng nói.
"Tên đạo sĩ giả này, không đi lừa người, ngắm mỹ nữ có thể lấp đầy bao tử hả?"
Hàn Tam Thiên nói.
Nhắc đến bụng của mình, Thanh Vân chạm vào nó một cách vô thức, bụng kêu ùng ục, anh ta khoác vai Hàn Tam Thiên, tỏ ra rất nhiệt tình, nói: "Tôi và anh có duyên, muốn hôm nay tiểu đạo giúp anh tính toán không?"
"Tính nhân duyên? Tính hướng số mệnh? Hay là tính tôi mời anh ăn cái gì?" Hàn Tam Thiên nói.
Tâm tư của Thanh Vân bị nhìn thấu, anh ta cũng không thấy lúng túng, nói: "Nếu nói ăn gì, tôi biết một món ăn nổi tiếng ở
con phố này, dựa vào sự giàu có của anh, có lẽ ăn được nhỉ, Lambor đại ca."
"Tại sao tôi phải mời anh ăn?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Dựa vào hình tượng cao lớn uy mãnh của anh, anh đẹp trai, không động lòng trước sắc đẹp, có tiền có tài, học vấn cao siêu, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, phong thái hiên ngang, đủ chưa?" Thanh Vân nói đến mức nước miếng văng tung tóe.
Nghe tên này tâng bốc lung tung một trận, Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười, tên này
cởi đạo bào ra thì giống như biến thành người hoàn toàn khác, chẳng khác gì một tên lưu manh côn đồ.
"Nhưng liên quan gì tới anh chứ? Tôi ưu tú, vậy có cũng là chuyện của tôi." Hàn Tam Thiên nói.
"Ôi đệch, người anh em, da mặt anh còn dày hơn tôi, chỉ dựa vào điểm này chúng ta chính là huynh đệ, đi thôi, tôi dẫn anh đi." Thanh Vân ôm bả vai Hàn Tam Thiên, cũng mặc kệ Hàn Tam Thiên có nhận lời hay không, không trâu bắt chó đi cày.
Vào nhà hàng mà Thanh Vân nói, Hàn
Tam Thiên không còn gì để nói, dựa vào tên đạo sĩ nghèo nàn keo kiệt này mà cũng dám vào chỗ cao cấp như vậy ăn cơm, trên menu không có món nào nhỏ hơn bốn chữ số.
"Người anh em, tôi là Thanh Vân, anh tên là gì?" Thanh Vân gọi đồ ăn, hỏi Hàn Tam Thiên.
"Hàn Tam Thiên." Dứt lời, Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi: "Anh nghèo đến mức cả cơm cũng không có mà ăn, vậy mà dám tới nhà hàng thế này?"
"Anh Tam Thiên, không thể nói vậy được,
tôi đi ra ngoài lừa gạt... Khụ khụ, thầy tướng số xem tướng cho người ta cũng kiếm được rất nhiều tiền, nửa năm đến những chỗ thế này một lần vẫn được." Thanh Vân nói.
Hàn Tam Thiên hoàn toàn câm lặng, không biết nên hình dung tên côn đồ vô lại khoác đạo bào này thế nào.
Thanh Vân chọn một hơi mười món, bữa tiệc này ít nhất cũng tốn năm con số.
Lúc ăn thì ngổn nga ngốn nghiến, anh ta giống như người nửa đời chưa được ăn com, Hàn Tam Thiên lẳng lặng nhìn,
những vị khách khác thấy cảnh tượng như vậy, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.
Hàn Tam Thiên nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, bảo: "Tôi là tài xế."
Người phụ nữ nghe câu này xong, vẻ mặt lập tức thay đổi, cắn răng nói: "Lãng phí thời gian của tôi, tài xế quèn thì sao không nói sớm một chút."
"Tôi là tài xế chẳng lẽ còn phải đeo tấm bảng trên cổ hả?" Hàn Tam Thiên cười bất đắc dĩ.
Nhưng người phụ nữ này đã không còn hứng thú với anh nữa, xoay người bỏ đi, không thèm để ý anh nói gì.
"Haiz." Hàn Tam Thiên thở dài, đây chính là xã hội thực tế đến trần trụi. Cô gái hàm giàu nhìn thì cao cao tại thượng, thật ra trong lòng xấu xí không chịu nổi, vì tiền mà chuyện gì cũng làm được.
"Đệch, ông bạn, anh đúng là lãng phí CƠ hội tốt, loại phụ nữ này ấy, tùy tùy tiện tiện có thể ngủ, vậy mà anh lại không chịu." Một giọng nói không cam lòng vang lên
bên tại Hàn Tam Thiện.
Hàn Tam Thiên quay đầu lại nhìn, tuy rằng anh ta đã đổi bộ quần áo khác nhưng Hàn Tam Thiên vẫn nhớ dáng vẻ của anh ta rất rõ ràng.
"Là anh."
"Đệch, là anh!" Vẻ mặt Thanh Vân kinh ngạc nhìn Hàn Tam Thiên.
"Anh không đi làm thầy tướng số, ở chỗ này làm gì?" Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười nói, lần trước tên nhãi này giả bộ làm đạo sĩ, còn kéo anh lại nói mấy câu người
có duyên này nọ, khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy anh ta là một kẻ lừa gạt, không ngờ rằng hôm nay sẽ gặp được anh ta ở thành phố Dung.
"Làm gì? Anh xem thử con đường này đi." Thanh Vân nói.
Hàn Tam Thiên đảo mắt một vòng, cũng không có gì đặc biệt, bèn nghi hoặc hỏi: "Trên đường thì làm sao?"
"Nhiều em gái ăn mặc mát mẻ như vậy, mắt anh không bị cận nặng chứ." Thanh Vân trợn trắng mắt nói.
Hàn Tam Thiên lập tức cạn lời, quả nhiên tên nhãi này là một kẻ lừa gạt.
"Chẳng lẽ anh không biết con đường này là phố buôn bán phồn hoa nhất thành phố Dung hả. Tới đây ngắm mỹ nữ, đó chính là đại tiệc thị giác, anh nhìn anh xem, nhiều chân trắng như vậy, phong cảnh đẹp như vậy, đi đâu tìm được. Hơn nữa rất nhiều video hot trên mạng đều xuất phát từ đây đấy." Vẻ mặt Thanh Vân thèm thuồng nói.
"Tên đạo sĩ giả này, không đi lừa người, ngắm mỹ nữ có thể lấp đầy bao tử hả?"
Hàn Tam Thiên nói.
Nhắc đến bụng của mình, Thanh Vân chạm vào nó một cách vô thức, bụng kêu ùng ục, anh ta khoác vai Hàn Tam Thiên, tỏ ra rất nhiệt tình, nói: "Tôi và anh có duyên, muốn hôm nay tiểu đạo giúp anh tính toán không?"
"Tính nhân duyên? Tính hướng số mệnh? Hay là tính tôi mời anh ăn cái gì?" Hàn Tam Thiên nói.
Tâm tư của Thanh Vân bị nhìn thấu, anh ta cũng không thấy lúng túng, nói: "Nếu nói ăn gì, tôi biết một món ăn nổi tiếng ở
con phố này, dựa vào sự giàu có của anh, có lẽ ăn được nhỉ, Lambor đại ca."
"Tại sao tôi phải mời anh ăn?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Dựa vào hình tượng cao lớn uy mãnh của anh, anh đẹp trai, không động lòng trước sắc đẹp, có tiền có tài, học vấn cao siêu, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, phong thái hiên ngang, đủ chưa?" Thanh Vân nói đến mức nước miếng văng tung tóe.
Nghe tên này tâng bốc lung tung một trận, Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười, tên này
cởi đạo bào ra thì giống như biến thành người hoàn toàn khác, chẳng khác gì một tên lưu manh côn đồ.
"Nhưng liên quan gì tới anh chứ? Tôi ưu tú, vậy có cũng là chuyện của tôi." Hàn Tam Thiên nói.
"Ôi đệch, người anh em, da mặt anh còn dày hơn tôi, chỉ dựa vào điểm này chúng ta chính là huynh đệ, đi thôi, tôi dẫn anh đi." Thanh Vân ôm bả vai Hàn Tam Thiên, cũng mặc kệ Hàn Tam Thiên có nhận lời hay không, không trâu bắt chó đi cày.
Vào nhà hàng mà Thanh Vân nói, Hàn
Tam Thiên không còn gì để nói, dựa vào tên đạo sĩ nghèo nàn keo kiệt này mà cũng dám vào chỗ cao cấp như vậy ăn cơm, trên menu không có món nào nhỏ hơn bốn chữ số.
"Người anh em, tôi là Thanh Vân, anh tên là gì?" Thanh Vân gọi đồ ăn, hỏi Hàn Tam Thiên.
"Hàn Tam Thiên." Dứt lời, Hàn Tam Thiên khó hiểu hỏi: "Anh nghèo đến mức cả cơm cũng không có mà ăn, vậy mà dám tới nhà hàng thế này?"
"Anh Tam Thiên, không thể nói vậy được,
tôi đi ra ngoài lừa gạt... Khụ khụ, thầy tướng số xem tướng cho người ta cũng kiếm được rất nhiều tiền, nửa năm đến những chỗ thế này một lần vẫn được." Thanh Vân nói.
Hàn Tam Thiên hoàn toàn câm lặng, không biết nên hình dung tên côn đồ vô lại khoác đạo bào này thế nào.
Thanh Vân chọn một hơi mười món, bữa tiệc này ít nhất cũng tốn năm con số.
Lúc ăn thì ngổn nga ngốn nghiến, anh ta giống như người nửa đời chưa được ăn com, Hàn Tam Thiên lẳng lặng nhìn,
những vị khách khác thấy cảnh tượng như vậy, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.